Hướng Dẫn Thực Tập Làm Chúa Sáng Thế

Chương 12

Edit: MeanChan
Beta: Pi
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Với tính cách của Ivy và Lucy, bọn họ sẽ không bao giờ tùy tiện chạm vào Thần như vậy, trừ khi được ngài cho phép. 
Thần là người cao quý nhất, là người ở trên vạn người. Bởi vậy chỉ khi Thần cho phép hoặc Thần chủ động yêu cầu, còn không thì bọn họ không được phép làm như vậy. 
Bởi vì Ivy tới sau nên không biết rằng tên hắc long kia chủ động bay vào lòng Giang Từ. Vậy nên anh mới cho rằng là Thần chủ động ôm nó. 
Giang Từ đứng yên tại chỗ, mi mắt hơi giật giật. 
“Vậy anh có muốn tôi...” Giang Từ hơi ngưng lại để lựa chọn từ ngữ, "Ôm anh một cái không?"
Thần trực tiếp hỏi vậy khiến anh cứng đờ cả người. Sắc mặt trước đó đang đen xì giờ lại thêm vài tia hoảng loạn. Ivy quay mặt đi, cố gắng che giấu tâm tình: "Ý tôi không phải như vậy."
Lời Giang Từ vừa nói như khiến anh tỉnh ngộ. Hoá ra anh đúng là có suy nghĩ này. 
Nhưng Ivy không dám thản nhiên thừa nhận chuyện đấy. 
Tuy rằng vừa nãy Ivy từ chối, nhưng Giang Từ vẫn nhìn anh một lúc, sau đó quyết định đặt bé bi hắc long lên vai, bước tới chỗ anh rồi hào phóng ôm chặt. 
Cả quá trình không phút nào chần chừ. 
Tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khiến tâm tình Ivy xoay một trăm tám mươi độ. Anh mím môi không nói gì, nhìn qua có vẻ đã nguôi lòng. 
Nói về mức độ dỗi, Giang Từ cảm thấy... Ivy tuy nhiều lúc còn dối lòng, hay bày ra bộ dáng 'Tránh xa bổn cung ra', nhưng anh thực chất khá dễ dỗ. 
Lucy thì không dễ đoán như vậy. Hắn dù không vui cũng che giấu, biểu tình lúc nào cũng lạnh nhạt. 
Giang Từ đến trước mặt Lucy, định giang tay ôm hắn. Nhưng Thần vừa đến gần, hắn lập tức rũ mắt xuống.  
Mà kể ra thì, hình như chiều cao của thiên tộc nhỉnh hơn so với nhân loại nhỉ. 
Thanh niên thiên tộc không ai cao dưới mét tám. 
Giang Từ chỉ cao có mét bảy tám, ngay cả chiều cao tối thiểu cậu cũng chưa đạt được. 
Hàng mi của Giang Từ có chút rung rung. 
Ở thế giới của cậu, chiều cao này đã là cao hơn khối người, cộng thêm tỉ lệ cơ thể hợp lý, trở thành dáng người cao dài trong mắt người khác. 
Mà chiều cao của Lucy còn hơn kha khá so với chiều cao tối thiểu của thiên tộc. Giang Từ so sánh một chút, cảm thấy người kia phải cao hơn cậu đến cả chục phân….
Nếu không phải bình thường Lucy luôn nửa quỳ trước cậu, có khi người ta phải cúi đầu, hạ tầm mắt mãi mới thấy được cậu. 
Cao lớn và tuấn mỹ. Lucy chính là hình mẫu chuẩn nhất cho vị trí người đứng đầu thiên tộc. 
Giang Từ đứng nhìn hắn một giây, sau đó tiến lại gần ôm hắn. 
Bởi vì chênh lệch chiều cao nên nhìn từ xa trông không giống cậu ôm hắn mà giống như hắn đang ôm cậu vào lòng vậy. 
Ban đầu Lucy chỉ đứng yên nhìn cậu, nhưng ngay khi hắn cảm nhận được thân thể kia khẽ chạm vào, trong đầu Lucy chợt hiện lên một khoảnh khắc. 
Là khoảnh khắc ở đêm yến tiệc, khi cậu thanh niên khẽ dựa vào ghế, đuôi mắt phiếm hồng do men rượu. 
Dáng vẻ ấy như mời gọi người đến ôm Thần vào lòng. 
Nhưng ai dám làm ra loại hành vi bất kính, khinh nhờn Thần như vậy. 
Bởi vì Lucy tín ngưỡng Giang Từ bằng tất cả sự thành kính của hắn, vậy nên lúc này, hắn không thể chấp nhận nổi việc mình nhớ lại cảnh tượng đó trong khi được Thần chủ động ôm. 
Và càng không thể tin nổi hắn vậy mà lại muốn bao lấy Thần bằng sáu chiếc cánh này, muốn chiếm hữu, muốn giam chặt ngài trong không gian của hắn. 
Khi Giang Từ vừa ôm lấy Lucy, cậu nhận thấy hình như cánh chim của hắn khẽ động đậy. Vậy nên vừa ôm xong, cậu nhanh chóng lùi lại để quan sát biểu tình đối phương. 
"Không quen tiếp xúc như vậy sao?" Giang Từ đến giờ mới nghĩ đến, "Đáng ra tôi nên hỏi anh trước."
Cậu cảm thấy bản thân có thể ôm Ivy thoải mái bởi cậu biết anh đang ngại, không dám nói thật lòng. Nhưng cậu không biết Lucy nghĩ gì lúc đấy, vậy mà vẫn tùy tiện hành động. 
Lucy nhanh chóng thu lại những ý tưởng không nên có kia, sau đó nhìn Giang Từ trả lời: “Không phải là không quen, chỉ là kinh ngạc quá thôi.”
Giang Từ ậm ừ. Cậu thực sự chẳng nhìn ra chút kinh ngạc nào trong đôi mắt hắn. 
"Ngươi sẽ phải trả chi phí sửa chữa lại thành và bồi thường cho những người dân vì ngươi mà bị hoảng sợ quá độ. Arnold sẽ tính toán chỗ tiền này, và tất nhiên là bồi thường gấp đôi rồi." Ivy híp mắt nhìn con hắc long mini trên vai Giang Từ "Đừng có mà nghĩ đến chuyện quỵt nợ. Ta đây đếm đủ số đồng vàng mới thôi đấy."
Giang Từ nghe xong, sợ rằng bọn họ sẽ lại đánh nhau nên ôm hắc long trên vai vào lòng, dỗ ngọt: "Đồng ý đi. Là ngươi làm sai trước, lần sau tuyệt đối không được làm vậy nữa."
 “Mô.”
Hắc long bé xíu kêu kên một tiếng. Nó ngoan ngoãn nằm sấp trên tay Giang Từ, ngay cả cánh cũng nhẹ nhàng hạ xuống. Nhìn qua có vẻ rất nghe lời. 
Ngay sau khi tiếng kêu ấy phát ra, một câu ma pháp long ngữ vang lên. 
【 hiện tại hổng có đồng nào. 】
Tuy là long ngữ, nhưng mọi người vừa nghe đã có thể hiểu dễ dàng. 
Một câu trần thuật nhẹ bẫng, chẳng chút hối lỗi nào. 
Ivy nhăn mày, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chấp nhận sự thật này. Nếu con rồng này nói hiện tại nó có mang theo vàng mới là chuyện lạ ấy. 
Đường phố sau khi chịu cú tiếp đất của hắc long giờ đầy cát bụi. Thần dân sau khi bị doạ sợ cũng dần bình tĩnh hơn khi hắc long biến mất. 
Hình như ấn tượng về long tộc trong mắt tộc khác không được tốt lắm. 
Trong suy nghĩ của người tộc khác, long tộc chỉ đem đến sự hủy diệt. Trong lòng họ vẫn luôn ôm một cảm giác sợ hãi khi phải tiếp xúc với những con rồng này, nên họ cố gắng tránh càng xa chúng càng tốt. 
Khi Giang Từ đi trấn an dân chúng, cậu thấy không ít người dân sợ hãi và lo lắng về con hắc long trên vai cậu. 
Thực ra người dân dạ tộc đang lo lắng con hắc long kia sẽ làm Thần bị thương. 
Dù cho Thần có toàn năng, họ vẫn sợ sẽ có thứ làm ngài bị thương. 
Rõ ràng hình thái nhỏ xíu của con rồng này chỉ là vẻ ngụy trang cho một âm mưu thâm độc nào đó. Một người dân bước lên nói: "Long tộc chưa bao giờ biết không chế bản thân đâu ạ. Xin ngài đừng để nói trên vai như vậy."
Thần dân bên cạnh cũng nói thêm: "Xin ngài đừng để con rồng đó ở gần mình quá."
Hắc long chẳng thèm đoái hoài gì lời họ nói, vẫn nằm ngoan trên vai Giang Từ. 
Cậu mỉm cười trấn an: "Nó sẽ không làm đau tôi đâu."
Nhưng kể cả khi cậu nói vậy, sự cảnh giác của dạ tộc cũng chỉ giảm đi có tý xíu. 
Cậu chỉ đành sờ lưng rồng nhỏ. 
Mặc dù cậu mới chỉ đến thế giới này có một khoảng thời gian ngắn nhưng đã nhận ra sự ngăn cách, thiết kết nối giữa các tộc. 
Bởi vì không giao lưu dẫn tới ôm thành kiến về nhau.
"Về sau khi tới thành của tộc khác không được dùng hình dạng rồng hoàn chỉnh nghe chưa." Giang Từ không muốn mắng nhiếc nặng lời nên chỉ ôn hoà yêu cầu. 
“Mô.”
Tiếng kêu của rồng nhỏ không mang cảm giác áp bách, đáng sợ như khi còn ở dạng rồng lớn, ngược lại nghe rất mềm mại, đáng yêu. 
Nghe thấy tiếng kêu đáp lại ấy, Giang Từ khẽ cười: "Hứa nhé. Đã nói là phải giữ lời đấy." 
Hắc long nhỏ xíu nằm sấp trên vai cậu khẽ gầm gừ. Đôi mắt nó nhìn chăm chú vào đôi môi cong cong của cậu thanh niên. 
Cự long từ khi sinh ra đã có bản tính mê đồ đẹp, đặc biệt là với những báu vật của nó. 
Cũng vì thế mà long tộc có tính bảo vệ báu vật. Chúng sẵn sàng hy sinh tính mạng mình, miễn là bảo vật không sứt mẻ gì. 
Tuy đã gặp qua ba người đứng đầu, nhưng Giang Từ vẫn chưa thấy ai thích hợp cho vị trí Thần. 
Noyce làm việc quá bản năng. Lucy tuy biết kiềm chế và năng lực làm việc rất tốt, nhưng hắn lại quá lạnh lùng, hoàn mỹ nhưng lại thiếu đi tình người và sự đồng cảm với nhân dân. 
Ivy thì không đủ thẳng thắn. Điều này có thể khiến người khác hiểu nhầm lời nói, hành động của anh. Giang Từ có chút băn khoăn về chuyện này. 
Nhìn chung thì ứng cử viên sáng giá nhất hiện tại đang là Ivy. 
Nhưng trước khi chọn ra người kế nhiệm, Giang Từ cảm thấy cậu nên điều hoà quan hệ giữa các tộc một chút. Tình hình hiện tại thực sự không ổn. 
Sau khi trấn an xong các thần, Giang Từ định sẽ trở về nghỉ ngơi một chút, nhân tiện sẽ suy nghĩ cách điều hoà mối quan hệ giữa các tộc. 
Khi cậu đi đến cửa phòng, cả Ivy và Lucy cùng nhìn chăm chằm vào con rồng nhỏ trên vai cậu. Ivy không thèm che giấu nhăn mày: "Ngài định để nó vào phòng cùng sao?"
Giang Từ tâm bình khí hoà trả lời: "Nếu anh muốn thì cũng có thể vào mà."
Ivy nghe vậy không biết đáp lại sao. 
Sau một thời gian tiếp xúc, Giang Từ có thể chắc chắn mình đã hoàn toàn nắm được cảm xúc của Ivy. Trước các vấn đề Ivy đặt ra, chỉ cần nói ta điều anh giấu trong lòng, như vậy là anh sẽ không hỏi tiếp nữa. 
Nhưng dùng cách này làm cậu cảm giác như mình đang bắt nạt anh. 
Đấy cũng tại chiêu này hữu hiệu quá. 
Cậu cảm thấy mình cũng có chút quá đáng, nên trong lúc Ivy đang mím môi chưa nói gì, Giang Từ đã duỗi tay sờ lên chiếc sừng cong trên đầu anh. 
I_không cao hứng_vy
Giang Từ đột nhiên nghĩ ra cái tên này. 
Ivy luôn nhíu mày hoặc mang vẻ mặt lạnh lùng, khi thì trên mặt lại hiện rõ dòng chữ "Bổn cung không hứng thú với điều người đang nói". Nhưng Giang Từ cảm thấy những vẻ mặt ấy rất đáng yêu. 
Thậm chí chúng còn khiến cậu muốn trêu ghẹo anh nhiều hơn. Nhưng vì lương tâm không cho phép nên cậu đành cố kiềm chế mình.  
Cuối cìng vẫn chỉ có Giang Từ cùng rồng nhỏ vào phòng. Giang Từ lấy nệm trải xuống đất, đặt rồng nhỏ lên đấy rồi nhanh chóng đặt một cái nệm khác ở bên cạnh. 
Sau khi ngồi xuống, Giang Từ mới cúi đầu hỏi: "Tất cả long tộc đều ghét hình thái con người à?"
Rồng nhỏ nằm trên tấm đệm mềm mại khẽ kêu một tiếng đáp lại. 
"Vậy là các ngươi tự tách biệt mình khỏi các tộc khác sao?" Giang Từ vươn tay khẽ chạm vào đôi cánh rồng nhỏ xíu: "Nếu ta có thể thay đổi suy nghĩ của các tộc khác về long tộc, liệu các ngươi có mở lòng đón tiếp họ không?" 
Hắc long giật mình co cánh lại. Nó dụi đầu vào ngón tay cậu, sau đó không biết vì sao tự nhiên nó bật dậy đè ngón tay cậu xuống dưới bụng mình. 
Phương pháp chiếm giữ bảo vật gia truyền của cự long , thức thứ nhất. 
Sau khi đè lên ngón tay cậu, rồng nhỏ vui vẻ 'mô' một tiếng.
Giang Từ chớp mắt, bàn tay còn lại vươn tới xoa lưng hắc long nhỏ xíu. 
Chấp nhận mở lòng đón nhận các tộc khác chính là bước đầu tiên để xây dựng mối quan hệ đoàn kết giữa các tộc. Mà nếu các tộc có thể kết nối với nhau, cùng nhau phát triển, thế giới này chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn rất nhiều. 
Chỉ đến khi phá bỏ được bức tường vô hình đang ngăn cách giữa sáu chủng tộc, Giang Từ mới yên tâm trở về thế giới của mình. 
Đột nhiên có người động vào sống lưng, đôi mắt rồng nhỏ hơi co lại. Đây chỉ là phản ứng bản năng, không hề mang ý tấn công. 
Hắc long tự nhiên nhớ đến cảnh báu vật của mình ôm những kẻ đứng đầu khác chứ không phải nó. Cảm giác ghen tỵ khiến nó nhận ra nếu nó không biến thành dạng người thì sẽ bị mất suất. 
Vì thế giữa lúc đang xoa lưng rồng nhỏ, chở một chuyện không ngờ đến xảy ra. Giang Từ không chút phòng bị bị đè xuống đất. 
Mà trên người cậu lúc này là một nam nhân tóc đen mắt đỏ, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Diện mạo người này như thực sự là một kết hợp bùng nổ, vô cùng đẹp trai. 
Tại vì không hay ở bộ dạng này nên Noyce cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng có một điều khiến hắc long bận tâm hơn. 
Tuy rằng đang đè lên Giang Từ nhưng Noyce không hề áp chế đối phương. Nam nhân chỉ nhìn chăm chú vào cậu thanh niên. 
Ban đầu Giang Từ cũng có chút ngớ người không biết làm sao. Nhưng rồi cậu nhận ra đôi mắt kia chỉ đơn thuần nhìn cậu, không hề mang theo bất kỳ toan tính gì. 
Ánh mắt này long tộc sẽ chỉ dùng để nhìn bảo vật chúng trân quý nhất. 
"Noyce". Giang Từ khẽ đẩy hắc long, "Không được đè lên ta như vậy."
Hắc long trong bộ dạng người nghiêng đầu hỏi: “Không được ư?”
“Ừ.” Giang Từ gật đầu, “Không được.”
Noyce thật sự không hiểu, tại sao lại không được làm: "Thích…… cũng không được sao?"
Giang Từ hiểu rằng đây là cách long tộc đối xử với nhau, vậy nên cậu kiên nhẫn lặp lại: "Ngay cả thích cũng không được."
 “Ừ.”
Noyce thích được lại gần Giang Từ như này hơn, nhưng nó vẫn luôn vâng lời Thần, nên Noyce lựa chọn lùi lại. 
Cậu nhận ra rằng, con hắc long này hình như không có khái niệm gì về phép tắc xã giao giữa người với người, vậy nên quay ra nhắc nhở thêm: "Kể cả với người khác cũng không được làm như vậy." 
Thực ra Noyce cũng chẳng định sẽ đến gần kẻ khác, nhưng vì Giang Từ đã nhắc nhở nên nó vẫn ngoan ngoãn đáp: "Ò".
Giang Từ yên tâm ngồi dậy, nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắc long dính vào, lại còn cọ gáy cậu. 
Giống như một cách đánh dấu của cự long vậy. Hành động này chính là lời tuyên bố chủ quyền, đe doạ kẻ khác chớ có lại gần bảo vật của nó.

Tác giả có lời muốn nói:
Lucy: Này, tôi nhìn thấy hết đấy
                        --------Hết chương 12--------

Bình Luận (0)
Comment