Chương 01
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi giải All-Star kết thúc, Giang Thiệu Vũ không vội trở về nước mà đến một bệnh viện tư để làm một cuộc kiểm tra chi tiết với bác sĩ điều trị chính Chu Dương. Anh đã bị Bùi Phong đánh dấu tạm thời, suốt thời gian qua cũng không tiêm thuốc ức chế nữa, nhưng nồng độ pheromone lại ổn định hơn cả khi anh tiêm thuốc đều đặn.
Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, bác sĩ Chu mừng rỡ nói: “Xem ra pheromone của Alpha này rất phù hợp với cậu. Nếu hai người có thể duy trì mối quan hệ tình cảm lâu dài, sau này cậu cũng không cần tiêm thuốc ức chế nữa. Loại thuốc ức chế ngắn hạn này có rất nhiều tác dụng phụ, nếu tiêm lâu dài thì cũng là một gánh nặng cho cơ thể.”
Giang Thiệu Vũ không nói gì thêm, sau khi chào tạm biệt bác sĩ Chu liền rời khỏi bệnh viện.
Thực ra, việc anh đồng ý ở bên Tiểu Bùi hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện cậu có thể chữa khỏi rối loạn pheromone cho anh, mà là bởi vì anh đã động lòng với Bùi Phong. Với lòng kiêu hãnh của anh, nếu không yêu, thì tuyệt đối sẽ không vì chữa bệnh mà duy trì mối quan hệ với một Alpha không có tình cảm. Nếu không tìm được Alpha phù hợp, anh thà tiêm thuốc ức chế cả đời. Bây giờ đã tìm thấy rồi, anh cũng không bài xích chuyện để Tiểu Bùi tiếp tục đánh dấu mình.
Trước cổng bệnh viện, Bùi Phong đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, che kín từ đầu đến chân, đứng dưới một gốc cây đợi Giang Thiệu Vũ. Thấy sư phụ bước ra, cậu lập tức tiến lên, lo lắng hỏi nhỏ: “Kết quả kiểm tra thế nào? Không sao chứ?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm, mọi thứ đều bình thường, không cần lo.”
Bùi Phong sóng vai đi với anh vài bước, bỗng hỏi: “Sư phụ, trong năm năm ở nước ngoài, anh sống một mình à? Sống ở đâu vậy?”
Giang Thiệu Vũ quay lại đáp: “Nếu em hứng thú, anh dẫn em đến chỗ anh ở xem thử?”
Bùi Phong cười nói: “Được, đi cùng anh.”
Trong năm năm chia cách, Giang Thiệu Vũ sống một mình ở nước ngoài, còn Bùi Phong ở trong nước làm streamer. Cậu không biết sư phụ sống có tốt không, những năm qua cũng thường xuyên mơ thấy anh. Cậu rất tò mò, không biết cuộc sống của sư phụ ở nước ngoài suốt chừng ấy năm rốt cuộc thế nào.
Giang Thiệu Vũ xoay người rẽ sang hướng khác.
Bùi Phong đi cạnh anh, hỏi nhỏ: “Nơi đó có xa không?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Đi bộ tầm mười mấy phút thôi, chúng ta đi bộ qua đó.”
Để tiện cho việc khám bệnh, chỗ ở của anh tại California cách bệnh viện tư không xa, là bất động sản của chú anh ở nước ngoài. Sau khi anh về nước, căn nhà này vẫn luôn bỏ trống. Giang Thiệu Vũ dẫn Bùi Phong đi qua mấy con phố, rất nhanh đã đến nơi ở, nhập mật mã mở cửa, thuận tay bật điều hòa.
Bùi Phong bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp. Giường và rèm cửa trong phòng ngủ chính đều là tông màu xám lạnh mà Giang Thiệu Vũ ưa thích. Phòng ngủ phụ được dọn dẹp thành phòng chơi game điện tử, chỉ là chiếc máy tính trên bàn đã được mang đi, trống không.
Sau khi Giang Thiệu Vũ rời đi, không ai ở đây, căn phòng trở nên vô cùng vắng vẻ, lạnh lẽo.
Nghĩ đến việc Giang Thiệu Vũ đã sống một mình ở đây suốt năm năm, bên cạnh không có lấy một người để trò chuyện, ngay cả kỳ ph*t t*nh cũng phải tự mình tiêm thuốc vượt qua, Bùi Phong không khỏi cảm thấy xót xa. Cậu dang tay nhẹ nhàng ôm lấy sư phụ, khẽ nói: “Những năm nay, chắn hẳn anh đã vất vả lắm phải không?”
Giang Thiệu Vũ bình thản đáp: “Cũng tạm. Một mình cũng thoải mái mà, hơn nữa còn có Đậu Đậu bầu bạn.”
Bùi Phong siết chặt vòng tay, thì thầm: “Sau này, còn có cả em ở bên anh nữa.”
Hương thơm lạnh lẽo trên người sư phụ khiến cậu say mê. Bùi Phong nhớ lại ngày ra nước ngoài cách đây năm năm, cậu ở lại một mình trong ký túc xá đội ACE, nhìn chiếc giường được sắp xếp gọn gàng của sư phụ, trong lòng trống trải vô cùng.
Đầu óc đột nhiên trở nên choáng váng.
Một bản năng kỳ lạ thôi thúc Bùi Phong, khiến cậu không muốn buông người trước mắt ra.
Giang Thiệu Vũ nhận ra cánh tay của Tiểu Bùi càng ôm càng chặt, đến mức khiến anh khó thở. Anh nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Giọng Bùi Phong khàn khàn, nhỏ nhẹ: “Em sợ có một ngày, sư phụ lại không cần em nữa.”
Giang Thiệu Vũ khựng lại một chút. Năm đó quả thật anh có lỗi với Bùi Phong. Anh đi nước ngoài quá vội vàng, đột ngột giao toàn bộ gánh nặng của ACE cho Bùi Phong còn rất trẻ. Khi ấy Tiểu Bùi chưa đến 18 tuổi, bị ép phải tiếp nhận vai trò đội trưởng…
Thật ra, năm đó Tiểu Bùi cũng rất buồn, rất hoang mang đúng không?
Sư phụ đột nhiên ra đi, cũng không cho cậu một lời giải thích hợp lý.
Đối với Tiểu Bùi, hành động ấy chẳng khác nào “bị bỏ rơi”. Chỉ là, Tiểu Bùi vốn đơn thuần, lại luôn biết ơn và ngưỡng mộ sư phụ, nên chưa từng nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của sư phụ. Khi còn rất trẻ đã gánh vác trọng trách, sau này vì không muốn để tâm huyết của sư phụ bị giới tư bản phá hoại, cậu dứt khoát giải tán ACE.
Năm đó Giang Thiệu Vũ ra đi, người chịu áp lực tâm lý lớn nhất chính là Bùi Phong.
Nghĩ đến cậu thiếu niên năm xưa đã dốc hết sức lực để bảo vệ đống tàn tích mà sư phụ để lại, Giang Thiệu Vũ không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Phong, khẽ nói: “Năm đó sau khi phân hóa thành Omega, anh vội vàng ra nước ngoài, có nhiều chuyện chưa xử lý thỏa đáng… xin lỗi, đã gây áp lực lớn như vậy cho em. Về sau, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa, anh hứa.”
Bùi Phong không nói gì, chỉ càng ôm chặt lấy anh.
Giang Thiệu Vũ bị vòng tay Alpha siết đến mức sắp không thở nổi, rất nhanh đã cảm thấy có điều không ổn—
Nhiệt độ cơ thể của Bùi Phong không bình thường, trán nóng rực đến đáng sợ!
Vừa rồi Giang Thiệu Vũ vào bệnh viện kiểm tra, Bùi Phong chờ bên ngoài. Mùa đông ở California rất lạnh, chẳng lẽ bị cảm lạnh nên sốt rồi?
Đúng lúc đó, một mùi hương pheromone quen thuộc bay vào mũi, mùi cà phê đậm đặc ngay lập tức bao phủ không gian. Những phân tử pheromone như có ý thức, nhanh chóng đan thành một tấm lưới, mang theo d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt quấn chặt lấy toàn thân Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ rùng mình, trầm giọng nói: “Bùi Phong, em tỉnh táo lại đi.”
Bùi Phong dường như không nghe thấy lời sư phụ, vừa ôm chặt Giang Thiệu Vũ, vừa thì thầm: “Em không muốn rời xa sư phụ. Sau này, anh đi đâu cũng phải mang em theo, không được bỏ rơi em nữa…”
Tiếng nói mơ hồ, nghe như lời nói mê trong giấc ngủ.
Chẳng lẽ Tiểu Bùi đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm rồi sao? Nghe nói, Alpha khi vào kỳ mẫn cảm sẽ thiếu cảm giác an toàn, sợ bị Omega bỏ rơi, trở nên dính người hơn bình thường. Một số Alpha thậm chí còn có hành vi làm tổ rất nghiêm trọng, nhốt Omega trong lãnh địa của mình, không chịu buông tay.
Triệu chứng của Bùi Phong bây giờ, chắc chắn là kỳ mẫn cảm rồi!
Ôm chặt lấy sư phụ không chịu buông, như thể dính chặt vào Giang Thiệu Vũ, miệng còn làm nũng, nói không được bỏ rơi mình.
Giang Thiệu Vũ tìm cách thoát khỏi vòng tay của cậu. Nhưng vừa rút được một cánh tay ra, Bùi Phong đã ngay lập tức nhào đến ôm lấy anh lần nữa, như thể sợ Giang Thiệu Vũ sẽ rời bỏ mình, bám chặt như một con bạch tuộc, nhất quyết không buông.
Giang Thiệu Vũ giằng co với cậu một lúc, không chỉ không thoát được, mà còn bị Bùi Phong đè xuống giường trong phòng ngủ.
Bùi Phong thì thầm: “Đừng bỏ rơi em.”
Giang Thiệu Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, nỗ lực đánh thức lý trí của Bùi Phong: “Tiểu Bùi, buông ra. Em mà còn thế nữa, anh sẽ giận đấy.”
Nếu là trước kia, chỉ cần Giang Thiệu Vũ giận, Bùi Phong chắc chắn sẽ sợ, ngoan ngoãn quay về viết bản kiểm điểm. Nhưng hôm nay thì khác, Alpha đang trong kỳ mẫn cảm thì hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải ôm chặt sư phụ, không được buông! Sư phụ là của mình!
Alpha thiếu cảm giác an toàn mà làm nũng, đúng là khiến Giang Thiệu Vũ không biết phải làm sao.
Bùi Phong như một chú chó lớn đang ôm anh, dụi tới dụi lui trên người anh. Dù Giang Thiệu Vũ là người không ham d*c v*ng, nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành bình thường. Bị một Alpha vóc dáng cao lớn ôm chặt, cứ cọ qua cọ lại, xung quanh lại là mùi pheromone quen thuộc, trái tim anh cũng dần rối loạn.
Bùi Phong tìm đến môi của Giang Thiệu Vũ, vội vàng hôn anh. Nụ hôn nồng nhiệt mang theo cảm giác chiếm hữu mãnh liệt của Alpha khiến đầu óc Giang Thiệu Vũ như nổ tung, hơi thở của Alpha tràn ngập trong miệng, nhanh chóng khiến cả người anh mềm nhũn.
Không biết nụ hôn ấy kéo dài bao lâu. Để tránh cả hai vượt quá giới hạn, Giang Thiệu Vũ đưa tay đẩy mạnh vào ngực Bùi Phong.
Bùi Phong không đề phòng bị đẩy bật ra, đầu va mạnh vào thành giường kêu “cốp” một tiếng. Có vẻ lý trí quay lại được một chút, cậu nhìn Giang Thiệu Vũ, giọng khàn khàn: “Xin lỗi sư phụ, hình như em đang trong kỳ mẫn cảm rồi. Gọi xe cấp cứu đưa em đến bệnh viện đi.”
Cậu cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, cầm lấy điện thoại để gọi xe cứu thương.
Giang Thiệu Vũ nhìn dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi thê thảm của cậu, lòng bỗng mềm nhũn, anh vươn tay giật lấy điện thoại của cậu.
Bùi Phong quay đầu nhìn Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ điềm tĩnh nói: “Không cần đến bệnh viện. Anh giúp em.”
Tim Bùi Phong đập thình thịch.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của Giang Thiệu Vũ, cổ họng khô khốc: “Anh… anh thật sự đồng ý?”
Giang Thiệu Vũ khẽ gật đầu.
Đưa Tiểu Bùi đến bệnh viện, để bác sĩ thấy dáng vẻ chật vật này của cậu? Anh không nỡ, cũng không thể làm vậy.
Alpha trong kỳ mẫn cảm là lúc khó chịu và bất an nhất. Trừ khi có Omega của mình bên cạnh cùng vượt qua, nếu không sẽ rất đau đớn. Giữa thời khắc then chốt này, Giang Thiệu Vũ cảm thấy, cho dù là với thân phận sư phụ hay người yêu, anh đều nên ở lại bên cạnh Bùi Phong.
Anh không thể tiếp tục bỏ rơi Tiểu Bùi nữa.
Nếu hôm nay anh giữ lý trí, đưa Tiểu Bùi đến bệnh viện, khi cậu tỉnh lại chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Tuy tình cảm này luôn là do Bùi Phong chủ động, nhưng Giang Thiệu Vũ từ lâu đã hiểu rõ lòng mình.
Với anh, Tiểu Bùi là duy nhất, người không thể thay thế.
Giang Thiệu Vũ nhắm mắt lại, chủ động nghiêng người tới, khẽ hôn Alpha của mình.
Sau nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ấy, anh nhìn cậu thanh niên đang bối rối, dịu giọng hiếm thấy: “Đừng sợ, sư phụ ở đây. Nếu khó chịu thì cứ ôm anh.”
Trái tim Bùi Phong run lên vì được hôn, cậu lập tức ôm chặt lấy Giang Thiệu Vũ, bắt đầu đáp lại anh bằng những nụ hôn nồng nhiệt, khung cảnh lúc này cứ như trong mơ.
Cậu vừa hôn sư phụ, vừa mạnh dạn đưa tay thăm dò vào cổ áo anh.
Lúc nãy Giang Thiệu Vũ vừa vào nhà đã bật điều hòa và cởi áo khoác ngoài, giờ chỉ mặc một chiếc sơ mi.
Ngón tay Bùi Phong run rẩy cởi từng chiếc cúc áo của sư phụ. Giang Thiệu Vũ bình thường luôn mang theo vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng, ăn mặc chỉnh tề… giờ đây, từng chiếc cúc áo đang bị đồ đệ của mình cởi ra.
Trong lòng Giang Thiệu Vũ tràn đầy xấu hổ, anh dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho Bùi Phong muốn làm gì thì làm.
Khoảnh khắc thắt lưng bị cởi ra, toàn thân Giang Thiệu Vũ khẽ run lên, vành tai bất giác ửng đỏ.
Hôm nay là anh chủ động ở lại bên cạnh Bùi Phong, giờ mà muốn đạp phanh lại hình như đã quá muộn rồi?
Hết chương 01