Chương 10
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Bùi Phong ôm chặt Giang Thiệu Vũ không chịu buông, Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng đẩy cậu ra, khẽ nói: “Được rồi, đi nhận giải đi.”
Nếu còn ôm nữa, cả thế giới sẽ biết quan hệ sư đồ của họ có vấn đề.
Bùi Phong cười buông sư phụ ra, hai người sóng vai bước đến giữa sân khấu. Trên sân khấu ánh đèn rực rỡ, soi gương mặt Giang Thiệu Vũ càng thêm trắng trẻo tuấn tú, Bùi Phong thì vẻ ngoài điển trai, hai sư đồ có sự chênh lệch chiều cao hoàn hảo, đứng cạnh nhau lại toát ra cảm giác ăn ý kỳ lạ khó tả.
Cư dân mạng trong nước đang xem livestream, không ít người phát hiện điểm này, lập tức spam bình luận:
[Tự nhiên thấy Tiểu Bùi với Wing Thần có hơi hợp nhau?]
[Đứng cạnh nhau thật sự rất đã mắt! Còn đẹp hơn cả phim thần tượng nữa~]
[Sư phụ là Omega, đồ đệ là Alpha, thấy cũng khá đáng yêu nhỉ?]
[Tiểu Bùi không có gan đó đâu, các người tưởng tượng quá rồi đấy!]
[Tôi cũng thấy vậy, Fred trước mặt Wing Thần đúng kiểu fanboy nhỏ, rất ngoan rất nghe lời, chắc không dám làm bậy đâu!]
[Bảo cậu ta đánh dấu Wing Thần á? Đừng đùa, cậu ta dám chắc?]
Cư dân mạng nhất trí cho rằng: Fred không dám.
Dù sao thì những năm qua, Bùi Phong nhiều lần bày tỏ trong phỏng vấn rằng:
“Người tôi kính phục nhất chính là sư phụ của tôi.”
“Tôi rất biết ơn sư phụ đã dạy tôi cách chơi bắn tỉa.”
“Anh ấy là thần tượng của tôi, là hình mẫu của tôi.”
— Hình tượng fan cuồng, fanboy nhỏ được thiết lập vô cùng vững chắc.
Trong mắt cư dân mạng, tình cảm của Bùi Phong đối với Giang Thiệu Vũ chỉ đơn thuần là sự kính trọng và ngưỡng mộ từ người đồ đệ dành cho ân sư, qua lớp kính lọc của fan dày cả chục tầng. Cậu ta làm sao dám có ý nghĩ “bất kính” với sư phụ? Làm sao có thể, với thân phận Alpha, xâm phạm sư phụ, đánh dấu sư phụ chứ?
Fred tuyệt đối không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!
Những bình luận kia chỉ xuất hiện vài dòng, lập tức bị vô số lời chúc mừng “chúc mừng cặp sư đồ giành chức quán quân” lấp đầy.
Trên sân khấu, MC phấn khích nói: “Chúc mừng Wing và Fred đến từ Trung Quốc đã giành chức quán quân giải đấu đôi All-Star lần thứ sáu!”
MC trao cup quán quân cho họ. Bùi Phong tươi cười rạng rỡ giơ cao cup bằng tay phải, Giang Thiệu Vũ cũng phối hợp cùng nâng cup, nhiếp ảnh gia dưới sân khấu lập tức ghi lại khoảnh khắc quý giá của bộ đôi này.
MC hỏi: “Hai người vừa giành chức quán quân giải đôi All-Star, có điều gì muốn nói với nhau không?”
Bùi Phong quay đầu nhìn Giang Thiệu Vũ, nghiêm túc nói: “Sư phụ, năm đó em xem trận đấu của anh rồi mới yêu thích eSports. Hôm nay có thể cùng anh đứng trên bục nhận giải đấu đôi, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện thuở thiếu thời. Trong lòng em, anh là người sư phụ tốt nhất trên thế giới.”
Giang Thiệu Vũ giọng điềm tĩnh, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng: “Em cũng là người đồ đệ xuất sắc nhất.”
Cư dân mạng trong livestream: “??”
Khoan đã, sao lại có cảm giác ngọt ngào kỳ lạ thế này?
MC tại hiện trường lại không nhận ra điều gì khác lạ giữa hai người, tiếp tục phỏng vấn: “Lần đầu tiên ở giải đôi thế giới xuất hiện tổ hợp hai người chơi tự do, hai người cũng toàn thắng giành cup quán quân. Xin hỏi, cách chơi tự do như thế này, có phải là không có điểm yếu không?”
Giang Thiệu Vũ điềm tĩnh đáp: “Người chơi tự do không phải là vô địch. Cách chơi này chỉ linh hoạt hơn thôi. Dù vũ khí có thay đổi thế nào, chúng tôi vẫn chỉ là hai người, trong cùng một thời điểm chỉ có thể sử dụng hai loại vũ khí chiến đấu. Chỉ cần đối thủ nghĩ cách giết chúng tôi, vẫn có thể chiến thắng.”
Các đối thủ: “??”
Nhưng mà, giết hai người các người khó như lên trời ấy?
MC lại hỏi tiếp: “Hiện nay có rất nhiều khán giả tò mò về lối chơi tự do, hai người có thể chia sẻ một chút về cách luyện tập kiểu này không?”
Bùi Phong mỉm cười nói: “Thật ra, người chơi tự do không hề đơn giản. Một tuyển thủ chuyên nghiệp để luyện tốt một vị trí đã tiêu tốn vô số thời gian và công sức, còn người chơi tự do thì phải luyện gấp năm lần như vậy. Tôi có thể chơi được vị trí này là vì khi mới vào nghề, sư phụ đã muốn rèn luyện toàn diện cho tôi, bắt tôi mỗi ngày phải solo với các cao thủ ở các vị trí khác nhau, để tôi nắm vững cách chơi của tất cả các vai trò. Ngay từ đầu tôi đã luyện toàn bộ vai trò nên sau này chuyển sang chơi tự do mới thuận lợi hơn.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu, nói: “Không phải là bạn tùy tiện cầm vài loại vũ khí khác nhau thì gọi là người chơi tự do. Người chơi tự do thực thụ, điều quan trọng nhất là khả năng chuyển đổi ý thức thi đấu. Ví dụ, một bắn tỉa xuất sắc sẽ có thói quen thao tác như mở ống ngắm, tìm mục tiêu, rồi hạ gục mục tiêu sau thời gian dài luyện tập. Còn một người chơi y tế giỏi sẽ quen với việc ẩn nấp trước, chờ thời cơ ra tay… Nhưng người chơi tự do thì cần phải dựa vào tình hình thực tế trên sân đấu mà thay đổi vai trò kịp thời và sau khi thay đổi, phải thực hiện chính xác thao tác phù hợp với vai trò mới. Biết đánh giá cục diện, biết lúc nào cần đổi vũ khí, đó mới là điều khó nhất.”
Bùi Phong tiếp lời: “Đúng vậy. Ai cũng biết sau khi đổi vũ khí, nếu muốn đổi lại thì phải đợi thời gian hồi. Nếu đổi sai, chẳng khác nào tự đưa cơ hội cho đối thủ. Cho nên, muốn chơi tốt kiểu tự do này, phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.”
Khán giả nghe đến đây cuối cùng cũng vỡ lẽ.
Không phải chỉ cần cầm một khẩu súng tiểu liên, thêm khẩu bắn tỉa, đeo thêm hộp cứu thương trên lưng là bạn đã thành người chơi tự do. Nếu vậy, thì mỗi quốc gia có thể có hàng trăm người chơi tự do.
Cốt lõi của phong cách chơi tự do chính là “chuyển đổi ý thức”.
Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ có thể đảm đương hoàn hảo vị trí này là bởi vì cả hai sư đồ đều là cao thủ toàn năng, ý thức cực kỳ nhạy bén, tầm nhìn chiến thuật rộng và tinh thông mọi vai trò.
Nhiều người chơi y tế có kỹ năng chạy vị trí và cứu người rất giỏi, nhưng nếu bạn bảo họ cầm súng bắn tỉa ngắm bắn? Họ sẽ rất khó nắm được cách di chuyển và thao tác của một bắn tỉa.
Người giỏi cận chiến đã quen với việc xả đạn đầy máu lửa, nếu bắt họ chơi tầm xa thì lại khó mà kiên nhẫn chờ đợi con mồi rồi kết thúc bằng một cú headshot.
Tuyển thủ chuyên nghiệp thường sẽ hình thành kỹ năng thao tác và thói quen ý thức gắn liền với vị trí mình chơi tốt nhất, thay đổi điều đó là cực kỳ khó khăn.
Người chơi tự do, tốt nhất nên được bồi dưỡng ngay từ giai đoạn nhập môn, để họ không hình thành tư duy cố định, mà có thể thay đổi vị trí, chuyển đổi vũ khí và cách chơi bất cứ lúc nào. Chỉ có như vậy mới có thể nuôi dưỡng ra một người chơi tự do toàn năng, đủ sức bắt kịp nhịp độ nhanh của các giải đấu thế giới, nếu không sẽ chỉ trở thành gánh nặng của cả đội.
Năm xưa, khi Giang Thiệu Vũ huấn luyện Tiểu Bùi, anh vốn không định đào tạo cậu ấy trở thành người chơi tự do, mà là muốn bồi dưỡng cậu thành một người chỉ huy có tầm nhìn chiến lược rộng.
Không ngờ, vài năm sau, sư đồ hai người, một người trở thành huấn luyện viên, một người trở thành đội trưởng đội tuyển quốc gia. Vì muốn đội tuyển quốc gia lần này đạt được thành tích, Giang Thiệu Vũ đã để Tiểu Bùi mạo hiểm thử chơi theo phong cách của người chơi tự do, một bước đi mạo hiểm nhưng bất ngờ lại giành được thắng lợi, giành lấy chức quán quân.
Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt tốt đẹp nhất của số phận.
Sự kiên nhẫn chỉ dạy của Giang Thiệu Vũ năm ấy, sự nỗ lực khổ luyện của Tiểu Bùi năm ấy, tất cả đều không uổng phí và cũng đã tạo nên một giai thoại đáng nhớ.
Sau giải quán quân thế giới lần này, lối chơi của người chơi tự do chắc chắn sẽ trở nên phổ biến ở các quốc gia khác, chỉ có điều để các nước khác đào tạo ra được một người chơi tự do thực sự xuất sắc, vẫn còn là một chặng đường dài.
Bình luận viên trong nước phấn khởi nói: “Đây là lần đầu tiên đội tuyển Trung Quốc của chúng ta dẫn đầu trong lĩnh vực thể thao điện tử toàn cầu!”
“Đúng vậy! Trước kia lúc nào chúng ta cũng phải chạy theo người khác, nghiên cứu chiến thuật và lối chơi của họ! Nhưng bây giờ, các quốc gia khác phải học hỏi cách chơi người tự do của chúng ta!”
“Người chơi tự do không hề đơn giản, để bồi dưỡng một người chơi tự do xuất sắc cũng cần rất nhiều thời gian. Rất may Fred đã xuất hiện trên sân đấu vào đúng thời điểm nhất, còn Wing Thần cũng trở về làm huấn luyện viên khi đội cần nhất! Chức quán quân lần này, với đội tuyển Trung Quốc, không phải là điểm kết thúc, mà là khởi đầu mới!”
— Là khởi đầu của kỷ nguyên thể thao điện tử Trung Quốc.
Cho đến thời khắc này, cư dân mạng mới thật sự nhận ra rõ ràng rằng, cuối cùng cũng có một ngày, Trung Quốc chúng ta không còn chạy theo bước chân của Nhật Hàn Âu Mỹ, mà đã vươn lên dẫn đầu.
**
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn và trở về khách sạn, Bùi Phong mở cửa phòng trước, Giang Thiệu Vũ vừa định nói chúc ngủ ngon thì đã bị cậu kéo mạnh vào trong phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một lực mạnh mẽ đè chặt Giang Thiệu Vũ vào tường.
Giang Thiệu Vũ còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Bùi Phong hôn chặt lấy môi.
“Ưm…” Giang Thiệu Vũ bị hôn đến choáng váng, anh đang cầm chiếc cup trong tay, lo rằng phần đỉnh nhọn của nó sẽ làm Tiểu Bùi bị thương nên đành dang tay ra, để chiếc cup tránh xa Bùi Phong. Tư thế mở rộng vòng tay như vậy lại càng giúp Bùi Phong dễ dàng áp sát vào người anh hơn.
Tay phải Bùi Phong cầm chiếc cup, tay trái ôm chặt lấy eo sư phụ, đè anh vào tường mà hôn mãnh liệt.
Hai chân Giang Thiệu Vũ bị đôi chân rắn chắc của Alpha ép chặt, vải mỏng ma sát qua lại khiến anh có thể cảm nhận rõ cơ bắp khỏe khoắn nơi đùi Bùi Phong. Tư thế thân mật và ám muội như vậy khiến mặt anh nóng bừng.
Anh hé miệng định bảo Bùi Phong buông ra, nhưng lại bị cậu hôn sâu hơn.
Âm thanh mờ ám trong phòng làm nhiệt độ không ngừng tăng lên, Giang Thiệu Vũ bị hôn đến mức đầu óc trở nên mơ hồ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bùi Phong mới lưu luyến rời khỏi đôi môi của anh. Nhìn dáng vẻ quyến rũ của Giang Thiệu Vũ với khóe mắt hơi ươn ướt vì bị hôn đến đ*ng t*nh, tim Bùi Phong đập thình thịch dữ dội, nhưng vẫn cố kìm nén lại, thấp giọng hỏi: “Vì sao sư phụ không đẩy em ra?”
Giang Thiệu Vũ bất đắc dĩ nói: “Em để cup xuống trước đã, kẻo làm bị thương người khác.”
Bùi Phong quay đầu nhìn, phát hiện lúc nãy khi bị mình cưỡng hôn, Giang Thiệu Vũ đã dang tay đưa chiếc cup ra xa, hiển nhiên là lo cho an toàn của cậu. Chi tiết nhỏ ấy khiến tim Bùi Phong cảm thấy ấm áp.
Thực ra, nếu Giang Thiệu Vũ thật sự không muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy cậu ra.
Nhưng anh đã không làm vậy. Ngược lại còn cố gắng tránh để làm cậu bị thương, dùng một tư thế “tạo điều kiện cho cậu thân mật” như thế.
Sư phụ là người không giỏi thể hiện tình cảm, bề ngoài luôn có vẻ lạnh lùng, thờ ơ.
Sự quan tâm, che chở của anh, đều ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ như vậy.
Bùi Phong mỉm cười, nhận lấy chiếc cup rồi đặt lên bàn bên cạnh, thấp giọng nói: “Quả nhiên sư phụ xót em.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Không trả lời chính là ngầm thừa nhận.
Bùi Phong ôm chặt lấy anh vào lòng, dịu dàng dụi đầu vào cổ anh, thì thầm: “Hôm nay em thật sự rất vui.”
Giang Thiệu Vũ nhìn Alpha đang cọ tới cọ lui trong lòng mình làm nũng, bất đắc dĩ nói: “Sao trông em còn vui hơn lúc đoạt cup quán quân thế giới vậy?”
Bùi Phong đáp: “Vì lần này là cup đôi tụi mình cùng giành được, ý nghĩa hoàn toàn khác.”
Giang Thiệu Vũ nghĩ kỹ lại, quả thật là như vậy. Đoạt cup quán quân thế giới là đại diện cho Trung Quốc. Còn cup đôi lần này tại All-Star, lại đại diện cho chính họ, sư đồ hai người. Cup quán quân thế giới sẽ được trưng bày trong phòng lưu niệm của đội tuyển quốc gia, còn cup đôi của All-Star thì thuộc về riêng họ, có thể mang về nhà.
Đây là một kỷ niệm vô cùng quý giá với cả hai người.
Bùi Phong nắm lấy tay Giang Thiệu Vũ, đặt lên môi mình và hôn một cách thành kính.
Đôi tay này thon dài đẹp đẽ, tốc độ gõ phím nhanh như bay, như thể từng đầu ngón tay đang múa trên bàn phím. Đáng tiếc là nhiều năm qua anh không thể ra sân thi đấu, khiến thế giới không được tận mắt chứng kiến phong thái của Wing Thần.
May mắn lần All-Star này, Giang Thiệu Vũ cũng tham gia.
Thần bắn tỉa trở lại, sư đồ cùng sát cánh trên sân khấu, đã bù đắp lại rất nhiều tiếc nuối.
Bùi Phong dịu giọng nói: “Sau này anh làm huấn luyện viên, em vẫn tiếp tục làm đội trưởng. Anh ở lại đội tuyển quốc gia bao lâu, em cũng sẽ ở lại bấy lâu.”
Giang Thiệu Vũ bị hôn lên mu bàn tay, cảm giác tê dại dịu dàng lan dọc theo làn da thấm vào tận đáy lòng, ánh mắt anh hiếm khi dịu lại, khẽ nói: “Được. Sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Đó là lời hứa anh dành cho Tiểu Bùi.
Anh không giỏi nói những câu lãng mạn như “anh thích em.” Anh chỉ muốn để Bùi Phong hiểu rằng, con đường sắp tới, anh muốn đi cùng cậu, giống như lần họ cùng đứng trên sân khấu giải đôi All-Star, khích lệ cho nhau, tin tưởng nhau, luôn luôn che chở.
Dù mưa gió thế nào, cũng sẽ bước đi bên nhau.
Ngoại truyện All-Star – Hết