Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 67

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gấu Lam

Phông nền trời xanh thẳm, một tầng lồng phòng hộ trong suốt treo cao, đem tinh cầu thủ đô bao trùm, phương xa, một chút màu đen xuất hiện, lập tức là một đám điểm đen, giao thành một vùng, như quần nhạn di chuyển.

Tinh hạm dẫn đầu chậm rãi hạ xuống, mềm mại đến không có phát ra một tia âm thanh, sau đó, hạm đội màu đen cũng theo sát hạ xuống.

Tại phía trước hạm đội, người hoặc mặc chính trang, hoặc mặc quân phục đều là khuôn mặt nghiêm túc, cùng đợi cửa hạm mở ra.

Cửa màu bạc tự động hướng hai bên cạnh tách ra, một cái cầu thang màu sắc tương đồng hạ xuống, ủng chiến màu đen sạch sẽ đến không dính vào một tia bụi bặm bước lên khu vực này, khuôn mặt người đàn ông theo tia sáng chiếu vào mà càng rõ ràng.

Thượng tướng Bird rùng mình, thân thể rắn chắc căng như dây đàn.

Hắn là thượng tướng có tư lịch già nhất liên bang, tay cầm quyền cao. Tuy nói quân chính chia lìa, nhưng đến địa vị cỡ hắn, gỡ bỏ mặt nạ che đậy ở bên ngoài, liền có thể nhìn thấy một con sư tử cắn vương miện thật chặc.

Nhưng hắn cũng không phải không kiêng dè gì, bất kỳ động vật gì đều sẽ có thiên địch. Mà hắn cũng sâu sắc kiêng kỵ một người.

Người đàn ông —— hoặc là dùng thanh niên để hình dung hắn chuẩn xác hơn, tại trong một đám tướng lãnh hơi một tí ba, bốn trăm tuổi, tuổi tác của hắn nhỏ nhất, ngay cả trên mặt của hắn, vẫn còn mang theo một chút tính trẻ con.

Nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn là lính gác mạnh mẽ nhất toàn bộ liên bang.

Ngay khi giày ngắn của thanh niên ngắn chạm được mặt đất, quân nhân tinh cầu thủ đô đều dùng nghi lễ quân đội đối với hắn.

Cùng bầu không khí nặng nề nghiêm túc bất đồng, trên tinh võng đã sớm làm ầm ĩ như một nồi nước sôi trào.

Tin tức nguyên soái mang theo thân binh trở về tinh cầu một số quân đêm không thể chợp mắt, cũng tương tự khiến mấy người kích động đến ôm thiết bị đầu cuối phát cuồng.

Nhóm Fan cuồng hận không thể đem mặt đều kề sát tới trong màn ảnh, chỉ muốn lại gần một chút xem gương mặt tuấn tú của nguyên soái.

Mà lí do nguyên soái trở lại tinh cầu thủ đô lần này càng để cho mọi người vì hắn ném hoa tươi dâng reo hò khen hay ——quặng mỏ nguồn năng lượng cùng mấy trăm tính mạng trên phi thuyền x97 kia đủ để cung cấp hỏa lực ba năm toàn bộ liên minh, không nghi ngờ chút nào lần thứ hai chứng minh cấp bậc của hắn.

Thời điểm ngày hôm sau mặt nguyên soái triệt để bộc lộ sáng sủa, tinh võng nổ tung như nghênh đón bạo vũ trụ.

Tại lúc lực chú ý của mọi người đều nhảy trên người Diệp Dịch, trên sân nhưng có hai người không hẹn mà cùng nghĩ một người khác.

"Con ta đâu?"

Tiêu thượng tướng cùng Tiêu thiếu tướng, giờ khắc này họ chỉ tâm tâm niệm niệm bao nhỏ tuổi nhất yếu ớt nhà bọn họ —— không, hiện tại đã không thể dùng cái từ này để hình dung cậu.

Khi Tiêu Ca nói cho Tiêu thượng tướng con trai nhỏ chính mình mê luyến duy tu cơ giáp, đồng thời buộc dây an toàn ở trên cơ giáp loạn sửa, ung dung tự tại phảng phất như con khỉ cây leo cây, này vị quân nhân đối mặt trùng tộc mặt đều không biến sắc thiếu chút nữa trợn trắng mắt một phen ngất đi.

Ngay khi hắn nói tiếp cho thượng tướng khỉ con còn cùng Diệp Dịch nói chuyện yêu đương, thượng tướng che ngực, cảm thấy bệnh tim của chính mình sắp bị doạ ra.

Tiêu thượng tướng bỏ ra đúng một tuần mới tiêu hóa xong sự thực kinh người này, trong lòng phát lên một luồng bi thương bắp cải thảo nhà mình sắp bị sói ăn.

Không quản con lớn nhất làm sao lời thề son sắt mà bảo chứng Tiếu Thanh Sơn sống rất tốt thậm chí bị Diệp Dịch nuôi mập hai cân, Tiêu thượng tướng vẫn muốn tận mắt xác nhận cải thìa có phải bị sói gặm nát không.

Khi gương mặt tái nhợt từ bên trong hạm đi ra, Tiêu thượng tướng cơ hồ muốn phun lửa.

Mặt Tiếu Thanh Sơn lộ ra trắng bệch không bình thường, hai gò má trở nên hồng, như là mang sương chu quả, dưới lông mi dày đặc lông vũ, cặp con ngươi vẫn luôn sáng ngời lại che lại một tầng sương mù, mà đôi môi thì lại cực kỳ giống cánh hoa khô héo, ở giữa môi khô héo là một điểm hồng.

Cậu vẫn như cũ nắm giữ khuôn mặt làm cho mọi người liên bang si mê nhất, mà bệnh trạng lại làm cho đao kiếm sắc bén của cậu như nhũn dần xuống dưới, càng thêm mấy phần yếu đuối.

Tiêu thượng tướng thậm chí không kịp trừng mắt về phía quân tình con lớn nhất nói dối, con ngươi tựa như tên rời cung bắn đến tay Diệp Dịch nắm chặt Tiếu Thanh Sơn.

Đó tuyệt nhiên là hai bàn tay bất đồng, tuy rằng đồng dạng đốt ngón tay thon dài, nhưng một cái che kín vết sẹo, một con khác thì lại nhẵn nhụi như sứ trắng.

Vốn là bàn tay khiến người không nghĩ tới, lại vào thời khắc này trùng điệp, phơi phới trong gió nhẹ hiện ra ở đây, cùng hết thảy trước mắt người xem phát sóng trực tiếp.

"Ngọa tào tình huống thế nào!!!"

"A a a dắt tay, nam thần của ta cùng nguyên soái ở cùng một chỗ khóc chít chít."

"Không muốn tin đồn có được hay không, sắc mặt Tiêu Thanh kém như vậy, nguyên soái hỗ trợ nắm cậu mà thôi, thiếu cho các ngươi lấy đó hắc người ta."

Từ lúc bắt đầu ngồi trên tinh hạm, Tiếu Thanh Sơn liền cảm thấy đầu có chút hôn mê, cái trán, hai gò má cùng cổ cũng bắt đầu lần lượt nóng lên, đặc biệt là trán, thật giống tại tầng cốt cách đó, có một đám lửa bắt đầu thiêu đốt, từ ngọn lửa không đáng chú ý, chậm rãi leo lên đầu óc của cậu, ngọn lửa nóng rực, thiêu đến cậu hoa mắt váng đầu.

Nhắc tới cũng kỳ quái, đầu óc tỉnh táo, lỗ mũi thông, cậu lại chỉ có thể ngửi được khí vị không rõ ràng trên người Diệp Dịch, nhưng trong lúc óc nấu hỗn loạn, khứu giác của cậu lại có thể dễ dàng phân biệt ra mùi vị người yêu.

Mùi vị đó không rõ ràng, đối với hắn hằng ngày không có nửa điểm ảnh hưởng, nhưng nó là ở chỗ đó, dùng tư thái cực kỳ bắt mắt xông vào thế giới của cậu.

Hắn lộ ra mồ hôi lạnh che kín tỉ mỉ trên cổ, da dẻ ẩn giấu ở dưới áo sơ mi như thế, cảm giác da thịt cùng vải vóc dính vào nhau làm cho cậu rất không thoải mái, nhiệt khí bốc hơi không ngừng, phảng phất như sủi cảo chôn ở trong lồng hấp.

Mà Diệp Dịch bên cạnh trên người lại mang theo một luồng lạnh lẽo, như là nước sương đọng trên lá ngày mùa hè, hấp dẫn cậu như chim nhỏ về tổ.

Vị quả bưởi nhàn nhạt đập tới, Diệp Dịch ôm Tiếu Thanh Sơn, mặc cho cậu dựa vào trên vai của mình, sợi tóc như có như không gãi cổ của hắn.

Diệp Dịch rũ mắt xuống, từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy lông mi thanh niên run lên một cái, đi xuống nhảy vào hai đạo hình quạt.

Gò má cậu ửng đỏ yếu ớt khiến hắn đau lòng.

Tiếu Thanh Sơn không muốn nói chuyện, thiếp gần hơn chút, như koala dựa vào bên người sẽ chỉ di động thân.

Này vốn không phải trường hợp trang nghiêm gì, Diệp Dịch chưa thông báo cái gì mỗ mỗ thượng tướng mỗ mỗ danh lưu tập thể nghênh tiếp của hắn, hắn chỉ là bình thường mà trở lại tinh cầu thủ đô, hiện trường nghiêm túc bất quá là mọi người áp đặt lễ phục cho nó.

Mà có hai người trực tiếp đem này đạo trường mặt vỡ ra thời điểm, vẫn là không cách nào tránh khỏi mà đưa tới một ít tranh luận.

"Thanh Thanh thật giống rất khó chịu bộ dáng, ngã bệnh sao?"

"Thỏ ty tử hoa(?) chính là thỏ ty tử hoa, một tháng trôi qua, cái gì cũng không thay đổi. Bị đập quăng một cái, cũng lần nữa tìm cây chứ đâu, thực sự là không ưa loại giả vờ dáng dấp yếu ớt này của cậu ta."

(?): Đây là một loại dây cuốn kí sinh, chắc nói THS chỉ biết bám người mà thôi. À mà công dụng của cái cây này cũng rất kì diệu:). Mọi người có thể tra thử.

26c111c94ecd787fc1224ff166e658f8.jpg

"Tích điểm khẩu đức ok, người tinh tường đều nhìn ra được cậu ấy đang phát sốt, đừng dùng ánh mắt ác ý mà như hiểu người khác."

"Đạo lý đó ta đều hiểu, tại sao đỡ cậu ta lại là nguyên soái? Không thể giao cho Dega sao?"

"Quan hệ tốt thôi, trước còn có paparazi nói hai người bọn họ là tình nhân, ta cười to ngọa tào???"

"Ta không cười được ta hiện tại phải khóc lớn hơn một hồi đây."

Trời đang lay động, có một quần chim bay qua, lồng phòng hộ mở ra như một tầng lớp gợn sóng.

Đôi môi Tiếu Thanh Sơn mở ra, kinh hô thành tiếng.

Cảm giác thân thể lơ lửng rất kỳ diệu.

Vai cùng cái đùi lớn bị bàn tay nâng, nhiệt độ lòng bàn tay thông qua một tầng vải vóc mỏng manh truyền tới, da dẻ rõ ràng toả nhiệt càng nóng, nhưng cậu có thể kỳ dị mà cảm giác tayDiệp Dịch càng tăng nhiệt độ ấm hơn.

"Mặt của ta đều vứt sạch." Tiếu Thanh Sơn kiên cường chống đỡ mí mắt, con ngươi ướt nước phản chiếu mặt Diệp Dịch, "Trong ba giây thả tôi xuống dưới."

"Ôm hoặc là cõng em chọn một cái." Diệp Dịch mặt không đổi sắc trả lời, cái cổ có thể cảm nhận được đối phương thở ra nhiệt khí.

"Tôi lựa chọn tự mình đi..."

Thanh âm cậu càng ngày càng nhỏ, Diệp Dịch hạ thấp mắt, phát hiện thanh niên đã nhắm mắt lại ngủ, lông mày nhăn lại, tựa hồ đăng thấy ác mộng.

Diệp Dịch thở dài một hơi, thân người cùng bóng cây đan dệt. Lúc trải qua một lúc nào đó, hắn ngừng lại, ánh mắt lướt qua đám người, ngắm nhìn một điểm nhỏ ở phương xa, sau đó, oành mà một tiếng, tia lửa nổ tung, linh kiện camera bị nổ cháy đen,

mơ hồ có dòng điện tháo chạy quá.

Ánh mắt Diệp Dịch như sương: "Điều tra rõ ràng đó là nhà ai."

Dega cúi đầu, ngữ khí mệt mỏi: "Vâng..."

Hắn thấy người đàn ông ấy ôm Tiếu Thanh Sơn tiến vào xe, trong lòng dời sông lấp biển.

Ngược lại không phải vì một cái ôm này, mà là vì hôm nay Tiếu Thanh Sơn khác thường.

Cả người toả nhiệt, thần trí ảm đạm, sau khi uống thuốc cũng không có tiêu giảm không giống như là phát sốt bình thường, trái lại như là...

Dega trong lúc hoảng hốt lại trở về một ngày chính mình thức tỉnh năng lực, phảng phất toàn thân đều ngâm mình ở trong nước nóng.

—— đó là dấu hiệu dẫn đường thức tỉnh.

" Thượng tướng Dega."

Carl· Bird tận lực vẫn duy trì ngữ điệu vững vàng, nhưng trong đó giấu diếm nhăn nhó cùng thẹn thùng lại bị Dega lập tức nhận biết ra.

Không gì khác, hắn cũng từng dùng loại thái độ cẩn thận từng li từng tí một đối mặt với Diệp Dịch thôi.

"Là ngươi à, Carl." Hắn thân mật chào hỏi, khóe mắt hơi cong thu lại băng lãnh, "Đã lâu không gặp, ngươi cao lớn lên thật nhiều. Ta lần trước thấy ngươi, ngươi còn chưa là lính gác đây."

Bên này cuồn cuộn sóng ngầm, phát sóng trực tiếp internet thì thập phần hỗn loạn.

"Nguyên soái vừa nãy trừng ta! Cười vui vẻ!"

"Tỉnh táo một chút, đó là trừng ngươi sao, đó là vì Tiêu Thanh diệt trừ nhân tố bất lợi được không?!"

"Nha nha nha nguyên soái trước đây cũng không quản phát sóng trực tiếp, người đàn ông đang nói chuyện luyến ái chính là không giống nhau, không quản mấy fan chúng ta chết sống."

"A a a nam thần Thanh Thanh cùng nguyên soái ở cùng một chỗ??? Ta con mẹ nó quỳ tạ ơn Carl, cua cua, nếu không phải ngươi từ hôn, ta liền không thấy được tình cảnh này rồi!"

"Không biết các ngươi đang gào cái gì, ngược lại bản nhan cẩu rất hài lòng..."

"Vào lúc này có phải là nên lấy món đồ kia."

"Biểu tình bao ngài chọn đã đến hàng: Người ta trai tài gái sắc một đôi trời sinh, đến phiên yêu quái ngươi đến phản đối sao? jpg "

****

Giữa chân mày nhíu chặt cửa Tiếu Thanh Sơn giãn ra, tối tăm cùng ánh sáng giao hòa, cậu mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh vầng sáng.

Phạm vi của thần thức tiến một bước lớn ra, chỉ cần cậu muốn, tiếng vang cùng vật nhỏ trong phạm vi vạn dặm đều bị cậu phát hiện.

"A Dịch?" Cậu thấp giọng kêu, nhưng Diệp Dịch không ở nơi này, cũng không tìm được tung tích của hắn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Ca nâng một chén đằng sương trắng thủy vào phòng, đem chén nước đặt ở trên tủ đầu giường, nói: "Tỉnh rồi."

"Diệp Dịch đâu?" Tiếu Thanh Sơn hỏi, lông mi cụp mắt thu lại, trong con ngươi một mảnh nước thu.

Tiêu Ca tức giận nhướng mày, kéo một cái ghế tựa ngồi xuống: "Em tỉnh lại, không hỏi tình trạng của mình, ngược lại trước tiên quan tâm tới Diệp Dịch?"

Tiếu Thanh Sơn chuyện đương nhiên trả lời: "Em rõ ràng tình huống của chính mình, không cần phải hỏi, thế nhưng Diệp Dịch thì không giống như vậy."

Tiêu Ca: "..."

Hắn quăng mặt qua, đầu lưỡi đảo qua cằm trên, luôn cảm thấy có chút chua xót.

Nuôi em trai hai mươi năm, một chốc đầy đầu đều là người yêu của cậu.

Tiêu Ca không nghe câu hỏi của Tiếu Thanh Sơn, ngón tay như có như không mà gõ đầu gối của chính mình, đem lời bác sĩ bẩm báo cho Tiếu Thanh Sơn nghe:

"Thanh Thanh, em hãy nghe anh nói, em thức tỉnh trở thành dẫn đường. Theo lý mà nói, sau khi trưởng thành sẽ không tiến hành phân hoá nữa, nhưng em là một ngoại lệ, hơn nữa tình huống của em phức tạp hơn —— chúng ta không có tìm được lượng tử thú của em, đừng nói là vật còn sống, đến trứng cũng không có. Em nói cho anh, em có thể nhận biết được sự tồn tại của nó không?"

Tiếu Thanh Sơn lắc đầu, uống một hớp nước, cổ họng khô ráo dễ chịu chút.

Thần sắc cậu hờ hững, toàn bộ hành trình lông mày cũng không nhúc nhích một chút, hồn nhiên không như là một dẫn đường mới vừa thức tỉnh—— càng khỏi nói trước đó cậu còn cố ý đi chợ đêm mua thuốc phân hoá.

Nói đến cái này, Tiêu Ca khẩn trương lên, đốt ngón tay co lại, quần bị tóm đến nhăn nheo một chút: "Em sẽ không phải dùng thuốc phân hoá chứ? Là Diệp Dịch ghét bỏ em, hay là do chính em? Em phải biết, loại thuốc này không có thông qua phê duyệt của liên bang, chúng ta cũng không biết nó ẩn giấu tác dụng phụ gì!"

Tiếu Thanh Sơn tay chắp lại: "Đám kia không phải đều bị anh chặn sao? Còn đem sào huyệt người khác phá hết —— đừng trừng em, em không cần dùng nó."

"Như vậy là tốt nhất." Tiêu Ca thở dài một hơi, đứng lên, một khắc cửa phòng sắp đóng chặt kia, hắn chần chờ nói: "Bình luận trên tinh võng, em đừng quá để ý, đều là người không rõ ràng tình huống đâm chọt. Còn có, xế chiều hôm nay anh sẽ cùng em đi bệnh viện kiểm tra, chớ sốt sắng, chỉ là kiểm tra sức khoẻ thường lệ."

Tiếu Thanh Sơn mỉm cười phất tay đối với hắn, kiểm tra sức khoẻ? E sợ trọng điểm là đi kiểm tra lực lượng tinh thần của cậu nhỉ.

Dù sao cậu là dẫn đường không có thú lượng tử, là người duy nhất xưa nay chưa từng có.

Tiếu Thanh Sơn mềm nhũn rút về trong chăn, thật giống đang nằm ở trong đám mây.

Cậu mở gián đoạn cá nhân, giới trò chuyện hiện ra, đối phương cơ hồ là ngay giây đầu tiên đã tiếp điện thoại của cậu.

*

Tiếu Thanh Sơn lấy xuống mũ bảo hiểm nặng nề, sợi tóc hơi có chút ngổn ngang, tóc rối nhếch lên trong thời gian dài bị ép bất đắc dĩ buông xuống.

Sau đó liền lặng lẽ ngẩng đầu lên.

"Tình huống —— "

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Diệp Dịch cùng Tiêu Ca hai mặt nhìn nhau, bác sĩ không cần nghe xong cậu hỏi hoàn chỉnh, liền trả lời: "Không có bất cứ dị thường nào, Tiêu tiểu thiếu gia rất bình thường."

Sói xám đem hai cái chân trước đặt trên đầu gối Tiếu Thanh Sơn, đáng thương gào gừ một tiếng, con ngươi băng màu xanh lam che lại một tầng hơi nước, có vẻ hơi lo lắng.

Bác sĩ đẩy kính mắt xuống: "Liên quan vấn đề tại sao không có thú lượng tử thú, chúng ta tạm thời chưa có cách nào giải thích, dù sao trước cũng không có tiền lệ, có lẽ qua mấy ngày nó sẽ xuất hiện, có lẽ nó cả đời cũng sẽ không đi ra. Nhưng các ngươi không cần lo lắng, ít nhất hiện tại, Tiêu tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh, đồng thời có thể thuận lợi điều khiển tinh thần lực của mình. Hiện tại, điều các ngươi cần phải phiền não nhất, không phải thú lượng tử, mà là vấn đề học viện của dẫn đường."

So với lính gác, tính cách dẫn đường ôn hòa hơn, nhưng vì nắm giữ năng lực vượt qua người thường, bọn họ tất nhiên cũng phải tiếp nhận quản khống của liên bang.

Không quản bọn họ ngày sau muốn tham quân, hay là đi làm bình thường, hoặc là ngồi xổm trong nhà, bọn họ đều phải thông qua bài kiểm tra tốt nghiệp dành cho dẫn đường.

Nên trong trường quân đội tự nhiên có học viện cho dẫn đường, nhưng thời gian từ nhập học đến tốt nghiệp cần là —— 20 năm.

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Nguyên thân đã tốt nghiệp, còn bắt cậu đi học nữa!

Diệp Dịch che tay cậu, tinh tế vuốt nhẹ, dịu dàng thắm thiết: "Trường quân đội ở tinh cầu cầu biên giới cũng không tồi, em có thể cùng ta."

Lần này tới đến tinh cầu thủ đô, chỉ có thể dừng lại một quãng thời gian rất ngắn, mà vừa vào trường quân đội, mỗi tuần ra ngoài đều phải báo cáo, cũng không phải nơi có thể rời đi.

Tiếu Thanh Sơn cảm thụ nhiệt độ trên mu bàn tay, rũ mắt xuống, sóng mắt lắc lư: "Tôi không nuốn đi học."

Ngôn luận của cậu như đứa trẻ, Tiêu Ca buồn cười nói: "Lúc trước thời điểm không phân hoá thì không quý trọng, hiện tại em muốn trốn cũng không trốn được."

Tiếu Thanh Sơn nghiêng người suy nghĩ, rất có vài phần xem thường, như là con mèo nhỏ lười biếng lại kiêu ngạo: "Tôi tự có phương pháp giải quyết."

Diệp Dịch nhấc mắt lên, con ngươi ngăm đen, hỏi: "Phương pháp gì?"

Giọng nói kia, như thể thật tin rằng người này có thể chạy khỏi sinh hoạt quân giáo 20 năm.

Con ngươi Tiếu Thanh Sơn vội vã xoay một cái: "Kiểm tra của dẫn đường có thể dùng chương trình học cao cấp thay thế chương trình học cấp thấp —— hiện tại rất nhanh cuối kỳ đi, tôi trực tiếp cùng học sinh thuộc khoá này thi không được sao?"

Tiêu Ca không nhịn được cười nói: "Dẫn đường thuộc khoá này tốt nghiệp không tới 50%, bọn họ học lâu như vậy, vẫn chỉ có thành tích như vậy, em tự tin như vậy sao?"

Tiếu Thanh Sơn nói: "Có a. A Dịch, anh có tin tôi hay không?"

Diệp Dịch nâng tay cậu lên, hôn mu bàn tay một cái, trầm giọng nói: "Ta tin."

Bác sĩ "Khụ" một tiếng, này còn có người nhìn đây, không thấy mặt Tiêu thiếu tướng đều đen sao?

Làm ví dụ đầu tiên ở liên bang sau khi trưởng thành mới phân hoá dẫn đường, nhưng không có thú lượng tử, tên Tiếu Thanh Sơn trên tinh võng liên bang liền đưa tới một trận thảo luận.

Có khẩn cầu chính mình cũng có thể phân hoá, có nghiên cứu lý do Tiếu Thanh Sơn không có thú lượng tử, cũng có người thì cũng không quan tâm đề tài này, chỉ là đơn thuần DISS Tiếu Thanh Sơn mà thôi.

Nguyên thân mặc dù là tiểu thiếu gia, nhưng cũng không để lại vết đen gì lớn, nói cứng chút, chính là cha anh cậu đều là quân nhân, chính mình lại yếu ớt cực kì, còn là người tâm linh thủy tinh.

Nhưng ở trong mắt một số người, cậu và Diệp Dịch nói chuyện yêu đương, chính là điểm đen to lớn nhất.

"Không có thú lượng tử không thể tính là dẫn đường đâu, tối đa chính là người bình thường có tinh thần lực cao hơn mà thôi. Này không phải là biện pháp Tiêu gia vì yểm trợ Tiêu Thanh nghĩ ra được đi."

"Ha ha là dẫn đường thì thế nào, loại kia gà yếu như cậu ta xứng với nguyên soái? Ánh mắt của nguyên soái cũng thật là có vấn đề, từ chối nữ thần của ta, cùng tiểu thiếu gia tốt hơn nhỉ, quả nhiên dòng dõi tốt chính là không giống nhau nha."

"Khó chịu, sau khi nhìn phát sóng trực tiếp, cả ngày đều khóc lớn. Nguyên soái thoát kiếp độc thân, tuyển người tốt một chút, tại sao lại là thỏ ty tử hoa."

Những ngôn luận như vậy, tràn đầy toàn bộ tinh võng, có chút người đi đường chúc phúc, đều bị vô tội liên lụy, bên trong tin nhắn chất đầy nhục mạ.

"Đây là sùng kính nguyên soái sao? Mẹ hắn đây là đang truy sao mà." Có bạn trên mạng quả thực không hiểu ra sao, người khác nói chuyện yêu đương bọn họ đánh rắm cái gì.

Lý trí người đi đường thường thường không đánh được bệnh thần kinh, trên tinh võng tinh phong huyết vũ dần lên, cũng không biết bên trong có có xen lẫn một số lợi ích trao đổi hay không.

Tiếu Thanh Sơn hắng giọng một cái, có nề nếp thì thầm: "Tiêu Thanh lại là dẫn đường, tuyệt, lúc chải vuốt tinh thần lực, hai người có thể đồng thời bị mất mạng không nhỉ."

Diệp Dịch lau cái trán,trên ngón tay ướt nhẹp mồ hôi.

Lúc mà hắn nghe đến mấy cái ngôn luận này, hắn tự nhiên là tức giận, thậm chí muốn bắt hết những người sau lưng nói câu nói này.

Nhưng Tiếu Thanh Sơn lại không phản ứng chút nào, thậm chí đọc một chút lời nói cho cậu nghe, cũng chỉ đưa ra lời bình: "Tôi cảm thấy họ nói rất có đạo lý, tinh thần lực của anh không có ngoan chút nào, lần trước đem tôi dằn vặt thảm."

Diệp Dịch vỗ xuống phía sau cậu: "Em có thể đánh sói xám hả giận."

Sói xám nằm trên mặt đất ngủ ngẩng đầu lên, liền trở mình, dùng cái mông đối Diệp Dịch.

Tiếu Thanh Sơn nắm bên eo hắn: "Tôi nói anh sao!"

"..." Hai viên con ngươi đen láy của Diệp Dịch hiện ra trầm hơn, bên trong con ngươi là Tiếu Thanh Sơn ngồi ở trên bụng hắn, bởi vì huấn luyện mà ra rất nhiều mồ hôi, một giọt mồ hôi đọng lại trên lông mi, đè nó cong cong, lại rất nhanh rơi khỏi.

Diệp Dịch mở miệng: "Em mà không đứng lên, lập tức liền ôn chuyện cũ."

Tiếu Thanh Sơn đưa ánh mắt như đao nhìn hắn, tay chống tại trên ngực của hắn, đứng lên.

Cậu sờ sờ cằm của chính mình: "Anh nói, tôi đem sự tình mình muốn tham gia kiểm tra phát đến internet, bọn họ sẽ có phản ứng gì ha?"

Khoảnh khắc nói đến lời này, cậu không có hảo ý nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment