Edit: Meanchan
Beta: Pi
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Lớp da của rồng sờ qua không được thích lắm, rất cứng, không quá lấp lánh, có đường hoa văn, còn hơi lành lạnh.
Người bình thường khi bị một con hắc long khổng lồ tiến sát như vậy chắc chắn sẽ sợ đến rụng rời tay chân. Mới đầu cậu cũng có chút thót tim, nhưng chủ yếu là do kinh ngạc khi được nhìn loài sinh vật này ở khoảng cách rất gần chứ không phải là sợ hãi.
So sánh với các tộc khác, ngoại hình của hắc long quả thực ấn tượng hơn rất nhiều.
Chỉ riêng đôi mắt đỏ tươi kia cũng đã đủ khiến người ta kinh hãi. Mặc dù con rồng này đang cúi đầu dựa vào mu bàn tay của thanh niên, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến người ta dè chừng.
Không ai tin một con cự long có thể không làm hại người, đặc biệt là đám hắc long.
Chỉ là Giang Từ cảm thấy chú rồng trước mặt chắc chắn sẽ không làm đau cậu. Cậu hơi chần chừ một chút rồi nâng tay thử sờ lên đầu hắc long.
Con hắc long này đã cố ý tới dựa đầu vào mu bàn tay cậu, vậy chắc nó cũng sẽ cho cậu sờ đầu.
Giang Từ không thể đảm bảo ý tưởng này sẽ thành công, nhưng nhìn biểu cảm của con rồng này, cậu nghĩ mình đã đoán đúng.
Hình như hắc long sợ sẽ làm đau cậu nên không dám cử động mạnh, chỉ khẽ cọ đầu vào lòng bàn tay Giang Từ.
Đối với cự long, chuyện khống chế lực là một điều vô cùng khó. Phải hiểu rằng chỉ một cú vung đuôi nhẹ nhàng của loài này cũng đủ san bằng cả một thành phố.
Vốn từ khi sinh ra, chúng so với các tộc khác đã có một sự chênh lệch về sức mạnh.
Trời đã ban năng lực như vậy, việc gì long tộc phải chú ý bảo vệ những sinh vật khác.
Theo bản năng, cự long sẽ chỉ cẩn thận với những báu vật mỹ lệ của mình. Bởi bọn chúng quý trọng vẻ đẹp đấy nên sẽ tự kìm hãm lực để bảo vệ báu vật.
Nhưng kìm hãm lực như nào thì còn phải tùy vào vị trí báu vật trong mắt rồng.
Nếu đó chỉ là một món báu vật quý vừa vừa, thì đôi khi chúng vẫn có thể vô tình phá hủy vật quý.
Nhưng một khi đó là món đồ con rồng đó trân quý đặt trong tim, thì chúng sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa liền.
Mà Giang Từ đối với Noyce chính là bảo vật quý giá nhất.
Cự long từ lúc còn bay trên không phận thành U Dạ đã thu hút sự chú ý của người dân trong thành. Tất cả mọi người ai cũng đề phòng cảnh giác nó.
Căn cứ vào điều khoản giữa các chủng tộc, long tộc không được phép hiện nguyên hình đáp xuống khu vực của các tộc khác khi chưa được cho phép.
Bởi điều này sẽ hủy hoại thành phố của tộc khác, và cơ thể rồng thì cũng chẳng thân thiện gì cho cam.
Ivy đang xử lý các công việc trong thành đột nhiên cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Anh lập tức nhíu mày đứng dậy.
Còn Lucy đã có mặt từ khi con hắc long tiếp đất.
Việc xin đi cùng Thần tới thành U Dạ đã là vượt quá giới hạn hắn tự tạo cho mình. Vậy nên Lucy không dám cả ngày kè kè theo Thần.
Tuy rất muốn được bên cạnh ngài cả ngày, nhưng hắn phải đè nén chính mình.
Bởi một tạo vật hoàn mỹ không được phép tham lam, nếu tham lam sẽ không phải tạo vật hoàn mỹ.
Do không đi theo Thần nên Lucy đã tạo ra một chiếc gương theo dõi Giang Từ mỗi khi cậu ra ngoài. Hắn cả ngày trầm mặc nhìn vào gương, thông qua nó để quan sát Thần.
Đứng nhìn từ xa chắc vẫn chấp nhận được nhỉ.
Và tất nhiên, thông qua chiếc gương, Lucy nhìn thấy tất cả. Từ lúc hắc long xuất hiện cho đến cảnh nó dựa đầu vào mu bàn tay Thần, được Thần chủ động vuốt ve.
Lucy tiến tới chắn giữa hai người, mặt vô cảm nhìn hắc long cảnh cáo: "Noyce."
Tùy ý đụng vào thần.
—— Hành vi quá vô lễ.
Đối mặt với kẻ không phải báu vật, đương nhiên hắc long chẳng việc gì phải bảo vệ cả. Đôi mắt đỏ tươi của nó khẽ khép lại, chăm chú nhìn tên thiên tộc sáu cánh trước mặt. Họng nó phát ra loạt tiếng gầm gừ uy hiếp.
Cái đuôi rồng to lớn đằng sau đột ngột vung lên, trực tiếp nện xuống mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu hoắm.
Nếu không phải báu vật lòng nó còn ở đây, mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở uy hiếp thôi đâu, mà chắc chắn nó sẽ trực tiếp phun lửa thiêu rụi tên trước mặt.
Nhưng hắc long không muốn phải xa cách bảo vật quá lâu. Vậy nên nó tạo một lớp phòng vệ kiên cố xung quanh Giang Từ, sau đó sử dụng thuật thì thầm đặc biệt của loài rồng để tấn công thiên tộc tóc bạc đang chắn ngang nó.
Thuật thì thầm có thể nói là một trong những ma pháp mạnh mẽ nhất. Chỉ có người có huyết mạch long tộc mới có thể sử dụng thuật này, những chủng tốc khác không thể nào học được.
Đến cự long yếu nhất cũng có thể sử dụng thuật thì thầm này để tấn công đối phương với uy lực mạnh phi thường. Khỏi nói cũng biết thủ lĩnh long tộc mà sử dụng ma pháp này thì sẽ mạnh tới cỡ nào.
Các nguyên tố trong không khí bị nén chặt thành một khối năng lượng khổng lồ. Dù đứng cách đến cả cây số vẫn có thể cảm nhận được lượng ma pháp khổng lồ bị hút về đó.
Đối mặt với thuật thì thầm của hắc long, ánh mắt của Lucy vẫn nhàn nhạt như cũ. Thần đang ở ngay sau lưng hắn, dù có thế nào hắn cũng sẽ không lui bước.
Lucy không định sử dụng một ma pháp mạnh tương đương để tấn công trực diện thuật thì thầm. Hắn giơ tay che đi bên mắt phải của mình, con mắt màu vàng kim nhìn thẳng vào khối năng lượng khổng lồ.
Ma pháp kia mãi mới tụ được một lượng nguyên tố cần thiết, nhưng đến lúc quan trọng nhất thì đột nhiên ngưng lại.
Như thể có ai đó đã bấm nút đảo ngược, toàn bộ quá trình từ từ trở về lại vạch xuất phát.
Chuyện đôi mắt dị sắc của thủ lĩnh thiên tộc có hai năng lực khác nhau chẳng phải chuyện bất ngờ gì đối với người tộc khác.
Nhưng năng lực này cũng có hạn chế của nó. Giống như khả năng kiểm soát thời gian của dạ tộc, tất cả đều có một giới hạn riêng. Chỉ là đến tận bây giờ, dù đã trải qua trận chiến khốc liệt 1700 năm trước, vẫn chưa một ai khám phá ra điểm giới hạn năng lực của Lucy.
Có lẽ là số lần sử dụng, hoặc là thời gian hồi phục chăng.
Nhưng sau cuộc chiến tranh đó, cơ bản các tộc cũng cố giữ mối quan hệ hoà bình hữu nghị nhất có thể nên câu chuyện giới hạn này càng khó tìm ra câu trả lời.
Nhìn tên trước mặt chỉ một cái liếc mắt cũng đã phá giải được thuật thì thầm của mình, hắc long tức giận gầm gừ vài tiếng. Nó không định sẽ tiếp tục chiêu đó nữa mà định dùng lửa rồng thiêu rụi luôn tên kia ——
“Noyce.” Giang Từ nhanh chóng gọi tên con rồng kia. Cậu nhớ rằng vừa nãy Lucy gọi hắc long bằng cái tên này, "Dừng lại, không được lộn xộn.”
Chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, Giang Từ phản ứng không kịp, mà mắt thấy hai bên còn muốn giao chiến tiếp, cậu quyết đoán bước ra từ phía sau Lucy.
Hiện tại đổi thành Giang Từ đứng ngăn giữa hai bên, quả nhiên là tác dụng điều đình thấy rõ hơn hẳn.
Thấy bảo vật trân quý mỹ lệ, dựng đồng co chặt của Noyce bỗng chốc thả lỏng, nó cứ như vậy nhìn chằm chằm Giang Từ vài giây, cuối cùng chậm rãi rũ đuôi xuống, long tức ấp ủ cũng nghe lời mà thu về.
Sau khi khôi phục lại trạng thái yên ổn, Hắc Long lặp lại động tác ban đầu, cúi xuống dán đầu vào mu bàn tay Giang Từ, giống như một con thú cưng siêu to được nuôi ở trong nhà, dịu ngoan chờ đợi thanh niên ve vuốt.
Giang Từ một bên cảm nhận được cảm xúc trên mu bàn tay, một bên cảm nhận được tầm mắt của Thiên tộc tóc bạc, người ta cũng đang nhìn tay cậu chăm chú.
Cứ cho là Lucy chỉ nhàn nhạt mà nhìn qua, cũng khiến Giang Từ có cảm giác bây giờ tay mình động cũng không nên, mà bất động cũng không được.
Giang Từ nghĩ có thể là do Noyce công kích Lucy trước, gây hấn trước là sai rồi...
Tuy rằng thoạt nhìn không tạo ra thương tổn gì, nhưng nếu mình xoa đầu Noyce trước mặt Lucy thì quả thật là quá bất công.
Cho nên Giang Từ chọn nhìn về phía Thiên tộc tóc bạc trước: “Lucy có bị thương không?”
Lucy vẫn nhìn mu bàn tay bị Hắc Long dựa vào: “Không có.”
Giang Từ nghe vậy liền yên lòng, nhưng tình huống trước mắt vẫn chưa cho cậu thả lỏng.
Bởi vì chờ lâu ơi là lâu mà vẫn chưa được vuốt ve, Hắc Long đang đem đầu dính vào mu bàn tay Giang Từ phát ra mấy âm thanh thấp thấp, lần này không hề có ý tứ uy hiếp gì, nó chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của Giang Từ thôi.
Giang Từ đối với điểm này có hơi bất đắc dĩ, cậu cảm thấy Hắc Long này sao mà... đơn thuần thế nhỉ.
Nhưng cũng vì quá đơn thuần, cho nên càng có khả năng làm ra mấy việc chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng chi phối.
“Ngươi có thể biến thành hình người không?” Giang Từ nói với nó, “Hoặc là thu nhỏ hình thể lại một chút?”
Nghe thấy lời nói của Giang Từ, Hắc Long phát ra âm thanh đáp lại, sau đó chọn cách thứ hai.
Hình thể to lớn của Hắc Long thu nhỏ lại theo cấp số nhân cho đến khi chỉ còn bằng hai bàn tay, Giang Từ có thể ôm rất dễ dàng.
Trông đã không hề giống một con cự long trưởng thành tí nào, mà cứ như là một ấu tể Hắc Long.
Noyce không quá thích biến thành hình người, hơn 3000 năm, thời gian mà nó dùng hình thái con người để hoạt động chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hình thái này rất bất tiện, muốn di chuyển hay là bay còn cần phải biến ra đuôi và cánh rồng, Noyce cảm thấy quá phiền toái.
Sau khi biến thành hình thái ấu tể, cánh và đuôi của Hắc Long trông rất là nhỏ bé đáng yêu, nó vẫy hai cái cánh rồng bay về hướng Giang Từ, mà cậu theo bản năng cũng giang tay đón lấy nó.
“Mô.”
Phát ra tiếng kêu mà chỉ ấu tể Long tộc mới có, con ấu tể Hắc Long này cứ như thế mà yên vị trong lòng ngực Giang Từ.
Giang Từ hơi sững sờ trước kết quả này, ngay sau đó cậu chắc chắn đã cảm giác được mặt Lucy lại càng lạnh hơn.
Giang Từ còn chưa kịp nghĩ nên giải quyết tình huống này như thế nào, Ivy đã chạy tới.
Vừa thấy con Hắc Long này, sắc mặt Ivy đã lập tức trở nên khó coi: “Vì sao ngài lại ôm nó?”
Vô luận là hắn hay là Lucy, đều chưa bao giờ được thần sủng ái như vậy.
Giang Từ: “……”
Thần bày tỏ - tâm tôi mệt.
Mà không phải mệt bình thường đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ bảo: Không bằng một đao chém ta luôn đi.
--------Hết chương 11--------