Hướng Dẫn Hẹn Hò Cùng Mãnh 1

Chương 57

Edit: Cánh Cụt

Mạnh Nhất thấp thỏm bất an tới lúc tan làm, sau khi dọn dẹp đồ rồi xuống tầng cậu vẫn luôn suy nghĩ, không biết Chu Lâm còn giận cậu không, có tới đây đón cậu không.

Nếu còn đang nổi nóng thì cậu có nên chủ động một chút không, làm một vài điều gì đó giúp đối phương bớt giận.

Mạnh Nhất hơi mờ mịt, cậu chưa từng lo được lo mất quá mức như vậy với một người nào đó, cậu rất để ý đến cảm nhận của Chu Lâm, sợ tình cảm bọn họ vừa mới tạo lập sẽ bị ảnh hưởng.

Mạnh Nhất sâu sắc mà nhận ra rằng, hoá ra so với tưởng tượng của mình thì cậu càng thích Chu Lâm.

Thang máy xuống đến tầng 1, Mạnh Nhất ra khỏi thang máy theo dòng người, xa xa thấy xe Chu Lâm dừng ở ngoài office building, rốt cuộc Mạnh Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chú bảo vệ ở cửa đang đuổi Chu Lâm đi, mắng hắn qua cửa kính: “Ở cửa không thể dừng xe, mau lái xe đi!”

Chu Lâm hạ cửa xe xuống, đầu thò ra từ bên trong, cười ha ha nói: “Cháu đi ngay ấy mà, chú cứ châm chước một chút, hôm nay người yêu cháu thân thể không thoải mái, cháu không thể để cậu ấy di chuyển nhiều được.”

Bảo vệ nghe xong không mắng nữa, vẻ mặt có hơi rung động, thái độ mềm mại hơn nói: “Vậy cậu di chuyển sang bên chút đi, đừng chắn xe người khác, không được quá năm phút!”

Chu Lâm liên tục nói vâng, vừa định dịch xe thì Mạnh Nhất chạy đến.

“Ngại quá, chúng cháu đi đây ạ.”

Bảo vệ nhìn Mạnh Nhất lại nhìn Chu Lâm, tức giận, lớn giọng mắng: “Không phải bảo là người yêu của cậu à, sao lại là nam?!”

Mạnh Nhất mau mở cửa xe vào trong, thúc giục Chu Lâm: “Đi mau đi mau.”

Chu Lâm nói: “Không vội, em cứ chậm một chút.”

Mạnh Nhất cài dây an toàn, nhìn Chu Lâm khởi động xe, ra khỏi tầm mắt của bảo vệ, nhỏ giọng nói: “Em còn nghĩ anh sẽ không tới.”

Chu Lâm nghe vậy kinh ngạc mà nhìn Mạnh Nhất một cái, nói: “Sao lại thế? Em không tiện đi đường, đương nhiên phải đến đón em.”

“Nhưng buổi sáng……”

“À đây! Anh định nói cho em một tin tốt.” Chu Lâm hưng phấn nói, “Hôm nay anh đi kí hợp đồng với nền tảng livestream!”

“A?” Mạnh Nhất chưa kịp phản ứng.

Chu Lâm vừa lái xe vừa thao thao bất tuyệt nói với cậu: “Sáng hôm nay khi anh mới đi ra từ công ty em, đã nhận được điện thoại từ nền tảng livestream gọi đến, nói hiện tại số fans của anh đã hơn mười vạn, có muốn ký hợp đồng với bọn họ không. Anh nói để suy xét, sau đó bọn họ mời anh đến công ty, cho anh xem hợp đồng, buổi chiều đưa anh đi tham quan văn phòng của bọn họ. Anh từng nói với em, anh gặp được vài chủ phòng có trăm vạn fans, giỏi lắm, nhưng không đẹp trai bằng anh. Nhất Nhất, nói không chừng về sau anh còn nổi hơn bọn họ.”

Mạnh Nhất ngơ ngác nghe, sau khi nghe xong một hồi lâu, mới lẩm bẩm mà nói câu: “Hoá ra là vì chuyện này.”

Chu Lâm thấy cậu không hứng thú lắm, hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Nhất cúi đầu: “Em còn tưởng anh giận.”

“Tức giận cái gì?”

“Việc coi anh là 0.”

Chu Lâm ngây ngẩn cả người.

Vừa vặn phía trước đang kẹt xe, Chu Lâm chậm rãi ngừng xe lại, quay đầu nói với Mạnh Nhất: “Việc nhỏ mà thôi, anh không để ở trong lòng, hơn nữa hiện tại xem ra, chuyện đó cũng không tạo thành ảnh hưởng gì giữa chúng ta.”

Mạnh Nhất gật gật đầu nói: “Vâng.”

Trong lòng Chu Lâm đột nhiên có chút đau lòng, hắn đưa tay qua, cầm tay Mạnh Nhất.

“Nhất Nhất, anh thích em như vậy, sao lại có thể giận em chứ?”

Mạnh Nhất nâng mắt, nhìn về phía Chu Lâm.

Chu Lâm nở nụ cười mỉm xán lạn với cậu: “Tự tin lên, Lâm Lâm yêu em.”

Trong lòng Mạnh Nhất đột nhiên nhảy dựng, khói mù tích tụ trong một ngày nháy mắt trở thành hư không.

Mạnh Nhất biết khuyết điểm của mình, tự ti lại mẫn cảm.

Cậu luôn sợ người khác không vừa lòng với mình, sợ bọn họ nhìn mình với ánh mắt khác thường.

Nhưng mà giờ này khắc này, cậu đột nhiên hiểu ra, đối mặt với Chu Lâm, có lẽ cậu không cần cẩn thận như vậy nữa.

Đoàn xe bắt đầu thong thả đi về phía trước, trong đội ngũ có một chiếc xe hơi nhỏ bên cạnh nhân lúc bọn họ không chú ý, nghênh ngang đi chiếm chỗ phía trước của Chu Lâm, thuận lợi cắm ở đó.

Chu Lâm giận dữ, dùng sức ấn còi, lớn tiếng mắng hắn ta về sau mua mì ăn liền mất gói gia vị.

Mạnh Nhất nheo lại mắt nở nụ cười, tiếp lời: “Cũng không có nĩa.”

Sau khi về đến nhà, Chu Lâm gấp không chờ nổi mà lấy hợp đồng kí được hôm nay đưa Mạnh Nhất xem, chỉ vào điều khoản ở mặt trên nói với cậu: “Em xem, về sau mỗi tháng anh sẽ có nguồn thu cố định, sau này livestream là công việc chính thức của anh, mỗi ngày đều phải livestream.”

Mạnh Nhất cảm thấy kiêu ngạo từ đáy lòng vì Chu Lâm: “Quá giỏi, trước đây giáo viên âm nhạc trường em phải mất nửa năm mới kí được hợp đồng, anh còn chưa đến ba tháng đã được.”

“Nhưng công lao của việc này hơn phân nửa là do em, nếu không có năm vạn fans của em, hiện tại chắc anh đã bỏ livestream.” Chu Lâm nói, “Người giỏi là Nhất Nhất của chúng ta.”

Chu Lâm quyết định cơm tối mời Mạnh Nhất đi ăn, chúc mừng bản thân lần đầu tìm được công việc chính thức.

Chu Lâm hỏi Mạnh Nhất muốn ăn cái gì, Mạnh Nhất nghĩ nghĩ nói: “Đi ăn tiệm cơm cafe lần đầu chúng ta gặp mặt đi.”

Tiệm cơm cafe bọn họ xem mắt vẫn ảm đạm như thường, sau khi hai người tiến vào lập tức ngồi ở vị trí lần đầu gặp mặt.

Người phục vụ vẫn là người lần trước, mặt không cảm xúc tới hỏi: “Các anh gọi món gì ạ?”

Mạnh Nhất nói: “Một sủi cảo tôm, một canh ninh xương sườn, một đĩa xá xíu bánh cuốn.”

Chu Lâm vô cùng ăn ý mà nói: “Tôi cũng gọi giống vậy.”

Hôm nay Chu Lâm vô cùng vui, gọi hai chai bia, vừa uống vừa nói với Mạnh Nhất những chuyện thất bại khi gây dựng sự nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học.

Mạnh Nhất yên lặng nghe, cậu quen Chu Lâm lâu như vậy, lần đầu tiên nghe hắn nói đến việc này, cảm thấy rất có ý tứ.

Nhưng tửu lượng của Chu Lâm cũng không quá tốt, uống đến bình thứ hai thì máu nóng lên đầu, gương mặt phiếm hồng, lời nói cũng càng chua xót.

“Thật ra anh rất vô dụng, lớn như vậy mà cũng không có công việc đàng hoàng, còn dựa vào tiền sinh hoạt trong nhà.”

Mạnh Nhất ngồi vào bên người hắn, vỗ vỗ lưng hắn ôn nhu an ủi: “Chuyện này chứng tỏ anh đã thắng ở vạch xuất phát, người khác hâm mộ còn không được, hơn nữa từ hôm nay trở đi anh đã có công việc của mình, anh có thể dựa vào nỗ lực của mình mà kiếm thật nhiều tiền.”

Chu Lâm ngẩng đầu nhìn Mạnh Nhất, vẻ mặt mang theo chút dỗi hờn: “Liệu em có ghét bỏ anh yếu kém không?”

Mạnh Nhất cười nói: “Không, Nhất Nhất yêu anh.”
Bình Luận (0)
Comment