Edit: Cánh Cụt
Chu Lâm theo nguyên tắc không lãng phí, rót toàn bộ hai chai bia, cuối cùng lúc đứng lên từ vị trí thì hơi lắc lư, suýt nữa không đứng được.
Trước khi ăn cơm tối là Chu Lâm lái xe tới, hiện tại hiển nhiên là không thể lái về, đành phải gửi xe ở ven đường, hai người một lần nữa gọi xe taxi.
Từ quán ăn về nhà mất có năm phút, xuống xe Mạnh Nhất hỏi Chu Lâm: “Anh còn đi lên cầu thang được không?”
Đầu óc Chu Lâm còn thanh tỉnh, cho nên không biết xấu hổ: “Không đi được, muốn Nhất Nhất cõng.”
Chu Lâm chỉ thuận miệng nói, không ngờ Mạnh Nhất thật sự đồng ý, cúi lưng muốn cõng Chu Lâm.
Chu Lâm thấy thế cười thành tiếng: “Thân thể như em mà không sợ bị anh đè hỏng à.”
Mạnh Nhất nghiêm túc nói: “Không đâu, sức em rất lớn, anh cứ việc nằm lên.”
Nghe Mạnh Nhất vừa nói như vậy, Chu Lâm thực sự muốn thử xem, để cậu biết một thân cơ bắp này của hắn to lớn như nào.
Kết quả khi Chu Lâm muốn áp xuống lưng Mạnh Nhất, cặp tình nhân ở phòng 502 đúng lúc đi xuống từ trên lầu, Chu Lâm vội vàng duỗi tay đã đưa ra được một nửa, quy củ mà đứng thẳng.
Nữ sinh liếc mắt một cái liền thấy Mạnh Nhất, kinh hỉ nói: “Ồ, thầy Mạnh đã lâu không gặp, không phải anh về quê à, trở về từ khi nào vậy?”
Mạnh Nhất thẳng lưng, cười nói: “Đã lâu không gặp, tôi trở lại từ cuối tuần rồi.”
“Oa thật tốt, em còn tưởng về sau chúng ta sẽ không được gặp nhau.” Nữ sinh nhiệt tình hỏi, “Vậy sau này anh còn sống ở 502 với bọn em không? Phòng bên cạnh bọn em được sửa sàn rồi, vẫn chưa có ai ở đâu.”
Mạnh Nhất sửng sốt, lập tức nhìn về phía Chu Lâm.
Chu Lâm mau chóng quay đầu đi, giả bộ thưởng thức phong cảnh trong đêm tối.
Mạnh Nhất quay đầu nói với cặp tình nhân: “Hiện tại tôi ở 602, tạm thời chắc sẽ không dọn xuống đâu.”
Cặp tình nhân nghe vậy nhìn Mạnh Nhất, lại nhìn Chu Lâm, đột nhiên như là hiểu cái gì đó, cười nói câu “Tạm biệt”, luống cuống mà nắm tay nhau chạy đi.
Mạnh Nhất chờ bọn họ đi xa mới nhướng mày hỏi Chu Lâm: “Anh bảo cho thuê rồi mà?”
Chu Lâm gãi gãi đầu giả ngu: “Phòng ở trong tiệm được thuê quá nhiều, đôi khi khó tránh khỏi bị nhớ nhầm.”
Mạnh Nhất lười vạch trần hắn, trộm nhếch lên khóe miệng, đôi tay để ở sau lưng nhảy chân sáo lên lầu.
Chu Lâm đuổi theo từ phía sau: “Em bảo muốn cõng mà?”
Mạnh Nhất cũng không quay đầu lại: “Không cõng.”
Chu Lâm dỗi, đi theo phía sau Mạnh Nhất vào cửa, không còn gì luyến tiếc mà nằm trên sô pha, miệng nói: “Một giờ trước còn nói yêu anh, hiện tại đến cõng còn không thèm.”
Mạnh Nhất không để ý đến hắn, vừa vào cửa đã bắt đầu bận việc, ra vào ban công mấy lần, hết thu quần áo lại cho Nhị Nhị ăn, lát sau ra nhìn thì phát hiện Chu Lâm đã nằm trên sô pha ngủ rồi.
Lúc này cách thời gian Chu Lâm livestream có mười phút, theo lý mà nói hôm nay là ngày đầu tiên Chu Lâm ký hợp đồng, phải livestream đúng giờ mới được, nhưng Mạnh Nhất thấy Chu Lâm ngủ say như vậy thì không nỡ gọi hắn dậy, đành phải ngồi xuống trước máy tính, thông báo giúp hắn.
“Phòng livestream của 00” đã tụ tập rất nhiều người đến vì thích xem đấu địa chủ, sau khi Mạnh Nhất vào thì mở microphone, đầu tiên là nói lời xin lỗi với khán giả: “Ngại quá, đêm nay 00 uống chút rượu nên nghỉ ngơi, hôm nay tôi thay anh ấy livestream.”
Khán giả đang ngồi chờ nghe thấy lời này, lập tức đi mất một nửa, một nửa còn lại là fan Nhất Nhất.
Các fan vui vẻ cực kỳ, nói: “Thật tốt quá thật tốt quá, đã lâu không thấy Nhất Nhất livestream!”
“Tìm cảm giữa Nhất Nhất và 00 thật tốt, còn giúp đỡ nhau như này.”
“Hôm nay Nhất Nhất muốn livestream gì?”
Mạnh Nhất trả lời nói: “Tiếp tục vẽ truyện đi, tôi dừng hơi lâu rồi, hôm nay tranh thủ vẽ tiếp.”
Các fan liên tục nói vâng.
Mạnh Nhất đóng mic, cúi xuống bàn vẽ, yên lặng sáng tác.
Các fan không quấy rầy cậu, vừa xem cậu vẽ tranh, vừa trò chuyện trong mục bình luận, tuy rằng không có tiếng, nhưng không khí lại vô cùng hài hòa.
Ngẫu nhiên đến lúc mệt mỏi, Mạnh Nhất sẽ ngẩng đầu nhìn mọi người nói chuyện phiếm trong mục bình luận, chọn vài vấn đề hay trả lòi, thả lỏng hai mắt của mình.
Lúc này ở mục bình luận có vị fans đang kể phiền não của mình: “Em với bạn trai yêu nhau đã được hai năm, gần đây cha mẹ anh ấy nói muốn gặp em, em rất khẩn trương, các chị em có thể chia sẻ lần đầu tới thì nên chú ý gì không?”
Các chị em cho nàng rất nhiều chú ý, có người nói nên mang quà, cũng có người nói nên chủ động giúp nấu ăn, cuối cùng có một fan nói: “Hỏi Nhất Nhất là được mà, Nhất Nhất chắc hẳn đã gặp phụ huynh của 00 rồi nhỉ?”
Mạnh Nhất thấy mình bị nhắc đến, lập tức mở mic, giải thích nói: “Không có không có, chúng tôi còn chưa đến mức gặp phụ huynh.”
Vừa dứt lời, người nào đó vốn nên ngủ trong phòng khách đột nhiên xông vào, trong tay giơ điện thoại, tiếng khàn khàn mà nói với Mạnh Nhất: “Nhất Nhất, mẹ anh mới vừa gọi điện bảo tối mai em tới nhà ăn cơm.”
Mạnh Nhất “!”
Mạnh Nhất hoảng loạn, quên tắt microphone, trực tiếp quay đầu hỏi Chu Lâm: “Sao mẹ anh lại đột nhiên muốn cùng ăn cơm?”
Chu Lâm nói như thể lẽ đương nhiên: “Ngày mai là thứ sáu, cuối tuần anh đều về nhà ăn, hiện tại em là người một nhà với chúng ta, đương nhiên là về cùng nhau rồi.”
Mạnh Nhất nghe được dòng “Người một nhà” thì hơi sửng sốt, có chút khẩn trương hỏi: “Em đến nhà ăn thì có cần mang quà gì không?”
Chu Lâm nói ra câu sến súa: “Em chính là món quà tốt nhất rồi.”
Màn hình của phòng livestream đằng sau đã chết lặng.
Ngày hôm sau lúc Mạnh Nhất đi làm vẫn luôn nghĩ về chuyện buổi tối gặp phụ huynh, tuy rằng cậu đã quen mẹ Chu Lâm lâu rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận người yêu của con trai họ mà ra mắt phụ huynh, cảm giác khác rất nhiều.
Khi Mạnh Nhất vào WC có lên mạng tìm rất nhiều về việc xem mắt phụ huynh, càng xem càng khẩn trương.
Trước khi tan làm Chu Lâm gửi tin nhắn cho Mạnh Nhất: “Bây giờ anh đi đón em trai tan học, lát em đến trung học thực nghiệm gặp anh đi.”
Mạnh Nhất trả lời “Oke”, ra khỏi cửa lớn của office building mua chút hoa quả, liền vội vàng đi tới trung học thực nghiệm.
Tới cửa trường quen thuộc, từ xa xa Mạnh Nhất đã thấy Chu Lâm đi xe máy điện chờ ở cửa trường.
Mạnh Nhất đi qua hỏi hắn: “Sao anh không lái xe?”
Chu Lâm nói: “Buổi tối cơm nước xong về nhà không có chỗ dừng xe nên không lái.”
Mạnh Nhất cảm thấy có lý, không nghĩ nhiều, đứng cùng Chu Lâm chờ trước cửa trường.
Không bao lâu sau trường học vang lên chuông tan học, bọn học sinh lục tục mà đi ra ngoài.
Mạnh Nhất nhìn một cái đã nhận ra Trần Lê trong một dàn học sinh mặc đồng phục y hệt nhau, cùng với Hà Nghiệp vóc dáng cao cao bên cậu ấy.
Trần Lê cũng chú ý tới Mạnh Nhất, hưng phấn mà vẫy tay chạy sang đây.
“Đã lâu không gặp thầy Mạnh! Em rất nhớ thầy! Thiệp chúc mừng của em thầy đã nhận được chưa?”
Hiện tại Trần Lê cắt tóc ngắn, cả người trông có tinh thần hơn hẳn so với trước kia, Mạnh Nhất thấy vô cùng vui mừng, cười nói: “Nhận được rồi, thầy cũng rất nhớ em, sang năm thi đại học rồi, cố lên nha.”
Trần Lê gật gật đầu, nhìn Hà Nghiệp phía sau không lại gần cùng mình, nói với Mạnh Nhất: “Vâng, hiện tại toán em học không tốt lắm, Hà Nghiệp thường xuyên đến giúp em học bù sau khi tan học.”
Mạnh Nhất nói: “Khá tốt khá tốt.”
Lúc này xe phụ huynh Trần Lê tới, Trần Lê nói với Mạnh Nhất “Chào thầy Mạnh”, liền lên xe cùng Hà Nghiệp.
Qua một lát Chu Tiểu Lâm cũng đi ra từ cổng trường, đôi tay để trong túi, trông rất lạnh lùng.
Cậu ta thấy Chu Lâm thì khinh thường hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Chu Lâm nói: “Tới đón em.”
Chu Tiểu Lâm nhíu nhíu mày, nhìn xe điện, lại nhìn Mạnh Nhất bên cạnh, hỏi: “Ba người chúng ta thì ngồi như nào?”
Chu Lâm với Mạnh Nhất cùng sửng sốt, ngơ tại chỗ vài giây.
Cũng may Chu Lâm cái khó ló cái khôn, lập tức nghĩ ra một biện pháp tương đối ổn thoả: “Anh sẽ đi xe điện cùng chị dâu, em ngồi xe buýt đi.”
Nói xong chở Mạnh Nhất nghênh ngang mà đi.
————