Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 232

Chương 05

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Tại sao Hoa Nhiên lại chọn đúng lúc giao thừa, vào không giờ đêm ba mươi Tết để tỏ tình? Điều này tất nhiên không phải là hành động bốc đồng trong phút chốc, mà là đã được cậu suy tính rất kỹ lưỡng.

Thứ nhất, tỏ tình khi pháo hoa nổ sẽ rất lãng mạn và khó quên. Thứ hai, đúng không giờ là thời khắc đánh dấu sự bắt đầu của năm mới, cậu cũng muốn có một khởi đầu mới với Anh Thần. Thứ ba, cho dù có bị từ chối, thì vào đêm giao thừa thế này, Thư Thần cũng không thể nào đuổi cậu ra ngủ ngoài đường được.

Thế là cậu lấy hết can đảm để tỏ tình. Dù sao bị từ chối cũng chẳng sao, da mặt cậu dày mà. Nếu được chấp nhận thì đó sẽ là một bất ngờ đầy vui sướng.

Thư Thần sững người vài giây rồi mới hoàn hồn lại, mặt đỏ lên cúi đầu nói: “Cậu, cậu đừng đùa kiểu này với tôi…”

Giọng của Hoa Nhiên rất nghiêm túc: “Em không đùa, em thích anh.”

Thư Thần: “……”

Hoa Nhiên nói tiếp: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy anh, em đã cảm thấy anh rất đặc biệt, luôn muốn đến gần anh, nói chuyện với anh. Anh không cảm thấy, lần này em đến thành phố Tinh du lịch có gì đó không đúng sao? Ngày nào cũng bám lấy anh, chẳng đi được mấy điểm tham quan.”

Thư Thần từ lâu đã thấy có gì đó không ổn, nhưng anh không giỏi giao tiếp, có nghi ngờ cũng ngại không dám hỏi. Kết quả là, nửa tháng trôi qua lúc nào chẳng hay, Hoa Nhiên lại nói muốn ở lại ăn Tết, anh cũng mơ hồ đồng ý.

Không ngờ, Hoa Nhiên lại thích anh thật sao?

Trong lòng Thư Thần ngổn ngang trăm mối, nhất thời không biết phải làm sao.

Hoa Nhiên hỏi: “Anh Thần, anh có thích em không?”

Tim Thư Thần bỗng đập mạnh, căng thẳng đến mức suýt cắn trúng lưỡi: “Tôi… tôi…”

Hoa Nhiên lại hỏi tiếp: “Vậy anh có ghét em không?”

Thư Thần đáp: “Không… không ghét.”

Hoa Nhiên cười nói: “Không ghét thì tức là có chút thích, đúng không?”

Thư Thần tròn xoe mắt, bị logic của cậu làm cho quay cuồng, cái gì mà không ghét là có chút thích? Anh không ghét bất kỳ tuyển thủ nào trong đội tuyển quốc gia, chẳng lẽ là anh thích hết tất cả mọi người trong đội à? Lý lẽ gì kỳ cục vậy?

Đợi đến khi Thư Thần hiểu ra vấn đề, định từ chối thì Hoa Nhiên đã lẩm bẩm: “Anh Thần, em thực sự rất thích anh, cho em một cơ hội theo đuổi anh được không?”

Chưa kịp để Thư Thần từ chối, Hoa Nhiên đã nhanh chóng ngắt lời: “Anh không nói gì tức là đồng ý rồi nhé!”

Thư Thần: “………”

Tốc độ nói của anh hoàn toàn không theo kịp tốc độ suy nghĩ của Hoa Nhiên. Thường thì anh còn chưa kịp nói xong một câu, Hoa Nhiên đã luyên thuyên cả một tràng, rồi anh lại bị cuốn theo cái logic trời ơi đất hỡi của cậu ta lúc nào chẳng hay.

Người sợ xã giao PK người hướng ngoại bẩm sinh, thua tan tác.

Thư Thần im lặng rất lâu mới sắp xếp lại được ý nghĩ. Anh nhìn cậu chàng trước mặt đang hết sức phấn khởi, nghiêm túc nói: “Hoa, Hoa Nhiên, cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng tôi. tôi không định yêu ai, lại càng không muốn kết hôn. Điều kiện của cậu tốt thế, chắc chắn sẽ gặp người phù hợp hơn…”

Nụ cười trên mặt Hoa Nhiên vụt tắt, cậu uất ức nhìn anh: “Ý anh là từ chối à?”

Ánh mắt tủi thân ấy khiến tim Thư Thần hơi nhói, nhưng chuyện tình cảm không thể do dự, đã không đáp lại được thì càng không nên lãng phí thời gian của Hoa Nhiên. Thư Thần hít sâu, gật đầu: “Đúng.”

Hoa Nhiên lặng đi, một lát sau lại tươi cười: “Em biết anh Thần chưa sẵn sàng. Lần đầu tỏ tình anh sẽ không đồng ý, em đoán trước rồi. Không sao, lần sau em sẽ chọn dịp khác để tỏ tình nhé. Giờ ngủ thôi, anh Thần ngủ ngon!”

Thư Thần: “…?”

Nhìn Alpha hớn hở chạy lên lầu đi ngủ, Thư Thần hoàn toàn ngơ ngác. Đã nói rõ lời từ chối mà sao chẳng xi nhê gì? Còn bảo sẽ đổi lúc khác tỏ tình, hệ điều hành của Hoa Nhiên rốt cuộc vận hành kiểu gì vậy?

Anh đứng đờ người một lúc, thấy đèn lầu trên tắt mới đành nằm xuống sofa.

Đêm ấy Thư Thần ngủ vô cùng chập chờn. Trong mơ, gương mặt người cha lạnh băng xuất hiện. Anh nghe người đàn ông ấy thản nhiên nói: “Alpha với Beta đâu có đấu ấn trọn đời. Cô tưởng tôi có thể yêu cô cả đời à? Đừng ngây thơ nữa.”

Cậu bé Thư Thần co ro trong góc, lặng nhìn mẹ nước mắt đầm đìa van xin ông đừng đi, nhưng ông dứt khoát quay lưng, chẳng ngoái đầu lấy một lần.

Người đàn ông ấy chẳng bao giờ trở lại. Chẳng bao lâu mẹ mất vì bệnh nặng. Đám trẻ hàng xóm cười nhạo: “Ba mày bỏ mày rồi!”

Đứa trẻ trong mơ bất lực cuộn mình. Nó không hiểu, mình chẳng làm gì sai, sao bọn trẻ xung quanh đều ghét nó, cứ bắt nạt, trêu chọc, thậm chí ném bùn vào mặt? Ký ức bị bạo hành lúc nhỏ khiến Thư Thần toàn thân như rơi vào hầm băng.

Nửa đêm, Hoa Nhiên tỉnh dậy đi vệ sinh, thấy Thư Thần cuộn tròn trên sofa, run bần bật, miệng lẩm bẩm điều gì. Cậu vội bước tới, khẽ ôm lấy đống chăn: “Anh Thần, anh gặp ác mộng à?”

Thư Thần bị kẹt trong cơn ác mộng không thể tỉnh, cả người run rẩy, mặt tái nhợt trông vô cùng đáng thương. Hoa Nhiên dứt khoát vòng tay bế anh vào lòng, dịu giọng dỗ: “Đừng sợ, có em ở đây rồi, em sẽ không bỏ anh lại đâu.”

Có lẽ hơi ấm trên người đối phương quá dễ chịu, Thư Thần bị mưa lạnh trong mộng làm ướt, theo bản năng tìm về nguồn nhiệt ấm áp, khẽ vòng tay ôm lấy Hoa Nhiên. Trái tim Hoa Nhiên đập liên hồi khi được anh ôm chặt.

Được một Beta chủ động ôm chặt, cảm giác này đúng là tuyệt mỹ!

Hoa Nhiên lập tức siết chặt vòng tay, cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng mình. Ngũ quan của Thư Thần dịu dàng, không hề có chút gì gọi là sát khí, trông cứ như kiểu rất dễ bắt nạt, bảo sao mấy năm qua anh sống khổ sở đến vậy.

Cậu thật sự muốn ở bên anh, bảo vệ anh… ngày nào cũng được ôm anh ngủ. Hoa Nhiên nhẹ nhàng hôn lên trán Thư Thần, khẽ nói: “Ngủ đi, em sẽ ôm anh ngủ.”

Thư Thần dần chìm vào giấc ngủ, đêm đó không còn gặp ác mộng nữa.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, anh cảm thấy một cơ thể ấm áp đang ôm lấy mình. Anh thoải mái rúc trong lòng đối phương, đầu tựa vào ngực rắn chắc, một cảm giác an toàn kỳ lạ lan tỏa.

Anh nghi hoặc ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Hoa Nhiên: “Anh Thần, anh tỉnh rồi à?”

Toàn thân Thư Thần cứng đờ, lắp bắp đến mức suýt líu lưỡi: “Tôi… tôi… sao tôi lại…?”

“Đêm qua anh gặp ác mộng, em thấy anh rất khó chịu nên ngồi cùng anh đến sáng.”

Thư Thần thì ngủ ngon lành trong vòng tay người khác, còn Hoa Nhiên thì ngồi suốt cả đêm trên sofa, đến mức tay tê rần. Nhưng cậu chẳng hề để tâm, chỉ cười xua tay: “Có phải anh mơ thấy ba anh không?”

Mặt Thư Thần tái nhợt, im lặng không nói gì.

Hoa Nhiên khẽ vòng tay ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của anh, em có nghe qua rồi. Thật ra, ba mẹ em cũng là cặp đôi Alpha và Beta. Họ rất yêu nhau, năm nào cũng cùng nhau đi du lịch. Không phải Alpha với Beta lúc nào cũng có kết cục tồi tệ đâu. Nếu chỉ vì em là Alpha mà anh từ chối em, thì có phải hơi bất công với em không?”

Thư Thần lặng thinh, bởi vì anh biết, Hoa Nhiên nói đúng.

Anh thật sự có bóng ma tâm lý, sợ bị bỏ rơi, sợ phải đối mặt với chia ly. Thế nên anh thà không bắt đầu một mối quan hệ nào, sống cô đơn đến già còn hơn phải chịu đựng nỗi đau của phản bội và chia cách.

Hoa Nhiên nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, thì thầm: “Em thích anh, cũng đau lòng anh nữa. Em biết khúc mắc trong lòng anh không thể tháo bỏ ngay được, không sao đâu, em rất kiên nhẫn. Em có thể chờ anh.”

Mặt Thư Thần trắng bệch, vùng ra khỏi vòng tay cậu, quay lưng lại nói: “Trong tủ lạnh còn ít đồ ăn thừa, tôi đi hâm nóng chút rồi ăn.”

Hoa Nhiên nhìn bóng lưng gầy gò của anh đang từ chối mình, cả cơ thể cứng ngắc, tay cầm đồ ăn cũng run nhẹ. Trông dáng vẻ đó, thật khiến người ta xót xa.

Thật ra, Thư Thần không phải là hoàn toàn không có cảm tình với mình, đúng không? Thời gian qua, hai người cùng nhau đi chợ nấu ăn, cùng dạo phố mua đồ, cùng ở nhà chơi mấy trò điện tử trẻ con, rất nhiều lúc Thư Thần đều cười, cười thật lòng. Anh thật sự vui vẻ khi ở bên Hoa Nhiên.

Chỉ là anh không dám bước lên một bước đầu tiên ấy. Anh sợ Hoa Nhiên cũng sẽ giống như người cha năm xưa, phản bội và rời bỏ anh.

Anh đã từng bị bỏ rơi một lần rồi, không muốn bị bỏ rơi lần nữa. Nếu một ngày nào đó Hoa Nhiên quay lưng với anh, nỗi đau đó nhất định sẽ còn sâu hơn nỗi đau hồi bé, khi bị cha từ bỏ. Mà đó là thứ anh hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Nghĩ như vậy cũng không phải không hợp lý. Là Hoa Nhiên vẫn chưa cho anh đủ lòng tin mà thôi. Hoa Nhiên thở dài một hơi, bước đến nói nhỏ: “Anh Thần, đừng nghĩ nhiều quá. Em sẽ không ép anh đâu.”

Thư Thần cảm nhận được cậu đang đến gần mình, tim bỗng đập loạn nhịp mà chẳng rõ lý do. Những năm qua anh đều một mình gồng gánh, chưa từng dựa dẫm vào ai. Lý ra mà nói, Hoa Nhiên còn nhỏ tuổi hơn anh, vậy mà không hiểu sao, trong vòng tay của Hoa Nhiên, anh lại có thể ngủ một cách yên ổn đến vậy.

Cậu Alpha 18 tuổi này cứ thế bất ngờ xông vào cuộc sống của anh, khiến anh hoàn toàn không kịp đề phòng. Tâm trí Thư Thần rối như tơ vò, cả ngày hôm đó gần như không nói mấy câu với Hoa Nhiên.

Thế nhưng Hoa Nhiên lại chẳng thấy buồn chút nào, lúc thì tự lẩm bẩm nói một mình, lúc thì chơi game trên điện thoại, cười khúc khích như thể chuyện bị từ chối tối qua chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng. Cậu vẫn mặt dày gọi “Anh Thần, Anh Thần” đầy thân mật, khiến Thư Thần lại chẳng biết nên đối xử ra sao với cậu mới phải.

Sau bữa tối, Thư Thần suy nghĩ kỹ một lúc rồi nói: “Cậu định khi nào thì về nhà?”

Rõ ràng đây là ý đuổi khách.

Hoa Nhiên giả vờ không hiểu, đáp: “Đội tuyển quốc gia đến tháng 3 mới tập chung, lúc đó em về cũng được. Hay là tụi mình cùng về luôn đi?”

Mặt Thư Thần hơi tái lại: “Tôi nghĩ, chúng ta tiếp tục sống chung thế này, không, không ổn lắm.”

Hoa Nhiên ngẫm nghĩ: “Đúng ha, dù sao thì tối qua em tỏ tình, mà anh lại không nhận lời. Tiếp tục sống chung thế này đúng là có hơi không thích hợp. Vậy mai em chuyển ra ngoài, tìm khách sạn gần đây ở, được không?”

Thư Thần âm thầm thở phào: “Được.”

Hoa Nhiên lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn dọn hết bát đĩa trên bàn: “Anh Thần nghỉ ngơi đi, để em rửa bát. Rửa xong mình đi xem phim.”

Thư Thần chợt nhớ ra Hoa Nhiên đã đặt vé phim từ tối hôm trước, liền quay người lên phòng thay đồ.

Anh hít sâu một hơi, nhìn mình trong gương… diện mạo tầm thường, tính cách thì chẳng có gì thú vị. Hoa Nhiên nói thích anh, chắc cũng chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời thôi? Người như anh, có yêu nhau rồi cũng chẳng có gì để nói, quá tẻ nhạt. Huống hồ, Alpha và Beta đa phần đều chẳng đi được đến cuối cùng.

Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi chùng xuống.

Khi anh thay đồ xong bước xuống lầu, Hoa Nhiên cũng đã rửa bát xong, còn rửa tay sạch sẽ, gọi: “Anh Thần đợi em xíu, nhanh thôi.”

Nói rồi cậu như một cơn gió vọt lên tầng, lục lọi trong vali lấy một bộ đồ khác thay vào.

Phong cách ăn mặc của Hoa Nhiên hoàn toàn khác Thư Thần. Thư Thần mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng ngà, còn Hoa Nhiên thì moi ra được một chiếc áo len đỏ rực, đúng là Tết, mặc đồ đỏ trông rất vui mắt. Cậu lại đẹp trai, da trắng, mặc màu gì cũng hợp.

Hai người cùng ra ngoài, Hoa Nhiên đùa: “Anh Thần, anh thấy em có đẹp trai không?”

Thư Thần: “Khá, khá đẹp.”

Hoa Nhiên cười toe toét: “Vậy anh bao nuôi em đi, em hứa sẽ làm một tiểu bạch kiểm nghe lời.”

Thư Thần ngẩn người: “Cậu thật là…”

Rất nhiều cư dân mạng đều nói Hoa Nhiên là cây hài của đội tuyển quốc gia, nơi nào có cậu là nơi đó có tiếng cười. Cậu Alpha 18 tuổi trước mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, như thể luôn có chuyện gì đáng vui vậy, rất giỏi làm sôi động bầu không khí. Không giống như Thư Thần, lúc nào cũng căng thẳng, tinh thần luôn trong trạng thái phòng bị, với thế giới xung quanh tràn đầy cảnh giác.

Nếu nói Hoa Nhiên là kiểu người lạc quan, thì Thư Thần lại là mẫu người bi quan điển hình… Hai người họ, có lẽ vốn dĩ đã rất khó để đến được với nhau chăng? Thư Thần chợt cảm thấy hơi mất mát, thầm nghĩ như vậy.

Hoa Nhiên nhanh chóng nhận ra tâm trạng ủ rũ của Thư Thần, liền thu lại vẻ đùa cợt, nói: “Đừng áp lực quá. Thư giãn chút đi, xem phim nhé. Anh xem, trên mạng chấm điểm cao lắm, chắc là hay đấy.”

Thư Thần gật đầu, bước theo Hoa Nhiên.

Hai người đến rạp chiếu phim, Hoa Nhiên tiến lại mua hai ly coca và một phần bắp rang bơ. Rạp phim vào dịp Tết chật như nêm, rất nhiều gia đình đi xem cùng nhau, sảnh lớn vô cùng náo nhiệt, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ.

Bộ phim mà Hoa Nhiên chọn tên là Trọn Đời Yêu Nhau. Tối qua Thư Thần bảo cậu tùy chọn, cứ nghĩ với tính cách của Hoa Nhiên thì thể nào cũng chọn phim hài náo nhiệt hoặc phim khoa học viễn tưởng sáng tạo gì đó, ai mà ngờ được, cậu ta lại chọn phim tình cảm…

Thư Thần bước vào phòng chiếu, nhìn quanh thấy toàn là các cặp đôi, trong lòng bỗng thấy hơi ngượng ngùng.

Có một cặp Alpha và Beta nam bước vào hàng ghế sau, ngồi sát nhau, vừa trò chuyện vừa cười nói thân mật. Thư Thần vội vàng dời mắt. Hoa Nhiên thì bình thản như không, dẫn Thư Thần đến ngồi ở góc cuối cùng hàng ghế sau cùng, rồi đặt bắp rang ở ngăn giữa hai người.

Phim nhanh chóng bắt đầu.

Bộ phim này kể về một chuyện tình giữa một Alpha và một Beta, từ khi còn là thiếu niên, hai người đã quen biết nhau, sau đó cùng trải qua biết bao sóng gió, cuối cùng mới có thể bên nhau. Rất nhiều phân đoạn cảm động đến rơi nước mắt, tiếng sụt sùi vang lên không ngớt trong rạp. Thư Thần cũng xem mà lòng đau thắt.

May mà cái kết rất đẹp. Cuối cùng hai người đã đăng ký kết hôn. Ở đoạn cuối phim, hai ông già tóc bạc tay trong tay đi dạo giữa cánh đồng lúa mì. Dù đã già, họ vẫn ăn ý như xưa. Họ dừng lại giữa cánh đồng.

Alpha cảm khái: “Thật ra, lần đầu tiên gặp em năm 17 tuổi, anh đã thích em rồi, em tin không?”

Beta mỉm cười: “Ừm, em tin.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, hình ảnh dừng lại tại đó.

“Kính tặng bộ phim này đến tất cả những ai tin vào tình yêu đích thực, chúc các bạn được ở bên người mình yêu trọn đời, đầu bạc răng long.”

Câu nói cuối cùng này là do chính đạo diễn viết tay và được chiếu lên màn hình. Thư Thần xem đến đây vô cùng xúc động, trong mắt ánh lên những giọt lệ.

Ngay lúc đó, Hoa Nhiên bất ngờ ghé sát lại. Thư Thần còn chưa kịp phản ứng thì một cái chạm nhẹ như lông vũ đã rơi lên mặt anh.

Anh nghe thấy giọng Hoa Nhiên vang lên bên tai: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã thích anh rồi, anh Thần. Anh tin em không?”

Trái tim Thư Thần đập thình thịch liên hồi, vành tai đỏ ửng lên ngay lập tức. Cuối cùng anh cũng nhận ra…

Đó lại là một nụ hôn. Hoa Nhiên đã lấy hết can đảm hôn lên mặt anh ngay trong rạp chiếu phim. Một nụ hôn rất nhẹ, nhưng lại như phá vỡ từng lớp phòng bị quanh trái tim anh, rơi thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.

Hết chương 05

Bình Luận (0)
Comment