Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên

Chương 13 - Chương 13: Say Rượu

Sau khi xác định xong, Trần Vĩnh Long nồng nặc mùi rượu.

Chạm vào gần cửa sổ kính trong suốt sát sàn nhà.

Nghiến răng, cậu lao về phía trước.

Đâm sầm vào cửa sổ!

Có tiếng kính vỡ.

Trần Vĩnh Long đã lao vào phòng.

Nhưng vừa bước vào phòng.

Cậu ta chợt cảm thấy ớn lạnh ở cổ.

Như thể bị chạm qua thứ gì đó.

Cậu không nghĩ quá nhiều về nó.

Trước tiên là cậu ta lao đến chiếc giường cạnh cửa sổ.

Trần Vĩnh Long giơ con dao găm lên và định đâm nó xuống giường.

Nhưng vào lúc này.

Tầm nhìn của cậu đột nhiên giảm xuống nhanh chóng.

Giây tiếp theo.

Cậu nhìn thấy sàn nhà, cậu nhìn thấy gầm giường.

Cũng như.

Nhìn thấy một đôi mắt.

Một đôi mắt đỏ.

Mạnh Thắng không phải ở trên giường, mà là ở dưới giường!

Trần Vĩnh Long cảm thấy da đầu tê dại và muốn kêu lên.

Nhưng cậu không thể phát ra âm thanh nào.

Hơn nữa, tầm nhìn bị đóng băng, rồi dần dần chùn xuống.

Cuối cùng, không có phép màu nào.

Trong ký túc xá sinh viên, đèn bật sáng.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang.

Bên ngoài, Trần Triết và Tiêu An vội vã đi vào cửa sổ kính suốt sát sàn nhà đang bể toang ra

Không quên hét lên.

"Trần Vĩnh Long, cậu không sao chứ? Sao cậu không nghe lời tôi dặn, đã bảo không được uống rượu nhiều như vậy, bây giờ say rồi thấy chưa?"

Họ giẫm lên tấm kính trên sàn nhà, mượn ánh sáng sau ánh đèn đường bên ngoài.

Họ nhìn thấy Trần Vĩnh Long quay lưng lại với họ.

Sau đó, cơ thể mập mạp rơi xuống đất với một tiếng động.

Đột nhiên, một vòi máu phun ra, tạo thành hình quạt màu đỏ như máu.

Sau đó, Trần Triết và Tiêu An nhìn thấy đầu của Trần Vĩnh Long rớt xuống cạnh giường.

Mắt họ nhìn thẳng xuống cuối giường.

Và, trước mặt hai người họ.

Có một sợi dây thép mỏng vô cùng tinh tế.

Vẫn còn những giọt máu rỉ ra từ đó.

Sau một lúc.

Trong phòng Mạnh Thắng, hai tiếng thét chói tai vang lên!

“Đông Đông Đông!”

Có tiếng gõ cửa.

Thanh âm của quản lý từ ngoài cửa truyền đến: "Em Mạnh Thắng, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

Trần Triết và Tiêu An cùng nhau nhìn vào giường.

Tuy nhiên, một bóng người xuất hiện từ dưới gầm giường.

Mạnh Thắng!

Trần Triết và Tiêu An chết lặng.

Tại sao tên này này lại ngủ dưới gầm giường?

Nó biết Trần Vĩnh Long định làm gì vào đêm nay sao?

Tất nhiên Mạnh Thắng không có khả năng tuyệt vời như vậy.

Chỉ là thận trọng thôi.

Ngoài ra, khi sống sót trên mặt đất, cậu luôn ngủ ở một nơi chật hẹp.

Bây giờ để cậu ngủ trên chiếc giường lớn.

Làm cậu cảm thấy không quen.

Mạnh Thắng liếc nhìn Trần Triết và Tiêu An.

Không nói một lời, cậu quay người và mở cửa.

Cánh cửa mở ra, người quản lý ký túc xá bước vào.

Có những học sinh khác đã thức dậy và đến xem náo nhiệt.

Ngay khi người quản lý ký túc xá bước vào phòng, anh ta nhìn thấy thi thể bị cắt rời của Trần Vĩnh Long và thân thể ly tán trên mặt đất.

Anh vội đóng cửa lại.

Nhưng vẫn có rất nhiều học sinh mơ hồ nhìn thấy vết máu trên sàn nhà.

Quản lí ký túc xá nhìn xung quanh, trong mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tập trung vào sợi dây thép nhuốm máu giữa không trung và con dao găm trong tay Trần Vĩnh Long.

Sau đó, anh ta hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trần Triết sực tỉnh, nhảy dựng lên, chỉ vào Mạnh Thắng.

"Quản lý, Mạnh Thắng giết nó!"

Tiêu An cũng tỉnh táo lại và nhập vào kênh trò chuyện: "Đúng vậy, Mạnh Thắng đã giết Vĩnh Long, chúng tôi thấy nó tận mắt!"

Mạnh Thắng khịt mũi.

"Tận mắt?"

"Vậy thì nói cho tôi biết."

"Tôi dùng tay nào để giết Trần Vĩnh Long?"

Trần Triết và Tiêu An chết lặng.

Nhưng lập tức nói: "Dây thép!"

"Mày đã kéo một sợi dây thép và cắt cổ của Trần Vĩnh Long!"

Người quản lý ký túc xá nhìn Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng bình tĩnh nói: "Dây thép đâu?"

Trần Triết chỉ vào trước mắt nói: "Nói nhảm, không phải ở chỗ này sao?"

"Ừ, dây treo ở cạnh cửa sổ."

"Không ở cửa."

"Vậy tại sao Trần Vĩnh Long không đi qua cửa phòng mà lại đi qua cửa sổ?"

Mạnh Thắng lại nhìn con dao găm trong tay xác chết: "Nó còn mang theo vũ khí giết người. Rõ ràng là nó đang âm mưu phạm tội, và còn ở đây biện minh."

Trần Triết và Tiêu An lại không nói nên lời.

Người quản lí ký túc xá nhìn hai người: "Nói cho tôi biết, Trần Vĩnh Long muốn làm gì?"

Cả hai ấp úng trả lời: "Trần Vĩnh Long không vui khi bị bạn Thắng lợi dụng trong kỳ thi học viện".

"Buổi tối nay uống nhiều rượu, đầu óc nóng lên, nó định cho bạn Thắng một bài học."

"Quản lý, chúng tôi đã thuyết phục cậu ta."

"Nhưng không thể cản nó lại được."

"Không ngờ..."

Quản lí ký túc xá lạnh lùng nói: "Thật vậy sao?"

"Nếu như tôi phát hiện các người nói dối, học viện nhất định sẽ trừng phạt!"

Trần Triết tái mặt, nhưng vẫn nói: "Chúng tôi nói thật."

Lúc này quản lí ký túc xá nói: "Các cậu đi về trước đi, chuyện này học viện sẽ xử lý, các cậu đi về lo mà giữ mồm giữ miệng."

Trần Triết và Tiêu An đồng ý, cúi đầu và rời đi qua cửa sổ kính vỡ sát sàn.

Quản lí yêu cầu Mạnh Thắng đổi sang một ký túc xá khác, đồng thời kéo một tấm khăn trải giường xuống và đắp lên xác chết.

Sau khi Mạnh Thắng đến ký túc xá mới, cậu không ngủ ngay lập tức.

Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.

Cuối cùng thì cậu cũng biết thứ ánh sáng màu đỏ rực đó đại diện cho điều gì.

Tối nay, Trần Vĩnh Long đột nhập qua cửa sổ.

Mạnh Thắng kích hoạt “Võng Khí Nhãn” để đối phó với tình huống, và cậu nhìn thấy Trần Vĩnh Long từ dưới gầm giường.

Trong điểm ánh sáng màu xám của cậu ta, có một vòng tròn sáng chói màu đỏ rực và con số '127' nổi lên.

Nhưng ngay khi Trần Vĩnh Long bị những sợi tơ thép được đánh bóng sắc như dao xuyên qua.

Vòng tròn rực rỡ màu đỏ rực của cậu ta nhanh chóng mờ đi và dãy số trở về 0 ngay lập tức.

"Khí huyết, hoặc là sinh mệnh..."

"Vòng tròn màu đỏ rực kia đại biểu cho sức sống của sinh vật!"

Tìm hiểu xem vòng màu đỏ rực đó tượng trưng cho điều gì.

Mạnh Thắng rất vui mừng.

Điều này có nghĩa là cậu đã hiểu thêm về đồng thuật bị biến dị của mình.

Rồi cậu nghĩ đến Trần Vĩnh Long.

"Tên đó vì chuyện ban ngày mà tới sao?"

Mạnh Thắng nhớ lại phản ứng của Trần Triết và Tiêu An.

Rồi lặng lẽ tắt đèn trong phòng.

Sau khi Trần Triết và Tiêu An trở lại ký túc xá, sắc mặt của hai người không tốt lắm.

"Thằng Thắng đó quá đáng sợ."

"Không, nó chỉ bị điên thôi."

"Ai lại làm cái bẫy như vậy trong ký túc xá?" Trần Triết lắc đầu nói: "An, tôi nghĩ chúng ta đừng xen vào chuyện của thằng Thanh nữa."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Sau khi cả hai đi đến thống nhất, họ tắt đèn và đi ngủ.

Không biết đã bao lâu rồi.

Trần Triết cảm thấy ai đó tát vào mặt mình.

Cậu ta bàng hoàng mở mắt: "Ai đấy?"

Đột nhiên.

Cậu ta rùng mình.

Có một người ngồi ở đầu giường.

Trong túi đối phương sáng lên, tựa hồ có điện thoại di động, màn hình để sáng.

Ngoài ra, cậu ta cảm thấy ớn lạnh trên cổ.

Con ngươi trợn lên nhìn.

Một sợi dây thép quấn quanh cổ cậu ta.

Cậu ta gần như đái ra quần.

Sau đó, nghe thấy người bên giường nói: "Ai đã xúi giục cho tụi mày làm chuyện vừa nãy?"

Trần Triết ngay lập tức nhận ra đó là giọng nói của Mạnh Thắng.

Cậu ta không kìm được muốn khóc: "Bạn Thắng, đừng có làm bậy."

"Cái gì mà xúi giục, không ai xúi giục hết ."

"Thằng Vĩnh Long nó say rượu quá mà thôi."

Sau khi nói xong, cậu không nghe thấy giọng nói của Mạnh Thắng nữa.

Nhưng lại cảm thấy sợi dây thép quanh cổ mình thắt chặt lại.

Trần Triết nghĩ ngay đến cái xác không đầu của Trần Vĩnh Long.

"Mạnh Thắng, cậu muốn làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment