Chương 026
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sáng hôm sau, Bùi Phong bắt taxi ra sân bay. Lần này đi Thủ Đô, cậu không mang theo nhiều đồ, chỉ đem một bộ đồ thay.
Khởi hành vội vàng, thậm chí còn chưa kịp báo cho quản lý.
Đến sân bay lúc tám giờ sáng, cậu lập tức nhận được cuộc gọi từ quản lý Kỳ Huệ, giọng chị lo lắng sốt sắng: “Tiểu Bùi, em sao lại dừng phát sóng đột ngột thế? Livestream treo biển thông báo ‘gia đình có việc’, fan đang ầm ĩ hết cả lên. Có chuyện gì nghiêm trọng ở nhà à?”
Bùi Phong nhẹ giọng trấn an: “Chị Huệ yên tâm, không có chuyện lớn gì đâu. Em có chút việc cá nhân cần xử lý, phải đi gặp một người rất quan trọng. Em đã hoàn thành đủ 100 giờ livestream trong tháng này rồi, giờ chỉ xin nghỉ ngơi vài ngày.”
Kỳ Huệ ngạc nhiên: “Việc cá nhân?”
Bùi Phong nói: “Vâng, mấy ngày tới có gì phiền bên nền tảng thì nhờ chị giúp em xử lý trước. Em chuẩn bị lên máy bay rồi, cúp máy trước nhé.”
Kỳ Huệ hiểu ý, nói: “Được rồi, xử lý xong thì quay lại ngay nhé.”
Loa sân bay phát thông báo lên máy bay, Bùi Phong đẩy kính râm, đeo khẩu trang, kéo vali đi nhanh vào đường VIP.
Sau khi hạ cánh ở sân bay Thủ Đô, cậu bước lên chiếc xe đã đặt trước, chạy thẳng tới khách sạn.
Khách sạn mà cậu đặt nằm ngay gần khuôn viên thể thao điện tử quốc gia, chỉ cách một con phố. Sau khi cất đồ trong phòng, Bùi Phong lập tức lấy điện thoại gọi cho lĩnh đội, đội tuyển quốc gia Du Minh Tường: “Chị Du, em đang công tác ở Thủ Đô, lâu rồi không gặp, tối nay mời mọi người ăn bữa cơm nhé? Anh Diệp còn ở trong đội không?”
Nghe giọng Alpha trẻ vang lên qua điện thoại, Du Minh Tương hơi ngẩn người, có chút không tin vào tai mình: “Tiểu Bùi? Em đột nhiên tới Thủ Đô công tác à?”
Bùi Phong cười nói: “Em nhận quảng cáo, cần phối hợp quay vài thứ với nhãn hàng, ở lại Thủ Đô khoảng một tuần. Biết mọi người đều bận, nhưng buổi trưa cũng phải ăn mà, đúng không? Không cần di chuyển xa đâu, em sẽ đến tận nơi. Em đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng tư nhân ngay cạnh khu eSports rồi. Chị gọi cả anh Diệp, anh Chu và anh Lâm đến luôn nhé, lâu quá rồi không gặp, mình tụ tập chút đi.”
Du Minh Tương sững sờ toàn tập.
Gì vậy trời? Sao Tiểu Bùi lại bất ngờ chạy thẳng đến đội tuyển quốc gia thế này? Chuyện này A Vũ có biết không?
Để cô gọi các cựu thành viên của ACE đi ăn, duy chỉ không nhắc đến sư phụ cậu, có nghĩa là cậu ấy chưa biết chuyện sư phụ đã về nước?
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, như đang bối rối.
Chắc chắn có vấn đề.
Nếu không, HLV từ chức, mấy hôm nay lại không có buổi tập nào, bạn cũ hẹn nhau ăn bữa cơm thì việc gì phải ngập ngừng?
Bùi Phong hít sâu một hơi, cố đè nén nhịp tim đang tăng tốc, làm ra vẻ bình tĩnh: “Sao vậy Chị Du? Có gì bất tiện à?”
Du Minh Tương do dự một chút: “Cái này… để chị hỏi xem mấy người kia có rảnh không đã.”
Bùi Phong vẫn giữ giọng điềm đạm: “Vâng ạ, em đợi tin chị.”
Lúc đó là 11 giờ 30 sáng, Diệp Khinh Danh vừa mới thức dậy, đang đánh răng thì điện thoại đột ngột đổ chuông.
Là Du Minh Tương gọi đến: “Diệp Tử, Tiểu Bùi đến đây rồi, bảo trưa nay mời mọi người ăn cơm. Rốt cuộc là sao vậy?”
Diệp Khinh Danh suýt nữa nuốt luôn kem đánh răng, vội vàng súc miệng: “Cái gì cơ? Tiểu Bùi đến rồi á?!”
Du Minh Tương: “Đúng vậy, nó nói đang công tác ở Thủ Đô, muốn mời tụi mình ăn bữa cơm. Còn bảo đã đặt bàn ở quán ăn cạnh khu huấn luyện luôn rồi.”
Diệp Khinh Danh vò đầu: “Chết rồi chết rồi, chắc hôm qua lúc trả lời tin nhắn lỡ để lộ gì đó. Tên này từ nhỏ đã thông minh rồi, giờ lớn lên còn khó đối phó hơn. Thôi xong, A Vũ đã dặn là không được nói với nó, giờ thì nó mò đến tận cửa đội tuyển quốc gia rồi thì làm sao đây?”
Du Minh Tương: “…Em đang lẩm bẩm cái gì thế?”
Diệp Khinh Danh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh: “Thế này đi, tụi mình không được để lộ điều gì bất thường. Giả vờ như không biết gì về chuyện của A Vũ, cứ ăn cơm như bình thường, tuyệt đối đừng nhắc đến ảnh trong bữa ăn, hiểu chưa?”
Du Minh Tương khó hiểu: “Tại sao? Họ là thầy trò xa cách bao năm, nếu Tiểu Bùi biết sư phụ quay về, chắc chắn sẽ rất vui mà.”
Diệp Khinh Danh bất đắc dĩ: “Không phải bọn em muốn giấu, là A Vũ muốn vậy! Ảnh không muốn để Tiểu Bùi biết mình làm HLV đội tuyển quốc gia, càng không muốn gây áp lực cho cậu ấy. Bây giờ ảnh đang dùng acc phụ để quan sát xem Tiểu Bùi còn có thể đánh chuyên nghiệp được không. Mình mà nói ra thì hỏng hết kế hoạch, hiểu chưa?”
Du Minh Tương bừng tỉnh: “A! Vậy cái ông chủ bí ẩn hot search hôm qua… là acc phụ của A Vũ?”
Diệp Khinh Danh thở dài: “Rõ ràng là ảnh rồi còn gì nữa.”
Du Minh Tương cười khổ.
A Vũ à, cái lớp ngụy trang của cậu thật sự giấu nổi Tiểu Bùi sao? Cảm giác như cậu nhóc đó không dễ bị gạt chút nào.
Hơn nữa, chuyện Tiểu Bùi bất ngờ đến đội tuyển quốc gia, mời mọi người đi ăn, thật chỉ là đi công tác quay quảng cáo? Trùng hợp thế cơ à?
Dù sao A Vũ không muốn bị phát hiện thì cô cũng không tiện nói thẳng. Cô đành nhắn tin lại cho Bùi Phong: “Tiểu Bùi, chị hỏi rồi. 12 giờ 30 tụi chị sẽ đến tìm em.”
Bùi Phong: “Dạ vâng Chị Du, lát nữa gặp ~”
Cậu chỉnh trang lại một chút rồi nhanh chóng đi bộ đến khu huấn luyện, đứng đợi trước cổng từ sớm.
Chưa đầy 10 phút sau, Du Minh Tương dẫn theo Diệp Khinh Danh, Chu Dật Nhiên và Lão Lâm đi về phía cổng.
Bùi Phong mỉm cười vẫy tay: “Ở đây này!”
Mấy người nhìn thấy chàng Alpha cao ráo đứng chờ, trong lòng bất giác có chút bối rối.
Từ khi Giang Thiệu Vũ rời khỏi giới eSports, họ cũng rất ít khi gặp lại Tiểu Bùi.
Streamer và tuyển thủ chuyên nghiệp vốn ít có cơ hội tiếp xúc. Bùi Phong lại chưa từng nhận lời mời bình luận trận đấu, không hề đến hiện trường các giải đấu. Hầu hết thời gian, mấy người này bận thi đấu A-League, còn Bùi Phong thì livestream trên Tinh Võng, gần như không có cơ hội gặp mặt ngoài đời…
Chỉ có mạng xã hội là còn tương tác, like bài, chúc tết, hỏi thăm theo thông lệ.
Lão Lâm là người đầu tiên tiến lại, cười ôm lấy Bùi Phong: “Đại streamer, chắc cũng gần năm nay không gặp rồi nhỉ?”
Chu Dật Nhiên nói: “Lần cuối tôi gặp Tiểu Bùi là lễ trao giải Streamer Tinh Võng năm ngoái, tôi với Lão Lâm làm khách mời.”
Diệp Khinh Danh nheo mắt nhìn cậu: “Tôi cũng một năm không gặp rồi, Tiểu Bùi càng lớn càng đẹp trai đấy nha.”
Bùi Phong mỉm cười: “Bình thường mọi người đều bận, khó có dịp gặp nhau. Lần này em có việc đến Thủ Đô nên tranh thủ mời mọi người bữa cơm.”
Diệp Khinh Danh thầm nghĩ: Chỉ sợ mục đích chính không phải ăn cơm đâu?
Mấy người cùng nhau băng qua đường, đến quán ăn tư nhân gần đó, Bùi Phong đã đặt bàn từ trước. Cậu từng sống ở ACE với họ suốt một năm, biết rõ khẩu vị từng người nên đặt món rất đúng ý, chu đáo vô cùng.
Cả nhóm cố gắng thể hiện như một buổi hội ngộ vui vẻ, cùng nhau trò chuyện rôm rả.
Giữa bữa ăn, Bùi Phong vô tình hỏi: “Em nghe nói, Lão Lâm định giải nghệ rồi hả?”
Lão Lâm suýt sặc nước, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng: “Ban đầu có nghĩ đến chuyện giải nghệ, nhưng sau suy nghĩ lại, anh quyết định đánh thêm một năm nữa. Tuyển thủ lớn tuổi nhất ở nước ngoài cũng 24 tuổi, anh mới 22, còn chưa đến lúc phải về vườn đâu.”
Khóe miệng Bùi Phong vẫn giữ nguyên nụ cười: “Em cũng thấy anh chưa cần vội giải nghệ đâu. Trạng thái vẫn ổn mà, anh định tiếp tục thi vào đội tuyển quốc gia năm sau chứ?”
Lão Lâm gãi đầu: “Khụ. Cố thử một lần xem sao. Có vào được hay không thì cũng chưa biết nữa.”
Dựa theo hiểu biết của Bùi Phong, Lão Lâm không phải kiểu người dễ dàng thay đổi quyết định.
Trước đây khi đã quyết là giải nghệ, dù Diệp Tử và Chu Dật Nhiên khuyên, Bùi Phong cũng từng khuyên, đều vô dụng. Thế mà bây giờ lại không giải nghệ, chắc chắn là có lý do.
Là ai đã khiến anh thay đổi ý định?
Cái tên ấy đang dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu.
Tim Bùi Phong khẽ run lên, nhưng vẻ ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cậu hỏi như thể chỉ tò mò nói: “Đội tuyển quốc gia các anh vẫn chưa giải tán à? Giải thế giới cũng xong rồi, HLV cũng từ chức, còn ở lại căn cứ làm gì?”
Lão Lâm buột miệng: “Đợi HLV mới nhậm chức chứ sao.”
Chu Dật Nhiên nói nghiêm túc: “Ở lại căn cứ luyện tập.”
Diệp Khinh Danh đáp bâng quơ: “Chưa muốn về.”
Du Minh Tương: “……”
Mấy người này ăn ý kiểu gì đây? Có thể thống nhất lời khai trước khi diễn không?
Ba người biểu diễn ngay tại trận, mà kéo lệch ba hướng khác nhau.
Bùi Phong nheo mắt lại, giả vờ không nhận ra điểm bất thường, tiếp tục hỏi: “HLV mới đến nhậm chức rồi à?”
Du Minh Tương lập tức chen vào chữa cháy: “Còn đang bàn bạc thôi, em cũng biết đấy, giờ đội tuyển quốc gia quản lý rất khó. Nếu chọn sai HLV thì mùa sau lại bị chửi thôi.”
Bùi Phong vẫn cười: “Cũng đúng. Thôi, không nói chuyện đó nữa, ăn cơm nào.”
Cậu làm như không có gì xảy ra, tiếp tục gắp đồ ăn cho từng người bằng đũa dùng chung, cư xử rất chu đáo và chân thành. Nhưng bốn người kia thì khó mà nuốt trôi nổi. Trong lòng họ đều có một cảm giác có lỗi sâu sắc với Bùi Phong. Họ biết rõ, năm đó Bùi Phong đã từ bỏ sự nghiệp chuyên nghiệp của mình chỉ để bảo vệ danh dự cho ACE.
Vậy mà họ, những người đồng đội đi trước, lại không thể bảo vệ được đứa em nhỏ nhất đội. Cậu từ một streamer vô danh, từng bước leo l*n đ*nh cao, vượt qua biết bao khó khăn mới có được thành tựu hôm nay… Kết quả là họ biết rõ sư phụ mà cậu mong nhớ bao năm đã quay về, vậy mà vẫn phải giấu cậu.
Du Minh Tương chợt thấy sống mũi cay cay. Nhưng tính cách của A Vũ xưa nay rất rạch ròi. Nếu sau lưng anh mà lén nói với Bùi Phong rằng: “Sư phụ em đang là HLV đội tuyển quốc gia, em có muốn quay lại không?” Thì chắc chắn Giang Thiệu Vũ sẽ rất tức giận điên. Anh ghét nhất là người khác can thiệp vào kế hoạch của mình.
Vậy nên… đành phải tiếp tục giấu thôi.
Bọn họ có tình cảm thầy trò, để chính họ tự đối mặt đi.
Bữa ăn trong không khí ngập ngừng và nặng trĩu ấy cuối cùng cũng kết thúc.
Bùi Phong chủ động tiễn bốn người bạn đến tận cổng khu huấn luyện đội tuyển quốc gia. Cậu đứng ngoài hàng rào nhìn vào bên trong khuôn viên, cười đùa: “Căn cứ của đội tuyển quốc gia rộng thật đấy, nhìn điều kiện cũng tốt. Em có thể vào tham quan một chút được không?”
Du Minh Tương cuống quýt nói: “Căn cứ là khu vực quản lý khép kín, tất cả nhân viên đều có thẻ ra vào. Người ngoài thì không vào được đâu. Hay… đợi lúc nào đội tuyển nghỉ, em muốn vào thì chị đưa em vô tham quan nhé?”
Bùi Phong gật đầu: “Vâng, vậy em không làm phiền nữa, em cũng có việc, đi trước đây.”
Bốn người quay lại khu huấn luyện, Bùi Phong thì quay lưng làm như rời đi.
Nhưng khi họ đã khuất bóng, cậu lại vòng lại từ một góc khuất, đứng nhìn theo, trầm ngâm.
Hôm nay, phản ứng của cả nhóm quá kỳ lạ. Lúc cậu nhắc đến chuyện tham quan căn cứ, Du Minh Tương còn hơi căng thẳng.
Lẽ nào, sư phụ đang ở trong khu huấn luyện đội tuyển quốc gia?
Bùi Phong chỉ biết sư phụ đã về nước, nhưng không rõ là đang làm gì, ở đâu. Cậu cố gắng dò hỏi qua các thành viên cũ của ACE, nhưng họ ngậm miệng chặt như hến, không hề nhắc đến Giang Thiệu Vũ một chữ.
Rõ ràng, đây là chỉ thị của sư phụ. Nếu không, họ cũng chẳng cần phải giấu giếm như thế.
Nhưng tại sao? Tại sao sư phụ lại chỉ giấu mỗi mình em?
Bùi Phong trầm ngâm một lát rồi bước tới phòng bảo vệ của căn cứ, lễ phép hỏi: “Chào chú, cháu là người nhà của Giang Thiệu Vũ, có chuyện gấp cần gặp anh ấy, không biết cháu có thể vào trong không ạ?”
Bác bảo vệ hơi sững người, trả lời: “Khu căn cứ không cho người ngoài vào đâu. Nếu cậu có việc gấp, gọi điện thoại bảo anh ấy ra ngoài.”
Bùi Phong: “…”
Phòng bảo vệ phụ trách ghi chép khách vào ra, đương nhiên nắm rõ danh sách người trong khu.
Mà chú ấy không nói “ở đây không có ai tên Giang Thiệu Vũ”, mà lại nói “gọi điện bảo anh ấy ra ngoài”.
Nghĩa là, Giang Thiệu Vũ thật sự đang ở trong khu căn cứ!
Khó trách hôm nay đám người Diệp Tử phản ứng kỳ quặc như vậy. Lẽ nào, vị HLV mới mà họ nói tới chính là sư phụ?
Nếu đúng vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích vì sao Lão Lâm thay đổi ý định giải nghệ, vì sao Diệp Tử không ngủ nướng.
Tim Bùi Phong đập như trống trận. Cậu làm ra vẻ khó xử, hỏi: “Điện thoại cháu hết pin rồi, chú cho cháu mượn máy bàn gọi một chút được không ạ?”
Bảo vệ gật đầu: “Được chứ, cậu dùng cái điện thoại bàn kia kìa.”
Điện thoại nội bộ của khu huấn luyện quốc gia có thể kết nối trực tiếp tới các văn phòng, tiện cho việc xử lý tình huống khẩn cấp.
Lúc đó, Giang Thiệu Vũ vừa ăn trưa xong trở về văn phòng. Chuông điện thoại trên bàn bỗng vang lên, anh tiện tay bắt máy: “A lô, xin hỏi ai vậy?”
Giọng ở đầu dây bên kia, so với ký ức còn lạnh lùng hơn đôi chút, nhưng Bùi Phong lập tức nhận ra.
Chính là Giang Thiệu Vũ.
Anh ấy thật sự đã trở về rồi.
Bùi Phong cố nén cảm giác chua xót nơi sống mũi, nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, tại sao anh lại không chịu gặp em?”
Giang Thiệu Vũ: “???”
Toàn thân anh cứng đờ, đầu óc thoáng trống rỗng.
Giọng nói vang lên trong điện thoại mang theo nắng ấm, giống hệt giọng Fred trong trận xếp hạng hôm qua.
Sư phụ?
Trên thế giới này, người gọi anh là sư phụ chỉ có một.
Giang Thiệu Vũ ngạc nhiên nhướng mày: “Tiểu Bùi? Sao em lại có số điện thoại văn phòng của anh?”
Bùi Phong đáp: “Em đang đứng ngay trước cổng căn cứ huấn luyện đội tuyển quốc gia.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Bùi Phong ngập ngừng, giọng mang theo chút ấm ức: “Em đã tự tìm đến cửa rồi, vậy mà sư phụ vẫn không chịu gặp em sao?”
Giang Thiệu Vũ: “………”
Giọng Alpha trưởng thành hơn trước rất nhiều, nhưng cái chất giọng ấm ức kia lại y hệt cậu học trò nhỏ năm nào. Ngày xưa mỗi lần bị mắng nặng tay, Tiểu Bùi đều nghẹn ngào nói: “Sư phụ, lần sau em nhất định sửa.”
Giang Thiệu Vũ lúc nào cũng mềm lòng rồi bỏ qua.
Không ngờ Tiểu Bùi lại nhanh như vậy tìm được tận nơi? Là mấy tên ACE sơ ý để lộ sao?
Giang Thiệu Vũ rơi vào trầm mặc.
Bùi Phong không giục, kiên nhẫn đợi anh trả lời.
Người đã đến tận cửa rồi, tiếp tục giấu cũng chẳng ích gì. Giang Thiệu Vũ thở dài một tiếng, khẽ nói: “Được rồi, em đợi ở đó đi.”
Anh khoác áo khoác vào, bước ra cổng chính của khu huấn luyện, đưa mắt quan sát xung quanh.
Rất nhanh, anh nhìn thấy một Alpha cao lớn đang đứng dưới gốc cây gần cổng.
Chàng trai mặc áo khoác màu be nhạt, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt điển trai, ánh mắt sâu thẳm đã hoàn toàn khác với cậu nhóc non nớt trong trí nhớ ngày xưa.
Cái đứa nhóc từng suốt ngày chạy theo sau gọi “sư phụ sư phụ” đã trưởng thành. Thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn Giang Thiệu Vũ nửa cái đầu.
Giang Thiệu Vũ nhất thời không nhận ra.
Anh vừa gọi: “Tiểu Bùi?”
Thì Bùi Phong đã sải bước chạy tới, dang hai tay ôm chầm lấy anh thật chặt.
Giọng Alpha vang lên bên tai, mang theo chút nghẹn ngào: “Sư phụ, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Cậu là chó sao? Vừa gặp mặt đã nhào tới ôm người ta như vậy?
Hết chương 026