Chương 01
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi giải đấu thế giới kết thúc, HLV Giang cho toàn bộ thành viên đội tuyển quốc gia được nghỉ phép. Ban đầu, Thư Thần định về quê ở miền Nam một chuyến, đang trong lúc thu dọn hành lý thì bất ngờ có người gõ cửa.
Anh mở cửa ra thì thấy Hoa Nhiên đang đứng ngoài cửa với nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình hỏi: “Anh Thần, kỳ nghỉ này anh có dự định gì không?”
Thư Thần: “……”
Anh thật sự rất khó hiểu, tại sao bạn học Hoa Nhiên này cứ thích tìm mình để nói chuyện vậy?
Đội tuyển quốc gia có bao nhiêu đồng đội như vậy, Hạ Lê và Hoa Nhiên vốn là “anh em Song Tử” thường xuyên bày trò hố lẫn nhau, Mạc Hàm Thiên cũng cùng tuổi với Hoa Nhiên, còn có Thời Tiểu Bân, Tần Tuyết Dao, họ còn lập hẳn một nhóm chat riêng tên là “Tiểu đội anh em Hồ Lô” để thường xuyên tụ tập chơi đùa với nhau, chẳng phải có rất nhiều chủ đề chung sao?
Cậu không tìm họ chơi, tìm tôi làm gì?
Thư Thần không thích nói chuyện với người khác, anh bị chứng sợ xã giao nhẹ. Mỗi lần phải nhìn thẳng vào mắt người khác, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, nói chuyện cũng lắp bắp như thể lưỡi bị thắt lại. Hồi còn ở ACE, anh chỉ thân với Giang Thiệu Vũ, các thành viên khác biết anh có bệnh sợ giao tiếp, nên cũng không ai chủ động bắt chuyện với anh.
Vậy mà đến đội tuyển quốc gia, Hoa Nhiên ngày nào cũng kéo anh đi đánh đôi. Bây giờ nghỉ phép rồi, cậu ta còn đặc biệt chạy đến hỏi anh kỳ nghỉ định làm gì?
Thấy Thư Thần đứng ngẩn người, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ mơ hồ và bối rối, Hoa Nhiên khẽ bật cười, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Anh Thần, lại ngẩn người rồi? Em đang hỏi kỳ nghỉ anh định làm gì mà.”
Thư Thần hoàn hồn, vội vàng tránh ánh mắt đối phương, tai đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi định về Thành phố Tinh.”
Hoa Nhiên hỏi tiếp: “Về Thành phố Tinh làm gì thế?”
Thư Thần: “…Tôi, nhà tôi ở Thành phố Tinh.”
Hoa Nhiên ngạc nhiên: “Vậy là anh và HLV Giang là đồng hương à? Em cũng đang định đi du lịch Thành phố Tinh đây, hay là đi cùng nhau đi?”
Thư Thần hơi tròn mắt: “Hả? Du, du lịch?”
Hoa Nhiên nói: “Vâng, chẳng phải đội tuyển vừa thưởng cho chúng ta một khoản lớn à? Ba mẹ em nói em tự quyết định dùng thế nào ucxng được, nên em định đi du lịch. Em chưa đến thành phố Tinh bao giờ, kỳ nghỉ này tính qua đó chơi một vòng. Anh Thần là người Thành phố Tinh, hay làm hướng dẫn viên cho em đi!”
Thư Thần mặt đầy hoảng hốt: “Hướng, hướng dẫn viên?” Bảo anh làm hướng dẫn viên, chẳng thà giết anh một nhát cho xong còn hơn.
Hoa Nhiên bước lên một bước, nhẹ nhàng khoác vai Thư Thần, làm ra vẻ anh em thân thiết, mỉm cười nói: “Em ghét đi tour theo đoàn lắm, thích du lịch tự túc hơn. Anh Thần là người Thành phố Tinh, chắc chắn rất rành chỗ đó, đến lúc đó giới thiệu cho em vài chỗ ăn ngon, chỗ chơi vui nhé, em mời anh ăn một bữa thật hoành tráng, chịu không?”
Toàn thân Thư Thần cứng đờ, theo phản xạ lùi lại một bước, tránh khỏi tay Hoa Nhiên, lắp bắp nói: “Không, không được, tôi, tôi cũng không rành Thành phố Tinh lắm.”
Nụ cười trên mặt Hoa Nhiên dần biến mất, cậu nhìn Thư Thần với vẻ mặt tủi thân: “Anh có phải rất ghét em không?”
Vẻ mặt tủi thân đó khiến người ta có cảm giác như thể Thư Thần vừa bắt nạt cậu ta dữ lắm, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Thư Thần, khiến anh mềm lòng ngay lập tức.
Thật ra, Hoa Nhiên là kiểu người tính cách thẳng thắn, lạc quan, rất được lòng mọi người trong đội tuyển quốc gia. Cậu ta như thể sinh ra đã mang theo yếu tố hài hước, chỗ nào có cậu là chỗ đó có tiếng cười. Ngay cả trong giải đấu thế giới nghiêm túc đến vậy, trận đấu phá bom mà Hoa Nhiên tham gia cũng bị khán giả gọi đùa là “trận giải trí”, vì phong cách đánh vừa mãnh liệt vừa đầy màu sắc của cậu, máu lửa mà cũng hài hước.
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cậu ta, Thư Thần lập tức thấy khó xử. Thật ra yêu cầu của Hoa Nhiên không có gì quá đáng, cậu ấy muốn đi du lịch Thành phố Tinh, nhờ một người địa phương giới thiệu đồ ăn ngon, chỗ chơi vui, đó là chuyện rất bình thường.
Chỉ là do chứng sợ xã giao của Thư Thần phát tác, không thích tiếp xúc gần với người khác nên mới theo bản năng từ chối.
Nghĩ kỹ lại, suốt thời gian ở đội tuyển quốc gia, anh gần như không chủ động giao tiếp với ai, chính Hoa Nhiên là người kéo anh chơi xếp hạng đôi, giúp anh hòa nhập với tập thể. Hoa Nhiên hoàn toàn có ý tốt. Nếu giờ anh từ chối, chẳng khác nào hắt nguyên gáo nước lạnh vào người ta, thật sự không nỡ.
Sau một hồi giằng co trong lòng, Thư Thần nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy được.”
Khuôn mặt tủi thân của Hoa Nhiên lập tức rạng rỡ trở lại. Biểu cảm thay đổi quá nhanh khiến Thư Thần sững người, còn tưởng mình hoa mắt.
Hoa Nhiên khẽ ho một tiếng, thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Thần, anh Thần là nhất luôn!”
Thư Thần bị lời khen làm cho đỏ mặt, lí nhí nói: “Tôi, tôi ở Thành phố Tinh cũng không hay ra ngoài, chỉ biết vài nhà hàng và điểm du lịch quanh nhà thôi, mấy chỗ xa thì, cũng không, không rõ lắm.”
Hoa Nhiên đáp: “Không sao, nếu không rõ thì chúng ta lên mạng tra hướng dẫn du lịch. À, mà anh bay lúc nào vậy?”
Thư Thần: “7 giờ tối mai.”
Hoa Nhiên hào hứng nói: “Tuyệt quá, em cũng vậy! Đến lúc đó đi cùng nhau nhé!”
Cứ như thế, mọi chuyện bất ngờ được quyết định.
Mãi cho đến khi Hoa Nhiên rời đi, Thư Thần vẫn còn ngơ ngác. Anh có hơi hối hận vì lúc yếu lòng đã đồng ý với lời đề nghị của Hoa Nhiên. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian sắp tới, anh sẽ phải trả lời vô số câu hỏi liên quan đến Thành phố Tinh mà Hoa Nhiên đưa ra.
Hoa Nhiên là kiểu người dễ gần, có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Còn Thư Thần thì lại rất sợ giao tiếp. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp phải ở bên cạnh Hoa Nhiên trong thời gian dài, anh đã thấy cả người không được thoải mái.
Tối hôm đó, Thư Thần mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, một đám trẻ con vây quanh anh. Có đứa kéo áo anh thật mạnh, có đứa thì ném bùn vào người anh. Khuôn mặt của bọn trẻ vặn vẹo như ác quỷ, tiếng trêu chọc vang lên rõ ràng bên tai:
“Thằng không cha không mẹ kìa!”
“Nghe nói ba mẹ mày bỏ mày rồi, có thật không?”
“Giọng mày khó nghe kinh khủng, như thể bị kẹp vào cửa ấy…”
Anh đứng yên đó, không biết phải làm gì, nước mắt làm mờ tầm nhìn, người đầy bùn đất, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng vây của bọn trẻ. Nhưng một mình anh thì sao có thể chống lại cả đám nghịch ngợm ấy? Bọn trẻ trông như đang đùa giỡn, cười nói vui vẻ, nhưng những lời chúng nói thì đầy ác ý, như những nhát dao đâm thẳng vào lòng anh.
Năm đó, anh mới chỉ 5 tuổi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thư Thần phát hiện hốc mắt mình có hơi đỏ.
Anh không phải bẩm sinh đã sợ xã giao, chỉ là những ký ức khi còn nhỏ khiến anh sinh ra phản ứng bản năng, bài xích và sợ hãi việc “giao tiếp với người khác”.
Thư Thần đi vào nhà vệ sinh rửa mặt để lấy lại tinh thần, sau đó thay đồ, xoay người đi đến tầng 4 và gõ cửa phòng Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ mở cửa, thấy Thư Thần thì hơi sững lại, nghi hoặc hỏi: “Thần Thần, có chuyện gì thế?”
Thư Thần nghiêm túc hỏi: “Anh Vũ, kỳ nghỉ này anh có về Thành phố Tinh không?”
Anh luôn có xu hướng né tránh khi tiếp xúc với người khác, nhưng chỉ riêng khi đối diện với Giang Thiệu Vũ là anh không thấy khó chịu. Bởi vì trong lòng anh, Giang Thiệu Vũ là người rất dịu dàng, luôn chăm sóc và bảo vệ anh như một người anh trai.
Nếu không phải năm đó Giang Thiệu Vũ phát hiện ra tài năng của anh và đưa anh vào đội ACE, thì mấy năm qua, anh sẽ chẳng có được những trải nghiệm rực rỡ và đáng nhớ như vậy.
Việc anh trở thành tuyển thủ eSports, tất cả đều là nhờ Giang Thiệu Vũ. Trong lòng anh luôn mang ơn người này.
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo, xinh đẹp của Thư Thần, ánh mắt Giang Thiệu Vũ trở nên dịu dàng, nói: “Ừm, anh sẽ về nhà một chuyến. Ba mẹ anh đã về rồi.”
Thư Thần vội hỏi: “Anh bay lúc nào vậy?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Chuyến bay lúc 11 giờ tối, khoảng 1 giờ sáng là đến Thành phố Tinh.”
Trong mắt Thư Thần thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Giang Thiệu Vũ nhanh chóng nhận ra điểm khác thường, liền nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Thư Thần cố gắng gượng cười: “Không, không có gì đâu, chỉ là không cùng chuyến với anh thôi, em đi chuyến 7 giờ tối.”
Từ Thủ Đô đến Thành phố Tinh mỗi ngày có bảy, tám chuyến bay, nếu không hẹn trước thì rất khó đặt vé cùng giờ. Giang Thiệu Vũ biết Thư Thần rất lệ thuộc vào mình, nghe đến đây liền giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói: “Hay là anh đổi vé, đi cùng em nhé?”
Giang Thiệu Vũ lấy điện thoại ra, định đổi sang chuyến 7 giờ, nhưng chuyến bay của Thư Thần đã hết chỗ. Anh bất lực nói: “Chuyến này hết vé rồi, anh không đổi được. Hay là em đổi sang chuyến muộn hơn, đi cùng anh?”
Thư Thần vội vàng từ chối: “Không, không cần đâu.”
Anh đi cùng chuyến với Hoa Nhiên, nếu tự ý đổi vé để đi với anh Vũ, bỏ lại Hoa Nhiên một mình, thì thật quá bất lịch sự.
Nghĩ đến đây, Thư Thần đành hít sâu một hơi rồi nói: “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Anh Vũ đừng để tâm, nghỉ phép thì nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm, em cũng nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
Sau khi trở về phòng, Thư Thần nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Anh quen biết Hoa Nhiên cũng khá lâu rồi, biết rõ cậu ta là một Alpha trẻ tuổi, hoạt bát, đơn thuần và rất nhiệt tình. Dù sao thì đến Thành phố Tinh, chỉ cần giới thiệu vài chỗ ăn uống, vui chơi cho Hoa Nhiên là được. Chắc cậu ta cũng không đến mức bắt anh làm hướng dẫn viên cả hành trình đâu, phải không?
Coi như làm việc tốt mỗi ngày, giúp người là niềm vui. Cả buổi sáng, Thư Thần tra cứu các bài viết hướng dẫn du lịch trên mạng, chọn ra mấy địa điểm rồi lưu lại vào điện thoại, định sau đó gửi cho Hoa Nhiên.
Đến 5 giờ rưỡi chiều, Hoa Nhiên đến gõ cửa: “Anh Thần, chuẩn bị đi thôi, xe em gọi đã đến cổng căn cứ rồi.”
Hôm nay Hoa Nhiên mặc một chiếc áo len xanh, quần bò màu cà phê, khoác ngoài là áo phao vàng rực, còn đội thêm khăn choàng và mũ, nụ cười rạng rỡ đến mức có thể làm chói mắt người qua đường. Phải công nhận, cậu thiếu niên 18 tuổi này đúng là rất đẹp trai, nếu ở trường chắc chắn là cấp độ hot boy số một.
So với bộ đồ màu sắc rực rỡ của cậu ta, thì trang phục xám nhạt của Thư Thần trông có phần nhạt nhòa, đơn điệu.
Trong vali của Thư Thần có khá nhiều đặc sản mang về cho lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi, tự kéo thì hơi nặng, nhưng Hoa Nhiên lại xách lên rất nhẹ nhàng, chạy băng băng xuống lầu như không có gì. Quả nhiên thể lực của Alpha đúng là hơn hẳn Beta.
Thư Thần lặng lẽ đi theo sau, cùng Hoa Nhiên ra cổng căn cứ và lên xe.
Trên đường, tài xế taxi là một người khá nhiều chuyện, liên tục trò chuyện với Hoa Nhiên.
Từ các tin tức xã hội mới nhất cho đến tin đồn giới giải trí, hai người nói chuyện không dứt, tiếng cười sảng khoái của Hoa Nhiên vang khắp xe. Thư Thần ngồi nghe mà cứ ngẩn người. Anh rất tò mò, Hoa Nhiên giống như thuộc dạng “xã giao bẩm sinh”, có thể trò chuyện với bất kỳ ai, trong đầu cậu ta rốt cuộc chứa bao nhiêu chủ đề để nói vậy?
Còn anh thì sao? Mỗi lần đi taxi, chỉ nói một câu lúc lên xe: “Chú ơi, cho cháu đến XXX”, lúc xuống thì quẹt mã trả tiền rồi nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, suốt cả chặng đường im lặng như người câm, chẳng hé môi thêm câu nào.
Sự đối lập rõ rệt này khiến Thư Thần hơi buồn. Thật ra anh rất ngưỡng mộ tính cách hoạt bát như Hoa Nhiên, đi đâu cũng có thể hòa nhập được, chơi với ai cũng vui vẻ, tuyển thủ đội quốc gia ai cũng quý cậu ta, lúc nào cũng rủ người khác đánh xếp hạng chung…
Nghe nói hồi đại học, Hoa Nhiên từng thành lập một bang hội game với rất nhiều bạn bè trên mạng. Nói chung, người như vậy sẽ không bao giờ thấy nhàm chán. Không giống Thư Thần, khi ở một mình thì không biết làm gì, khi ở cùng người khác thì lại không biết nói gì.
Nói một cách dễ nghe thì là hướng nội, còn nói thẳng ra thì đúng là kiểu hũ nút không chịu mở miệng. Xe chạy đến sân bay, Hoa Nhiên thanh toán tiền taxi rồi chủ động ra cốp lấy hành lý xuống.
Chờ Thư Thần xuống xe, Hoa Nhiên mới mỉm cười, ghé sát tai cậu hỏi: “Anh Thần, hôm nay anh không khỏe à? Sắc mặt không tốt lắm.”
Thư Thần cúi đầu đáp: “Không, không có.”
Chỉ là anh thấy hơi căng thẳng thôi. Anh rất hiếm khi ở riêng với ai đó. Trước giờ mỗi lần ra ngoài đều là cùng cả đội ACE hoặc đội tuyển quốc gia, có đông người thì anh có thể rút vào một góc, giảm sự hiện diện của bản thân đến mức thấp nhất. Nhưng bây giờ chỉ còn hai người anh và Hoa Nhiên, dù có muốn trốn cũng không có chỗ.
Hoa Nhiên lo lắng, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm lên trán Thư Thần.
Thư Thần giật mình như bị điện giật, lùi lại một bước thật nhanh.
Phản ứng mạnh như vậy khiến Hoa Nhiên sững người, ngơ ngác rút tay về, nhẹ giọng nói: “Em chỉ muốn xem anh có bị sốt không mà thôi.”
Bầu không khí ngượng ngùng lan ra giữa hai người. Tai Thư Thần hơi đỏ lên: “Xin, xin lỗi.”
Hoa Nhiên bật cười: “Người phải xin lỗi là em mới đúng, em dọa anh sợ à?”
Thư Thần chỉ là phản xạ tự nhiên khi bị người khác tiếp xúc cơ thể, nhưng lý do này anh cũng không tiện nói ra.
Hai người trầm mặc một lúc, Hoa Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đi thôi, hành lý của anh cần ký gửi không?”
Thư Thần: “Ừm, có, có cần ký gửi.”
Hai người cùng đến quầy làm thủ tục ký gửi, sau đó qua cửa an ninh, rồi vào phòng chờ sân bay.
Hoa Nhiên đề nghị: “Suất ăn trên máy bay dở lắm, hay là mình ăn tối sơ qua ở sân bay đi?”
Thư Thần nói: “Đồ ở sân bay cũng, cũng không ngon, mà lại, đắt, đắt lắm.”
Hoa Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, liền cười nói: “Vậy thì đợi đến Thành phố Tinh rồi ăn khuya sau nhé, em cũng chưa thấy đói.”
Chuyến bay hôm nay cất cánh rất đúng giờ, 7 giờ tối khởi hành. Hai người đều đặt vé hạng phổ thông, vì làm thủ tục cùng nhau nên được xếp ngồi cạnh nhau.
Thư Thần đêm qua ngủ không ngon, cả chuyến bay cứ mơ mơ màng màng, đến nơi lấy hành lý xong thì đã là 9 giờ tối.
Hoa Nhiên hỏi: “Ở đâu có đồ ăn khuya ngon vậy?”
Thư Thần dẫn cậu đến một quán bán bánh cuốn nóng mà mình từng ăn qua.
Cả hai cùng đi tàu điện ngầm đến nơi. Quán ăn này buổi tối rất đông, rõ ràng không phải loại nhà hàng sang trọng gì, bàn ghế thì cũ kỹ, nhưng khách vẫn đông nghịt, đủ biết món ăn phải ngon thế nào.
Vừa bước vào, mùi thơm đậm đà đã k*ch th*ch vị giác của cả hai. Thư Thần đi gọi hai phần đầy đủ, còn gọi thêm vài món ăn vặt cho Hoa Nhiên.
Hoa Nhiên không ngớt lời khen: “Đúng là chỗ do anh Thần giới thiệu có khác! Đây là món bánh cuốn ngon nhất mà em từng ăn!” Vừa ăn cậu vừa tấm tắc khen ngợi.
Bộ dạng ăn ngấu nghiến khiến Thư Thần không khỏi bật cười nhẹ: “Cậu, cậu đói đến mức này à?”
Hoa Nhiên thản nhiên nói: “Cũng hơi đói thật, để em gọi thêm một đĩa nữa.”
Thư Thần: “……”
Có lẽ là do cơ thể của người trẻ tuổi đang trong giai đoạn phát triển nên sức ăn cũng lớn hơn nhiều so với anh tưởng. Hoa Nhiên xử lý gọn hai đĩa bánh cuốn, hai đĩa đồ ăn vặt, lại còn gặm sạch một chiếc đùi gà to, lúc này mới thỏa mãn mà lau miệng sạch sẽ.
Lúc ăn xong bữa khuya thì đã 10 giờ rưỡi tối.
Thư Thần hỏi: “Cậu, cậu đặt khách sạn ở đâu? Tàu điện sắp ngừng hoạt động rồi, để tôi gọi, gọi xe đưa cậu tới đó.”
Hoa Nhiên nói: “Em chưa đặt khách sạn. Anh Thần, đêm nay em có thể ở nhờ chỗ anh được không?”
Thư Thần sững người nhìn cậu: “Hả?” Đi du lịch mà không đặt khách sạn?
Hoa Nhiên gãi đầu: “Em nghe Diệp Tử nói anh Thần sống một mình, em có thể xin ở nhờ vài ngày không?”
Thư Thần theo phản xạ từ chối: “Tôi, chỗ tôi khá nhỏ, không, không có phòng khách.”
Hoa Nhiên cười rạng rỡ: “Em có thể ngủ sofa mà.”
Thư Thần: “……”
Đúng lúc đó, trời bất ngờ đổ mưa, mưa ngày càng lớn.
Mùa đông ở miền Nam khác với miền Bắc, cây cối hai bên đường vẫn xanh um, khi trời nắng thì không quá lạnh. Chỉ có điều, khi mưa xuống, cái lạnh ẩm gần như xuyên vào tận xương tủy, không thua kém gì gió rét cắt da cắt thịt khi tuyết rơi ở miền Bắc.
Hoa Nhiên lớn lên ở miền Bắc, bị cơn mưa mùa đông này dội cho lạnh thấu tim gan, đứng tại chỗ hắt xì liền ba cái!
Thư Thần nhìn thấy cậu mũi đỏ ửng, run rẩy quấn chặt áo khoác, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Căn hộ của anh ở Thành phố Tinh chỉ cách đây mấy trăm mét, đi bộ chưa tới 10 phút. Nửa đêm mưa gió thế này mà bắt Hoa Nhiên bắt xe đi tìm khách sạn, nhỡ đâu bị cảm thì biết làm sao?
Nghĩ đến đây, Thư Thần đành cắn răng đồng ý: “Được, được rồi.”
Thư Thần biết, với tính cách của mình thì cả đời này khó mà có bạn đời, anh cũng chưa từng có ý định kết hôn, cho nên lúc mua căn hộ đã chọn một căn LOFT diện tích không lớn. Tầng dưới là phòng khách, phòng ăn và bếp, tầng trên là phòng ngủ nhỏ của anh và một phòng chơi game, tổng diện tích hai tầng là 70 mét vuông, ở một mình là vừa đủ.
Anh nghĩ, với chiều cao hơn 1m85 của Hoa Nhiên, ngủ sofa chắc chắn sẽ không thoải mái. May mà anh chỉ cao 1m75, đến lúc đó để mình ngủ sofa, để Hoa Hoa ngủ giường tầng 2 thì hơn.
Hết chương 01