Chương 03
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Khi Mạc Hàm Thiên phân hoá thành Alpha, đúng lúc đang diễn ra vòng play-off căng thẳng. Việc phân hoá của anh cũng không nghiêm trọng, chỉ hơi sốt nhẹ. Anh đến bệnh viện kiểm tra sơ qua rồi lại quay về đội tuyển CIP để thi đấu tiếp.
Lúc đó anh còn nhỏ, chưa có khái niệm rõ ràng gì về giới tính phân hoá như “Alpha”, chỉ cảm thấy giống như bị cảm nhẹ mà thôi.
Cho đến giờ, anh vẫn chưa từng trải qua kỳ mẫn cảm, cũng chưa từng có h*m m**n sinh lý muốn đánh dấu một Omega, vì thế anh mới ngây thơ nói ra câu “Phân hoá hay không cũng chẳng khác gì.”
Hôm nay, lần đầu tiên trải qua kỳ mẫn cảm, cảm giác như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới… Thì ra đánh dấu tạm thời lại là như vậy, thật ra cũng khá là sướng!
Mạc Hàm Thiên nhìn Thời Tiểu Bân trước mặt đang nghiêm túc nói “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu”, cả khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Anh cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn vào mắt Thời Tiểu Bân, cứ cảm thấy khung cảnh này có gì đó sai sai — tại sao lại là một Omega nói sẽ chịu trách nhiệm với mình? Chẳng phải nên là anh, với tư cách là Alpha, phải chịu trách nhiệm sao?
Mạc Hàm Thiên do dự một lúc, rồi ấp úng nói: “Không, không cần cậu chịu trách nhiệm đâu.”
Thời Tiểu Bân thật sự cạn lời.
Những Alpha khác đều nghĩ mọi cách theo đuổi Omega, còn Alpha này thì hay rồi, Omega dâng tới tận miệng mà còn đẩy ra? Thời Tiểu Bân nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Cậu rất ghét tôi à?”
Mạc Hàm Thiên vội vàng giải thích: “Tất nhiên là không rồi! Chỉ là kỳ mẫn cảm này đến quá bất ngờ, tôi… tôi vừa rồi không kiềm chế được, đã đánh dấu cậu, nhưng… thật ra tôi rất tôn trọng cậu. Nếu vì dấu ấn này mà cậu phải miễn cưỡng ở bên tôi, thì cũng không công bằng với cậu, đúng không?”
Thời Tiểu Bân suýt nữa bật cười, cố nhịn rồi nói: “Cậu nhìn kiểu gì mà thấy tôi là miễn cưỡng vậy?”
Mạc Hàm Thiên ngơ ngác gãi đầu: “Chẳng phải cậu vì bị đánh dấu… nên mới muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Thời Tiểu Bân khẽ mắng: “Đồ ngốc”, rồi kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Mạc Hàm Thiên một cái.
Mạc Hàm Thiên: “……”
Nếu lúc nãy khi Thời Tiểu Bân nói muốn chịu trách nhiệm, anh đã biểu diễn biểu cảm [nứt toác.jpg] tại chỗ, thì giờ bị Thời Tiểu Bân chủ động hôn, biểu cảm của Mạc Hàm Thiên đã đổi thành [kinh hãi.jpg].
Cảm giác mềm mại trên môi truyền thẳng tới tim như một dòng điện. Mạc Hàm Thiên cứng đờ người như tượng, ngơ ngác đứng yên để Thời Tiểu Bân hôn mình.
Thời Tiểu Bân thấy anh không phản ứng gì, trong lòng không khỏi thở dài, Alpha này đúng là Alpha ngây thơ và chậm hiểu nhất lịch sử… không đúng, anh ta căn bản không giống Alpha, mà giống một công chúa nhỏ kiêu kỳ chưa trưởng thành!
Thời Tiểu Bân lần này là đang ép anh phải trưởng thành.
Mạc Hàm Thiên bị hôn đến mức có phản ứng, chuyện mất mặt như vậy, anh thật sự không còn mặt mũi nào nói ra, hu hu hu.
Nụ hôn của Thời Tiểu Bân cũng không kéo dài, chủ động hôn Alpha, cậu đã phải gom hết can đảm. Sau khi chạm nhẹ lên môi đối phương, Thời Tiểu Bân đỏ mặt lui về, nhỏ giọng nói: “Tôi không hề thấy miễn cưỡng, càng không phải là bắt buộc. Tôi rất thích cậu, muốn chịu trách nhiệm với cậu. Anh Mạc, làm bạn trai tôi được không?”
Mạc Hàm Thiên ngẩn người nhìn cậu, theo phản xạ đáp: “Được, được.”
Thời Tiểu Bân cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, dang tay ôm lấy tên ngốc này, hỏi: “Vậy cậu có thích tôi không?”
Mạc Hàm Thiên máy móc lặp lại lời của Thời Tiểu Bân: “Thích, thích.”
Thời Tiểu Bân: “Cậu đồng ý làm bạn trai tôi?”
Mạc Hàm Thiên tiếp tục chế độ máy lặp: “Đồng ý, đồng ý.”
Thời Tiểu Bân nhỏ giọng trêu: “Cậu thành AI thật rồi hả?”
Trước đây, mỗi lần chơi xếp hạng ở máy chủ Hàn Quốc, Mạc Hàm Thiên luôn lấy lý do “Tôi là AI thông minh” để từ chối lời mời đánh chuyên nghiệp của các câu lạc bộ Hàn Quốc. Kết quả hôm nay, anh chính thức hóa thân thành Mạc-AI-Hàm Thiên tại chỗ.
Tên này quá chậm tiêu, rõ ràng bị combo “chịu trách nhiệm + hôn” của Thời Tiểu Bân đánh cho đầu óc sập nguồn rồi.
Một lúc sau, Mạc Hàm Thiên mới hoàn hồn lại, kỳ mẫn cảm đã qua, pheromone cũng ổn định, nhiệt trong đầu dần hạ xuống. Nhìn Thời Tiểu Bân ngoan ngoãn tựa trong lòng mình, tim cậu lại đập càng lúc càng nhanh. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đang mơ sao?
Mạc Hàm Thiên run run buông Thời Tiểu Bân ra, nhỏ giọng hỏi: “Bân Bân, tôi… tôi vừa rồi đã làm gì vậy?”
Thời Tiểu Bân nghiêm túc đáp: “Vừa rồi cậu đánh dấu tôi, sau đó đồng ý làm bạn trai tôi. Muốn hối hận à?”
Mạc Hàm Thiên: “Không, không hối hận, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Trời ban cho một người bạn trai?
Sao chuyện tốt như vậy lại rơi trúng anh chứ? Mạc Hàm Thiên luôn cảm thấy bản thân như đang trôi lơ lửng giữa tầng mây, có một cảm giác hư ảo như đang nằm mơ. Anh nghi ngờ, đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo má Thời Tiểu Bân một cái… cảm giác khá thật, không phải là mơ.
Mạc Hàm Thiên ôm chặt lấy Thời Tiểu Bân, kích động đến mức mắt cũng đỏ hoe: “Thật sao? Tôi có bạn trai rồi ư?”
Thời Tiểu Bân thầm nghĩ: Nếu tôi không chủ động một chút, chắc đợi đến lúc cậu thông suốt thì phải mười năm tám năm nữa mất.
Cậu thiếu niên ngây ngô vừa mới hiểu ra thế nào là thích, thế nào là h*m m**n, mặt đỏ bừng ôm chặt lấy omega trong lòng, tham lam hấp thụ hơi ấm từ đối phương. Pheromone của hai người cũng rất hoà hợp, trộn lại với nhau tạo thành hương kem đào ngọt lịm.
Cả không khí xung quanh đều ngập tràn hương vị ngọt ngào, Mạc Hàm Thiên cảm thấy mình sắp kích động đến mức ngất đi. Cuối cùng thì anh cũng hiểu vì sao hôm nay mình lại sốt ruột đến mức nửa đêm phải chạy đi tìm Thời Tiểu Bân.
Nếu là người khác trong đội tuyển quốc gia, hoặc là mấy đồng đội trong đội CIP, nhắn tin không trả lời một tiếng đồng hồ, chắc chắn anh sẽ đặt điện thoại xuống để làm việc khác. Nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ cần là Thời Tiểu Bân, chỉ cần mất liên lạc một tiếng đồng hồ thôi là anh đã căng thẳng đến mức gần như phát điên rồi —
Bởi vì Thời Tiểu Bân quá quan trọng với anh. Anh căn bản không dám tưởng tượng cảnh sẽ mất đi người này.
Từ khi còn trẻ đã quen nhau trong trại huấn luyện thanh thiếu niên, Mạc Hàm Thiên cho dù có khổ, có mệt đến mấy, chỉ cần quay về ký túc xá, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Thời Tiểu Bân, nghe cậu ấy ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh Mạc”, là mọi mệt nhọc cả ngày đều tan biến.
Họ đã luôn cổ vũ lẫn nhau trong suốt thời gian làm thực tập sinh, chuyện gì cũng có thể chia sẻ với nhau. Sau này vào đội tuyển quốc gia, hai người cũng luôn đồng hành cùng nhau, không rời không bỏ.
Trước đây, Mạc Hàm Thiên luôn nghĩ Thời Tiểu Bân là người bạn tốt nhất của mình, nhưng lần này, sau khi Trâu Lễ xuất hiện, anh lại tức giận đến mức muốn lao lên đánh người…
Suy cho cùng, chẳng phải là đang ghen, đang đố kỵ hay sao?
Bởi vì Trâu Lễ là người có tin đồn với Bân Bân, nên anh nhìn thế nào cũng thấy tên Alpha đó chướng mắt.
Mạc Hàm Thiên cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, cảm giác như bỗng nhiên thông suốt, anh ôm chặt Thời Tiểu Bân hơn, đặt đầu lên vai cậu ấy, khẽ nói: “Xin lỗi, anh thật sự… quá chậm hiểu, còn để em phải chủ động mở lời…”
Thời Tiểu Bân nhẹ nhàng đáp: “Ai nói ra trước cũng thế thôi, gặp phải một Alpha chậm tiêu thì Omega cũng có thể tỏ tình trước mà.”
Mạc Hàm Thiên đỏ mặt, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Bình thường anh chỉ đánh đôi game với em, quen rồi nên chuyện gì cũng muốn nói với em. Em thật sự rất quan trọng với anh. Chỉ là anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng chưa bao giờ hướng suy nghĩ theo kiểu đó. Thật ra anh… anh cũng rất thích em, Bân Bân.”
Thời Tiểu Bân xoa nhẹ mái tóc cậu, mỉm cười nói: “Em biết.”
Nếu không thật sự coi đối phương là người quan trọng, thì đã không nửa đêm đội mưa mà đến tìm. Chính vì những hành động tưởng như ngốc nghếch nhưng tràn đầy quan tâm và yêu thương của Mạc Hàm Thiên khiến Thời Tiểu Bân chắc chắn về tình cảm của anh, mới có đủ can đảm để nói câu “tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Nếu hai người đều có tình cảm với nhau, thì để mình phá vỡ lớp giấy mỏng đó cũng chẳng sao.
Ai nói nhất định phải là Alpha chủ động tỏ tình chứ?
Thấy Mạc Hàm Thiên kích động như vậy, Thời Tiểu Bân cảm thấy trong lòng ấm áp, liền nói: “Được rồi, kỳ mẫn cảm qua rồi, ngủ thôi.”
Nói xong cậu quay người định vào phòng, ai ngờ Mạc Hàm Thiên đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay cậu lại: “Đợi chút đã.”
Thời Tiểu Bân quay đầu: “Sao vậy?”
Mạc Hàm Thiên mặt đỏ rần, rướn người tới nhẹ nhàng hôn lên môi Thời Tiểu Bân một cái: “Hôn chúc ngủ ngon.”
Thời Tiểu Bân sững lại một chút, rồi bật cười khẽ.
Cậu thầm nghĩ: Tên Alpha ngốc này, nên học thêm một chút kiến thức sinh lý đi thôi.
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước này chẳng có chút nào khí chất mạnh mẽ, bá đạo, chiếm hữu của một Alpha cả, ngược lại giống như một chú ốc sên rụt rè thò râu ra, chạm nhẹ vào thứ mình thích.
Nhưng trái tim Thời Tiểu Bân lại bất chợt ấm lên. Cậu có thể cảm nhận được sự trân trọng mà Mạc Hàm Thiên dành cho mình từ chính nụ hôn ấy. So với những Alpha luôn muốn làm chủ, luôn chiếm thế thượng phong, Thời Tiểu Bân vẫn thích tên ngốc này hơn.
Alpha này ngây ngô, ngốc nghếch, trong mối quan hệ này, Thời Tiểu Bân có thể là người dẫn đường, dẫn dắt anh ấy từng bước đi tới. Hai người cùng nhau khám phá, cùng nhau học hỏi, như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Thời Tiểu Bân cũng hôn lại một cái, khẽ nói bên tai cậu: “Chúc ngủ ngon, anh Mạc.”
Khi Mạc Hàm Thiên quay về phòng, trên mặt vẫn còn nụ cười ngốc nghếch, ngón tay nhẹ chạm lên môi, như thể vẫn còn cảm giác mềm mại của môi Thời Tiểu Bân. Anh lăn vào chăn mà không tài nào ngủ được, liền lôi điện thoại ra đăng bài trên diễn đàn: “Omega mà mình thích hôm nay đột nhiên tỏ tình với mình, hehe, cảm giác như thần may mắn đang chiếu cố, vui mừng kích động quá trời! Giờ mình nên làm gì đây? Các anh chị em Alpha có cao kiến gì không?”
Bình luận:
Tầng 1: “Để Omega tỏ tình trước, đúng là làm rạng danh giới Alpha rồi đấy!”
Tầng 2: “Wow, Omega chủ động tỏ tình siêu đáng yêu, thế mà còn chưa đè người ta ra đánh dấu, cậu nghĩ gì vậy?”
Tầng 3: “Đốt chết tên khoe mẽ này đi!”
Tầng 4: “Phiền thật đấy, dạo này trên diễn đàn toàn người khoe người yêu, chó độc thân như tui bị thồn cơm chó mãi thôi.”
Tầng 5: “Gửi link gói tài liệu hướng dẫn đánh dấu. Không cần cảm ơn.”
…
Tầng 15: “Là một Alpha theo đuổi vợ mãi mới được, tôi ghen tị muốn chết với chủ thớt.”
Tầng 16: “Chủ thớt đúng là vận cứt chó rồi, gặp được Omega chủ động thế này!”
Mạc Hàm Thiên đọc mấy dòng bình luận, đắc ý nhướn mày.
Vốn là đội trưởng đội bị vả mặt trong biệt đội anh em Hồ Lô, lần này cuối cùng anh cũng có vận may. Trời ban cho một người bạn trai, ai sánh được với anh chứ!
Vì thế, nửa đêm mất ngủ, Mạc Hàm Thiên liền đăng một trạng thái lên vòng bạn bè:
“Tui vui quá trời luôn á hahahaha!”
Cả đám bạn bè: “……”
Công chúa Mạc lại phát bệnh nửa đêm nữa rồi?
Mạc Hàm Thiên cất điện thoại đi, nằm xuống ngủ, trong mơ toàn là Thời Tiểu Bân.
Sáng sớm tỉnh dậy, phản ứng sinh lý dữ dội, anh mặt đỏ như cà chua chạy vào phòng tắm xối nước lạnh… Chính vào khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra, mình thực sự đã trưởng thành rồi.
Trước đây anh là một đứa mắc bệnh chuunibyou, tự cao tự đại, sau khi bị huấn luyện viên Giang chỉnh đốn thì cũng trưởng thành hơn nhiều, nhưng cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý vẫn chưa thực sự là một người lớn.
Từ hôm nay trở đi, anh cảm thấy mình cần có trách nhiệm hơn, trở thành một người trưởng thành thực thụ, cố gắng bảo vệ tốt Omega của mình.
Hôm sau, khi Thời Tiểu Bân thức dậy, Mạc Hàm Thiên đã dậy từ sớm, bày sẵn bữa sáng trên bàn, sữa đậu nành và bánh bao nhân rau củ mà Thời Tiểu Bân thích ăn, mua từ cửa hàng dưới lầu.
Thời Tiểu Bân hơi sững người, liền nghe anh nói đầy nhiệt tình: “Bân Bân, lại ăn sáng đi!”
Thời Tiểu Bân đi tới ngồi xuống, Mạc Hàm Thiên ân cần gắp đồ ăn cho cậu, mặt mày rạng rỡ: “Ăn nhiều một chút, toàn là món em thích đấy.”
Thời Tiểu Bân nhìn anh với vẻ mặt khó tả: “Anh đổi tính rồi hả, dậy sớm vậy?”
Mạc Hàm Thiên đỏ cả vành tai: “Khụ… ngủ mơ xong tỉnh luôn.”
Anh ngập ngừng một chút, rồi bất ngờ lấy từ túi ra một chiếc điện thoại đưa cho Thời Tiểu Bân: “Cái này, là quà tặng em. Em chẳng nói điện thoại bị rơi vỡ còn gì? Sáng nay anh đi cửa hàng gần đây mua cái mới, màu trắng, đúng kiểu em thích.”
Thời Tiểu Bân nhận lấy chiếc điện thoại đời mới nhất, trong lòng ấm áp: “Cảm ơn anh Mạc.”
Mạc Hàm Thiên nhẹ nhàng nắm tay cậu, nghiêm túc nói: “Dù hôm qua là em tỏ tình trước, nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Đây là lần đầu tiên anh yêu đương, nếu anh có làm chưa đúng, cứ nói thẳng với anh, anh sẽ sửa.”
Thời Tiểu Bân nhìn anh, buồn cười mà lại thấy đáng yêu, một Alpha đang nghiêm túc học cách yêu, thực sự rất dễ mến. Cậu nhận lấy điện thoại, cúi đầu ăn hết bữa sáng, rồi mới lên tiếng: “Anh Mạc, kỳ nghỉ dài thế này, tụi mình đi du lịch nhé?”
Mạc Hàm Thiên sững người: “Đi du lịch?”
Thời Tiểu Bân: “Ừm, trước đây chẳng phải anh nói muốn đi du lịch với em sao? Lúc ấy em không đồng ý, dù sao em là Omega, anh là Alpha, hai người ra ngoài riêng không tiện lắm. Nhưng bây giờ anh đã là bạn trai em rồi, chúng mình đi cùng cũng chẳng sao nhỉ.”
Mạc Hàm Thiên phấn khích gật đầu: “Được thôi! Em muốn đi đâu?”
Thời Tiểu Bân đáp: “Em lên sẵn lịch trình rồi, anh xem thử, không vấn đề thì mai lên đường.”
Mạc Hàm Thiên cầm lấy xem kỹ… Rõ là lịch trình cho cặp đôi, khách sạn đều đặt phòng honeymoon. Chẳng lẽ Thời Tiểu Bân đã lên kế hoạch từ trước? Sao lại có cảm giác mình bị Omega này giăng bẫy vậy nhỉ?
Mạc Hàm Thiên kìm nén thắc mắc: “Không vấn đề.”
Bề ngoài Thời Tiểu Bân giả vờ ngoan, nhưng trong lòng đang tính toán, kỳ ph*t t*nh của cậu sắp đến, liệu có nên nhân chuyến đi này để Mạc Hàm Thiên đánh dấu hoàn, củng cố quan hệ không?
Đúng rồi, Mạc Hàm Thiên có biết làm không? Vị Alpha còn chẳng hiểu nổi kỳ mẫn cảm là gì, liệu có biết cách đánh dấu Omega? Vậy là “Mạc Hàm Thiên cái gì cũng không biết” bị Thời Tiểu Bân dỗ đi du lịch.
Hành trình lần này rất nhẹ nhàng, Thời Tiểu Bân dẫn Mạc Hàm Thiên đến căn nhà gỗ trong rừng để ngắm tuyết. Ngày nào hai người cũng trượt tuyết, đi xe trượt, chơi bời vô lo. Thời Tiểu Bân chuẩn bị sẵn thuốc ức chế, nghĩ bụng, đến lúc anh ấy không biết làm thì tiêm, khỏi sợ mất kiểm soát.
Trong lòng cậu đã sớm xác định người này rồi. Chỉ khi ở bên Alpha như Mạc Hàm Thiên cậu mới thấy thoải mái, không chút áp lực, hai người có thể vui vẻ như bạn bè.
Thời Tiểu Bân khó mà tưởng tượng cảnh một Alpha khác cắn cậu, chiếm hữu cậu. Nhưng nếu là anh Mạc thì cậu lại rất sẵn lòng… thậm chí còn trông đợi. Mạc Hàm Thiên chắc chắn không biết đánh dấu hoàn toàn phải làm như thế nào, cần mình giúp, dẫn dắt.
Đến lúc cao trào, canh ấy có khóc không nhỉ? Thời Tiểu Bân vừa mong chờ vừa lo lắng.
Mạc Hàm Thiên chẳng nhận ra Thời Tiểu Bân mấy hôm nay có chỗ nào kỳ lạ, anh chỉ lo hưởng thụ kỳ nghỉ, chụp rất nhiều ảnh đẹp, còn lên mạng học nấu ăn, kết quả toàn ra mấy món hắc ám cháy khét.
Hôm đó đúng ngày Lễ Tình Nhân, buổi tối tắm xong, Thời Tiểu Bân bắt đầu thấy không ổn. Chỗ ở là căn biệt thự gỗ giữa rừng, phòng ngủ chính rộng, cửa kính sát đất nhìn rõ khung cảnh tuyết rơi.
Mấy ngày qua, Mạc Hàm Thiên cuối cùng học được cách hôn, đêm nào cũng hôn Thời Tiểu Bân rồi mới ôm cậu ngủ.
Đêm nay, anh cũng hôn Thời Tiểu Bân như thường, nhưng phát hiện cơ thể cậu nóng ran. Mạc Hàm Thiên sững lại, lo lắng hỏi: “Bân Bân, em sao thế? Sốt à… có phải chiều trượt tuyết lạnh quá cảm không?”
Thời Tiểu Bân nắm tay anh: “Em, em hình như sắp vào kỳ ph*t t*nh.”
Mạc Hàm Thiên lại biểu diễn gương mặt “[vỡ toang]”.
Thời Tiểu Bân đỏ mặt nhìn anh: “Làm sao bây giờ, anh Mạc?”
Mạc Hàm Thiên vội bật dậy: “Để anh gọi xe cấp cứu!”
Thời Tiểu Bân kéo tay anh lại: “Đừng… đừng đi, em khó chịu lắm…”
Nhìn Thời Tiểu Bân mồ hôi đầm đìa, tim Mạc Hàm Thiên thắt lại, anh ôm chặt đối phương, nhẹ xoa lưng: “Đừng sợ, anh tìm thuốc ức chế cho em, em có mang theo không?”
Thời Tiểu Bân: nói “Không mang.”
Mạc Hàm Thiên khựng lại, lúng túng nhìn cậu, nhất thời không biết làm sao. Ngay sau đó nghe Thời Tiểu Bân khe khẽ hỏi: “Anh có chịu đánh dấu em không?”
Đầu Mạc Hàm Thiên ong một tiếng, suýt treo máy lần nữa, mặt anh đỏ bừng, như muốn bốc khói: “Anh… anh đương nhiên sẵn lòng, nhưng em… em mới 19 tuổi, em chắc chắn muốn… muốn anh đánh dấu hoàn toàn sao?”
Thời Tiểu Bân gật đầu, lật người đè lên người Mạc Hàm Thiên, đôi mắt long lanh sáng rực: “Em chắc chắn, em thích anh.”
Mạc Hàm Thiên lập tức đỏ hoe mắt, lập tức ôm chặt lấy sau gáy Thời Tiểu Bân, hôn cuồng nhiệt.
Nếu nói rằng lần trước câu “tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu” của Thời Tiểu Bân là một niềm vui bất ngờ như giành chức vô địch, thì lần này câu “Xác nhận đánh dấu” lại càng là phần thưởng còn kích động hơn cả danh hiệu MVP của giải thế giới!
Mạc Hàm Thiên kích động đến mức không biết phải làm gì.
Anh lóng ngóng c** đ* cho Thời Tiểu Bân, kết quả dây áo ngủ bị rối, loay hoay mãi không tháo ra được. Thời Tiểu Bân nhìn thấy tai anh đỏ lên, nghi ngờ hỏi: “Anh biết làm không đấy?”
Mạc Hàm Thiên mặt đỏ bừng: “Chắc… chắc là biết, anh cũng học tiết sinh lý rồi mà.”
Thời Tiểu Bân nhẹ giọng nói: “Vậy… chúng ta thử nhé?”
Mạc Hàm Thiên gật đầu, ôm lấy Thời Tiểu Bân hôn đầy kích động.
Alpha trai tân quả thực là thiếu kinh nghiệm, hai người vật vã một hồi mà anh vẫn chưa làm được, Thời Tiểu Bân vừa buồn cười vừa bất lực, chủ động phối hợp hướng dẫn, cuối cùng Mạc Hàm Thiên cũng tìm ra được cách, kích động đến mức mắt đỏ hoe, suýt nữa thì bật khóc.
A a a sao lại sung sướng đến thế chứ!
Mắt Mạc Hàm Thiên lập tức rưng rưng nước, vừa điên cuồng hành động vừa ôm chặt lấy Thời Tiểu Bân gào lên: “Anh thích em lắm, Bân Bân… Anh yêu em… Được gặp em, thật sự là may mắn lắm luôn… hu hu hu… Anh yêu em nhiều lắm…”
Nước mắt của Alpha dính hết lên mặt Thời Tiểu Bân, khiến cậu cũng muốn khóc theo.
Trong biển người mênh mông, có thể gặp được một người vừa ý mình, thật sự là điều rất may mắn, huống chi là họ đã quen nhau từ thuở thiếu thời, giữa họ là tình cảm trong sáng nhất và những ký ức đẹp đẽ nhất…
Thời Tiểu Bân đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Anh Mặc, em cũng thích anh lắm, từ hồi ở trại huấn luyện thanh thiếu niên, em đã rất thích ở bên anh rồi.”
Giọng Mạc Hàm Thiên run rẩy: “Anh cũng vậy, mỗi ngày nhìn thấy em là anh đã rất vui rồi… Bân Bân, em thật tốt… Sao em lại tốt đến vậy…”
Anh khóc dữ dội, nhưng động tác lại không hề chậm lại, rõ ràng là đã nếm được vị ngọt.
Thời Tiểu Bân đúng là cạn lời.
Trên sân đấu, Mạc Hàm Thiên chỉ cần rơi một giọt nước mắt là có thể làm gỏi toàn bộ đối thủ.
Khi đánh dấu, anh cũng đỏ mắt, vừa khóc vừa hành động mạnh mẽ.
Thời Tiểu Bân đúng là đã đánh giá thấp khả năng học hỏi của Alpha. Việc đánh dấu một Omega là bản năng và thiên tính khắc sâu trong gen của Alpha. Ai nói không biết làm? Mạc Hàm Thiên làm tốt lắm ấy chứ!
Khoảnh khắc bị đánh dấu hoàn toàn, Thời Tiểu Bân gần như kiệt sức nằm bẹp.
Mạc Hàm Thiên cuối cùng cũng ngừng rơi lệ, nhẹ nhàng ôm lấy Thời Tiểu Bân dụi mặt vào cổ cậu, nũng nịu thì thầm: “Bân Bân, anh đã trao dấu ấn cả đời cho em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Khóe miệng Thời Tiểu Bân không kìm được mà nở nụ cười: “…Ừm, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Chúng ta đã cùng nhau bước qua những tháng ngày thiếu niên đẹp nhất, sau này cũng phải cùng nhau chịu trách nhiệm, cùng nhau bước tiếp.
Alpha công chúa Mạc đáng yêu của em, để em làm kỵ sĩ Omega của anh nhé!
-Hết phần Mạc Bân-