Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 233

Chương 06

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi bộ phim kết thúc, đầu óc Thư Thần vẫn hoàn toàn trống rỗng. Anh bước ra khỏi phòng chiếu như cái xác không hồn. Ngay cả khi Hoa Nhiên khẽ nắm lấy tay anh, anh cũng không hề nhận ra. Thứ duy nhất anh cảm nhận được là nhịp tim mỗi lúc một dồn dập, hệt như lên cơn đau tim đột ngột, hoàn toàn không thể khống chế.

Hai người vừa rời khỏi rạp chưa bao xa đã trông thấy cặp đôi ban nãy ở phía trước.

Chàng trai Beta cười hỏi: “Thế nào, bộ phim em chọn có hay không?”

Chàng Alpha đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, hạ giọng đáp: “Tiếng sét ái tình đúng là lãng mạn thật. Nhưng… anh vẫn thấy tình cảm thanh mai trúc mã của tụi mình mới sâu đậm hơn.”

Nói xong, Alpha liền cúi sát định hôn. Beta bật cười lùi lại, song lại bị Alpha tóm cổ tay, kéo mạnh vào lòng rồi hôn một cái thật kêu.

Thư Thần ngẩn ngơ nhìn đôi tình nhân ân ái ấy. Chỉ đến khi họ nắm tay nhau đi xa, anh mới hoàn hồn và phát hiện Hoa Nhiên bên cạnh vẫn chăm chú dõi theo mình. Tim Thư Thần khẽ giật, anh vội cúi gằm mặt xuống.

Thấy anh ngượng đỏ cả tai, Hoa Nhiên ghé sát tai anh thì thầm: “Anh Thần, cặp kia trông hạnh phúc ghê ha. Họ cũng là Alpha với Beta đó.”

Thư Thần cúi đầu không đáp. Hoa Nhiên lại tự nhiên nói tiếp: “Chuyện hai người có đi lâu dài được không, cốt lõi không nằm ở giới tính, mà là con người. Anh thấy đúng không?”

Thư Thần thật sự không biết trả lời ra sao. Lời Hoa Nhiên rất có lý, anh thừa hiểu không phải Alpha nào cũng sẽ phản bội gia đình như cha mình. Thế nhưng anh vẫn nhút nhát, không dám bước qua ranh giới đó. Dù chỉ có một phần vạn khả năng bị tổn thương, anh cũng thấy sợ.

Có lẽ chỉ khi chơi game anh mới kiên định, cứ dính đến chuyện tình cảm là bản năng anh muốn rút lui…

Nhìn vành tai Thư Thần đỏ bừng, Hoa Nhiên bỗng kéo phắt anh vào góc khuất bên con phố, ấn anh vào tường rồi hôn mạnh lên môi anh.

Đôi mắt Thư Thần mở to, vừa kịp nhận ra mình bị hôn thì đầu óc đã choáng váng. Anh định lên tiếng thì đầu lưỡi Hoa Nhiên đã thừa cơ luồn qua kẽ răng, thân mật quấn chặt lấy lưỡi anh, xoay chuyển, m*t vào, mặc sức càn quét, để lại hương vị pheromone của một Alpha.

Nụ hôn nồng nhiệt ấy khiến gương mặt Thư Thần đỏ bừng, hai chân cũng khẽ run lên.

Thư Thần vươn tay lên định đẩy mạnh Hoa Nhiên ra, nhưng tên này sức lực vô cùng lớn, một tay nâng cằm anh lên, tay còn lại siết chặt eo anh, ép anh vào tường rồi hôn mãnh liệt. Thư Thần căn bản không thể vùng vẫy nổi, chẳng mấy chốc đã bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, gần như không còn đứng vững được.

“Ưm… đừng… ưm ưm…” Tiếng phản kháng đều bị Hoa Nhiên chặn lại nơi đầu môi, hai tay đang gắng sức chống lên ngực cậu cũng trở nên yếu ớt vô lực.

Hoa Nhiên càng hôn càng say mê. Thật ra, từ khi xem phim, cậu đã muốn hôn anh Thần rồi. Tình cảm trong phim thuần khiết và đẹp đẽ đến vậy, cậu cũng mong có một mối tình lãng mạn như thế với anh.

Hai người quen nhau từ khi thiếu thời, cậu đã yêu người này từ cái nhìn đầu tiên. Họ sẽ không như các cặp đôi trong phim phải trải qua trắc trở, mà sẽ thuận lợi ở bên nhau, chẳng phải như vậy càng tốt sao?

Thư Thần luôn né tránh, nên Hoa Nhiên chỉ có thể chủ động hơn nữa. Nếu anh cứ trốn trong vỏ ốc của mình, thì em sẽ kéo anh ra, xem anh làm gì được em!

Nụ hôn cuồng nhiệt đột ngột ấy như một đòn đánh lén bất ngờ từ phía sau trong một trận đấu, trong nháy mắt xé toang lớp phòng ngự tâm lý mà Thư Thần dày công dựng lên.

Anh bị hôn đến mức toàn thân run rẩy. Anh biết lý trí mách bảo mình nên từ chối, nhưng sự nhiệt tình của Hoa Nhiên khiến anh hoàn toàn không còn sức để đẩy ra. Alpha trước mặt anh như một ngọn lửa rực cháy, vô lý và cứng rắn xông thẳng vào thế giới của anh.

Và cũng chẳng biết từ lúc nào, xông vào cả trái tim anh. Thư Thần run rẩy nhắm mắt lại, hai tay siết chặt lấy vai Hoa Nhiên, mặc cho đối phương hôn mình thật sâu.

Âm thanh ám muội phát ra trong lúc hôn cứ vang vọng bên tai, khiến cả gương mặt Thư Thần đỏ bừng như sắp bốc cháy. Còn Hoa Nhiên thì lại như người khát nước lâu ngày gặp được dòng suối ngọt, môi của anh Thần mềm quá, hôn lên thật sự tuyệt vời. Hoa Nhiên lòng ngập tràn rung động, cứ quấn lấy Thư Thần mà hôn mãi không ngừng.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức hàng phòng ngự trong lòng Thư Thần gần như hoàn toàn sụp đổ. Lúc ấy, Hoa Nhiên mới chịu buông anh ra, thân mật chạm trán vào trán anh, nhẹ giọng nói: “Anh Thần, Alpha và Beta cũng có thể có tình yêu đích thực, anh có tin không?”

Môi Thư Thần khẽ run, không biết nên trả lời thế nào. Trước đây anh không tin, ba anh đã phản bội mẹ anh, khiến anh phải trải qua một tuổi thơ đau khổ và khó khăn. Nhưng bây giờ… anh lại bắt đầu dao động. Có lẽ Hoa Nhiên sẽ khác thì sao?

Chỉ vì cha là một Alpha tồi tệ, mà anh lại từ chối tất cả Alpha, điều đó có công bằng với Hoa Nhiên không?

Hoa Nhiên nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói nhỏ: “Nghe nói bộ phim này được chuyển thể từ một câu chuyện có thật. Anh xem, trên thế giới này đúng là có Alpha và Beta bên nhau đấy. Đừng tự nhốt mình lại nữa, hãy can đảm lên, bước ra khỏi quá khứ. Cho em một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội, được không anh?”

Giọng cậu rất nghiêm túc, như đang khẩn cầu.

Thư Thần lập tức mềm lòng hoàn toàn, lắp bắp nói: “Được… được thôi.”

Khóe miệng Hoa Nhiên cong lên thành một nụ cười, cậu siết chặt tay Thư Thần, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó ôm lấy Beta trong lòng thật chặt.

**

Thư Thần ngơ ngẩn bị Hoa Nhiên đưa về nhà, đến khi về đến nơi, anh mới nhận ra hai người vẫn đang nắm tay nhau, lại còn đan chặt mười ngón đầy thân mật. Thế tấn công của Hoa Nhiên quá mãnh liệt, Thư Thần có chút không chống đỡ nổi, phản ứng không kịp, đầu óc cứ như bị bao phủ bởi một làn sương mù.

Vừa bước vào cửa và thay dép xong, Thư Thần còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Hoa Nhiên đã bất ngờ dang tay ra, bế anh lên một cách ngang ngược, chỉ vài bước đã ôm anh đặt xuống ghế sofa trong phòng khách, sau đó đè người xuống.

Lưng Thư Thần vừa chạm vào ghế sofa, nhìn thấy Alpha gần trong gang tấc, vành tai lại đỏ lên lần nữa: “Cậu… ưm…” Khoảnh khắc bị hôn, anh chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc nãy ở bên ngoài vì sợ bị người khác nhìn thấy, Hoa Nhiên vẫn còn giữ chút kiềm chế. Nhưng giờ về đến nhà, chỉ còn lại hai người, cậu cuối cùng cũng có thể thỏa sức bắt nạt anh Thần rồi. Hoa Nhiên bắt đầu bộc lộ bản tính lưu manh của một Alpha, hôn đến mức khiến não Thư Thần gần như thiếu oxy.

Không chỉ đôi môi bị Hoa Nhiên hôn đến sưng đỏ, mà cả xương quai xanh trắng nõn, thậm chí là trước ngực, cũng bị cậu ấy “trồng” mấy quả dâu tây.

Đôi mắt Thư Thần long lanh, ngả người dựa vào sofa th* d*c từng hơi lớn. Hoa Nhiên cố gắng kiềm chế h*m m**n ăn sạch anh, buông anh ra rồi mỉm cười hỏi: “Thế nào, anh Thần, dễ chịu chứ?”

Thư Thần: “……”

Hoa Nhiên chớp chớp mắt, nói: “Đây là nụ hôn đầu của em đó. Lần đầu dành cho người mình thích, em rất vui. Còn anh thì sao?”

Thư Thần: “…………”

Thấy Thư Thần mặt đỏ bừng không nói gì, Hoa Nhiên dang tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì sau này, em sẽ lấy thân phận bạn trai mà sống chung với anh nhé. Anh sẽ không đuổi em đi nữa chứ? Nếu anh đuổi em đi, em sẽ rất buồn đấy.”

Rõ ràng là chiều nay Hoa Nhiên còn nói sẽ dọn ra khách sạn ở, thế mà bây giờ… lại mặt dày mặt dạn muốn ở lại.

Đầu óc Thư Thần rối tung, còn Hoa Nhiên thì cố tình ôm anh làm nũng, dụi đầu vào hõm vai anh, lại còn hôn nhẹ lên tai anh, tiện thể trồng thêm một quả dâu lên cổ, khiến mặt Thư Thần đỏ rực cả lên.

Cuối cùng, Thư Thần vẫn mềm lòng. Tết nhất thế này, quanh đây nhiều quán ăn nhỏ cũng đóng cửa nghỉ, để Hoa Nhiên một mình ở khách sạn, ăn uống cũng chẳng tiện. Thôi thì tạm thời cho cậu ấy ở lại đi… với tư cách là bạn trai?

Trong lòng Thư Thần rất bất an, không biết quyết định này liệu có đúng hay không.

Thực ra anh rất sợ Hoa Nhiên chỉ là bốc đồng nhất thời, rồi sau này chia tay, anh sẽ phải đối mặt với một lần phản bội và chia ly nữa. Nhưng… chuyện sau này, ai nói trước được? Anh chỉ biết, ngay khoảnh khắc này, anh thật sự không tìm được lý do để từ chối cậu trai 18 tuổi nhiệt tình và nghiêm túc kia.

Coi như là… thử xem sao. Hiện tại anh đã đủ năng lực tài chính để sống độc lập, cho dù sau này có chia tay, anh vẫn có thể rời đi một cách đàng hoàng. Có vẻ cũng chẳng mất mát gì nhiều.

Thư Thần thở dài trong lòng, nhìn Hoa Nhiên và nói: “Anh sẽ không đuổi em đi đâu. Nếu em muốn ở lại thì… thì cứ ở lại đi.”

Hoa Nhiên lập tức ôm chặt anh đầy xúc động: “Em biết ngay mà, anh Thần là tuyệt nhất!”

Đêm hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Thư Thần vốn định tiếp tục ngủ ở sofa. Kết quả là Hoa Nhiên lại dùng lý do vô lý như “Em muốn ngủ với bạn trai, không thì không ngủ được” để ngang nhiên kéo anh lên phòng ngủ tầng hai, sau đó như bạch tuộc, tay chân bám chặt lấy anh.

Thư Thần bị ôm như gối ôm: “……”

Alpha mấy người đều dính người thế này à? Hơn nữa, mấy hôm trước ngủ riêng, không phải cậu vẫn ngủ ngon đấy sao? Thư Thần thấy bất lực vô cùng, căn bản không thể đấu lại Hoa Nhiên.

Hoa Nhiên đúng là giỏi ăn nói, đầu óc lại lanh lợi, thường thì Thư Thần nói một câu, cậu có thể lải nhải lại mười câu… Thư Thần luôn bị những lý lẽ trái khoáy của cậu thuyết phục. Với một người hướng nội sợ xã giao như Thư Thần, kiểu người như Hoa Nhiên… có lẽ chính là khắc tinh trời sinh.

Thư Thần bị cậu ôm tay ôm chân giữ chặt trong lòng, ngượng ngùng dịch người một chút. Kết quả, ngay giây tiếp theo, Hoa Nhiên lại lập tức siết chặt hơn. Thư Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hoa Nhiên ,nụ cười ấy khiến tim anh khẽ run lên. Rồi cậu nói: “Anh Thần, anh có thích em không?”

Thư Thần lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. Hoa Nhiên lại nhìn anh đầy mong đợi, hỏi tiếp: “Có một chút xíu nào không? Chỉ một chút cũng được mà.”

Thư Thần đỏ bừng cả vành tai, ngại ngùng gật đầu, lắp ba lắp bắp: “Có, có.”

Thật ra, không chỉ là một chút. Sự xuất hiện hoạt bát, sôi nổi, luôn náo nhiệt của Hoa Nhiên đã mang đến cho anh quá nhiều thay đổi, cả về cuộc sống lẫn tâm trạng. Nhiều đến mức khiến anh cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ.

Hoa Nhiên vui vẻ hôn anh một cái: “Sau này anh sẽ càng ngày càng thích em hơn. Chúng ta sẽ cùng nhau đi rất nhiều nơi thú vị. Mỗi lần đội tuyển quốc gia được nghỉ, em sẽ đưa anh đi chơi. Có em ở bên, anh tuyệt đối không bao giờ thấy buồn chán đâu.”

Câu nói này, Thư Thần hoàn toàn tin tưởng. Có một người như Hoa Nhiên bên cạnh, đúng là sẽ không thể nào buồn được.

Thời gian này, Hoa Nhiên cứ ríu rít bên cạnh anh suốt, cái Tết năm nay vì thế mà trở nên vô cùng náo nhiệt. Trong nhà treo đầy lồng đèn đỏ rực rỡ, trên cửa sổ dán chữ “Phúc” to đùng, so với những năm trước anh một mình lặng lẽ đón năm mới, năm nay thực sự rất khác. Trong lòng luôn có cảm giác ấm áp lan tỏa.

Thư Thần trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi: “Em…tại sao em lại thích anh?”

Hoa Nhiên cúi đầu nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau.

Gò má anh Thần hơi ửng hồng, làn da trắng đến chói mắt, trên người vẫn còn đầy dấu vết hôn mà Hoa Nhiên lưu lại khi nãy, vậy mà trong đôi mắt trong veo kia lại ngập tràn vẻ bối rối, trông thế nào cũng thấy đáng yêu vô cùng.

Hoa Nhiên nhìn người đàn ông đang nằm trong lòng mình, nghiêm túc nói: “Em cũng không biết vì sao lại thích anh nữa. Tình cảm vốn dĩ không thể phân tích hay lý giải bằng lý trí. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã thấy anh rất đặc biệt…” Cậu ngừng lại một chút, rồi đổi cách diễn đạt: “Anh có thể hiểu là linh hồn của anh đã hấp dẫn linh hồn của em. Chúng ta là sinh ra để dành cho nhau.”

Thư Thần: “……”

Đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo? Nhưng mà, cứ mãi băn khoăn vì sao Hoa Nhiên thích mình, hình như cũng không cần thiết.

Hoa Nhiên đột nhiên nói: “Anh Thần, anh có muốn hiểu thêm về em không? Thực ra, từ nhỏ em đã học vẽ. Anh cũng biết em là sinh viên Học viện Mỹ thuật Thủ Đô. Sau khi giải nghệ, em sẽ quay lại trường học tiếp. Tương lai tốt nghiệp rồi, em sẽ mở một xưởng vẽ của riêng mình, vẽ nguyên họa cho game hay gì đó. Vẽ là sở thích em không muốn từ bỏ. Chơi game thì có giới hạn tuổi, nhưng vẽ thì không, em có thể vẽ thêm mười, tám năm nữa.”

Thư Thần gật đầu: “Ừm, nghe cũng hay đấy. Anh vẫn chưa từng xem tranh em vẽ.”

Hoa Nhiên bỗng nhiên nảy ra một ý: “À đúng rồi, mai em đi mua ít màu, để em vẽ cho anh một bức nhé?”

Thư Thần hơi sững người: “Vẽ… anh á?”

Hoa Nhiên hào hứng nói: “Đúng thế! Anh Thần làm người mẫu cho em đi!”

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong chờ lấp lánh của Hoa Nhiên, Thư Thần chỉ đành gật đầu đồng ý.

Chiều hôm sau, trời nắng đẹp. Theo yêu cầu của Hoa Nhiên, Thư Thần mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và quần tây đen, đi chân trần ngồi trên ghế ở ban công. Hoa Nhiên dựng giá vẽ không xa, bắt đầu vung bút phác họa trên bảng vẽ.

Mỗi lần Thư Thần quay đầu lại, đều bắt gặp ánh mắt Hoa Nhiên ló ra từ sau giá vẽ, một Alpha 18 tuổi, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh nắng, cười tươi, dùng ánh mắt say mê mà nhìn anh. Thư Thần chỉ cảm thấy cả trái tim mình như được bao phủ bởi một tầng ấm áp, nhịp tim đập nhanh đến mức chẳng thể kiểm soát.

Lần đầu tiên làm người mẫu, Thư Thần không biết tay chân nên để đâu, lưng thì căng cứng, cả người thấy khó chịu vì quá căng thẳng. Hoa Nhiên bật cười, dịu dàng nói: “Anh Thần, thả lỏng chút đi. Không cần giữ một tư thế suốt đâu. Dáng người anh sớm đã in sâu trong lòng em rồi.”

Thư Thần: “……”

Tên này đúng là miệng ngọt như rót mật, lúc nào cũng có thể nói ra mấy câu khiến tim người ta đập loạn cả lên. Thư Thần mặt đỏ bừng, nghiêm túc làm người mẫu cho cậu.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hoa Nhiên cũng vẽ xong. Cậu mang bức tranh đến trước mặt Thư Thần như thể đang dâng một báu vật, vui vẻ nói: “Anh Thần, xem đi! Có đẹp không?”

Thư Thần cúi đầu nhìn. Trong tranh là anh đang ngồi nghiêng người trên ghế, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi lên gò má anh, khiến cả con người anh toát lên vẻ dịu dàng và thư thái. Khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười nhẹ , còn đẹp hơn rất nhiều so với bất kỳ tấm ảnh nào trước đây.

Trong mắt Hoa Nhiên, mình lại đẹp đến thế sao?

Thư Thần khựng lại một chút, ánh mắt lướt đến góc phải bên dưới, là chữ ký của Hoa Nhiên, nét bút bay bướm, phóng khoáng. “Gửi tặng anh Thần mà em yêu nhất, chúc anh mỗi ngày đều có thể giữ được nụ cười thế này – Hoa Hoa thân bút.”

Sống mũi Thư Thần bỗng cay xè, viền mắt nóng lên.

Anh trong tranh cười rất đẹp. Nhưng thực tế, anh lại hiếm khi mỉm cười. Những năm qua anh sống rất vất vả, không có ai để tâm sự, trong lòng chất chứa quá nhiều tủi hờn và cô đơn. Vì thế, anh luôn cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân, lặng lẽ thu mình phía sau người khác.

Thế nhưng, từ khi Hoa Nhiên xông vào thế giới của anh, anh thật sự đã cười nhiều hơn. Hoa Nhiên giống như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm nơi đáy lòng băng giá của anh.

Hoa Nhiên nhẹ nhàng vươn tay ra, nghiêm túc nói: “Anh Thần, hãy bước về phía trước một bước. Em sẽ đỡ lấy anh, được không?”

Mắt Thư Thần đỏ hoe, cũng vươn tay ra, đặt nhẹ vào lòng bàn tay của Hoa Nhiên.

Được. Lần này, anh sẵn sàng đánh cược, cùng cậu đi tiếp đoạn đường phía trước.

Hết chương 06

Bình Luận (0)
Comment