Editor: Gấu Lam
Trường quân đội của tinh cầu thủ đô là một trong những trường học quyền uy nhất liên bang, hàng năm đều chuyển vận lượng lớn nhân tài cho quân bộ. Ngoại trừ người bình thường xem trò vui bên ngoài, không ít quân đoàn tướng lĩnh cũng sẽ để ý kết quả tốt nghiệp, mời chào học sinh có biểu hiện kiệt xuất lúc kiểm tra.
Mà kiểm tra năm nay, đã định sẽ chiếm được để ý của nhiều người hơn.
Bởi vì con trai nhỏ Tiêu gia cũng phải tham gia cuộc kiểm tra này, nhưng nhân sinh hai mươi năm trước kia, cậu chưa bao giờ tiếp thụ qua bất kỳ giáo dục liên quan đến dẫn đường.
Thời điểm tin tức thả ra, phần lớn bạn trên mạng cũng chính là cười cho qua, chỉ coi là cậu muốn sớm lãnh hội kiểm tra khủng bố cấp địa ngục.
Nhưng anti thì không nghĩ như vậy, người khác học hai mươi năm đều không nhất định có thể thông qua kiểm tra, cậu ta một người mới vừa thức tỉnh dẫn đường đi xem náo nhiệt gì, quả thực là mặt lớn, còn lãng phí tài nguyên trường quân đội.
Hơn nữa, môn kiểm tra là hạng mục hợp tác đoàn đội, cậu nói cậu qua không phải bẫy người sao?!
Anti vừa phân tích như thế, có thí sinh lập tức ngồi không yên, tuy rằng thỏ ty tử hoa lần đầu thử nghiệm bản thân leo lên không có gì không đúng, thế nhưng bị cậu cuốn lấy xui xẻo lại là chính mình!
Vì vậy, liền có một số người nặc danh yêu cầu trường quân đội tước đoạt tư cách kiểm tra của Tiếu Thanh Sơn.
Trường quân đội ngược lại là nhất quán lãnh khốc vô tình, đem những yêu cầu này toàn bộ đánh trở lại. Báo danh trước đã có xét duyệt,tên Tiếu Thanh Sơn có thể xuất hiện ở trong danh sách liền nói rõ cậu không thành vấn đề. Hơn nữa kiểm tra có hợp lệ hay không không hề chỉ nhìn điểm, mà là nhìn tổng hợp, nếu không sao hàng năm có nhiều thí sinh điểm cao mà phải ôm nỗi hận thi rớt chứ?
Đối với việc này, có bạn trên mạng biểu thị đồng ý, có thì lại cho rằng lời giải thích này là kết quả nguyên soái cùng Tiêu gia uy hiếp.
Trong khi mỗi người nói một kiểu, ngày kiểm tra đến.
"Tiêu Thanh, ngươi còn đến thật."
Tiếu Thanh Sơn xoay người, Carl chính không đồng ý mà nhìn cậu, đuôi lông mày nhướng lên một đôi con mắt xanh bích không chút nào che lấp buồn bực trong đó.
Ngoại trừ khóa chuyên ngành, lính gác cùng dẫn đường cùng nhau kiểm tra. Thành tích Carl ưu tú, nhảy lớp kiểm tra, không nghĩ tới trùng hợp đụng phải Tiếu Thanh Sơn, cũng coi là một chút nghiệt duyên.
Tạp Nhĩ lạnh lùng nói: "Khuyên ngươi một câu, hàng năm kiểm tra đều có người ngoài ý muốn bị thương, ngươi vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt."
Giọng điệu này cùng "Xin khuyên" không liên quan chút nào, giống như là giáo bá trước khi khai chiến tuốt ống tay áo đấu võ mồm.
Tiếu Thanh Sơn liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi vẫn là lo lắng cho chính ngươi đi."
Carl hừ một tiếng: "Yên tâm đi, ta chỉ sẽ xuất hiện trong danh sách thí sinh ưu tú. Mà ngươi? Bỏ thi đi, ngươi thật sự coi võ vẽ mèo quào của ngươi rất lợi hại phải không? Vậy là người khác nhìn ngươi yêu kiều, tận lực nhường ngươi mà thôi. Mà nơi này, thí sinh vì hợp lệ chỉ có thể đem hết toàn lực, thậm chí xuống tay ác độc. Thời điểm đó ngươi cho dù khóc cũng không có ai an ủi ngươi."
Cậu có thể đánh nhau cũng biết? Xem ra Dega không ít ở trước mặt Tạp Nhĩ nhắc tới chính mình, chính là không biết hắn là hữu tâm hay là vô tình.
Không đáng kể. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn mà.
Tiếu Thanh Sơn mỉm cười: "Vậy ta còn thực sự đa tạ lời nhắc nhở của ngươi. Bất quá lời không thể nói quá vẹn toàn, hi vọng lúc ngươi rớt đừng khóc nhè."
Trận đầu kiểm tra là thi viết.
Tiếu Thanh Sơn chiếu theo dãy số trên khảo chứng tiến vào phòng thi, bên trong phòng học đã ngồi đầy người.
Nhìn thấy cậu,tiếng nói chuyện líu ra líu ríu ngừng một chút, có người tự nhiên chuyển đổi đề tài, phòng học liền khôi phục thành bộ dáng bình thường.
Được thôi, lời hay nhớ kỹ, nói xấu cậu coi như không nghe.
Cái bàn cùng người bị cậu bỏ lại đằng sau, Tiếu Thanh Sơn dừng bước lại, đối diện là thanh niên tóc vàng mắt xanh, đang buồn bực ngán ngẩm mà ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nhận ra được ánh mắt Tiếu Thanh Sơn, hắn quay đầu, hai người hai mặt nhìn nhau.
Cũng thật là không trùng hợp không thành sách.
Carl mí mắt nhảy một cái, liên tục va vào thỏ ty tử hoa, xúi quẩy.
Còn có, người bên trong góc phòng học đối cậu phát hoa si cũng thực sự là phiền chết rồi.
Không phải là mặt dáng dấp không tệ sao, đại kinh tiểu quái.
Cách cuộc thi bắt đầu còn có một quãng thời gian, Carl đứng lên, chân ghế vẽ ra tiếng vang chói tai.
"Cậu ấy thật là trắng, giống như sữa vậy, ngọt ngào."
"Ngươi nói ta đều đói, bất quá mặt của của cậu ấy ta có thể ăn ba bát cơm trắng!"
"Ngươi thực sự là một nhan cẩu nông cạn, ta yêu thích —— nha!"
Kèm theo tiếng nữ sinh rít gào, chén nước theo mặt bàn rung động mà ngã xuống, nước trái cây chảy xuống xuống, trên mặt đất hiện ra một vũng nước nhỏ.
Carl từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm hai người, trong mắt ngưng tụ một tầng sương.
"Xin lỗi." Hắn nói, ngoạn vị cười cười, "Các ngươi không ngại đi?"
Nữ sinh run một cái, biên độ nhỏ mà lắc lắc đầu.
Tiếu Thanh Sơn chuyển bút, cán bút ở giữa ngón tay bay lượn.
Một sai lầm, bút từ đầu ngón tay lướt xuống, khi nó rơi trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, một cái tay khác giành trước tiếp nhận nó.
Tay còn lại, bút yên tĩnh nằm ở trên bàn, Tiếu Thanh Sơn mạn bất kinh tâm nghĩ, buổi tối gọi A Dịch dạy mình chuyển bút cho tốt.
Carl đi dạo trở về, sợi lệ khí trong lòng tiêu tan không ít, hắn nhìn thẳng phía trước, bước chân như thường.
Quai hàm thỏ ty tử đế hoa, ánh mắt phóng không, hồn ở trên mây.
Lông mi thật dài như là cánh bướm, thỉnh thoảng vẫy một chút.
Carl chính mình cũng không phát hiện, thời điểm đi đứng, ánh mắt của hắn luôn đuổi theo mặt Tiếu Thanh Sơn.
Một tiếng vang trầm thấp, có thí sinh nghi hoặc mà nhìn phía bên cửa sổ, dư quang bên trong Tạp Nhĩ đã không thấy tăm hơi.
Con ngươi Tiếu Thanh Sơn cháy khét chẳng biết lúc nào khôi phục thần thái, con ngươi như thủy tinh châu xê dịch về đuôi mắt.
"Ngươi quỳ ta làm gì?" Cậu nói.
Mấy chục đạo ánh mắt xuyên thấu cái bàn, giống như lửa thiêu nướng hắn, Carl cắn răng nói: "Tiêu Thanh!"
Thần kinh phản xạ nhạy cảm làm cho hắn ngã xuống đất trong nháy mắt lấy tay chống được thân thể, nhưng tư thái ngã sấp xuống chung quy không quá tao nhã.
Tiếu Thanh Sơn ngoáy đầu lại, một đôi mắt sáng như nước: "Làm sao? Chính ngươi ngã, bắt ta xì?"
"Ngươi ——" Carl nhớ lại vừa nãy, hắn bình thường đi tới, sau đó liền có một vật như dây thừng ôm lấy bắp chân của hắn, lôi kéo mạnh mẽ về phía sau, hắn lập tức phục sát đất.
Carl cúi đầu, trên sàn nhà không có thứ gì.
Không thể nào là ảo giác.
Hắn nghi ngờ nhìn chung quanh một vòng phòng thi, ánh mắt cuối cùng lại trở về trên người người trước mắt.
Tiếu Thanh Sơn nở nụ cười, dường như vô tội, lại có điểm hung hăng.
Tuyệt đối là cậu!
Tạp Nhĩ có thể nghe thấy hàm răng gặm mài nhỏ: "Ngươi chờ ta."
Trên màn ánh sáng nửa trong suốt, thời gian từng giây từng phút mà nhúc nhích, mắt quản chế du tẩu khắp phòng, không góc chết mà ghi chép biểu tình cùng động tác của mỗi người.
Ngòi bút ở trên màn ảnh vẽ ra một đạo đường nét thật dài không có ý nghĩa, Carl dừng viết, đầu hơi choáng váng.
Năm nay thi viết khó hon so với dĩ vãng.
Còn sót lại nửa giờ, hắn còn có hai đề toán cùng ba bài khái quát không viết xong.
Carl cũng không phải quá sốt sắng, thành tích trong trường quân đội của hắn vẫn luôn duy trì mười hạng đầu, hắn còn cảm thấy khó khăn, chớ nói chi là những người khác.
Hắn khoảng năm đề, người khác thì có mười đề không biết, thành tích không dễ nhìn, nhưng kết quả sẽ không xấu.
Giãy giụa một phút chốc, Carl nhấc mắt lên, vọng hướng về bóng lưng phía trước,trình độ thật cẩn thận không khác nào thời điểm thực chiến diễn luyện tránh né đạn huỳnh quang phe địch.
Hắn trước tiên nhìn thấy, là hơi vây quanh lưng,áo khoác rộng lớn khiến cậu có chút gầy gò. Dọc theo vải vóc màu đen hướng lên trên, là một đoạn cổ, chôn thấp, rất trắng, xương cổ thứ bảy bất ngờ nổi lên.
Carl sững sờ, cậu cư nhiên ngủ ở trên trường thi?!
Kiểm tra trọng yếu như vậy, tâm cậu không khỏi cũng lớn quá rồi đó?!
Không, Carl híp mắt, có lẽ ngủ mới là lựa chọn tốt nhất.
Thành tích thỏ ty tử làm sao hắn quá là rõ ràng, khoa học xã hội còn ổn, dính đến tính toán, hai mắt cậu liền tối thui.
Ngược lại cũng không có điểm, còn không bằng dành thời gian nghỉ ngơi.
Carl cười nhạo một tiếng, tiếp tục giải đề.
Sau khi kết thúc kiểm tra, quang bình tự động chồng chất, dữ liệu bị truyền tống đến siêu máy tính của trường học, không cần một canh giờ, có thể cho ra thành tích.
"Tiêu Thanh, cảm giác làm sao?" Carl giả mù sa mưa hỏi.
Tiếu Thanh Sơn tinh nhãn mông lung, chậm rãi xoay người, lười biếng nói: "Vẫn tốt, tương đối đơn giản."
Ngươi còn giả bộ. Carl giả cười: "Ta cũng cảm thấy rất đơn giản."
Tuy rằng hắn cuối cùng chưa xong một đề trình bày và phân tích cùng đề toán, nhưng muốn nói thành tích cuộc thi, hắn có tự tin sẽ không thua cậu.
Tiếu Thanh Sơn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn: "Vậy thì thật là đáng mừng."
Thi viết qua đi, là nghỉ trưa. Đến buổi chiều, vòng kiểm tra thứ hai bắt đầu.
Môn lính gác cùng dẫn đường kiểm tra bất đồng, Tiếu Thanh Sơn cũng không gặp Carl.
Bên trong màn hình giám thị, thanh niên yên tĩnh ngồi ở trên ghế, bên cạnh náo động phảng phất không có quan hệ gì với cậu.
Bỗng nhiên, lông mi cậu run lên, thật giống phát hiện cái gì, mí mắt vừa nhấc, nhìn về máy thu hình bí mật.
Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, đem nội thất chia làm mấy ô vuông sáng cùng tối, mà câuh vừa vặn nằm ở giao giới, một con mắt sáng đến phát sáng, một con khác thì lại núp trong bóng tối, mang theo điểm phong mang không rõ ràng.
Diệp Dịch bệ vệ dựa vào trên ghế ngồi, khóe môi cắn câu, nở nụ cười một tiếng.
Trừ hắn bên ngoài, còn có tướng lĩnh khác cũng ngồi theo dõi phòng, quan sát biểu hiện thí sinh.
"Ôi, càng trôi qua, không sai, cháu trai của ngài tương lai có hi vọng nha."
Một trận tiếng khen truyền đến, thượng tướng Bird bị ba bốn người trên mặt mang theo nịnh nọt vây quanh.
Trước mặt hắn khen biểu hiện của Carl.
Bird thật là tự hào, cười cong mắt, vài đạo nếp nhăn nơi khóe mắt kéo dài ra.
Trải qua chuyện từ hôn, gia tộc Bird và Tiêu gia xem như là kết thù. Bird nhếch môi, hỏi: "Tiêu, con trai ngươi biểu hiện như thế nào?"
Tiêu thượng tướng ôm ngực, đầu cũng không chuyển, chỉ nhìn chằm chằm mặt nhỏ của con trai:
"Kiểm tra mới bắt đầu đây, chắc chắn cũng sẽ không kém."
"Ha ha, đó là đương nhiên, có ngài và nguyên soái tự mình giáo dục, không ở trong mười người đứng đầu, thực tại không thể nào nói nổi."
Một đạo âm thanh lạnh như băng sương xen vào: "Đứng nhất."
Bird kinh ngạc nhìn phía Diệp Dịch, người đàn ông hơi nhắm mắt, như là đao bán ra khỏi vỏ.
Diệp Dịch lập lại: "Ta nói em ấy sẽ đứng nhất."
Trong sân kiểm tra, để một vật thể hình chữ nhật khổng lồ, mặt trên che kín một tầng màn dày, chất liệu đặc thù, cho dù là dẫn đường cũng không thể nào phân rõ đồ vật bên trong.
Ngoại trừ Tiếu Thanh Sơn.
Cậu đã dò ra được, động vật bên trong cùng nhân số thí sinh tương đồng.
Mà giám khảo nói cũng chứng thực ý nghĩ của cậu: "Đề lần kiểm tra này, là ít nhất thuần hóa một con đam mê thú."
Vừa dứt lời, màn bị xốc lên, một trận tiếng hút không khí vang lên.
Trong lồng tre đam mê thú thấy ánh sáng, bắt đầu bất an gào thét, mỗi một thanh gầm rú đều mang sức mạnh đầu độc lòng người, đã có dẫn đường không ngăn được mê hoặc, đi tới, tay kéo lấy cửa lồng, muốn thả bọn nó ra.
Trong nháy mắt tay hắn chạm được cửa lồng, một trận kích thích mãnh liệt nhảy lên đầu của hắn, hắn hoảng du du mà ngã xuống.
"Out." Giám khảo nói, không mang theo tình cảm mà nhìn nhân viên công tác mang theo thí sinh hôn mê rời đi, "Lần này kiểm tra không bố trí quá nhiều quy tắc, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, một, không thể đụng vào lồng, hai, không thể bị đam mê thú mê hoặc, bằng không các ngươi sẽ trực tiếp đánh mất tư cách kiểm tra."
"Lại là đam mê thú..." Bird hứng thú quan nhìn màn ảnh, "Dẫn đường bên này có thể so với lính gác thì thú vị nhiều lắm."
Đam mê thú, đơn giản tới nói, chính là thiên địch của dẫn đường. Chúng nó chống lại tinh thần lực cực cao, còn có thể ngược hướng khống chế dẫn đường. Cũng may chúng nó là động vật sống một mình, hơn nữa thông minh thấp hơn, nếu không nhất định sẽ tạo thành uy hiếp đối với nhân loại.
"Roẹt —— "
Một mảnh máu tươi trên đất mặt, một thành niên bị đam mê thú cắn vào cổ, hai ba lần liền chế phục đối phương, bắt đầu hưởng dụng món ăn trên bàn. Mà đam mê thú còn lại ngửi thấy được mùi máu tanh, cũng bắt đầu rục rà rục rịch.
Chỉ có điều có đầu đất mới công đánh tộc nhân của mình, có con khác thì dụ dỗ dẫn đường ở đây. Kiểm tra bắt đầu bất quá mười phút, đã có 13 thí sinh bị đưa ra phòng thi.
Mà tình huống cũng không phải là nghiêng về một phía, đã có thí sinh bắt đầu ứng đối tình huống này. Dưới sự khống chế tinh thần lực, một đam mê thú không tình nguyện bò đến cạnh lồng, đối thiếu niên tóc vàng đối diện thấp giọng gầm rú.
Giám khảo thấy tình cảnh này, hài lòng gật gật đầu.
Không hổ là học sinh ưu tú nhất lần này, nhanh như vậy liền thuần phục một đam mê thú, thông qua thử thách.
"Người học sinh này không tệ, hắn tên gì, quân đoàn chúng ta muốn!" Bird vỗ xuống bàn, liền nghiêng đầu sang chỗ khác xem màn hình Tiêu thượng tướng, "Ồ? Còn trai của ngài làm sao không tiến lên đi?"
"Sau khi toàn bộ đam mê thú thuần phục xong xuôi, kiểm tra liền kết thúc rồi à?"
Vấn đề thanh niên quá mức mỹ mạo, giám khảo không nhịn được mềm xuống ngữ điệu: "Không sai, cho nên ngươi cần dành thời gian."
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền nói thầm một tiếng không tốt, thân là giám khảo, hắn vốn là không nên nói ra bất kỳ cái gì không liên quan quy tắc.
Thế nhưng khóe miệng thanh niên mỉm cười, tản ra khí tức người hiền lành, hắn liền không tự chủ quên mất một quy củ này.
"Khụ." Giám khảo tay nắm thành quyền, ngăn trở nửa khuôn mặt dưới, "Đi thi đi."
"Cảm tạ." Thanh niên hồi phục, không nhanh không chậm hướng lồng đi đến, tốc độ kia chậm rãi, giám khảo cũng không khỏi vì cậu lau vệt mồ hôi.
Đây là đang kiểm tra mà giành giật từng giây mới là thượng sách!
Nhưng hành động kế tiếp của thanh niên, càng làm cho giám khảo trợn tròn mắt, mà bên trong phòng quản lí cũng bùng nổ ra một trận cười to.
Chỉ thấy Tiếu Thanh Sơn kéo một cái ghế lại đây, cái mông ngồi xuống, khuỷu tay chống ở trên đùi, bàn tay nâng mặt, bắt đầu buồn bực ngán ngẩm mà vây xem thí sinh thuần hóa thú hoang.
Cậu nhìn có vẻ tập trung tinh thần, đôi mắt thỉnh thoảng chớp mắt một chút, lông mi cùng rung động theo.
Nếu không phải cậu tùy ý, mặt lại trẻ con, người khác sợ đem cậu thành giám thị giám khảo.
"Ha ha ha ha, có ý tứ, có ý tứ!" Bird liên tục vỗ tay, "Tiêu thượng tướng, gặp chuyện bình tĩnh như thế, Tiêu Ca cùng Tiêu Thanh không hổ là anh em. Xem ra không lâu sau, liên bang liền bay lên một vì sao!"
Tiêu thượng tướng vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, con lớn nhất của hắn là bình tĩnh định liệu trước, mà tư thái kia của con nhỏ, cũng bình tĩnh nhưng là lành làm gáo vỡ làm muôi.
Nó muốn bỏ qua sao?
Không, phải tin tưởng nó.
Tiêu thượng tướng hít sâu một hơi, nụ cười tự nhiên một ít: "Người trẻ tuổi, liền yêu thích khiêu chiến cực hạn."
Bird ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói thật hay, ta hiện tại thật sự rất chờ mong, con thứ của ngài có thể đạt được thành tích như thế nào, nguyên soái, ngài nói sao?"
Diệp Dịch lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn lãng của thanh niên, nụ cười trên khóe miệng trở nên càng sâu.
Trong trường thi tỏ khắp khí vị rỉ sắt, âm thanh thú hoang gào thét dần dần thấp suy, phần lớn đam mê thú đều đang tự giết lẫn nhau thương tích chất chồng, còn có một số ít bị thí sinh khống chế, trốn ở góc phòng.
"Thành công!"
Một cái thí sinh hưng phấn bắt đầu kêu gào, đam mê thú sau khi bị thương, thân thể suy yếu, dễ dàng bị đột phá phòng tuyến hơn.
Đây chính là mục đích của ngươi sao? Giám khảo liếc mắt nhìn Tiếu Thanh Sơn, đối phương rốt cục động đôi chân quý giá của cậu, đi tới trước lồng.
Lợi dụng đam mê thú bị thương sau đó gầy yếu để hoàn thành mục tiêu, cũng là phần thêm điểm nhiều lúc kiểm tra, mà phần thêm điểm chỉ sẽ cho người đầu tiên phát hiện bí quyết này, còn lại mấy người ăn theo, thành tích cũng sẽ không lý tưởng.
Bird cười rộ lên: "Yên lặng xem biến đổi, cũng là một chiêu binh pháp, Tiêu thượng tướng là đem sở học suốt đời dốc túi dạy dỗ nha."
Tiêu thượng tướng thật muốn một súng bắn lão bất tử vừa mới bắt đầu vẫn nói dai nói dẳng, nói chuyện quái gở, còn dám trào phúng con trai hắn sửa mái nhà dột, giờ bị tát vào mặt, thời điểm tới thì dùng ít sức, đây mới gọi là trí tuệ cai!
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông truyền đến: "Em ấy chỉ là đang đợi một thời cơ."
Tiêu thượng tướng vội vàng nói: "Nguyên soái có cao kiến gì?"
Diệp Dịch cười nói: "Một kẻ không đến nỗi đem đường của thí sinh khác phá hỏng thời cơ."
Bird cau mày, dựa theo lời hắn, thực lực Tiếu Thanh Sơn rất mạnh?
Hắn cũng không nghi ngờ ánh mắt Diệp Dịch, dù sao đó là dẫn đường nhà hắn.
Thế nhưng hiện tại... Bird liếc nhìn màn hình, yêu thú còn lại trong lồng tre đều già yếu bệnh tật, Tiếu Thanh Sơn có thể làm ra cái gì, mới có thể làm cho cậu được đến giám khảo ưu ái?
"Đến, nắm tay." Hayman, cũng chính là học sinh đầu tiên kia, đang kiên nhẫn giáo dục đam mê thú duỗi móng vuốt.
Chúng nó lông xù, thuộc về động vật họ mèo, lúc không công kích người, ngược lại thập phần đáng yêu.
Đam mê thú run rẩy mà duỗi ra móng vuốt, nhưng lúc sắp đụng tới tay Hayman, lại rụt trở về. Hayman không ngại phiền phức mà lại dạy một lần, dù sao cũng là đam mê thú mới vừa thuần hóa, không nghe hắn, cũng hợp tình hợp lý.
Mà ở móng vuốt đam mê thú thành công để lên lòng bàn tay của hắn, cũng duy trì 3 giây, đôi mắt đam mê thú xẹt mà sáng lên.
Nó kêu một tiếng, âm thanh nhuyễn nhu nhu, thập phần chọc người yêu thích.
Hayman bị manh đến không được, vừa định sờ sờ móng vuốt nhỏ của đam mê thú, đối phương liền vô tình thu tay về, bước chân nhỏ ngắn hướng vè bên lồng khác chạy đi.
"Ôi chao?!" Hayman kinh ngạc kêu một tiếng, lực lượng tinh thần của hắn mất hiệu lực sao?!
Nhưng phóng tầm mắt toàn bộ lồng, đam mê thú đều như là phát điên, hướng về cùng một chỗ chen tới.
"Chuyện gì xảy ra?!"
"Đam mê thú mất khống chế!"
Các thí sinh một mảnh hoảng loạn, mấy vị giám khảo cũng ly khai vị trí của chính mình, tiến lên kiểm tra tình huống.
"Chớ tới gần lồng! An toàn quan trọng!"
Giám khảo nhắc nhở, đẩy ra mấy thí sinh chặn đường, mà hình ảnh hiện ra ở trước mắt, thì lại làm cho bọn họ trợn mắt ngoác mồm.
Nướt bọt đam mê thú có hiệu quả cầm máu, khi bị thương, chúng nó sẽ tìm cơ hội liếm vết thương của chính mình, trừ phi có liên hệ máu mủ, đam mê thú chắc chắn sẽ không liếm láp một con thú khác, bao gồm cả phối ngẫu.
Nhưng bây giờ, đám thú hoang kia lại quấn cùng nhau, liếm lông lẫn nhau, tương thân tương ái, hài hòa hữu hảo, ngay cả phần tử hiếu chiến vừa nãy nhảy nhót đến hung hăng nhất, đều hữu thiện cầm máu giúp đồng loại.
Chờ chút, mi vừa nãy mới đem người khác ấn dưới đất ma sát, trở mặt có phải là quá nhanh?!
Mà càng làm cho giám khảo kinh ngạc, là đam mê thú không thương tổn nhau, tất cả đều liều mạng chen đến ngoài lồng.
Một loạt móng vuốt nhỏ màu nâu duỗi ra khỏi lồng, phía dưới là đệm thịt hoặc là hồng hoặc đen, tất cả móng vuốt sắc bén đều thu lại.
Một đốt ngón tay rõ ràng nhẹ tay nắm móng vuốt chúng nó, ấn ấn đệm thịt, liền chiếu theo trình tự đi vò một cái móng khác, rất có mùi vị cùng dính mưa.
Nhóm đam mê thú mềm mại kêu liên tiếp, còn có trực tiếp mở ra cái bụng, mặt hướng Tiếu Thanh Sơn, làm nũng nói: "Meo meo!"
Thanh âm kia, vừa ngọt vừa yếu mềm, dù là ai cũng không nghĩ đến dĩ nhiên là đam mê thú kiêu ngạo phát ra.
Bên trong phòng quản lí, tiếng sói tru ngưng tụ phẫn nộ cùng uy hiếp vang lên, sói xám nhe răng trợn mắt, lông trên đuôi nổ thành từng chiếc rõ ràng, hận không thể nhảy vào màn hình đem mấy đứa đáng ghét này xé nát.