Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 31

Chương 031

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Bùi Phong ôm Đậu Đậu lên xe, đặt ở ghế sau, rồi mở cửa xe trước: “Sư phụ ngồi ghế phụ nhé.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu, lên xe thắt dây an toàn.

Bùi Phong quay đầu cười: “Em đang lo Tết này phải ăn một mình, may mà sư phụ cũng ở Thủ Đô, thật tuyệt. Hai thầy trò làm bạn với nhau cho vui.”

Giang Thiệu Vũ nhẹ giọng: “Những năm ở nước ngoài, tôi cũng không ăn Tết. Đối với tôi, mấy dịp lễ tết chẳng có ý nghĩa gì.”

Bùi Phong không hỏi sư phụ về gia đình, không hỏi sao lại ăn Tết một mình… Cậu tinh tế bật sưởi, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, giờ sư phụ đã về nước rồi, nên cảm nhận một chút không khí Tết truyền thống. Tối em sẽ làm sủi cảo cho sư phụ ăn. Anh còn chưa thử tay nghề nấu ăn của em đúng không?”

Giang Thiệu Vũ hơi bất ngờ: “Em biết nấu à?”

Bùi Phong kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi. Mấy năm nay em toàn tự nấu, tay nghề cũng khá lên nhiều rồi!”

Đúng là đồ đệ đã thay đổi rất nhiều. Hồi trước, Tiểu Bùi đúng là “kẻ hủy diệt nhà bếp”, Giang Thiệu Vũ vẫn còn nhớ lần đó ở ACE, cả đội thắng trận, Tiểu Bùi xung phong nướng xiên thịt cho mọi người ăn, suýt nữa đốt luôn cái bếp, chạy ra ngoài đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi…

Nghĩ đến chuyện dở khóc dở cười ngày đó, khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong lên, anh tiện miệng hỏi: “Giờ em định cư ở Thủ Đô luôn à?”

“Không hẳn. Em có mua một căn ở đây, thi thoảng mới về. Bình thường vẫn sống ở Á An, em thích khí hậu bên đó hơn.” Cậu ngừng một chút rồi đùa: “Sau này sư phụ nghỉ hưu, tụi mình có thể về đó an dưỡng tuổi già.”

Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu!”

Bùi Phong nhìn Đậu Đậu: “Đấy, Đậu Đậu cũng đồng ý.”

Giang Thiệu Vũ: “……?”

Cậu hiểu được tiếng chó sao?

Hai người cứ trò chuyện thoải mái như vậy, chẳng mấy chốc Bùi Phong đã lái xe đến vùng ngoại ô gần thành phố, dừng lại trước một căn biệt thự.

Cậu xuống xe lấy hành lý từ cốp, Giang Thiệu Vũ đứng ở cửa biệt thự quan sát xung quanh — mùa đông ở Thủ Đô, cây cối khô cằn, hồ nhân tạo phủ một lớp băng dày, nhưng có thể thấy thiết kế cảnh quan của khu này rất ổn. Ở thành phố đất chật người đông như Thủ Đô, biệt thự biệt lập thế này chắc chắn rất đắt đỏ. Có vẻ mấy năm nay Bùi Phong kiếm được không ít?

Đậu Đậu phấn khích chạy nhảy trong vườn, Bùi Phong xách hành lý dẫn Giang Thiệu Vũ vào nhà.

Phòng khách rộng rãi, bày sofa vải mềm mại, phong cách trang trí không hề xa hoa mà thiên về hiện đại, ấm áp. Lúc này là khoảng 11 giờ sáng, ánh nắng rọi qua cửa sổ, chiếu lên sofa, phủ một tầng ánh sáng ấm áp lên cả căn phòng.

Bùi Phong cúi người lấy cho Giang Thiệu Vũ một đôi dép mới: “Su phụ đừng khách sáo, nhà không có người ngoài, chỉ có hai thầy trò mình thôi. Có gì không quen thầy cứ nói với em.”

Giang Thiệu Vũ “ừ” một tiếng, thay dép bước vào.

Bùi Phong nhiệt tình dẫn thầy đi tham quan, đưa hành lý lên phòng khách ở tầng hai: “Sư phụ mấy ngày tới cứ ở đây nhé. Phòng này bình thường không ai dùng, em vừa thay ga gối sạch sẽ. Có WC và nhà tắm riêng, tiện lắm.”

Ý của cậu là vì biết sư phụ thích sạch sẽ nên đã chuẩn bị mọi thứ mới tinh để thầy yên tâm nghỉ ngơi.

Kết quả, Giang Thiệu Vũ lại bắt được điểm mấu chốt trong lời nói đó, nhướng mày nhìn Bùi Phong: “Em thay sẵn đồ đạc, biết trước anh sẽ đến à?”

Bùi Phong: “À cái này…”

Lỡ lời rồi!

Giang Thiệu Vũ nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Vốn định đón anh về nhà ăn Tết từ trước rồi phải không?”

Bùi Phong mặt dày gật đầu: “Vâng, bị anh phát hiện rồi…”

Giang Thiệu Vũ vốn không thích náo nhiệt, có ăn Tết hay không đối với anh cũng không quan trọng. Nhưng Bùi Phong lại luôn để ý đến anh, hỏi xem năm nay anh định ăn Tết ở đâu, còn dọn dẹp phòng khách sạn sẵn, tự mình đến đội tuyển quốc gia đón anh về nhà.

Đồ đệ này, đúng là luôn đặt anh trong lòng.

Trong lòng Giang Thiệu Vũ chợt cảm thấy ấm áp, anh nói: “Dù sao cũng đến rồi, coi như làm bạn với em mấy ngày vậy.”

Bùi Phong lập tức tươi cười: “Sư phụ đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình là được! Mấy ngày nghỉ này cứ thoải mái nghỉ ngơi. Sau Tết, đội tuyển quốc gia còn nhiều việc, anh cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi chút, đừng vùi đầu vào căn cứ làm việc đến tận giao thừa nữa.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Để anh thay đồ đã, trong nhà hơi nóng.”

Bùi Phong lễ phép lui ra, còn chu đáo đóng cửa lại: “Sư phụ thay đồ nhé, em đi chuẩn bị bữa trưa.”

Trong nhà sưởi ấm vẫn đang bật, nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Giang Thiệu Vũ cởi áo khoác và áo len, thay sang bộ đồ ở nhà màu trắng đơn giản, thoải mái. Khi anh xuống bếp, Bùi Phong đang đeo tạp dề nấu ăn, gương mặt Alpha trẻ tuổi mang theo nụ cười, xắn tay áo đảo rau rất nhanh nhẹn, nhìn khá ra dáng một người đàn ông đảm đang. Đậu Đậu thì chạy vòng quanh Bùi Phong, có lẽ tưởng rằng cậu ấy đang nấu đồ ăn cho nó?

Giang Thiệu Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Anh đẩy cửa bếp đi vào, hỏi: “Tiểu Bùi, chỗ em có thịt tươi không? Anh muốn làm ít đồ ăn cho Đậu Đậu.”

Bùi Phong vừa đảo cánh gà trong chảo vừa đáp: “Cái tủ bên cạnh kia, em mua sẵn cho Đậu Đậu rất nhiều thịt hộp.”

Giang Thiệu Vũ: “…”

Em đúng là chuẩn bị kỹ thật, đến đồ ăn cho chó của Đậu Đậu cũng lo sẵn rồi à?

Anh mở tủ ra, thấy một tủ đầy ắp thức ăn đóng hộp dành cho chó, đủ cho Đậu Đậu ăn nửa tháng.

Giang Thiệu Vũ lấy một hộp, ra ngoài cho Đậu Đậu ăn. Còn Bùi Phong tiếp tục nấu ăn trong bếp.

Thực đơn hôm nay: Cánh gà sốt coca, cá hấp, cải thìa súp lơ xanh và một bát canh rong biển tôm nõn. Hai người ăn như vậy là quá thịnh soạn rồi.

Bùi Phong hồ hởi gắp một miếng cánh gà cho thầy, cười nịnh: “Sư phụ, nếm thử tay nghề của em đi”

Giang Thiệu Vũ nếm một miếng, gật đầu khen: “Ngon lắm.”

Bùi Phong đang định gắp miếng thứ hai, thì bị Giang Thiệu Vũ ngăn lại: “Đủ rồi, anh ăn không hết.”

Bùi Phong hơi khựng lại, nghi hoặc hỏi: “Cánh gà không hợp khẩu vị của anh sao?”

Giang Thiệu Vũ giải thích: “Cánh gà ngon, nhưng dạ dày anh không tốt, ăn nhiều khó tiêu.”

Bùi Phong nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt của thầy, khẽ nhíu mày.

Sau mấy năm không gặp, sư phụ đúng là gầy đi trông thấy. Chẳng lẽ… đã bị bệnh rồi?

Trước đây ở ACE, tuy Giang Thiệu Vũ ăn uống thanh đạm, nhưng xương sườn, cánh gà, thịt bò anh vẫn ăn được. Hôm nay Bùi Phong tự tin vào món cánh gà của mình, nhưng sư phụ chỉ nếm đúng một miếng.

Dạ dày yếu đến mức này sao?

Thấy Giang Thiệu Vũ không phải nói đùa, Bùi Phong gắp cho anh miếng cá: “Vậy anh ăn cá nhiều chút nhé. Cá hấp dễ tiêu hơn, em không cho gia vị đâu.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu, cúi xuống tập trung ăn cá.

Bùi Phong lặng lẽ quan sát biểu cảm bình tĩnh của sư phụ, trong lòng trầm ngâm. Cậu biết tính sư phụ, chuyện gì muốn nói, anh sẽ tự nói; chuyện gì không muốn, hỏi cũng vô ích. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh đột ngột giải nghệ? Những năm qua đã trải qua những gì mà thay đổi lớn như vậy?

Là do gia đình? Hay là sức khỏe? Hay cả hai?

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc.

Bùi Phong dọn dẹp bàn ăn, rồi quay lại phòng khách hỏi Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, em lập một nhóm chat được không? Kéo hết mọi người ACE vào.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu đồng ý.

Bùi Phong lập tức hành động, kéo sư phụ vào đầu tiên, sau đó là Diệp Tử, Tiểu Chu, Lão Lâm, Chị Du và Thư Thần. Nhóm được đặt tên là “ACE bản 2.0”. Cậu dẫn đầu trong nhóm ngoi đầu lên, gửi một loạt icon cười tươi: “Chào mọi người, hoan nghênh Wing thần trở lại!”

Các thành viên khác thấy tin nhắn, nhao nhao gửi icon vỗ tay hoan nghênh.

1 lĩnh hội, 5 tuyển thủ, 1 đệ tử từ đội trẻ. Đây chính là đội hình ACE năm xưa.

Chị Du hỏi thăm: “A Vũ, em vẫn còn ở căn cứ à?”

Giang Thiệu Vũ: “Không. Tiểu Bùi đến đón em qua chỗ cậu ấy, tụi em ăn Tết cùng nhau.”

Du Minh Tương thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tính cách Giang Thiệu Vũ quá lạnh nhạt, chưa bao giờ để tâm đến lễ Tết. Nhưng Tết đến mà để một mình anh lẻ loi ở căn cứ thì cũng không ổn lắm đi? May mà có Tiểu Bùi ở cùng, cô cũng yên tâm hơn nhiều.

Lão Lâm tò mò: “Tiểu Bùi, cậu giải ước với Tinh Võng rồi à? Vừa thấy tin trên Weibo.”

Bùi Phong: “Vâng, hợp đồng hết hạn.”

Diệp Khinh Danh nhảy ra hỏi: “Đại streamer này đã tìm được bến mới chưa đó?”

Sáng sớm hôm nay, weibo của Bùi Phong đã đăng: “Streamer Fred chính thức hết hợp đồng với Tinh Võng, quyết định không tái ký. Cảm ơn Tinh Võng đã đồng hành suốt những năm qua, chúc nền tảng ngày càng phát triển.”

Bài đăng lập tức gây bão, lọt vào hot search.

Fan rần rần suy đoán Bùi Phong sắp đầu quân cho nền tảng nào? Có phải lại sắp có bản hợp đồng trị giá hàng chục triệu? Rất nhiều nền tảng livestream đã sớm nhòm ngó Bùi Phong, nhưng do còn ràng buộc hợp đồng nên chưa ra tay được. Giờ chính là cơ hội.

Bùi Phong nói: “Tạm thời không livestream nữa, em muốn chuyên tâm tập luyện, chuẩn bị đợt tuyển chọn đội tuyển quốc gia năm nay.”

Tiểu Chu: “Em cũng định vào đội tuyển quốc gia à?”

Lão Lâm: “Thực lực của Tiểu Bùi chắc chắn đủ!”

Diệp Tử gửi loạt sticker cười trộm: “Muốn vào đội tuyển, trước tiên nộp cho sư phụ một bản kiểm điểm cái đã.”

Bùi Phong: “Chuẩn luôn, em viết sẵn dàn bài rồi!”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Trong nhóm chat rộn ràng nói chuyện, cảm giác như ACE chưa từng tan rã.

Thư Thần vì sợ xã giao nên luôn im lặng quan sát, thỉnh thoảng gửi icon [len lén nhìn.jpg].

Giang Thiệu Vũ chủ động nhắc đến cậu: “@Thần Thần, CLB TNG nghỉ chưa?”

Thư Thần bị gọi tên đành phải lên tiếng: “Anh Vũ, hôm nay mới bắt đầu nghỉ.”

Giang Thiệu Vũ: “Tết này em ăn Tết ở đâu?”

Thư Thần: “Em định về Thành phố Tinh, thăm viện trưởng trại trẻ mồ côi.”

Thư Thần lớn lên trong trại mồ côi Thành phố Tinh. Năm đầu tiên đi làm tuyển thủ, cậu đã quyên toàn bộ tiền lương về trại. Không có thân nhân, ACE chính là gia đình của cậu. Chỉ tiếc rằng sau khi ACE tan rã, mọi người mỗi người một nơi, cũng không ai để ý đến cậu nữa. Cậu cũng không chủ động trò chuyện. Đến lúc mọi người phát hiện cậu bị CLB cho ngồi ghế dự bị, thì mọi chuyện đã rồi.

Dù Chu Dật Nhiên, Diệp Khinh Danh là đội trưởng các chiến đội lớn, họ cũng không can thiệp được vào quyết định của HLV bên CLB khác.

Giang Thiệu Vũ thấy xót xa, không biết nên an ủi sao cho phải.

Thấy sư phụ trầm ngâm, Bùi Phong chủ động nói: “Anh Thần, lúc nào rảnh thì tụi mình cùng đánh xếp hạng nhé.”

Thư Thần: “Ừ, được đó.”

Diệp Khinh Danh: “Anh cũng đi ké nữa. Anh đang bị cấm thi đấu, nửa năm tới chỉ có thể chơi xếp hạng giải sầu thôi [mặt ủy khuất.jpg]”

Lão Lâm: “Ủy khuất cái gì, không phải tự cậu gây ra sao?”

Diệp Tử: “[khóc lớn.jpg]”

Giang Thiệu Vũ nhìn cả nhóm cười đùa, lòng rối bời.

Năm xưa quá vội vàng rút lui, để lại bao nhiêu hệ lụy. Thế nhưng các thành viên ACE chưa bao giờ trách móc anh.

Sự tôn trọng họ dành cho Wing thần, chính là niềm tin tuyệt đối và không hỏi han lý do.

Sau này, nên tìm thời điểm thích hợp để nói rõ lý do giải nghệ năm ấy cho mọi người.

Rời khỏi nhóm chat, Giang Thiệu Vũ lướt Weibo, thấy bài đăng của Bùi Phong đã vượt 100 nghìn bình luận.

Fan bình luận rầm rộ:

“Anh Phong định qua nền tảng nào thế? Em tạo tài khoản liền!”

“Em chỉ xem livestream của anh ở Tinh Võng, anh đi đâu em theo đó!”

“Mau đưa tài khoản mới đây! Fred đổi nền tảng phải hoành tráng nhé!”

Tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Phong sẽ nhảy sang nền tảng mới.

Dù sao anh là streamer top đầu, sao có thể từ bỏ hoàn toàn được?

Giang Thiệu Vũ nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc nói với đệ tử: “Tiểu Bùi, em có được vị trí hôm nay không dễ. Không cần thiết phải bỏ toàn bộ lượng fan mà em vất vả tích lũy. Nhiều tuyển thủ quốc gia vẫn có hợp đồng livestream. Chỉ cần không ảnh hưởng huấn luyện và thi đấu, vẫn có thể thi thoảng phát sóng.”

Điều này Bùi Phong rất rõ.

Hầu hết CLB đều hợp tác với nền tảng livestream. Streamer kiêm tuyển thủ chính là kiếm thêm thu nhập và PR cho đội.

Hợp đồng tuyển thủ thường nới lỏng thời gian phát sóng.

Nhưng điều kiện mà Bùi Phong yêu cầu lại là “không giới hạn thời lượng, toàn quyền chủ động”, thì rất khó thương lượng.

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của sư phụ, Bùi Phong mỉm cười: “Sư phụ yên tâm, em biết mình đang làm gì. Em không bỏ nghề streamer hẳn, chỉ là điều kiện em đưa ra quá cao, không thương lượng được với Tinh Võng.”

Cậu hạ giọng, tiết lộ một bí mật: “Em quyết định cùng quản lý của mình nhảy nền tảng.”

Giang Thiệu Vũ ngạc nhiên: “Nhảy cùng quản lý?”

Bùi Phong: “Vâng. Chị ấy tên Kỳ Huệ, mấy năm qua giúp em rất nhiều. Ông chủ của Tinh Võng thiển cận, tưởng em nổi là nhờ bọn họ nâng đỡ, còn thường xuyên gạt bỏ đề xuất của chị ấy. Chị ấy vốn đã muốn nghỉ rồi. Bây giờ tụi em cùng thương lượng với nền tảng mới, sắp có kết quả.”

Khoảng thời gian này, Bùi Phong bận rộn vì chuyện đó.

Ban đầu Bùi Phong vốn định từ bỏ livestream, chuyên tâm làm tuyển thủ. Nhưng Kỳ Huệ khuyên nhủ nhiều lần, streamer và tuyển thủ không hề xung đột. Nếu nền tảng đáp ứng điều kiện tự do, thì không cần phải bỏ hẳn.

Hơn nữa, nếu vào đội tuyển quốc gia, cậu có thể dùng thân phận tuyển thủ đội tuyển quốc qua livestream quảng bá tích cực cho đội tuyển.

Hai người bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định cùng nhau nhảy việc.

Những năm gần đây có không ít nền tảng muốn chiêu mộ Bùi Phong, kết quả thế nào còn phụ thuộc vào khả năng đàm phán của người đại diện.

Dường như để chứng minh lời cậu nói, điện thoại bỗng reo lên, là cuộc gọi của Kỳ Huệ.

Giọng nói bên kia vang lên với sự vui mừng rõ rệt: “Tiểu Bùi, chị đã đàm phán mấy lần với ông chủ bên Tiểu Hùng, họ đồng ý điều kiện của em. Không giới hạn thời lượng livestream mỗi tháng, tính theo năm, live đủ 400 tiếng một năm là được, thời gian em tự sắp xếp. Nếu em bận, cũng có thể không tham gia hoạt động của nền tảng. Họ muốn lấy em làm nhân vật đại diện thu hút người dùng, phát triển khu game ‘Vua Súng’, nên chia phần và phí ký hợp đồng rất tốt.”

Khóe môi Bùi Phong khẽ nhếch lên: “Được, cảm ơn chị Huệ. Các chi tiết hợp đồng, chị với luật sư giúp em kiểm tra kỹ, không vấn đề gì thì gửi bản chính cho em.”

Cúp máy, Bùi Phong quay sang nhìn Giang Thiệu Vũ, nói: “Sư phụ, hồi em còn là một cái tên vô danh, đi đâu cũng phải cẩn thận mặc cả từng chút với các nền tảng, chẳng có tiếng nói gì. Nhưng bây giờ thì khác rồi, không phải họ chọn em, mà là em chọn họ. Điều kiện em đưa ra, Tinh Võ không đồng ý, thì sẽ có nền tảng khác sẵn lòng ký với em.”

Bùi Phong dừng một chút, nheo mắt cười nói: “Sư phụ không khen em mấy câu sao? Em cũng không làm anh mất mặt đấy chứ?”

Giang Thiệu Vũ có chút cạn lời.

Tiểu Bùi lúc này, đúng là chẳng khác nào một chú chó lớn đang vẫy đuôi chờ chủ nhân khen ngợi.

Anh cố kìm lại thôi thúc muốn “xoa đầu chó”, rồi nghiêm túc khen: “Không tệ. Giờ em đã có bến đỗ mới, sau này nếu vào đội tuyển quốc gia, tranh thủ lúc rảnh livestream một chút cũng được, miễn là không ảnh hưởng đến huấn luyện và thi đấu.”

Bùi Phong lập tức đáp: “Đương nhiên rồi, tất cả theo sư phụ sắp xếp.”

Đối diện ánh mắt mỉm cười của đồ đệ, trong lòng Giang Thiệu Vũ dấy lên nhiều cảm xúc khó tả.

Tiểu Bùi có thể đứng vững trong giới streamer như hôm nay, chắc chắn mấy năm qua đã rất vất vả?

Từ giờ, sẽ có sư phụ bảo vệ em.

Em luôn nói sư phụ là tuyển thủ xuất sắc nhất trong lòng em. Nhưng thật ra, em cũng là đồ đệ mà anh tự hào nhất.

Hết chương 031

Bình Luận (0)
Comment