Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 32

Chương 032

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Vào buổi chiều, Bùi Phong dẫn Giang Thiệu Vũ đi dạo quanh khu dân cư, gọi là “tản bộ sau bữa ăn”, thực chất là “dắt chó đi dạo có buộc dây”.

Hai người sóng bước bên hồ đã đóng băng, Bùi Phong cầm dây dắt chó, tiện miệng hỏi: “Sư phụ, anh nuôi Đậu Đậu từ khi nào vậy?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Năm anh ra nước ngoài thì nhận nuôi nó, năm nay nó đúng năm tuổi.”

Bùi Phong mỉm cười nhìn bóng dáng Đậu Đậu đang tung tăng phía trước, khen: “Không hổ là chó con do sư phụ dạy, không chỉ đáng yêu mà còn rất ngoan, không phá phách. Vừa nãy em nấu ăn trong bếp, nó cứ đi vòng quanh em, vẫy đuôi đòi ăn, thông minh lắm.”

Người ta thường nói chó Teddy rất hiếu động và khó dạy, nhưng Đậu Đậu là một con Teddy cực kỳ ngoan ngoãn hiếm thấy. Nó thích chạy nhảy nhưng không hề phá phách, đói thì đến tìm chủ xin ăn, no rồi thì tự chơi một mình, rất dễ chăm.

Suốt những năm qua, nó ở nước ngoài làm bạn cùng Giang Thiệu Vũ, trong lòng anh, nó quan trọng chẳng khác gì người thân.

Nhìn bóng dáng hoạt bát của Đậu Đậu, tâm trạng Giang Thiệu Vũ cũng tốt lên, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Tiểu Bùi, em còn chưa ký hợp đồng với nền tảng mới, mấy hôm nay không phải livestream, có kế hoạch gì không?”

Bùi Phong nói: “Hiếm khi được rảnh rỗi thế này, hay là thầy trò mình cùng chơi máy chủ Hàn đi, đánh vài trận xếp hạng.”

Giang Thiệu Vũ hơi sững người, dừng bước: “Máy chủ Hàn?”

Bùi Phong gật đầu: “Vâng. Thực ra mấy năm nay em vẫn âm thầm chơi ở máy chủ Hàn. Hàn Quốc có nền eSports rất mạnh, game ‘Vua Súng’ cũng có mấy tuyển thủ nổi tiếng thế giới. Hôm trước mình gặp Kim Min Ji ở máy chủ quốc tế, em cũng biết cậu ta.”

Nói đến đây, vẻ mặt Bùi Phong trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Giang Thiệu Vũ cũng rất chuyên chú.

Điều đó khiến Giang Thiệu Vũ bất giác nhớ lại năm xưa, mỗi lần Bùi Phong hỏi anh về chiến thuật hay kỹ năng eSports, cậu cũng có biểu cảm như vậy.

Cậu chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ làm tuyển thủ chuyên nghiệp, khiến lòng Giang Thiệu Vũ rất đỗi vui mừng. Anh nói: “Vậy thì lên máy chủ Hàn đánh thử vài trận, tiện thể tìm hiểu phong cách đánh của họ ở xếp hạng cao.”

Anh ngừng một chút, rồi hỏi tiếp: “Em đã luôn sẵn sàng quay lại đấu chuyên nghiệp, vậy sao mấy năm nay không quay về? Nếu anh không về, em còn định kéo dài mãi à?”

Bùi Phong lắc đầu, mỉm cười: “Thực ra nếu sư phụ không quay về, em định sẽ tự lập một đội mới, giống như ACE ngày xưa, từng bước đánh vào giải A-league. Nhưng giờ sư phụ đã quay về, em cũng không cần tự dằn vặt nữa. Chỉ cần chuyên tâm theo anh chinh chiến giải thế giới. So với vui chơi trong nước, đạt thành tích ở giải quốc tế mới có ý nghĩa.”

Nhìn vẻ tự tin của cậu, Giang Thiệu Vũ có một cảm giác rất rõ ràng “Đồ đệ mình, cuối cùng đã trưởng thành rồi.”

Năm năm trôi qua, thầy trò họ đều thay đổi rất nhiều, nhưng có những điều quý giá vẫn không đổi — ví dụ như tình yêu và sự kiên trì với eSports của Bùi Phong, và tình nghĩa thầy trò sâu sắc giữa họ.

Sau khi dắt chó về nhà, Bùi Phong dẫn Giang Thiệu Vũ xuống tầng hầm B1.

Không gian dưới này khiến người ta phải bất ngờ — một phòng chơi game cực ngầu. Trần nhà gắn đèn LED xanh dương tạo cảm giác công nghệ, hai bộ máy tính cấu hình cao đặt song song, cạnh đó là bàn phím và chuột cơ, cùng một đôi ghế gaming chuyên nghiệp.

Giang Thiệu Vũ chú ý thấy trên bàn phím và chuột có khắc chữ bạc “Wing” và “Fred” tinh xảo mà thấp thoáng nét cá tính.

Anh hơi bất ngờ: “Bộ thiết bị này, em chuẩn bị riêng à?”

Bùi Phong kéo chiếc ghế gaming màu đen – xanh ra, cười nói: “Sư phụ ngồi đi. Đây là bộ máy em tự ráp mấy hôm trước, bàn phím và chuột thì đặt hãng làm riêng, có khắc tên sư phụ, coi như món quà nhỏ em tặng anh.”

Lòng Giang Thiệu Vũ khẽ rung động, ngồi xuống, nhẹ nhàng gõ thử bàn phím — tiếng gõ thanh, phản hồi nhanh, cảm giác rất thoải mái.

Góc dưới bên phải chữ “Wing” còn có hình đôi cánh nhỏ xinh, tượng trưng cho “Vũ”

(Tên của Giang Thiệu Vũ là 羽 – chữ 羽 ở đây là lông vũ, đôi cánh. ID của anh là Wing – đôi cánh)

Wing vốn là đôi cánh, Bùi Phong thiết kế logo riêng này thật sự rất có tâm, kỹ thuật khắc bạc cũng đẹp mắt.

Bùi Phong ngồi xuống ghế đối diện màu đen – đỏ, bật máy.

Trang chủ quốc tế của “Vua Súng” có cung cấp cài đặt cho các máy chủ khu vực khác nhau, miễn là mạng đủ mạnh, người chơi có thể vào bất kỳ máy chủ nào để chơi xếp hạng. Gói cài đặt máy chủ Hàn khá nặng, cần tải mất hơn 10 phút.

Trong lúc chờ cập nhật, Bùi Phong nói: “Dạo gần đây, đội Hàn rất chú trọng lối đánh trinh sát, thường dùng chiến thuật đánh lén từ phía sau. Ở giải thế giới lần trước, cặp hai trinh sát Kim Min Ji và Kim Min Ho đã bất ngờ đánh úp điểm bắn tỉa của đội Mỹ, phá hủy hoàn toàn tuyến sau. Nếu không nhờ Mỹ điều chỉnh nhanh, chuyển sang tấn công tổng lực, họ đã thua rồi.”

Giải thế giới lần đó, Mỹ vô địch, Hàn Quốc á quân, đội Đức của châu Âu giành huy chương đồng.

Suốt những năm qua, gần như toàn bộ huy chương đều thuộc về các khu vực Âu, Mỹ, Hàn.

Đội Trung Quốc ở đấu trường quốc tế thì luôn bị các nước khác bắt nạt.

Giang Thiệu Vũ vẫn nghĩ đồ đệ mình chuyên tâm làm streamer, không ngờ cậu vẫn luôn dõi theo các giải thế giới.

Bùi Phong nói tiếp: “Tốc độ và chiến thuật ở giải thế giới vượt xa trong nước. Nếu chúng ta không học hỏi từ họ mà cứ giữ lối chơi cũ, thì đội Trung Quốc sẽ mãi không thể ngẩng đầu nổi.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy. Đội tuyển quốc gia hiện tại phối hợp không ăn ý, chiến thuật đơn điệu, ứng biến kém. Đối thủ chỉ cần thay đổi lối chơi một chút là các tuyển thủ bên mình lúng túng như mộng du.”

Bùi Phong nói: “Sư phụ, liên minh giao cho anh đúng là một mớ bòng bong.”

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh đáp: “Anh biết. Nên lần tới, anh sẽ thay đổi từ khâu tuyển người.”

Bùi Phong gật đầu: “Em tin có sư phụ, đội tuyển quốc gia sẽ lột xác. Khi nào cần giúp gì, em nhất định dốc toàn lực.”

Giang Thiệu Vũ trầm mặc giây lát rồi nói: “Thật ra anh có vài chiến thuật muốn thử, đúng lúc không ai phối hợp. Chi bằng ở máy chủ Hàn mở acc phụ luyện thử? Em vẫn chơi bắn tỉa, anh đổi vị trí, xem phối hợp thế nào.”

Bùi Phong lập tức đồng ý: “Được!”

Hai máy tính đã tải xong. Bùi Phong mở điện thoại, tìm acc máy chủ Hàn đã đăng ký từ trước, nhanh chóng giúp sư phụ đăng nhập.

Hai tài khoản có tên là [winner01] và [winner02].

Súng ống và skin quen thuộc cũng đã mua sẵn.

Giao diện toàn tiếng Hàn, Giang Thiệu Vũ không đọc được, nhưng cái nút to nhất góc phải chắc chắn là chế độ đấu xếp hạng. Cả hai cùng bấm vào, Bùi Phong tạo phòng và mời thầy vào.

Trong “Thần Súng”, tiếng bước chân và tiếng súng đều rất quan trọng để xác định vị trí địch.

Hai người đeo tai nghe, bật voice tổ đội, rất ăn ý.

Bùi Phong nói: “Sư phụ chỉ huy đi, em phối hợp theo.”

Giang Thiệu Vũ: “Được.”

Tháng 1 là đầu mùa giải, tất cả tài khoản đều bị reset về mức 1500 điểm.

Hai thầy trò nhấn chuẩn bị, rất nhanh đã tìm được trận.

Tên đồng đội đều là tiếng Hàn khó hiểu, đang gõ gì đó trên kênh chat, Bùi Phong liếc qua rồi phiên dịch: “Sư phụ, người thứ 2 muốn chơi công kích, người thứ 3 cũng chỉ chơi công kích, hai người đang cãi nhau.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Quả nhiên, tranh lane ở xếp hạng thấp là vấn nạn toàn cầu.

Kết quả tranh cãi xong, cả hai cùng chọn công kích.

Giang Thiệu Vũ: “Đừng để ý họ, trận này anh chơi hỗ trợ, chúng ta đi đôi đánh du kích.”

Bùi Phong: “Rõ!”

Ba người Hàn Quốc, hai người cãi nhau, một người đang hòa giải. Còn hai thầy trò thì nhanh chóng khóa vị trí bắn tỉa và y tế. Trớ trêu là người đầu tiên cũng chọn y tế, vậy là đội hình trở thành hai y tế, hai công kích và một bắn tỉa, cực kỳ kỳ cục.

Chưa đánh được bao lâu, mấy người kia đã bấm đầu hàng.

Giang Thiệu Vũ dù không hiểu bảng thông báo tiếng Hàn trên góc phải hiện ra là gì, nhưng hoàn toàn phớt lờ.

Bùi Phong bật cười: “Họ muốn đầu hàng đấy sư phụ.”

Giang Thiệu Vũ: “Mặc kệ, tập trung chơi.”

Chiến thuật du kích đôi là một lối đánh mới do Giang Thiệu Vũ sáng tạo thời còn ở ACE, cốt lõi là phối hợp giữa y tế và bắn tỉa.

Tuyến đầu thu hút hỏa lực, y tế bảo vệ bắn tỉa sống sót vào pha cuối. Ban đầu, y tế ẩn nấp, bắn tỉa hạ địch, dù lộ vị trí cũng không lo vì y tế có thể cứu sống ngay.

Hai người di chuyển linh hoạt, nếu đối phương không thể diệt cả hai cùng lúc, thì y tế có thể liên tục hồi sinh cho bắn tỉa.

Y hệt như một game nhập vai nơi DPS đi cùng thánh nữ hồi sinh, chết một lần, cứu một lần, cực kỳ khó chịu.

Năm đó, Thư Thần và Giang Thiệu Vũ từng dùng chiến thuật này để lật kèo 2 đánh 5, đánh bại đối thủ mạnh trong vòng playoffs.

Nhưng vài năm gần đây, ở giải A- league trong nước, y tế thường chỉ theo tuyến đầu. Do sự phối hợp y tế – bắn tỉa khó đạt hiệu quả cao, nên kiểu hy sinh tuyến đầu để đánh cuối game này gần như biến mất.

Tuy vậy, Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ phối hợp vô cùng ăn ý.

Bên tai vang lên chỉ huy lạnh lùng của Giang Thiệu Vũ: “Hướng 11 giờ có người.”

Bùi Phong: “Đã thấy.”

Đối phương vừa lộ mặt, ngay lập tức trúng một phát chí mạng từ Bùi Phong!

Giang Thiệu Vũ: “Hướng 9 giờ, vòng sang phải theo chiều kim đồng hồ.”

Bùi Phong: “Hiểu rồi.”

Hai người giữ khoảng cách, cùng vòng sang bên kia. Bùi Phong bắn liền hai phát, hạ gục hai mục tiêu, xử đẹp phía sau đội hình địch.

Hai người chơi còn lại cũng bị Bùi Phong chặn đường, xử lý trong chớp mắt.

Biểu tượng “headshot ” hiện lên giữa màn hình liên tục 5 lần.

Mấy người Hàn đang cãi nhau trên kênh chat bỗng ngẩn ra, trong lúc cãi vã, xạ thủ phe mình đã quét sạch cả đội địch rồi?!

Hiệp đầu tiên, phe phòng thủ thắng!

Ba người chơi Hàn hơi bối rối, rồi lập tức trên kênh chat xuất hiện một loạt tiếng Hàn.

Bùi Phong bật cười, phiên dịch cho Giang Thiệu Vũ: “Họ hỏi ‘đây là cao thủ từ đâu rơi xuống vậy’, còn nói ‘đại thần ơi cho xin kết bạn’.”

Giang Thiệu Vũ: “Em hiểu tiếng Hàn nhiều vậy?”

Bùi Phong: “Mấy năm nay em chơi ở máy chủ Hàn suốt, mấy câu đơn giản thường dùng em đều biết, giao tiếp không vấn đề.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Được rồi, sau này đánh đội Hàn cứ dựa vào em.

Trận này không nghi ngờ gì, thắng 3-0, Bùi Phong MVP, Giang Thiệu Vũ giành danh hiệu hỗ trợ xuất sắc.

Hai người tiếp tục vào trận tiếp theo.

Cả buổi chiều, thầy trò hai người chơi liên tục, thử nghiệm chiến thuật du kích song tấu. Giang Thiệu Vũ phát hiện phản ứng của đồ đệ cực nhanh, kỹ thuật bắn cực kỳ ổn định, không khỏi hỏi: “Điểm cao nhất em từng đạt được ở máy chủ Hàn là bao nhiêu?”

Bùi Phong đáp: “Đỉnh điểm 3500, mùa trước xếp hạng chung cuộc là top 16 toàn máy chủ Hàn.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Cái này còn cao hơn cả nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp Hàn Quốc.

Bùi Phong không chơi máy chủ Hàn hàng ngày, lại có thời gian hạn chế, có thể leo lên top 20 đã là cực kỳ khủng khiếp.

Bùi Phong cười híp mắt: “Có kha khá CLB Hàn Quốc gửi tin nhắn mời em đi đánh chuyên nghiệp. Em đều trả lời ‘không hứng thú’. Họ còn tưởng em là người Hàn. Thật ra, em là gián điệp.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu tán thưởng: “Không tệ.”

Tiểu Bùi đúng là thâm sâu khó lường, tưởng chỉ làm streamer, hóa ra lén luyện ở máy chủ Hàn, còn lọt top cao như vậy. Chắc nhiều người Hàn tưởng “winner02” là cao thủ ẩn dật trong nước họ, không ai ngờ đó lại là một streamer người Trung.

Đổi lại người khác thì chắc chắn đã đem “top 20 máy chủ Hàn” ra khoe khoang để hút fan.

Nhưng Bùi Phong thì rất khiêm tốn.

Cậu chơi máy chủ Hàn không vì khoe mẽ, mà để giữ phong độ đỉnh cao và hiểu rõ chiến thuật của xếp hạng cao của Hàn Quốc.

Như cậu từng nói, nếu cứ khư khư giữ mình, thì ở thế giới, chúng ta mãi mãi ngẩng đầu không nổi.

Thầy trò hai người toàn thắng, leo lên thẳng 2500 điểm trong tối hôm đó.

2500 tương đương bậc “Vương giả” của các game khác, tiếp theo rất có thể sẽ gặp các tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lúc này đã 12 giờ đêm, Bùi Phong còn định chơi thêm vài trận thì Giang Thiệu Vũ đột nhiên nói: “Anh đi ngủ đây.”

Bùi Phong sửng sốt, tuyển thủ nào mà 12 giờ đã đi ngủ? Sư phụ của cậu khi nào có thói quen này vậy?

Giang Thiệu Vũ dứt khoát tắt máy, Bùi Phong cũng đành tắt theo, cùng anh lên lầu, vừa đi vừa dặn: “Phòng tắm có nước nóng, dầu gội với sữa tắm em mới mua, anh nhớ tắm xong sấy khô tóc rồi ngủ nhé.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Ngủ ngon.”

Phòng của Bùi Phong ở đối diện, Giang Thiệu Vũ nhanh chóng đi tắm rồi lên giường ngủ.

Còn Bùi Phong thì trằn trọc mãi không ngủ được.

Sư phụ gầy hơn trước nhiều, giờ giấc sinh hoạt cũng thay đổi hoàn toàn, chẳng lẽ thật sự đang mang bệnh? Trong lòng Bùi Phong bất an, trằn trọc mãi đến 2 giờ sáng mới chợp mắt, lại bị ác mộng đánh thức.

Cậu mơ thấy Giang Thiệu Vũ đầy máu, được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.

Bùi Phong day thái dương, giấc mơ quá đáng sợ, tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Cậu không thể chấp nhận việc “mất đi sư phụ”, nên bất kể bệnh gì, cậu nhất định sẽ chữa cho bằng được.

Đã 8 giờ sáng.

Sư phụ ngủ từ 12 giờ, giờ chắc cũng dậy rồi? Hay là hỏi sư phụ muốn ăn gì sáng nay? Nếu tiêu hóa không tốt, có thể nấu ít cháo?

Bùi Phong rửa mặt xong, đến gõ cửa phòng đối diện.

Bên trong có tiếng động, cậu tưởng sư phụ gọi vào, liền đẩy cửa…

Thì thấy Giang Thiệu Vũ đang ngồi bên giường, xắn tay áo, tiêm một loại thuốc nào đó vào cánh tay.

Cánh tay anh trắng xanh gầy guộc, vùng da trên khuỷu tay có vết bầm mờ mờ do tiêm lâu ngày để lại. Giang Thiệu Vũ không hề phát hiện ra Bùi Phong đang đứng ở cửa. Sau khi tiêm xong, anh rút kim nhanh gọn, ném cả ống tiêm và bao bì thuốc vào thùng rác, sau đó dùng bông y tế để cầm máu.

Một giọt máu đỏ tươi chảy dọc làn da trắng bệch, nhìn mà thắt cả tim.

Giang Thiệu Vũ nhanh chóng lau đi bằng bông.

Bùi Phong hoàn toàn chết lặng, đầu óc rối bời.

Sư phụ đang tiêm thứ gì vậy?

Loại ống tiêm nhỏ đó sao trông giống hệt bao bì thuốc ức chế Omega mà học sinh từng được học?

Không, không thể nào. Sư phụ sao có thể là Omega được!

Chắc là thuốc dạ dày đúng chứ?

Giang Thiệu Vũ vừa tiêm xong, ngẩng đầu thì thấy Bùi Phong đang đứng ngây ở cửa.

Anh hơi cứng người, ánh mắt lóe lên hoảng hốt nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Em thấy rồi à?”

Bùi Phong hoàn hồn, bước nhanh đến, đầy lo lắng hỏi: “Sư phụ, tiêm thế này không đau sao?”

Giang Thiệu Vũ vừa định giải thích, thì nghe Bùi Phong nghiêm túc nói: “Dạ dày anh không tốt, sau này để em từ từ giúp anh điều dưỡng, nấu mấy món thanh đạm cho. Thuốc có ba phần độc, loại tiêm này tốt nhất đừng tiêm thường xuyên quá, lỡ có tác dụng phụ thì sao?”

Giang Thiệu Vũ: “………”

Đây là thuốc ức chế. Ngốc ơi, em tưởng đây là thuốc dạ dày à?

Hết chương 032

Bình Luận (0)
Comment