Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 24

Chương 024

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Năm đó, từ câu đánh giá “đánh nát nhừ” của sư phụ đến câu “cũng được”, Bùi Phong đã phải mất đúng hai tháng trời.

Lúc còn nhỏ, sau khi tiếp xúc với game Thần Súng, trận đầu tiên cậu xem chính là trận ACE thi đấu với một đội khác ở giải hạng hai. Wing Thần trong hoàn cảnh cả đội bị hạ hết đã 1 chọi 5, lật kèo ngoạn mục, gọn gàng quét sạch kẻ địch với pha pentakill!

Khoảnh khắc đó, trong tim thiếu niên Bùi Phong như có ngọn lửa bùng cháy. Cậu không kìm được thốt lên: “Người này ngầu quá đi mất!”

Kể từ ngày đó, cậu trở thành fan cứng của ACE-Wing, theo dõi sát sao mọi trận đấu của ACE, đặt báo thức không bỏ lỡ một trận nào. Cậu tận mắt chứng kiến đội tuyển “vô danh tiểu tốt” này giẫm đạp mọi đối thủ ở giải hạng hai, từng bước tiến vào giải chuyên nghiệp, giành được suất vào giải hạng A.

Bùi Phong lấy hết can đảm đến tận căn cứ ACE để xin theo học.

Hôm đó là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy Wing Thần trong truyền thuyết ở khoảng cách gần. Quả nhiên giống y như trên màn ảnh — đường nét gương mặt sắc sảo, đẹp đẽ, nhưng sắc mặt thì lạnh đến đáng sợ, ánh mắt băng giá toát ra khí thế “chớ có động vào”, thế mà nốt ruồi đỏ nơi khóe môi lại khiến khuôn mặt ấy thêm vài phần sinh động rạng rỡ.

Bùi Phong mặt dạn mày dày nói: “Wing Thần, em là fan cứng của anh, em muốn bái sư, học làm bắn tỉa từ anh!”

Giang Thiệu Vũ nhìn cậu một cái đầy bất ngờ, nhướng mày rồi quay sang hỏi Du Minh Tương: “Đứa nhóc này từ đâu ra thế?”

Chị Du cười nhẹ nói: “Tự tìm đến căn cứ đòi bái sư, còn nói nếu cậu không nhận thì nó sẽ quỳ gối trước cổng căn cứ đến khi cậu đồng ý mới thôi.”

Giang Thiệu Vũ: “…”

Hôm đó thời tiết rất nóng, mặt trời chói chang trên đầu. Giang Thiệu Vũ nhìn cậu thiếu niên mồ hôi nhễ nhại từ đầu đến chân, đúng lúc Bùi Phong nghĩ rằng sư phụ đã mềm lòng thì đối phương lại lạnh lùng buông một câu: “Xem phim truyền hình nhiều quá bị nhiễm chuunibyou à?”

Bùi Phong: “…?”

Lời châm chọc đầy cay nghiệt từ thần tượng khiến Bùi Phong như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, mọi dự tính đều tan vỡ.

Chị Du bên cạnh cười không ngừng: “Tiểu Bùi à, chuyện nhận đệ tử không phải chuyện tùy tiện, cũng không phải cứ quỳ hai ngày là được. Chơi thể thao điện tử không đơn giản như nhóc nghĩ đâu… Hay là thế này đi, A Vũ, dù gì nó cũng lặn lội đến tận đây, không thể để nó về tay không được, dẫn nó đi test thử xem sao?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu, đưa Bùi Phong đi kiểm tra.

Bùi Phong ngây ngốc đi theo vào một căn phòng tối, làm một loạt bài kiểm tra phản xạ của tuyển thủ eSports.

Kết quả toàn điểm tuyệt đối.

Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Thiên phú cũng tạm. Tạm thời ở lại đây, nếu em có thể trụ lại ở ACE một tuần mà vẫn không muốn bỏ cuộc, thì anh sẽ chính thức nhận em làm đệ tử.”

Đây có phải là kiểu thử thách trước khi nhận đồ đệ trong truyền thuyết không? Trong phim toàn diễn như vậy.

Bùi Phong hào hứng đáp ngay: “Em nhất định làm được! Đừng nói một tuần, ACE còn tồn tại ngày nào thì em ở lại ngày đó!”

Lúc đó cậu nghĩ, kiên trì một tuần thì có gì khó? Chẳng lẽ ACE ăn thịt người?

Nhưng thực tế chứng minh, “huấn luyện kiểu ác quỷ” mà Giang Thiệu Vũ sắp đặt cho cậu thực sự quá kinh khủng.

Vừa bắt đầu ngày đầu tiên, Giang Thiệu Vũ đã để cậu bắn bia di động trong đấu trường, mục tiêu di chuyển liên tục làm cậu chóng mặt muốn nôn, chẳng trúng phát nào. Ngày thứ hai, mục tiêu xuất hiện ngẫu nhiên 360 độ trên không trung, phải bắn trúng hết mới được nghỉ, mục tiêu khắp nơi, xoay tay nhanh đến đâu cũng không bắn xuể, mắt gần như mù luôn. Ngày thứ ba, luyện tập di chuyển trên bản đồ độ khó 5 sao, khiến Bùi Phong hoàn toàn quay cuồng mệt mỏi.

Sau ba ngày chóng mặt hoa mắt…

Ngày thứ tư, Giang Thiệu Vũ kéo cậu ra đấu trường solo với Diệp Tử, bị đâm chết 50 lần bởi “Hoa Hồng Chi Nhận”.

Ngày thứ năm, cậu bị Tiểu Chu bắn chết 60 lần bằng AK-47.

Ngày thứ sáu, cậu bị Lão Lâm dùng súng tiểu liên bắn như tổ ong vò vẽ…

Bùi Phong bị hành đến mức không còn sức chống đỡ, như một tân binh chuyên nộp mạng.

Đúng lúc Bùi Phong nghĩ mình đã tuyệt vọng đến tận cùng, thì ngày cuối cùng, đại ma vương Wing thần đích thân xuất trận, cầm súng bắn tỉa, dứt khoát dùng “một phát nổ đầu” bắn chết Bùi Phong đúng 100 lần — tròn trĩnh 100 phát headshot!

Về sau, Bùi Phong bị hành đến mức chết cũng không còn cảm giác gì nữa, như một con búp bê rách vô hồn, mặc cho người ta đánh đập.

Cậu thiếu niên tội nghiệp bị đại ma vương Wing thần hành hạ đến mức mất hết tự tin, nghi ngờ cuộc đời, chỉ muốn gỡ game cho xong.

Cậu thậm chí còn hai mắt trống rỗng, hồn lìa khỏi xác, mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đờ đẫn phát ngốc.

Lúc ấy, Giang Thiệu Vũ bình tĩnh hỏi cậu: “Em còn muốn tiếp tục bái sư không?”

Bùi Phong sực tỉnh lại, mắt rơm rớm nước, kiên định gật đầu: “Muốn! Em muốn học bắn tỉa!”

Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Cho dù sau này ngày nào cũng bị bọn anh hành?”

Bùi Phong cắn răng: “Không sao! Chết rồi em lại bò dậy tiếp tục chết nữa!”

Nhìn cậu thiếu niên bị hành suốt một tuần mà vẫn không chịu lùi bước, Giang Thiệu Vũ dịu giọng đôi chút: “Được, gọi sư phụ đi.”

Bùi Phong mở to mắt nhìn anh.

Diệp Tử bên cạnh reo lên: “Vũ Thần chịu nhận nhóc làm đồ đệ rồi, còn không mau dâng trà?”

Lão Lâm vỗ đầu cậu: “Đờ người ra làm gì nữa?”

Tiểu Chu thì chu đáo rót sẵn ly trà đặt lên bàn.

Bùi Phong sực tỉnh, lập tức quay người bưng lấy ly trà, hai tay kính cẩn dâng lên trước mặt Giang Thiệu Vũ, hào hứng gọi: “Sư phụ!”

Tiếng gọi lanh lảnh khiến Giang Thiệu Vũ vốn luôn lạnh lùng cũng bất giác khẽ nhếch môi.

 Anh nhận lấy ly trà, nhấp hai ngụm, điềm đạm nói: “Muốn trở thành một tay bắn tỉa giỏi, trước tiên phải có tâm lý vững vàng. Dù bị đối thủ bắn nát đầu cũng phải lập tức điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng bước vào ván đấu tiếp theo với trạng thái tốt nhất — đó là bài học đầu tiên sư phụ dạy em.”

“Đừng sợ thua. Ngã ở đâu, đứng dậy ở đó.”

“Em làm được rồi, Tiểu Bùi.”

Bùi Phong ngây người nhìn người đàn ông trước mặt.

Thì ra những ngày qua, sư phụ đang thử thách khả năng chịu áp lực của cậu.

Nếu cậu bị đả kích đến mất lòng tin và muốn bỏ cuộc, Giang Thiệu Vũ sẽ không nhận cậu làm đồ đệ.

Tuyển thủ chuyên nghiệp không dễ làm. Mỗi ngày là lặp đi lặp lại những buổi luyện tập khô khan, nhàm chán. Đôi khi thua trận còn bị cư dân mạng mắng chửi, tâm lý rất dễ sụp đổ…

Nhưng sau mỗi lần thất bại, vẫn phải kiên cường đứng lên, tiếp tục tiến bước.

Đó mới là tuyển thủ chuyên nghiệp thực thụ!

Bùi Phong hiểu được ý sư phụ.

Từ hôm đó, cậu theo sát Giang Thiệu Vũ học hành nghiêm túc.

Ban đầu, sư phụ không ngừng ác miệng châm chọc mắng mỏ cậu, chê cậu di chuyển như mộng du, chê cậu bắn súng như nghệ thuật trừu tượng…

Bùi Phong ngày nào cũng bị mắng, ngày nào cũng bị hành hạ kiểu mới, dần dần cậu quen với cái miệng độc của sư phụ và tiến bộ rất nhanh.

Một tháng sau, số lần bị mắng giảm hẳn.

Hai tháng sau, trong một trận solo, cậu suýt nữa thắng được sư phụ, được Giang Thiệu Vũ nhận xét: “Tạm được.”

Bùi Phong kích động suýt chạy xuống lầu đốt pháo ăn mừng.

Tạm được!

Cậu biết, với một người độc miệng như Giang Thiệu Vũ, “tạm được” có nghĩa là rất giỏi rồi!

Sư phụ tuy lạnh lùng, ít cười, nhưng lại cực kỳ tốt với cậu.

Từ tâm lý vững vàng, kỹ thuật thao tác đến tư duy chiến thuật, anh dạy cậu từng chút một, không hề giấu nghề.

Cậu thật may mắn khi gặp được một người thầy tuyệt vời như vậy.

Nghĩ lại những kỷ niệm khắc cốt ghi tâm ấy, lòng Bùi Phong trào dâng một cảm xúc khó tả.

Đối với cậu, Giang Thiệu Vũ là ân sư, là người mà cậu kính phục nhất trong lòng.

Cho dù năm ấy anh đột ngột giải nghệ, mất liên lạc bao năm qua, nhưng Bùi Phong luôn tin…

Sư phụ sẽ trở về.

Cậu chưa từng dám lười biếng.

Ngoài thời gian cố định để livestream, thời gian còn lại cậu đều bật phần mềm có tên “Phòng tối ACE” trong máy tính.

Đó là phần mềm luyện tập cơ bản mà tất cả thành viên đội ACE ngày xưa đều phải làm hàng ngày.

Di chuyển, bắn súng, né tránh…

Đơn điệu, khô khan, chỉ tuyển thủ chuyên nghiệp mới kiên trì được, vậy mà Bùi Phong vẫn ngày ngày ép mình thực hiện.

Cậu luôn lo sợ nghĩ, nếu một ngày sư phụ trở về, mình thì đã thành phế vật, liệu anh có thất vọng ghét bỏ mình, sau đó nói: “Đây là trình độ của đồ đệ tôi dạy ra sao?”

Như thế thì làm sao còn mặt mũi gặp lại sư phụ?

Dù hiện tại làm streamer, cậu vẫn luôn dùng tiêu chuẩn tuyển thủ chuyên nghiệp để yêu cầu bản thân.

Vì cậu là đồ đệ của Wing thần.

Cậu không thể bôi nhọ danh tiếng của sư phụ, càng không thể phụ lòng dạy dỗ năm xưa.

Bùi Phong hít sâu một hơi, gạt đi hàng lệ nóng, gõ một hàng chữ trong game: “Ông chủ, chúng ta kết bạn được không?”

Giang Thiệu Vũ không nghĩ nhiều, gửi WeChat riêng cho cậu.

Bùi Phong vẫn dùng tài khoản cũ, ảnh đại diện là bốn chữ “Fred” phiên bản chibi do chính cậu vẽ.

WeChat của Giang Thiệu Vũ đã đổi sau khi ra nước ngoài, hiện là số mới, ảnh đại diện là chú chó Teddy mà anh nuôi.

Bùi Phong thấy ảnh đại diện thì sửng sốt một chút, nhắn trên wechat chào: “Chào ông chủ. Đây là cún anh nuôi hả?”

Giang Thiệu Vũ: “Ừ, cún Teddy.”

Bùi Phong: “Dễ thương ghê~”

Trước kia sư phụ không nuôi thú cưng, chắc là mới nuôi sau 5 năm vắng bóng?

Cậu bấm vào vòng bạn bè, “Bạn này chỉ hiển thị 3 ngày gần nhất”, không có bài đăng nào, y như trước kia.

Từ xưa đến nay Giang Thiệu Vũ vốn không đăng gì lên mạng.

Bùi Phong im lặng một lát rồi hỏi: “Ông chủ chỉ chơi máy chủ quốc tế, là đang ở nước ngoài sao? Nếu cần đổi múi giờ thì em có thể dành thời gian để gánh ông chủ leo xếp hạng.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Không cần đổi, tôi đang ở trong nước.”

Bùi Phong: “…”

Anh ấy thật sự đã trở về!

Từ phản ứng của Diệp Tử, Anh Chu và Lão Lâm thì có thể thấy, họ biết chuyện sư phụ về từ trước đi?

Nếu không thì cái người thích ngủ nướng mỗi ngày như Diệp Khinh Danh, hôm nay sao lại trả lời nhanh như thế?

Trong giới eSports, người có thể trị được Diệp Khinh Danh chỉ có Wing thần mà thôi!

Không biết vì sao sư phụ không trực tiếp liên lạc với cậu, lại dùng acc ẩn vào livestream tặng quà.

Chắc chắn là có lý do đặc biệt.

Nhưng Bùi Phong không muốn chờ nữa.

Cậu thật sự quá nhớ sư phụ rồi.

Bao năm qua, cậu luôn mong anh trở lại.

Việc ACE tan rã là vết thương không bao giờ lành trong lòng cậu.

Dù là tái lập ACE, hay lập một đội mới, chỉ cần sư phụ lên tiếng, Bùi Phong sẵn sàng bỏ lại tất cả để trở lại thi đấu chuyên nghiệp!

Cậu luôn chuẩn bị tinh thần cho ngày đó.

Bây giờ, cậu không còn sợ thế lực tư bản nữa.

Cậu đủ năng lực để hỗ trợ sư phụ, hoàn thành tâm nguyện năm xưa.

Bùi Phong hít sâu một hơi, lập tức mở app trên điện thoại, đặt vé máy bay đi Thủ Đô vào ngày mai.

Cậu muốn gặp Giang Thiệu Vũ, đối mặt hỏi cho rõ ràng.

**

Lúc này, Giang Thiệu Vũ hoàn toàn không biết lớp mặt nạ của mình đã bị rơi mất từ lúc nào.

Anh nhắn cho Bùi Phong một tin: “Cậu tiếp tục livestream đi, bên tôi còn chút việc cần xử lý.”

Bùi Phong: “Vâng, ông chủ, mai gặp ~~”

Cái mai gặp của cậu là nói thật — chuyến bay buổi sáng, trưa đến Thủ Đô, vừa vặn đến thăm các đồng đội cũ của ACE trong đội tuyển quốc gia.

Phong cách làm việc nhanh gọn, quyết đoán này cũng là do cậu học được từ sư phụ.

Cùng lúc đó, trong văn phòng HLV đội tuyển quốc gia. Giang Thiệu Vũ tắt máy tính, ngẩng đầu nói: “Vào đi.”

Đúng ba giờ chiều, biệt đội anh em Hồ Lô mang bản kiểm điểm đến.

Năm người cúi đầu lầm lũi bước vào như học sinh trung học đến phòng giám thị nhận phê bình.

Người đi đầu là Mạc Hàm Thiên, rụt rè nói: “Huấn, huấn luyện viên, bọn em đến nộp bản kiểm, kiểm điểm.”

Giang Thiệu Vũ nhận lấy từng bản, đọc kỹ.

Chữ của Mạc Hàm Thiên như gà bới, gượng gạo viết đủ 1000 chữ thật khiến người ta khâm phục; Chữ của Thời Tiểu Bân lại rất ngay ngắn, như in máy, phân tích lỗi lầm sâu sắc, văn phong mượt mà, không tệ.

Hạ Lê, cô gái thuộc trường phái hào phóng, chữ xốc xếch như rồng bay phượng múa, gần như không đọc nổi.

Lục Hưng Vân và Đường Khải viết rất cẩn thận, không hề có vết xóa hay dấu vết sửa đổi, chắc là đánh máy rồi chép tay lại — rất có thể là chiêu do Diệp Khinh Danh truyền cho.

Giang Thiệu Vũ đặt đống kiểm điểm xuống, ánh mắt nhìn năm người trước mặt, nhàn nhạt nói: “Tôi mắng các cậu lần này là vì các cậu làm tôi quá thất vọng. Giờ kiểm điểm đã viết xong, các cậu cũng nhận ra lỗi lầm, chuyện cũ tôi không truy cứu nữa. Từ hôm nay, hãy thể hiện thái độ của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Nghe rõ chưa?”

Năm người cùng đồng thanh: “Nghe rõ rồi ạ!”

Giang Thiệu Vũ nói: “Việc chọn người cho đội tuyển quốc gia mùa sau sẽ do ban huấn luyện quyết định. Tôi không quan tâm các cậu vào đội hiện tại bằng cách nào. Nhưng mùa sau, ai vào cũng phải dựa vào thực lực. Không muốn bị loại thì hãy luyện tập cho tử tế vào.”

Năm người gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng đồng đều.

Giang Thiệu Vũ nhịn cười: “Đi đi.”

Năm tiểu quỷ lập tức chuồn lẹ.

Anh nhìn bóng lưng tụi nhỏ, khẽ thở dài.

Lũ anh em Hồ Lô này, bao nhiêu người sẽ trụ lại đến mùa sau? Còn phải xem biểu hiện tiếp theo của họ.

Hiện tại, người anh quan tâm nhất vẫn là Bùi Phong.

Thông qua tiếp xúc hôm nay, có thể thấy Bùi Phong hoàn toàn đủ trình thi đấu chuyên nghiệp, hơn nữa còn có nhãn quan chiến thuật và năng lực chỉ huy xuất sắc.

Nếu cậu ấy đồng ý, anh rất muốn đào tạo Bùi Phong trở thành người chỉ huy tổng lực trong giải thế giới.

Chỉ là, anh không muốn dùng thân phận sư phụ để tạo áp lực cho cậu ấy.

Thôi cứ quan sát thêm.

Dù sao hiện tại, Bùi Phong làm streamer cũng rất tốt, anh không có lý do gì để bắt Tiểu Bùi từ bỏ cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái hiện tại, rồi chạy đi gánh thêm áp lực.

Giang Thiệu Vũ day thái dương, xoay người đi về phía phòng huấn luyện.

Hết chương 024

Bình Luận (0)
Comment