Chương 02
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Tiễn Thời Tiểu Bân đi rồi, Mạc Hàm Thiên một mình ngồi tàu điện ngầm về nhà. Từ lúc nhìn thấy Trâu Lễ ở ga tàu cao tốc, tâm trạng của anh liền trở nên cực kỳ bức bối. Nghĩ đến quãng thời gian Thời Tiểu Bân còn ở RED, Trâu Lễ thường xuyên tạo cơ hội để ở riêng với Thời Tiểu Bân, cố ý thổi phồng tin đồn CP, Mạc Hàm Thiên chỉ hận không thể đập nát đầu cái tên khốn đó.
Suốt cả đoạn đường, cậu cứ ôm một bụng tức. Đến khi về đến nhà, tâm trạng mới dịu đi đôi chút. Mạc Hàm Thiên đi vào phòng ngủ, tắm một cái rồi nằm lên giường nhắn tin cho Thời Tiểu Bân: “Bân Bân, cậu về đến nhà chưa?”
Thời Tiểu Bân không trả lời. Mạc Hàm Thiên nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tin nhắn, gần như muốn khoan một cái lỗ lên màn hình. Chờ gần mười phút, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, gọi điện cho Thời Tiểu Bân, nhưng chẳng ai bắt máy.
Cảm giác bất an trong lòng Mạc Hàm Thiên càng lúc càng lớn. Bình thường, mỗi lần nhắn tin cho Thời Tiểu Bân, chỉ cần cậu ấy không phải thi đấu hoặc tập luyện thì chắc chắn sẽ trả lời ngay lập tức. Hôm nay không những không nhắn lại mà điện thoại còn không nghe… Trên tàu cao tốc rõ ràng có sóng, Thời Tiểu Bân không thể cố ý không nghe điện thoại được.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì? Tính cách của Thời Tiểu Bân khá ngoan ngoãn, nhìn một cái là biết rất dễ bị lừa. Hơn nữa, cậu ấy là Omega, Omega ra ngoài đúng là dễ gặp nguy hiểm.
Mạc Hàm Thiên càng nghĩ càng lo, lấy điện thoại ra gọi lại. “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên bên tai khiến Mạc Hàm Thiên cực kỳ bực bội. Gọi mãi không được, cậu dứt khoát gọi cho chị Du, lĩnh đội của đội tuyển quốc gia: “Chị Du, chị liên lạc được với Bân Bân không ạ?”
Nghe giọng Tiểu Mạc lo lắng, Du Minh Tương hơi sững lại, nói: “Em đợi chút, để chị thử liên lạc xem… Lạ thật, điện thoại cậu ấy tắt máy rồi.”
Mạc Hàm Thiên căng thẳng nói: “Vậy chị có thể cho em địa chỉ nhà cậu ấy được không? Vừa nãy còn bình thường, tự nhiên giờ không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại, em nghi có chuyện gì đó không hay, em sẽ đến tìm cậu ấy ngay!”
Du Minh Tương cũng bị anh làm cho hoảng theo, vội vàng gửi địa chỉ nhà của Thời Tiểu Bân qua, còn hỏi: “Có cần báo công an không?”
Mạc Hàm Thiên nghĩ, Thời Tiểu Bân mới mất liên lạc chưa đến một tiếng, báo công an thì chắc chưa đủ điều kiện để lập án? Anh cau mày, nói: “Em đến nhà cậu ấy trước đã, nếu không thấy, em sẽ báo.”
Du Minh Tương dặn dò: “Được rồi, vậy em cẩn thận nhé. Có gì khó khăn thì liên hệ chị ngay.”
Mạc Hàm Thiên cúp máy xong thì lập tức cầm điện thoại ra ngoài, trên đường đến ga tàu cao tốc còn tranh thủ mua luôn vé chuyến tiếp theo.
Nhà Thời Tiểu Bân cách Thành phố Tinh chỉ mất một tiếng đi tàu cao tốc. Mạc Hàm Thiên ngồi trên tàu, trong lòng thấp thỏm lo âu, đầu óc cứ hiện lên những tin tức xã hội từng đọc trước đây, như chuyện một Omega ph*t t*nh nơi công cộng bị Alpha lạ mặt đánh dấu tạm thời, hay chuyện một Alpha trong kỳ mẫn cảm mất kiểm soát cắn Omega qua đường…
Càng nghĩ càng sợ. Thời Tiểu Bân người nhỏ, gầy, sức chiến đấu chắc chắn không bằng một Alpha trưởng thành. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao? Sắc mặt Mạc Hàm Thiên trắng bệch, ngồi không yên. Cuối cùng cũng đến ga, nhưng bên ngoài lại đang mưa lớn. Anh chẳng màng đến chuyện bị ướt, lao ra khỏi nhà ga như một cơn gió, vẫy một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến khu nhà Thời Tiểu Bân đang ở.
Lúc đó đã gần nửa đêm. Trên đường hầu như không còn ai, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt tái nhợt của cậu. Tài xế taxi nhìn dáng vẻ hung hãn của thiếu niên mà không dám nói lời nào, chỉ dồn hết ga chạy nhanh nhất đưa cậu đến khu dân cư của Thời Tiểu Bân.
Mạc Hàm Thiên siết chặt nắm đấm, lao đến trước cửa nhà Thời Tiểu Bân, bấm chuông mạnh mẽ.
Chuông vừa reo ba tiếng, cửa đã mở ra. Thời Tiểu Bân vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mặc bộ đồ ngủ hình gấu bông đáng yêu, xuất hiện trước cửa.
Hai người chạm mắt nhau, Thời Tiểu Bân sững người, Mạc Hàm Thiên cũng khựng lại một chút, sau đó liền lao tới ôm chầm lấy cậu thật chặt: “Cậu không sao là tốt rồi! Cậu làm tôi sợ chết khiếp!”
Thời Tiểu Bân: “……?” Một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu: “Anh Mạc? Sao cậu lại tới đây?”
Mắt Mạc Hàm Thiên đỏ hoe, trông như sắp khóc: “Tôi tưởng cậu gặp chuyện gì rồi! Sao cậu không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại?”
Thười Tiểu Bân giải thích: “Điện thoại tôi lúc vào ga bị người ta va trúng rơi xuống đất, vỡ mất rồi.”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc sau, Mạc Hàm Thiên mặt đỏ lên, buông cậu ra, cúi đầu ngượng ngùng: “Ồ… ra là vậy à.”
Thấy Mạc Hàm Thiên mồ hôi nhễ nhại, Thời Tiểu Bân không khỏi thắc mắc: “Cậu tưởng tôi xảy ra chuyện nên mới cuống cuồng chạy đến đây tìm tôi à?”
Lúc này Mạc Hàm Thiên cũng đã bình tĩnh lại, cậu cảm thấy mình đúng là đồ ngốc, Thời Tiểu Bân chỉ là làm rơi điện thoại, không nhắn lại tin thôi, vậy mà mình lại hoảng hốt cuống cuồng chạy từ xa tới tận đây, suýt nữa còn định báo công an!
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Tiểu Bân, Mạc Hàm Thiên càng thấy ngại, đưa tay gãi mũi, nói lí nhí: “Khụ, tôi… tôi chỉ là lo cho cậu thôi.Cậu ở một mình, nhỡ bị bắt nạt thì sao?”
Trong lòng Thời Tiểu Bân bất chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Tuy rằng Mạc Hàm Thiên về mặt tâm lý ngây ngô như một đứa trẻ, hành xử bốc đồng, đầu óc cũng cứng như gỗ lim… nhưng anh ấy thực sự quan tâm đến mình. Chỉ không nghe điện thoại có một tiếng đồng hồ thôi, mà đã vội vã chạy đến thế này.
Thời Tiểu Bân tin rằng, nếu một ngày nào đó mình thật sự xảy ra chuyện, thì người này cũng sẽ là người đầu tiên nhận ra, không chút do dự chạy đến bên mình. Chính vì quan tâm, vì để tâm, nên khi gặp chuyện liên quan đến đối phương, mới có thể luống cuống tay chân mà chẳng màng hậu quả, đúng không?
Thời Tiểu Bân cố trấn tĩnh lại trái tim đang đập rộn ràng, ngẩng đầu hỏi: “Cậu không mang gì theo à? Cầm mỗi điện thoại chạy đến đây thôi sao?”
Mạc Hàm Thiên càng thêm ngượng, cúi đầu lắp bắp không biết nói gì.
Nhìn Alpha trước mặt tai đỏ rực lên, Thời Tiểu Bân mềm lòng, mỉm cười nói: “Vào đi, đêm nay ở lại nhà tôi nhé.”
Mạc Hàm Thiên lo lắng liếc vào trong phòng: “Ờ… chú dì có ở nhà không?”
Thời Tiểu Bân đáp: “Ba mẹ tôi đi công tác rồi, không có ở nhà.”
Lúc này Mạc Hàm Thiên mới thở phào, thay giày bước vào.
Thời Tiểu Bân lấy cho anh một đôi dép lê, thấy tên ngốc này đầu tóc bị mưa làm ướt sũng, vừa vào nhà đã hắt hơi liên tục, không khỏi vừa thấy xót vừa bực: “Bên ngoài mưa to thế, cậu ra ngoài sao không mang dù à?”
Mạc Hàm Thiên ấm ức nói: “Bên Thành phố Tinh không mưa mà, tôi đâu biết chỗ cậu mưa.”
Nhìn bộ dạng cúi đầu tiu nghỉu của anh, Thời Tiểu Bân nhịn không được muốn xoa đầu an ủi, nhưng vẫn cố nhịn, nói: “Đi tắm nước nóng đi, kẻo cảm lạnh.”
Mạc Hàm Thiên đáp khẽ một tiếng, rồi đi theo Thời Tiểu Bân đến phòng tắm. Thời Tiểu Bân lấy cho cậu khăn tắm mới, còn mang ra một bộ đồ ngủ: “Cậu mặc đồ ngủ của tôi nhé, có thể hơi chật một chút, bộ này là đồ mới đó.”
Mạc Hàm Thiên nhìn hình búp bê đáng yêu trên bộ đồ ngủ, mặt hơi biến sắc, ngại ngùng không dám nhận.
Thời Tiểu Bân hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Hàm Thiên lí nhí: “…Tôi chưa bao giờ mặc đồ ngủ đáng yêu kiểu này.”
Thời Tiểu Bân cười gãi đầu: “Đồ ngủ của tôi toàn kiểu đó cả. Cậu tạm dùng đỡ đi.”
Mạc Hàm Thiên đành phải nhận lấy rồi vào phòng tắm.
Đầu óc anh có phần rối loạn, gương mặt của Thời Tiểu Bân cứ lởn vởn trước mắt. Tắm rửa qua loa xong, anh thay đồ ngủ hoạt hình mà Thời Tiểu Bân đưa, bước ra ngoài thì thấy cậu ấy đã chuẩn bị sẵn một ly sữa nóng để trên bàn.
Mạc Hàm Thiên cao hơn Thời Tiểu Bân nửa cái đầu, mặc bộ đồ ngủ của cậu ấy thì ống quần dài biến thành quần lửng, tay áo cũng ngắn hơn hẳn, trông rất gượng gạo. Thời Tiểu Bân nhìn thấy liền không nhịn được bật cười “phụt” một tiếng, suýt phun cả sữa ra bàn.
Mạc Hàm Thiên lúng túng: “Cười gì chứ? Buồn cười lắm à?”
Thời Tiểu Bân vừa cười vừa nói: “Không có gì, chỉ là thấy cậu mặc bộ đồ ngủ hoạt hình này rất, rất dễ thương, hahaha.”
Mạc Hàm Thiên hồi nhỏ da trắng, mặt mũi bụ bẫm, người lớn ai gặp cũng khen dễ thương. Nhưng từ sau khi phân hoá thành Alpha, anh bắt đầu ghét bị người ta gọi là dễ thương. Anh rõ ràng rất đẹp trai, rất mạnh, rất ngầu! Dễ thương ở chỗ nào chứ!?
Thấy Thời Tiểu Bân cười mãi không ngừng, Mạc Hàm Thiên không nhịn được bước lại gần, bóp lấy mặt cậu: “Cười nữa đi!”
Hồi còn ở trại huấn luyện thanh thiếu niên, Mạc Hàm Thiên cũng hay túm má Thời Tiểu Bân. Mặt Thời Tiểu Bân có chút baby fat, sờ rất mềm, da dẻ trơn mịn như trẻ con.
Trong mắt Mạc Hàm Thiên, đây chỉ là một hành động trêu đùa quen thuộc giữa hai người từ hồi còn nhỏ. Nhưng Thời Tiểu Bân lúc đó bỗng sững người. Khoảng cách giữa cả hai gần đến nỗi có thể nghe rõ nhịp thở, mặt Thời Tiểu Bân đỏ lên thấy rõ, ánh mắt né tránh, vội quay đi chỗ khác.
Mạc Hàm Thiên vừa túm má cậu, lập tức nhận ra không khí có gì đó là lạ. Không hiểu vì sao, nơi đầu ngón tay chạm vào má ấy như có một luồng điện nhỏ nhè nhẹ chạy qua. Anh chợt bừng tỉnh, hiện tại Thời Tiểu Bân là một Omega, mình là Alpha, đi bóp mặt một Omega thế này, chẳng phải là đang giở trò vô lại à, mẹ nó!!!
Mạc Hàm Thiên vì quá lúng túng mà tai cũng đỏ ửng, như bị điện giật, lập tức rụt tay lại.
Hai người cứ thế đỏ mặt im lặng vài giây, Thời Tiểu Bân mới khẽ ho một tiếng rồi nói: “À, tôi hâm nóng sữa cho cậu rồi, uống xong rồi ngủ. Phòng này là phòng khách, đêm nay cậu ngủ ở đây nhé.”
Mạc Hàm Thiên: “…Ừm, cảm ơn.”
Thời Tiểu Bân đứng dậy: “Vậy tôi về phòng ngủ trước nhé.”
Mạc Hàm Thiên: “…Ừm, ngủ ngon.”
Cho đến khi Thời Tiểu Bân quay lưng đóng cửa phòng lại, Mạc Hàm Thiên vẫn đứng ngây người tại chỗ. Không hiểu sao tim anh đập thình thịch, mạnh đến mức khiến anh phải gãi đầu khó hiểu, rồi mới uống hết ly sữa, xoay người về phòng khách. Nằm trên giường, anh trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong cơn mơ mơ màng màng, anh lại mơ thấy gương mặt của Thời Tiểu Bân, cùng đôi mắt trong sáng dịu dàng ấy.
Nửa đêm, Mạc Hàm Thiên đột nhiên sốt cao. Một cơn bốc đồng kỳ lạ như dã thú xổng chuồng bắt đầu tàn phá khắp cơ thể, không kiểm soát nổi. Mùi pheromone nồng đậm xung quanh khiến anh lập tức nhận ra có điều không ổn.
Trong cơn mê man, Mạc Hàm Thiên cố giữ lại chút ý thức cuối cùng, loạng choạng đứng dậy, gõ cửa phòng Thời Tiểu Bân: “Bân Bân… tôi, tôi hình như không ổn lắm… giúp tôi gọi xe cấp cứu…”
Thời Tiểu Bân bị mùi pheromone Alpha nồng nặc đánh thức, mở cửa ra thì thấy Mạc Hàm Thiên ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, lông mày nhíu chặt, đôi mắt đầy tia máu, ngân ngấn nước như đang chịu đau đớn khôn cùng.
Thời Tiểu Bân vội đỡ lấy anh: “Cậu làm sao vậy?”
Mạc Hàm Thiên khàn giọng nói: “Không, không biết… tôi rất khó chịu, hình như đang sốt cao…”
Thời Tiểu Bân dở khóc dở cười: “Mùi pheromone đậm thế này, chắc là vào kỳ mẫn cảm của Alpha rồi, cậu không biết à?”
Mạc Hàm Thiên mờ mịt: “Tôi chưa từng trải qua… là kỳ mẫn cảm à?”
Thời Tiểu Bân: “……”
Cái đầu óc của tên này thật không biết nói gì luôn. Lúc cậu phân hóa thành Omega, anh còn bảo “phân hóa hay không cũng chẳng khác gì”, đến khi tự mình vào kỳ mẫn cảm thì lại mơ màng: “Tôi chưa từng trải qua mà?”
Xin hỏi ngài Alpha, ngài đến đây là để tấu hài à?
Nhìn ánh mắt của Thời Tiểu Bân, Mạc Hàm Thiên đỏ bừng cả mặt: “Tôi, tôi cũng là lần đầu mà…”
Thời Tiểu Bân nhìn Alpha trước mặt ngây thơ mù mờ, tim đập càng lúc càng nhanh. Mùi pheromone của Mạc Hàm Thiên lại là hương đào! Một Alpha mà có mùi ngọt ngào như vậy, thật sự hợp lý sao? Nhưng… lại khá dễ chịu.
Nhiệt độ trong phòng tăng nhanh chóng, Mạc Hàm Thiên ngày càng khó chịu, toàn thân như muốn tan chảy. Trong khi đó, Thời Tiểu Bân vẫn đứng yên nhìn anh không hành động gì. Mạc Hàm Thiên cảm thấy mình sắp phát điên, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cầu khẩn: “Bân Bân… giúp tôi với… tôi khó chịu quá…”
Trái tim Thời Tiểu Bân mềm nhũn, cậu xoay người, xé miếng dán chặn pheromone sau gáy ra.
Ngay lập tức, một làn hương tươi mát như kem lạnh lan toả trong không khí, mắt Mạc Hàm Thiên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào chiếc gáy trắng ngần kia. Bản năng thôi thúc anh muốn cắn xuống, nhưng phần lý trí còn sót lại lại gào thét, chuyện này hình như không đúng!?
Thời Tiểu Bân khẽ nói: “Anh Mạc, cậu có thể đánh dấu tạm thời tôi.”
Mạc Hàm Thiên giọng run rẩy: “Chuyện, chuyện này… không ổn đâu, tôi… cậu…”
Trong lòng Thời Tiểu Bân trợn trắng mắt cả trăm lần. Omega đã chủ động tới mức này rồi, cái đầu gỗ này sao còn chưa hiểu ra!? Cậu cố nhịn không quay lại đá anh ta một phát, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu, chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, một thời gian rồi cũng hết.”
Mạc Hàm Thiên gần như muốn cắn đứt lưỡi mình: “Cái… cái này… tôi vẫn thấy không ổn lắm…”
Thời Tiểu Bân thúc giục: “Làm đi, chần chừ nữa sẽ mất kiểm soát đấy.”
Mạc Hàm Thiên không rời mắt khỏi chiếc cổ trắng nõn trước mặt, đầu óc anh rối như tơ vò. Dựa vào bản năng, anh từ từ tiến lại gần Omega trước mắt, ôm lấy vai đối phương, rồi cẩn thận cắn xuống.
Thời Tiểu Bân phát ra những âm thanh mơ hồ trong miệng, âm thanh đó vừa như cổ vũ, lại vừa như mời gọi.
Mạc Hàm Thiên không còn nhẫn nhịn được nữa, mạnh mẽ cắn rách tuyến thể sau gáy của Omega. Cùng với sự xuyên thủng của tuyến thể, pheromone ngọt ngào đặc trưng của Omega lập tức tràn ra. Toàn thân Mạc Hàm Thiên như sôi sục, máu trong người gần như sắp bốc hơi vì phấn khích.
Anh điên cuồng truyền pheromone của mình vào tuyến thể của Thời Tiểu Bân. Pheromone được giải phóng qua đường truyền trào ra như nước vỡ đê, Thời Tiểu Bân không kìm được bật lên những tiếng r*n r* vụn vặt.
Hai thiếu niên non nớt, lần đầu tiên làm một việc thân mật đến vậy, trong cơ thể như có dòng điện điên cuồng chạy loạn, tim cũng đập nhanh đến mức mất kiểm soát.
Thời Tiểu Bân ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng anh, điều đó khiến Mạc Hàm Thiên cảm thấy thỏa mãn tột độ về mặt tâm lý. Đánh dấu tạm thời kéo dài rất lâu, cho đến khi Thời Tiểu Bân không chịu nổi nữa, giọng run run nói: “Mạc… anh Mạc… được rồi…”
Lúc đó Mạc Hàm Thiên mới đỏ mặt lùi lại một bước, nhỏ giọng hỏi: “Xong… xong rồi à?”
Thời Tiểu Bân gật đầu: “Ừm.”
Không khí vẫn còn vương lại mùi pheromone quấn quýt giữa hai người, tim họ đập loạn, mặt ai cũng đỏ bừng. Sau một lúc im lặng rất lâu, Mạc Hàm Thiên mới xấu hổ gãi đầu, lí nhí nói: “Cảm… cảm ơn cậu đã giúp tôi.”
Thời Tiểu Bân: “……”
Cái tên đầu gỗ này không biết đến bao giờ mới thông suốt ra nữa? Thôi kệ, chắc phải mấy năm nữa anh ta mới ngộ ra được. Dù sao thì cái tên ngốc nghếch này hôm nay mới trải qua kỳ mẫn cảm lần đầu tiên, cũng coi như chính thức trưởng thành rồi.
Thời Tiểu Bân nhìn gương mặt ngơ ngác của anh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp. Là mình đã để anh ấy trải nghiệm cảm giác đánh dấu Omega, cũng coi như là dẫn dắt cậu ấy bước vào tuổi trưởng thành rồi nhỉ?
Thế là Thời Tiểu Bân nhìn Mạc Hàm Thiên, nghiêm túc nói: “Anh Mạc, cậu yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Mạc Hàm Thiên: “……”
Nghe xong câu đó, Mạc Hàm Thiên suýt nữa thì ngay tại chỗ biểu diễn một cái biểu cảm [nứt toác.jpg].
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Phong: Chú mày làm mất mặt đám Alpha tụi mình quá~
Hoa Nhiên: Nhìn tôi trưởng thành sớm chưa! Cùng 18 tuổi đấy, mà sao cậu đến kỳ mẫn cảm còn chẳng hiểu?
Mạc Hàm Thiên: T_T
Hết chương 02