Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên

Chương 14 - Chương 14: Lên Lớp

"Dừng lại, dừng lại..."

Tơ tiếp tục thắt chặt.

Trần Triết cảm nhận được sự mát lạnh của nó.

Cậu ta dường như nhìn thấy thần chết vẫy gọi.

Thằng điên.

Thằng này nó bị điên mẹ nó rồi!

Cậu ta sụp đổ.

"Tôi nói, tôi nói mà."

"Là An Dĩ Thanh, An Dĩ Thanh bảo bọn tôi làm việc này."

"Cậu ta bảo Trần Vĩnh Long giết cậu, đó không phải việc của bọn tôi."

"Cậu ta là con trai của An Dương Long, An Dương Long là ứng cử viên của vị trí thành chủ."

"Đối thủ lớn nhất của ông ta là đoàn trưởng Đoàn Lăng, người đã tiến cử cậu nhập học!"

Biết được chân tướng sự việc, Mạnh Thắng không nói nữa, lẳng lặng siết chặt dây thép quanh cổ Trần Triết.

Trần Triết lập tức vùng vẫy, nhưng không lâu sau, mắt cậu ta lồi ra và đột ngột tử vong tại chỗ.

Cậu lại đi đến bên giường của Tiêu An.

Thực hiện hành động tương tự.

Sau khi xử lý hiện trường một lần nữa, Mạnh Thắng rời đi.

Sau một lúc.

Sau khi trở về phòng, cậu gọi binh sĩ Bảo.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Bảo ngạc nhiên: "Muộn như vậy rồi, có chuyện gì đã xảy ra sao?"

Mạnh Thắng nói đơn giản: "An Dĩ Thanh đã lên kế hoạch giết tôi. Những người mà cậu ta phái đến đã rơi vào cái bẫy mà tôi đặt ra và bị giết hết."

Có sự im lặng bên kia đầu dây.

Sau đó Bảo nói: "Chờ một chút."

Sau đó cúp điện thoại.

Không lâu sau.

Điện thoại di động của Mạnh Thắng vang lên.

Cậu bắt máy xong, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đoàn Lăng: “Có chứng cứ gì không?”

Mạnh Thắng đã phát một đoạn ghi âm.

Lúc vừa rồi 'thẩm vấn' Trần Triết và Tiêu An, cậu cũng không quên ghi lại.

Đoàn Lăng nghe xong, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cảnh cáo An gia, cậu yên tâm ngủ đi."

“Cảnh cáo?” Mạnh Thắng không hài lòng lắm.

Đoàn Lăng có thể nghe được trong giọng điệu của cậu khác thường: "Cậu muốn thế nào?"

Mạnh Thắng lặng lẽ nói: "Ông đã nói rằng nếu ai đó muốn giết tôi."

"Tôi có thể trước giết, sau đó rồi nói."

"Hai người vừa rồi đều bị tôi xử lý."

"Tôi muốn biết, còn An Dĩ Thanh thì sao?"

Có một sự im lặng.

Sau đó Đoàn Lăng nói: "Cậu muốn giết nó?"

"Tôi không muốn bị người nhăm nhe." Mạnh Thắng thành thật trả lời.

Đoàn Lăng quả quyết nói: "Được, cậu giết người, hậu quả tôi sẽ lo."

"Nhưng không thể giết tới tận cửa trực tiếp như vậy."

"Đây không phải là trên mặt đất."

"Học viện có quy tắc của nó."

Mạnh Thắng hỏi, "Quy tắc là gì?"

Đoàn Lăng nói: "Trong học viện, nếu muốn giải quyết ân oán cá nhân, có thể làm một cuộc quyết đấu."

"Sinh tử đấu hoặc là võ đấu."

"Võ đấu, cậu không được phép dùng theo binh khí cùng thuốc kích thích, phải được học viện kiểm tra trước khi lên sân, chiến đấu công bằng."

"Nhưng võ đấu chỉ quyết thắng bại, không phân sống chết."

"Sau khi chiến đấu, bất bình của cả hai được giải quyết."

"Sinh tử đấu không có giới hạn, đánh cho đến chết."

"Nhưng cho dù thắng, cũng phải bị trừ học phần!"

Mạnh Thắng thậm chí không nghĩ về điều đó: "Được, tôi sẽ làm một trận sinh tử đấu."

"Đừng xem thường An Dĩ Thanh."

Đoàn Lăng nhắc nhở: "Ba của nó, An Dương Long, là chủ của Tập đoàn Công nghiệp nặng Khải Minh."

"Tên đó là nhân vật tầm cỡ ở Quảng Đinh." "Nếu như làm một trận sinh tử đấu, tên đó nhất định sẽ tìm được rất nhiều tài nguyên cho con trai mình tiêu xài."

Mạnh Thắng bình tĩnh nói: "Không có việc gì."

"Ông chắc chắn sẽ không để cho tôi thua."

Đoàn Lăng cười nhẹ trên điện thoại.

"Về thông tin của An Dĩ Thanh, tôi đã gửi cho cậu tin nhắn."

"Tromg đó có một số thông tin hữu ích."

Đoàn Lăng nói xong liền cúp điện thoại.

Không lâu sau, tin nhắn đến.

Nhìn thông tin, Mạnh Thắng hơi híp mắt lại, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng, gặp nhau tại hội trường.

65 tân sinh viên được đưa vào một giảng đường.

Giáo sư chủ nhiệm Đình Đằng Phong đi vào cùng một nam giảng viên.

Anh ta giới thiệu: "Đây là giáo sư Tiêu Thăng. phụ trách lớp cơ sở của mọi người. Chuẩn bị sẵn sàng, cậu ta sắp sửa dạy cho lớp."

"Còn nữa, đêm qua có chút tai nạn."

"Một số học sinh không thể đến lớp."

Thanh niên mặt hồng bên cạnh An Dĩ Thanh nói: "Thầy, thật sự là ngoài ý muốn sao?"

Cậu ta nhìn Mạnh Thắng: "Không phải là có người cố ý giết người sao?"

"Hay là, bởi vì cậu ta được đoàn trưởng Lăng tiến cử."

"Vì vậy, ngay cả khi cậu ta giết người, có thể hành động như không có gì?"

"Nghĩ thử xem, có phải quá là bất công với người đã chết không."

Mạnh Thắng không di chuyển chút nào.

Nghe được thanh niên mặt hồng lời nói, rất nhiều học sinh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Cũng đúng, học viện không phải quá thiên vị sao?"

"Không, nó không còn là thiên vị nữa."

"Nó đang được bao che đấy."

An Dĩ Thanh cười khẩy trong lòng.

Tối hôm qua, Trần Triết và Tiêu An đến báo cáo tình hình.

Biết rằng Trần Vĩnh Long đã bị phản giết.

Cậu ta khá sốc.

Nhưng sau đó nghĩ lại, thật tốt nếu Trần Vĩnh Long chết.

Vô tình xúi giục các sinh viên cùng lớp, lợi dụng Mạnh Thắng để làm mất uy tín của Đoàn Lăng.

Thủ thuật này rất thành công.

Tối hôm qua.

Có nhiều sinh viên đã nhìn thấy vết máu trong phòng của Mạnh Thắng.

Thậm chí có người nhìn thấy bảo vệ học viện khiêng một thi thể rời khỏi ký túc xá của Mạnh Thắng.

Bây giờ, tất cả mọi người nhìn vào Mạnh Thắng.

Đều là cái nhìn sợ hãi.

Họ né tránh cậu ta.

Chỉ có hai người không có biểu tình gì.

Một người nam sinh và một người nữ sinh.

Nam sinh đó là Trần Hoàng Bách, chàng trai trẻ sạch sẽ muốn thành lập đội với Mạnh Thắng ngày hôm qua.

Người nữ sinh đeo tai nghe và đọc sách một mình, như thể cô ta không quan tâm đến những gì xảy ra trong lớp.

Đình Đằng Phong không khỏi nhíu mày.

Ông ta biết những gì đã xảy ra đêm qua.

Cũng biết rằng Tiêu An và Trần Triết, những người tham gia sự kiện này, đều đã bị giết.

Đoàn Lăng đã cho gửi học viện xem đoạn ghi âm.

Học viện đã đưa ra quyết định, nhưng nó vẫn chưa được công bố.

Bây giờ hãy để An Dĩ Thanh lấy nó ra và làm ầm lên.

Điều này khiến Đình Đằng Phong rất bất mãn.

Ông ta định nói.

Nhưng có một giọng nói.

"An Dĩ Thanh?"

Mạnh Thắng không thể ngồi yên.

Cậu không hề quay đầu lại nói: "Chỉ dám núp ở phía sau làm mấy chuyện lén lút."

"Với loại thông mình này, không có gì lạ khi An Dương Long coi trọng anh trai An Dương Lạc của cậu hơn."

"Không còn cách khác."

"Nếu như tôi là An Dương Long, tôi cũng không đánh giá cao một tên phế vật như vậy."

An Dĩ Thanh, người ban đầu thầm tự mãn và đắc thắng.

Khi nghe điều này.

Biểu hiện của cậu ta vặn vẹo ngay lập tức.

Thanh niên mặt hồng bên cạnh giật mình.

Cậu ta biết rằng An Dương Lạc là một cấm kỵ đối với An Dĩ Thanh.

Nếu ai đó đề cập đến An Dương Lạc khen ngợi trước mặt cậu ta.

Nhẹ thì bị nhục mạ.

Nặng thì bị đánh đập dã man.

Quả nhiên.

An Dĩ Thanh không thể chịu đựng được khi nghe điều này.

Đứng dậy nói: "Mày nói cái gì?"

Mạnh Thắng nhàn nhạt nói: "Đừng nói là cậu không biết."

"Ở Quảng ĐInh này, ai mà không biết An Dương Long rất coi trọng An Dương Lạc, coi như bảo bối."

"Về phần cậu à, An Dĩ Thanh, ha ha."

"Đúng là một trò đùa."

Mạnh Thắng hiếm khi nói nhiều như vậy.

Nhưng hôm nay, để chọc giận An Dĩ Thanh.

Cậu phải thực hiện ngoại lệ một lần.

"Mày muốn chết đúng không?!" An Dĩ Thanh đột nhiên mất đi lý trí.

Cậu ta đang định lao qua.

Thanh niên mặt hồng liều mạng ngăn cản cậu ta: "Anh Thanh đừng mắc bẫy của nó, nó muốn cố ý khiêu khích anh đó."

Bình Luận (0)
Comment