Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 201

Chương 201

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi Bùi Phong đưa Giang Đậu Đậu về nhà, cậu sắp xếp cho nó ở tầng một, rồi cho nó ăn món pate thịt mà nó thích. Thời gian gần đây, gần như ba bữa ăn hằng ngày của Đậu Đậu đều do Bùi Phong lo liệu. Các loại pate đủ hương vị chưa từng bị đứt quãng, vì vậy Giang Đậu Đậu rất thân thiết với cậu, hai người sớm đã trở nên như anh em… à không, như cha con.

Bùi Phong rất vui lòng giúp sư phụ trông nom chú chó nhỏ, cho nó ăn xong còn dẫn nó đi dạo trong khu dân cư.

Một giờ sáng, Bùi Phong mở ứng dụng điện thoại tìm kiếm chuyến bay mà sư phụ cậu đã lên, thấy chuyến bay đã hạ cánh đúng giờ, cậu liền nhắn tin hỏi thăm: “Sư phụ đến nơi chưa? Có ai đón người không?”

Giang Thiệu Vũ xách ba lô bước ra khỏi sân bay, vừa định lên xe thì thấy tin nhắn quan tâm của Bùi Phong.

Người đến đón tận nơi là Giang Thiệu Thành nhìn anh một cái, hạ giọng hỏi: “Trễ thế này rồi, ai nhắn tin cho em vậy?”

Giang Thiệu Vũ thuận miệng đáp: “Đồng nghiệp.”

Rồi cúi đầu nhắn lại: “Đến rồi, anh trai đến đón anh. Đậu Đậu thế nào rồi?”

Bùi Phong: “Yên tâm đi, ở nhà mới thích nghi khá tốt, đã bắt đầu chạy nhảy khắp nhà rồi.”

Ngay sau đó cậu gửi thêm một đoạn video quay cảnh Giang Đậu Đậu đang nhảy nhót khắp biệt thự.

Giang Thiệu Vũ thấy con nhóc nhỏ hoạt bát như vậy, không khỏi cong khóe môi mỉm cười, nhắn lại: “Vậy thì tốt rồi, phiền em chăm nó mấy ngày nhé.”

Giang Thiệu Thành nghi hoặc nhìn em trai qua gương chiếu hậu trong xe. Trong ấn tượng của anh, Giang Thiệu Vũ rất hiếm khi cười, lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Hồi nhỏ anh còn từng lo em trai mình có vấn đề về dây thần kinh mặt.

Sau này mới biết, đó là bản tính của Giang Thiệu Vũ, không thích đùa giỡn, cũng không biết nói cười, làm việc gì cũng điềm tĩnh như một AI thông minh.

Vẫn còn nhớ khi xưa, lúc Giang Thiệu Vũ đang ăn bên ngoài thì bất ngờ phân hóa thành Omega. Người bình thường gặp tình huống đột ngột như vậy thường sẽ hoảng loạn, sợ hãi, thế nhưng Giang Thiệu Vũ thì không hề sợ, vẫn giữ được bình tĩnh.

Không chỉ khiến pheromone của anh phát tán dữ dội, tấn công mạnh mẽ những Alpha xung quanh, mà vì ghét Alpha, anh còn đánh ngã mấy Alpha cố gắng tiếp cận mình. Sau đó bình thản nói: “Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường chi phí chữa trị cho các anh, làm ơn tránh xa tôi ra một chút.”

Khi Giang Thiệu Thành nhận được điện thoại và vội vàng đến hiện trường, cảnh tượng xung quanh vô cùng hỗn loạn. Mấy Alpha định tiếp cận Giang Thiệu Vũ đều bị đánh đến mức mặt mày bầm tím, ánh mắt nhìn anh chẳng khác nào đang nhìn một con ác quỷ. Giang Thiệu Vũ một mình ngồi co lại ở góc tường, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, thân thể không ngừng run rẩy.

Thế nhưng ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng, sắc bén như thường, giống như một con thú hoang dựng toàn bộ gai nhọn lên để tự vệ.

Giang Thiệu Thành đau lòng vô cùng, vội vàng chạy tới đỡ em trai dậy, gọi xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

Mấy Alpha bị đánh chỉ là thương ngoài da, Giang Thiệu Thành đã bồi thường cho họ một khoản phí thuốc men, họ cũng bày tỏ sự thông cảm. Dù sao thì khi Omega bất ngờ phân hóa, đúng là có thể xảy ra đủ loại tình huống. Một Omega có tính công kích mạnh như Giang Thiệu Vũ thật sự rất hiếm gặp, hôm nay coi như khiến họ mở mang tầm mắt.

Nghĩ đến cảnh em trai năm xưa một mình ra nước ngoài, lòng Giang Thiệu Thành chợt chua xót. Công việc của anh quá bận, lại có gia đình, không thể lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho Giang Thiệu Vũ. Đứa em trai kiêu ngạo, lạnh lùng ấy, không biết đến bao giờ mới gặp được một người thực sự hiểu và chăm lo cho nó?

Giang Thiệu Thành thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu em thật sự tìm được người mình thích, anh cả chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của em. Chỉ là thằng nhóc Bùi Phong còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, có khi chỉ là xúc động nhất thời của tuổi trẻ, cảm thấy tình sư đồ khá thú vị nên mới nhiệt tình với em như vậy. Đợi khi sự nhiệt tình đó nguội lạnh, nó phát hiện ra thứ nó dành cho em không phải là tình yêu, đến lúc hai đứa chia tay rồi, chẳng phải sẽ rất khó xử sao?”

Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn anh trai: “Em biết, nên em mới chưa đồng ý với cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ, khi bình tĩnh lại rồi sẽ tự hiểu ra.”

Giang Thiệu Thành bật cười: “Vậy thì tốt. Em chưa từng yêu ai, nên cũng nên cẩn thận một chút.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm. Em cũng chẳng có hứng thú yêu đương.”

Sau khi xe khởi động, điện thoại của Giang Thiệu Vũ lại sáng lên: “Không làm phiền sư phụ nữa, anh về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm nhé. Đậu Đậu em sẽ chăm sóc thật tốt, đợi anh về. Ngủ ngon~”

Giang Thiệu Vũ trả lời: “Ngủ ngon.”

Cất điện thoại xong, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố Tinh lúc rạng sáng vẫn phồn hoa như trong ký ức. Xe cộ qua lại tấp nập trên đường, các tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn neon đủ màu sắc. Anh chọn chuyến bay tối để về nhà, vì ba mẹ đến sáng mai mới tới. Ngôi nhà cũ ở thành phố Tinh vốn bị bỏ trống nhiều năm vì ai cũng bận rộn. Mấy ngày này để tổ chức buổi họp mặt gia đình, anh cả cũng đã hủy không ít công việc.

Tính ra, đã năm năm rồi anh chưa gặp lại ba mẹ.

Suốt chặng đường về, Giang Thiệu Vũ không nói gì, Giang Thiệu Thành cũng không quấy rầy. Khi xe về đến nhà đã là một giờ rưỡi sáng.

Lúc mở cửa, đèn trong nhà vẫn còn sáng, một chàng trai trẻ mặc đồ ngủ mỏng đang ngồi trên sofa.

Người ấy có gương mặt thanh tú, vừa thấy Giang Thiệu Vũ liền nở nụ cười dịu dàng, bước nhanh đến chào: “A Vũ về rồi à? Lâu quá không gặp.”

Giang Thiệu Vũ khẽ gọi: “Anh Ngôn.”

Người trước mặt là một Omega nam tên Hứa Ngôn, nhà thiết kế thời trang chính của công ty anh cả, tính cách đặc biệt dịu dàng, hiền lành đến mức không nỡ trách. Hứa Ngôn và Giang Thiệu Thành là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, gia đình hai bên cũng rất hiểu nhau. Khi còn nhỏ, Giang Thiệu Vũ thường xuyên được anh cả đưa đến nhà Hứa Ngôn chơi.

Sau khi trưởng thành, một người phân hóa thành Alpha, một người thành Omega, cha mẹ hai bên liền định sẵn hôn ước cho họ.

Với Giang Thiệu Thành, đó là cuộc hôn nhân lý tưởng nhất, hai gia tộc hỗ trợ lẫn nhau, liên kết đôi bên, mạnh kết hợp với mạnh.

Nhưng Giang Thiệu Vũ thì khác. Anh chẳng hứng thú gì với chuyện điều hành công ty, cũng không có tiếng nói chung với những Alpha trong giới. Vì vậy, khi anh cả nói muốn giới thiệu vài Alpha khác cho mình làm quen, anh thật sự chẳng hứng thú chút nào.

Hứa Ngôn mỉm cười nói: “Chúc mừng nhé, nhà quán quân thế giới! Mấy người thật sự quá lợi hại.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Cảm ơn anh.”

Hứa Ngôn quay sang nói với Giang Thiệu Thành: “Ba mẹ đến trưa mai mới về, giờ để A Vũ lên phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Được. Anh đưa A Vũ lên phòng trên tầng hai.” Giang Thiệu Thành nói xong lại quay sang nhìn em trai, nói tiếp: “Sau khi em đi, phòng của em anh vẫn giữ nguyên, dọn dẹp rất sạch sẽ.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu, xách hành lý về phòng ngủ của mình.

Đây là nơi anh lớn lên, từng chi tiết nhỏ đều đầy ắp ký ức. Trong ngăn kéo còn có một cuốn album ảnh, ghi lại sự thay đổi của anh qua từng năm, từ lúc một tuổi đến mười bảy tuổi, mỗi năm sinh nhật đều chụp một tấm, cho đến năm mười tám tuổi thì dừng lại.

Đôi khi anh cũng tự hỏi, nếu năm đó mình không phân hóa thành Omega mà là Alpha, lại không mắc phải chứng rối loạn pheromone thì sẽ ra sao? Đội ACE sẽ không tan rã, anh sẽ tiếp tục dẫn dắt ACE chinh chiến tại các giải đấu chuyên nghiệp, cùng đồng đội tiến đến các giải thế giới.

Đáng tiếc là trên đời này không có chữ “nếu”. Anh đã rời khỏi giới eSports tròn năm năm, nay quay trở lại với thân phận huấn luyện viên, cũng xem như một trải nghiệm mới mẻ. Nghĩ đến những mầm non triển vọng đã trưởng thành dưới sự dẫn dắt nghiêm khắc của mình, Giang Thiệu Vũ cảm thấy, việc làm huấn luyện viên cũng rất có ý nghĩa.

Tiểu Mạc, Hạ Hạ, Hoa Nhiên, Bân Bân, Tuyết Dao là lứa học trò đầu tiên mà anh dẫn dắt. Sau này sẽ còn lứa thứ hai, thứ ba… Làm huấn luyện viên, bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài cho giới eSports Trung Quốc, như vậy cũng rất tốt.

Giang Thiệu Vũ tắm rửa xong, rồi lên giường ngủ.

Buổi trưa hôm sau, cha mẹ Giang trở về từ nước ngoài. Cả hai đã sớm nghỉ hưu, chuyển giao công ty lại cho con trai lớn Giang Thiệu Thành quản lý, mấy năm nay đi du lịch khắp nơi, sống ung dung tự tại.

Sau nhiều năm xa cách, khi gặp lại người thân, giữa họ cũng có chút ngượng ngùng.

Mẹ anh rơm rớm nước mắt, chủ động tiến tới ôm Giang Thiệu Vũ, nghẹn ngào nói: “A Vũ, mấy năm nay con vất vả rồi phải không?”

Giang Thiệu Vũ điềm tĩnh đáp: “Cũng tạm thôi.”

Ba Giang ho nhẹ một tiếng, nói: “Thôi, vào nhà nói chuyện.”

Cả nhà vào trong ngồi xuống, Hứa Ngôn liền chủ động điều tiết bầu không khí: “Ba, mẹ, hai người ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm rồi nhỉ? Con đã chuẩn bị sẵn cơm tối, hôm nay mình ăn ở nhà đi, mọi người cũng nếm thử tay nghề của con luôn.”

Mẹ Giang tươi cười rạng rỡ: “Hay quá! Tay nghề nấu nướng của A Ngôn lúc nào cũng tuyệt, lâu lắm rồi mẹ chưa được ăn món con nấu đấy.”

Anh cả và Hứa Ngôn ngồi trò chuyện với cha mẹ, còn Giang Thiệu Vũ thì lại không biết nên nói gì, cứ như một bức tượng ngồi trong góc sofa, có phần lạc lõng với gia đình này.

Bất chợt, ba Giang ho một tiếng, chủ động hỏi: “Cái bệnh đó của con, đỡ hơn chưa?”

Giang Thiệu Vũ quay đầu lại: “Ý ba là chứng rối loạn pheromone?”

Giang Vinh gật đầu, nét mặt nghiêm nghị: “Ừm. Nghe chú con nói, khi con chữa bệnh ở California, bệnh viện đó đã đặc chế một loại thuốc ức chế ngắn hạn cho con, mỗi ngày tiêm một mũi là có thể kiểm soát được pheromone, đúng không?”

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh đáp: “Vâng, con vẫn tiêm đúng giờ mỗi ngày.”

Nghe vậy, mẹ anh lập tức đỏ hoe mắt, vẻ mặt đầy thương xót: “Mỗi ngày đều phải tiêm, chắc đau lắm nhỉ? Không có cách nào khác sao con?”

Sắc mặt Giang Vinh trở nên hơi khó coi, ông im lặng trong chốc lát rồi như đã hạ quyết tâm, hạ giọng nói: “Ba còn nghe nói, loại thuốc đó có tác dụng phụ khá lớn. Nếu con tìm được một Alpha phù hợp để đánh dấu, thì không cần phải tiêm nữa. Có đúng vậy không?”

Xem ra, ba anh đã từng sang California và tìm hiểu kỹ về bệnh tình của con trai. Những năm qua Giang Thiệu Vũ điều trị ở California, chú anh nắm rõ bệnh tình nên việc tìm hiểu những thông tin đó không khó. Tuy nhiên, có lẽ Giang Vinh vẫn chưa biết, con trai ông đã từng bị một Alpha tên Bùi Phong đánh dấu hai lần rồi.

Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”

Giang Vinh nói tiếp: “Nếu tìm một Alpha kết hôn có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì cứ tìm đi. Alpha ưu tú bây giờ nhiều vô kể, ba cũng không muốn nhìn con ngày nào cũng phải tiêm thuốc khổ sở. Bắt đầu từ ngày mai, con đi xem mắt.”

Gương mặt Giang Thiệu Vũ khẽ khựng lại: “Gì cơ?”

Giang Vinh nghiêm túc nói: “Ba nói là, con đi xem mắt, chọn một Alpha hợp mắt để sớm kết hôn.”

Mẹ anh, Tần Huệ, mỉm cười nói thêm: “Đúng đấy, A Vũ nhà chúng ta cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên lo chuyện cả đời. Con còn nhớ con trai của chú Trần không? Bằng tuổi con, hồi nhỏ hai đứa cũng từng chơi với nhau. Nó du học nước ngoài lấy bằng tiến sĩ y khoa, giờ là bác sĩ ngoại khoa tim mạch ở Bệnh viện Nhân dân, bác sĩ thì chắc chắn biết cách chăm sóc người khác. Hai nhà ta cũng thân quen, chi bằng ngày mai đi gặp thử xem?”

Giang Thiệu Vũ mặt không biểu cảm: “Không đi.”

Giang Vinh cau mày: “Không thích bác sĩ à? A Thành, em có quen Alpha nào độc thân không?”

Giang Thiệu Thành vội vàng đề cử: “Con trai của bác Dương học tài chính, là bạn thân của con, không có tật xấu gì, tính cách chín chắn, rất biết chăm sóc người khác. Nó hơn A Vũ bốn tuổi, hiện giờ đang ở thành phố Tinh, A Vũ có muốn gặp thử không?”

Giang Thiệu Vũ đau đầu như muốn nổ tung, nhìn cha mẹ và anh trai, điềm tĩnh nói: “Con không muốn yêu đương, không muốn xem mắt, càng không muốn kết hôn. Con thà tiêm thuốc mỗi ngày còn hơn. Con hiểu tấm lòng của mọi người, nhưng hiện tại con kiểm soát pheromone rất tốt, không cần lo lắng.”

Giang Thiệu Thành còn muốn nói thêm gì đó, thì nghe Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt lên tiếng: “Đừng khuyên em nữa. Lần này em về nhà đâu phải để xem mắt. Nếu mọi người cứ tiếp tục giới thiệu đối tượng cho em, ngày mai em sẽ quay về Thủ Đô.”

Tính cách của anh xưa nay vẫn vậy.

Nói một là một, chẳng ai ép được anh làm điều mình không muốn.

Hứa Ngôn ở bên cạnh vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Khụ khụ, em thấy cũng không cần vội. A Vũ vẫn chưa đến 25 tuổi, thuốc ức chế vẫn có tác dụng mà. Mình từ từ tìm một Alpha phù hợp cũng được, chuyện kết hôn vốn dĩ phải tùy duyên.”

Giang Vinh trầm mặc một lúc rồi nói: “Được, vậy cháu với A Thành cũng để ý giúp em con xem có ai phù hợp thì giới thiệu.”

Hứa Ngôn mỉm cười: “Con thấy cũng không nhất thiết phải là người quen quanh mình. A Vũ bây giờ là huấn luyện viên quán quân thế giới, trong giới của cậu ấy, huấn luyện viên hay tuyển thủ cũng có thể cân nhắc mà, đúng không?”

Nghe tới đây, trong đầu Giang Thiệu Thành bỗng hiện lên một gương mặt.

Một cậu trai 20 tuổi, nụ cười rạng rỡ, suốt ngày bám theo Giang Thiệu Vũ gọi “sư phụ” rất thân thiết. Có lần sau một trận thi đấu, cậu ta còn ôm chầm lấy Giang Thiệu Vũ trước mặt bao nhiêu người.

Giang Thiệu Thành lập tức phản bác: “Vẫn là để chúng ta tự tìm thì hơn, người quen biết rõ gốc gác sẽ yên tâm hơn. Mấy đứa chơi eSports ấy mà, tóc nhuộm đủ màu, trong đầu toàn là game, nhìn thôi đã thấy không đáng tin rồi. A Vũ mà chọn một tuyển thủ eSports, chắc lại phải ngược lại chăm sóc cậu ta.”

Giang Thiệu Vũ nhíu mày, tỏ rõ sự khó chịu: “Anh có định kiến với tuyển thủ eSports à? Trẻ tuổi thì nhuộm tóc thì sao? Phải vest thẳng cà vạt, gò bó khuôn mẫu mới được anh coi là người đàng hoàng sao?”

Giang Thiệu Thành giải thích: “Mấy đứa nhuộm tóc màu mè thì anh không quan tâm. Anh chỉ thấy Bùi Phong không hợp với em.”

Cha mẹ họ cùng lúc sửng sốt.

Giang Vinh cảnh giác hỏi: “Bùi Phong là ai?”

Giang Thiệu Thành nhận ra mình lỡ lời, đành ho một tiếng, giải thích: “Đội trưởng đội tuyển quốc gia, đệ tử của A Vũ.”

Hứa Ngôn tò mò hỏi: “Là MVP giải đấu thế giới phải không? Cậu ấy giỏi lắm mà, em thấy trên Weibo có tới 90 triệu fan, rất nổi tiếng. Cậu ấy với A Vũ… có gì mờ ám sao?”

Giang Thiệu Vũ lập tức phủ nhận: “Không có gì cả. Lần trước anh cả đến căn cứ huấn luyện đội tuyển, giữa anh ấy với Tiểu Bùi có chút hiểu lầm, anh ấy không thích Tiểu Bùi mà thôi.” Anh không muốn tiếp tục dây dưa vào đề tài phiền não này, liền đứng dậy nói: “Em ra ngoài đi dạo một chút.”

Giang Thiệu Vũ quay người rời đi, trong phòng rơi vào một khoảng lặng ngượng ngùng.

Cả nhà nhìn nhau đầy khó hiểu: Đệ tử? Là sao? Chẳng lẽ A Vũ khẩu vị đặc biệt, lại thích người nhỏ tuổi hơn?

Giang Vinh cau mày hỏi: “Cậu Bùi Phong đó là người thế nào?”

Giang Thiệu Thành vội vàng giải thích: “Ba cậu ta là bác sĩ, mẹ là nhà thiết kế, điều kiện gia đình cũng ổn. Bản thân cậu ta là một streamer có hàng chục triệu fan, giờ còn là đội trưởng đội tuyển quốc gia.”

Tần Huệ lo lắng nói: “Fan nhiều như thế, chẳng khác gì minh tinh. Alpha như vậy liệu có đứng đắn không? Mẹ nghe nói mấy người nổi tiếng thường sống phóng túng lắm. Mẹ vẫn hy vọng A Vũ tìm được người một lòng một dạ với nó.”

Hứa Ngôn cười nói: “Mẹ à, mẹ nghĩ nhiều rồi. Tuyển thủ thể thao điện tử suốt ngày ở bên máy tính, đâu có thời gian ra ngoài làm bậy. Cậu ấy đã là đệ tử của A Vũ thì con nghĩ, với con mắt nhìn người của A Vũ, chắc chắn sẽ không thu nhận người có phẩm chất tồi làm đệ tử đâu ạ?”

Giang Thiệu Thành cau mày: “Sao em cứ nói giúp Bùi Phong vậy?”

Hứa Ngôn ra vẻ vô tội: “Sao anh lại có thành kiến lớn thế với Bùi Phong?”

Giang Thiệu Thành bị vợ lườm một cái liền lập tức im miệng.

Mùa đông ở thành phố Tinh có chút lạnh, Giang Thiệu Vũ quấn chặt áo khoác quanh người, tản bộ dọc theo bờ hồ.

Anh biết người nhà là có ý tốt, mỗi ngày tiêm thuốc đúng là rất khổ sở, tác dụng phụ của thuốc cũng khiến anh gầy đi nhiều. Nếu tìm được một Alpha phù hợp, không chỉ có thể giải quyết vấn đề rối loạn pheromone, mà còn có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, khiến gia đình yên tâm hơn.

Nhưng anh thực sự rất phản cảm với kiểu bị ép xem mắt như thế. Cảm giác cứ như anh là món hàng tồn kho, bị người nhà cố gắng tìm cách đẩy ra thị trường vậy.

Xem mắt? Đừng có mơ. Dù có cô đơn cả đời, anh cũng không muốn cùng một Alpha lạ mặt ăn cơm, trò chuyện. Những buổi gặp gỡ ngượng ngùng kiểu đó, anh thật sự không thể chịu nổi dù chỉ một phút.

Anh có kế hoạch rõ ràng cho cuộc đời mình. Lúc trở về nước, anh đã ký hợp đồng ba năm với liên minh, cam kết sẽ hỗ trợ xây dựng một đội tuyển quốc gia xuất sắc, đặt nền móng vững chắc cho đội. Hiện tại mới chỉ bước đầu, năm sau, năm sau nữa vẫn còn rất nhiều việc cần anh xử lý.

Chờ ba năm kết thúc, khi không còn làm huấn luyện viên đội tuyển nữa, lúc đó anh sẽ dẫn Đậu Đậu đi du lịch khắp nơi, sống một cuộc đời thảnh thơi, tự do, chẳng phải thú vị hơn xem mắt nhiều sao?

Còn chuyện có nên tìm một Alpha để ở bên hay không, nếu thật sự có thể tìm được một Alpha vừa yêu thương nhau vừa rất hợp, thì anh cũng không phản đối. Chỉ là khả năng ấy quá thấp, Giang Thiệu Vũ luôn cảm thấy mình thuộc dạng lãnh cảm, thiếu chút đồng cảm trong chuyện tình cảm, giống như một tảng băng lạnh mãi không sưởi ấm được.

Anh thật ra không hề hứng thú với Alpha, những năm gần đây thậm chí không có nhu cầu về mặt sinh lý, chỉ thấy không sao cả, sống một mình cũng rất tốt.

Sự nhiệt tình của Tiểu Bùi khiến anh có chút bối rối. Đây là lần đầu tiên anh bị một Alpha theo đuổi rõ ràng đến vậy. Lần về nhà này, ngoài việc gặp cha mẹ và anh trai, còn một chuyện khác. Đó là tạm thời tách ra khỏi Bùi Phong một thời gian, để cả hai cùng bình tĩnh lại, rồi suy nghĩ thật kỹ, sau đó cho cậu ấy một câu trả lời rõ ràng.

Kéo dài mãi không phải cách, dứt khoát mới là thích hợp nhất. Dù gì sang năm anh vẫn là huấn luyện viên, còn Bùi Phong vẫn tiếp tục làm đội trưởng.

Giang Thiệu Vũ đi bộ một vòng quanh hồ, đến giờ ăn tối mới về nhà.

Trong thời gian anh ra ngoài, Hứa Ngôn đã thuyết phục được cha mẹ đừng can thiệp vào chuyện của Giang Thiệu Vũ nữa. Cùng là Omega, Hứa Ngôn thấu hiểu cảm giác bị thúc ép xem mắt của Giang Thiệu Vũ.

Sau khi Giang Thiệu Vũ trở về, mọi người rất ăn ý không nhắc lại chuyện đó nữa.

Giang Vinh hơi ngượng ngùng chuyển đề tài: “Khụ, có sự nghiệp đam mê của riêng mình cũng tốt. Tuy là ba không hiểu cái trò chơi của con lắm, nhưng đoạt được chức quán quân thế giới, cũng coi như là đem lại vinh quang cho nước nhà. Sau này con muốn làm gì thì cứ làm, cần nhà giúp gì thì cứ tìm anh cả của con.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Vâng. Con đã ký hợp đồng với liên minh, còn phải làm huấn luyện viên ít nhất hai năm nữa.”

Giang Thiệu Thành nói: “À, em còn nhớ huấn luyện viên người Hàn Quốc Cha In-joon không? Hôm nay anh có vào một trang web Hàn, thấy anh ta bị phanh phui đủ thứ tội: trốn thuế, nhận hối lộ… bị đội tuyển quốc gia sa thải rồi, có khả năng còn phải ra tòa.”

Giang Thiệu Vũ ngẩn ra, nghi hoặc nhìn anh trai: “Dạo này em bận phỏng vấn nên không để ý đến anh ta. Anh biết chuyện đó từ đâu?”

Giang Thiệu Thành: “Anh nhờ thư ký rảnh thì theo dõi tin tức giới eSports một chút, là cậu ta nói với anh. Chuyện này chắc chắn có người đứng sau thao túng, không biết ai đã khui ra những chuyện bẩn của huấn luyện viên Cha, rõ ràng là có người nhằm vào anh ta.”

Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt nói: “Cũng không lạ. Anh ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hất cẳng huấn luyện viên trước đó, kết quả, giờ lại nhận đúng kết cục như vậy.”

Bất kỳ ngành nghề nào cũng có những người tâm địa bất chính. Sau khi huấn luyện viên Cha bị hạ bệ, ai sẽ là huấn luyện viên tiếp theo của Hàn Quốc vẫn là ẩn số. Vì vậy, công tác huấn luyện đội tuyển quốc gia năm sau vẫn cần phải được coi trọng.

Giang Thiệu Vũ ở nhà một tuần, cha mẹ không nhắc lại chuyện xem mắt nữa, khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ngày đầu năm mới 1/1, cả nhà họ Giang tụ họp đón Tết, con trai của anh cả cũng được nghỉ về nhà, phấn khích ôm lấy Giang Thiệu Vũ, năn nỉ chú út dẫn đi đánh hạng, còn nói: “Chú là thần tượng của cả lớp cháu luôn đó!”

Rất nhiều học sinh tiểu học chơi game, danh tiếng của Giang Thiệu Vũ trong giới học sinh đã lên tới cấp TOP, fan thì đếm không xuể.

Thấy Giang Thiệu Vũ được yêu mến như vậy, Giang Vinh cũng hoàn toàn gỡ bỏ định kiến, chấp nhận lựa chọn của con trai.

Tối hôm đó, Giang Thiệu Vũ cùng cháu trai đốt pháo hoa trong sân, điện thoại đột nhiên vang lên. Là tin nhắn chúc Tết của Bùi Phong: “Sư phụ, năm mới vui vẻ! Khi nào anh về vậy? Giang Đậu Đậu nói nó nhớ anh đó~”

Thật ra là em nhớ anh.

Giang Thiệu Vũ trả lời: “Mai về.”

Bùi Phong: “Tuyệt quá! Em ra sân bay đón anh!”

Giang Thiệu Vũ định nói không cần, nhưng Đậu Đậu vẫn đang ở chỗ Bùi Phong, anh cũng muốn nói chuyện với cậu một chút, nên đã gửi mã chuyến bay cho cậu.

Chiều hôm sau lúc 2 giờ, Giang Thiệu Vũ lên máy bay đến Thủ Đô. Không ngờ vừa đến sân bay thì Thành phố Tinh bất ngờ mưa như trút nước.

Mùa đông ở phương Nam rất hiếm khi có mưa lớn như vậy, nhiều máy bay phải bay vòng vòng trên không trung, giao thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trong tai nghe liên tục vang lên thông báo: “Chúng tôi xin lỗi thông báo rằng, do thời tiết xấu, chuyến bay của quý khách hiện chưa thể cất cánh, thời gian khởi hành chưa xác định.”

Giang Thiệu Vũ ngồi ở phòng chờ sân bay, nhìn màn hình liên tục thông báo trễ chuyến, nghĩ đến việc Bùi Phong đang trên đường ra đón, liền lập tức nhắn: “Tiểu Bùi, chuyến bay bên anh bị hoãn rồi, em không cần ra đón đâu, chưa biết khi nào mới cất cánh được.”

Bùi Phong không trả lời ngay. Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại mới sáng lên: “Không sao đâu sư phụ, em đến sân bay rồi, em đợi anh~”

Xem ra, cậu đã xuất phát sớm, đến nơi mới thấy tin nhắn.

Giang Thiệu Vũ nhíu mày, nhìn màn hình thông báo delay mà lòng bực bội. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng bất an, bởi vì ở sân bay Thủ Đô xa xôi, có một người đang chờ anh.

Kim đồng hồ tích tắc trôi, lông mày Giang Thiệu Vũ ngày càng nhíu chặt. Anh gửi tin nhắn cho Bùi Phong: “Em về đi, bên anh vẫn chưa bay được.”

Bùi Phong trả lời: “Không sao, em đợi anh.”

Giang Thiệu Vũ: “Sao em cứng đầu vậy chứ?”

Bùi Phong gửi một biểu tượng mặt cười: “Dù sao ở nhà em cũng rảnh, ngồi ở sân bay xem video, tiện thể đợi sư phụ luôn.”

Cánh cứng rồi thì không nghe lời sư phụ nữa à? Giang Thiệu Vũ vừa định gọi điện mắng cho một trận thì nghe trong loa phát thanh vang lên thông báo lên máy bay, điện thoại ngay sau đó sáng lên với một tin nhắn: “Em thấy trên app hiển thị chuyến bay của sư phụ bắt đầu cho lên máy bay rồi!!”

Dấu chấm than liên tục, đủ thấy cậu vui đến mức nào.

Giang Thiệu Vũ bất đắc dĩ nói: “…Được rồi, lát nữa gặp.”

Chuyến bay lẽ ra khởi hành lúc 2 giờ chiều, vậy mà phải đến 7 giờ tối mới cất cánh. Khi đến Thủ Đô đã là 9 giờ tối, Bùi Phong đã chờ ở sân bay suốt 7 tiếng đồng hồ.

Cậu không hề tỏ ra chút khó chịu nào, vừa thấy Giang Thiệu Vũ bước ra khỏi sân bay, lập tức nở nụ cười tươi rói, tiến lên giúp anh xách hành lý.

Nhìn gương mặt rạng rỡ ấy, trong lòng Giang Thiệu Vũ bỗng trào dâng một luồng ấm áp.

Thì ra, cảm giác được người khác chờ đợi là như thế này.

Dù phải đợi bao lâu, cậu vẫn kiên nhẫn đứng ở đây, chỉ để được gặp sư phụ ngay khi anh bước ra. Hơi ngốc, nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Giọng Giang Thiệu Vũ hiếm khi dịu dàng: “Ở sân bay đợi lâu vậy, em ăn tối chưa?”

Bùi Phong cười đáp: “Chưa, em muốn đợi sư phụ đến rồi cùng ăn khuya.”

Giang Thiệu Vũ: “Được, để anh mời em bữa này.”

Hai người cùng lái xe đến nhà hàng ăn khuya, sau đó Bùi Phong đưa Giang Thiệu Vũ về biệt thự của mình để đón Đậu Đậu.

Giang Đậu Đậu được Bùi Phong chăm sóc rất tốt, dường như còn mập ra một vòng?

Thấy Giang Thiệu Vũ, nó vui mừng vẫy đuôi, sủa vang liên tục. Giang Thiệu Vũ xoa đầu nó, quay lại nhìn Bùi Phong. Mấy ngày về nhà vừa rồi, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, muốn sớm cho Bùi Phong một câu trả lời rõ ràng.

Chỉ là hôm nay lại đột nhiên mưa lớn, chuyến bay bị hoãn, Bùi Phong thì ở sân bay đợi anh suốt bảy tiếng…

Anh thực sự không nỡ làm Bùi Phong buồn vào lúc này.

Thôi thì… để mai nói vậy.

Nghĩ vậy, Giang Thiệu Vũ nói: “Anh mang Đậu Đậu về căn cứ trước.”

Bùi Phong dịu dàng nói: “Giờ cũng hơn 10 giờ rồi, ở lại đây một đêm đi. Dù gì sư phụ cũng từng đến nhà em rồi.”

Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một chút: “Cũng được.”

Đợi đến ngày mai rồi nói rõ, hai người không phù hợp làm người yêu, quay lại làm sư đồ vẫn là tốt nhất.

Đó là câu trả lời mà Giang Thiệu Vũ đã suy nghĩ suốt một tuần.

Sáng hôm sau, khi Giang Thiệu Vũ vừa thức dậy, Bùi Phong thần bí kéo anh ra ngoài: “Sư phụ, em có một điều bất ngờ muốn tặng anh.”

Giang Thiệu Vũ nghi hoặc đi theo.

Chỉ thấy phía sau biệt thự đậu một chiếc xe nhà di động cỡ lớn. Bùi Phong dẫn anh lên xe, Đậu Đậu đang vui vẻ chạy nhảy bên trong.

Không gian trong xe rất rộng, có hai phòng ngủ nhỏ, khu tắm, bếp và phòng khách nhỏ, rõ ràng là đã được cải tạo lại.

Bùi Phong cười nói: “Chiếc nhà di động này là em mua sau khi về nước, đã thuê người cải tạo lại. Chúng ta mang theo Đậu Đậu, cùng lái xe đi du lịch thì sao?”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Bùi Phong nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng: “Em biết sư phụ thích tự do. Mà đi máy bay thì việc ký gửi Đậu Đậu rất bất tiện, tàu cao tốc lại không cho mang thú cưng. Muốn cùng Đậu Đậu đi du lịch thì lái nhà di động là lựa chọn phù hợp nhất, đi đâu cũng được, dừng lúc nào cũng xong, thời gian địa điểm đều do mình quyết định.”

Quả thật, việc du lịch cùng thú cưng rất khó vì bị hạn chế bởi các phương tiện di chuyển. Nhưng với Giang Thiệu Vũ, Đậu Đậu là người thân quan trọng không thể thiếu.

Thật ra trước khi về nước, anh từng mơ ước được lái một chiếc nhà di động, mang theo Đậu Đậu đi khắp nơi, sống tự do, thoải mái, không bị ràng buộc, muốn đi đâu thì đi đó.

Không ngờ Bùi Phong lại có cùng suy nghĩ. Đúng là đệ tử hiểu anh nhất, cũng giống anh, coi trọng Đậu Đậu như người nhà.

Đối mặt với ánh mắt chân thành của Alpha trước mặt, Giang Thiệu Vũ bỗng không biết nói gì.

Lý trí mách bảo anh nên từ chối, nhưng lúc này đây, cổ họng anh lại khô khốc, không thể thốt ra được lời từ chối.

Một lần nữa, anh lại mềm lòng trước Alpha này.

Mua nhà di động, cải tạo xe. chắc chắn đã tốn không ít tiền và công sức, chỉ để cùng sư phụ và Đậu Đậu đi du lịch.

Tấm lòng như vậy làm sao có thể từ chối?

Trong đầu Giang Thiệu Vũ rối loạn, nhìn Đậu Đậu đang chạy nhảy vui vẻ trong xe, anh tạm thời rơi vào trăn trở.

Bùi Phong nhẹ giọng nói: “Sư phụ cứ yên tâm, em đã cải tạo xe thành hai phòng ngủ, anh có thể ngủ riêng. Em nghe nói đi du lịch sẽ dễ bộc lộ khuyết điểm của nhau, nhiều cặp đôi cũng thường đi du lịch để biết có hợp hay không.”

Cậu nghiêm túc nhìn sư phụ: “Coi như cho chúng ta một cơ hội? Có hợp hay không, chờ sau chuyến đi này rồi hãy nói. Dù quyết định của anh là gì, em đều chấp nhận được.”

Ánh mắt Alpha đầy mong đợi, giống hệt ánh mắt của Giang Đậu Đậu khi ngóng đồ ăn từ chủ nhân.

Giang Thiệu Vũ mềm lòng, cuối cùng cũng gật đầu: “Được. Em đã chuẩn bị nhiều như vậy, anh cũng muốn đưa Đậu Đậu đi dạo một chuyến.”

Cho nhau thêm một cơ hội nữa, không thể phủ nhận ngay lập tức được.

Biết đâu trên đường đi, Tiểu Bùi lại phát hiện ra sư phụ khó ở chung đến mức không chịu nổi, rồi tự động rút lui?

Giang Thiệu Vũ quay vào xem xét các thiết bị trong xe, Bùi Phong nhìn bóng lưng anh, trên mặt lộ ra nụ cười.

Sư phụ quả nhiên dễ mềm lòng.

Bùi Phong vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị rất nhiều.

Biết cách gãi đúng chỗ ngứa, kiên nhẫn từng chút một làm tan băng nơi sư phụ, cậu vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.

Hết chương 201

Bình Luận (0)
Comment