Để thuận tiện kinh doanh vào ban đêm.
Họ kết nối các dây tuyến điện thaoij, và phía trên đầu Mạnh Thắng, cậu có thể nhìn thấy những sợi dây chất đống chằn chịt trên đường phố.
Người đến và đi đều là đi bộ, đi xe đạp hoặc đi xe máy điện.
Len lỏi vào và ra khỏi những con đường hẹp.
Tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng cười, đủ loại âm thanh trộn lẫn vào nhau.
Điều này khiến Mạnh Thắng có cảm giác như mình đang quay trở lại thành phố nhộn nhịp ngày xưa.
Phạm Sơn có chút xấu hổ nói: “Ở đây phức tạp hơn một chút, nhưng giá thuê nhà rẻ, không gian sống tệ hơn nhiều so với ký túc xá học viện.”
Cậu đang định nói, Mạnh Thắng, cậu có thể sẽ không quen.
Mạnh Thắng đã hỏi: “Làm sao để về nhà cậu?”
Thấy Mạnh Thắng không có ghét mình, Phạm Sơn lên tinh thần, tiến lên một bước: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến đó."
"Bánh xèo của mẹ tôi đổ ngon lắm, lát nữa tôi sẽ nhờ mẹ mang cho cậu ăn thử."
Mạnh Thắng mỉm cười, gật đầu nói: "Được."
Qua các con đường, ngõ hẻm.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước cửa nhà Phạm Sơn.
Nhưng cậu nhìn thấy một cô gái cỡ mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi xổm ở cửa.
Vẻ mặt buồn bã.
Bên cạnh họ, hai cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang cố gắng chọc cô gái cười.
Thật đáng tiếc là hai người họ đã sử dụng hết chiêu trò của mình.
Trên mặt cô gái không có nụ cười.
" Bảo, Song, Hi, mấy đứa đang làm gì vậy?" Phạm Sơn rất hưng phấn, không quên giới thiệu bọn họ với Mạnh Thắng.
“Đứa tên Hi là em gái tôi, là con thứ hai trong nhà.”
"Song và Bảo là con thứ ba và thứ tư, là song sinh."
Nghe thấy giọng nói của Phạm Sơn, ba người ở cửa ngẩng đầu lên.
Sau đó, hai cậu bé song sinh chạy tới ôm lấy Phạm Sơn: “Anh ơi, anh về rồi.”
“Mau về nói với mẹ đi, chị ba không muốn lấy chồng.”
Phạm Sơn vẻ mặt nghi hoặc: ‘Lấy chồng?"
Hai cậu bé song sinh gật đầu: “Cũng không hẳn, hôm nay ba mẹ muốn cho chị ba đính hôn.”
"Người ta nói đem chị ba gả đi, nhà sẽ được khen thưởng điểm."
"Nhưng đây có phải là kết hôn đâu, đây rõ ràng là muốn bán chị ba!"
Sắc mặt Phạm Sơn đột nhiên thay đổi.
Rồi chạy nhanh như gió ùa qua cửa nhà.
Mạnh Thắng nghe thấy, Phạm Sơn vội vàng kêu lên: "Ba, mẹ, sao lại làm vậy? Tại sao lại gả em Hi đi?"
Sau một lúc.
Mạnh Thắng đã vào nhà.
Nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông ngồi xổm trong góc và hút thuốc.
Người phụ nữ thở dài nói: "Sơn, ba gần đây bị bệnh."
“Kkhông những không được đi làm, mà còn phải uống thuốc và đi khám bác sĩ đều phải tốn tiền”.
"Nhà chúng ta chỉ có thể làm vậy."
“Đúng lúc, cô Hồng ở bên cạnh giới thiệu một người.”
"Cậu ta có địa vị tốt, chú của cậu ta còn là 'Cục trưởng’ khu này của chúng ta."
“Mẹ nghe cô Hồng nói rằng chú của cậu ta rất thân thiết với Bộ trưởng Bộ Giáo dục.”
“Có lẽ chúng ta cũng có thể sắp xếp cho thằng Song và thằng Bảo đi học nhờ việc này.”
Phạm Sơn lắc đầu nói: “Nhưng sao chúng ta lại đi hy sinh hạnh phúc của em Hi được?”
"Mẹ, con sẽ nghĩ cách xử lý số tiền này."
"Bây giờ con là phi công dự bị và được trợ cấp hàng tháng 1.000 điểm công tác."
“Ba đi khám và uống thuốc là đủ rồi.”
"Về phần hai đứa nhỏ đi học kia, con sẽ nghĩ cách."
Tại thời điểm này.
Một người phụ nữ từ ngoài cửa hô lên: "Ông bà ơi, chúc mừng."
Mẹ Phạm Sơn nhanh chóng kéo con trai sang một bên: “Bà đến rồi.”
Mạnh Thắng cau mày.
Cậu không thích những dịp như vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên đến nhà Phạm Sơn.
Nếu bây giờ rời đi, cậu giống như không cho Phạm Sơn mặt mũi nào.
Thế là cậu lặng lẽ đi đến góc đường.
Ngồi bên lề.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, vẫn ăn mặc sang trọng bước vào.
Theo sau là nhiều chàng trai trẻ.
Người đi phía trước ăn mặc dị thường, đeo đồng hồ vàng, trông không hợp với nhà của Phạm Sơn.
Đỉnh cao của sự sang trọng cao cấp.
Phía sau có vài người đang xách những túi lớn nhỏ.
Đặt nó lên bàn.
Người phụ nữ trung niên kéo mẹ Phạm Sơn nói: "Hơi mẹ bé Hi ơi, coi nè, đây là quà biếu của Trần Húc, bà mau nhanh chóng nhận đi."
Phạm Sơn vội vàng chạy tới nói: “Em gái tôi sẽ không lấy chồng, nếu có lấy lại đồ rời đi, gia đình tôi cũng không quan tâm.”
Mẹ Phạm Sơn nhanh chóng chặn đường con trai, xin lỗi người phụ nữ trung niên: “Bà Hồng, xin lỗi.”
"Đây là con trai lớn của tôi, nó mới từ học viện về, nhất thời không thể tiếp nhận chuyện này, tính nó bốc đồng lắm."
Cô Hồng nói 'Ồ' và mỉm cười nói: "Đây là đứa con trai mà bà đã nói à, đứa con trai đã được nhận vào 'Học viện Cơ giáp’ và trở thành phi công dự tuyển đây sao."
"Quả thực là một thanh niên có tài." "Nhưng cậu trai trẻ, đừng nghĩ rằng trở thành phi công dự tuyển là sẽ được thăng tiến."
"Học viện hàng năm có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, nhưng ai cũng trở thành phi công à?"
Cô Hồng quay sang Trần Húc và nói: "Cậu Húc thì khác. Cậu ta có một người chú là người đứng đầu chính phủ. Đã được bổ nhiệm vào Cục Bảo Địa từ rất sớm."
"Hiện tại cậu ta đang hưởng thụ cấp năm đãi ngộ, sớm muộn gì cũng có thể ngồi lên vị trí cục trưởng."
"Chính là một người có một tương lai tươi sáng."
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ gả em gái tôi càng sớm càng tốt. Có lẽ trong tương lai, vì là người thân, Trần Húc có thể sắp xếp cho cậu một chức vụ ở Cục Bảo Địa đấy"
Chàng trai tên là Trần Húc lắc đầu: "Cô Hồng, đừng nâng con lên cao quái."
"Con còn không biết khi nào mới có thể đảm nhận vị trí cục trưởng đâu."
"Còn quá sớm để nói cái đó."
Anh ta nói năng khiêm tốn nhưng trong mắt lại có cảm giác khá kiêu ngạo.
Có vẻ như vị trí cục trưởng nằm trong tầm tay anh ta dễ dàng.
Sau đó, anh ta nhìn Phạm Sơn và nói: "Hơn nữa, Cục Bảo Địa không thể dựa vào các mối quan hệ để thăng tiến đâu."
“Cho dù là họ hàng, nếu phẩm chất không tốt thì cũng không đủ tư cách để vào.”
Phạm Sơn chế nhạo: “Ai muốn làm họ hàng người thân của anh, đừng có mà dát vàng lên mặt.”
Cô Hồng chỉ vào mũi Phạm Sơn nói: "Sao con cháu mà ăn nói mất dạy vậy? Bây giờ Trần Húc thích em gái cậu."
“Đó là phúc ba đời tổ tiên của cả nhà anh.”
“Nếu như trong nhà tôi không có con gái, chuyện hôn sự này cũng không đến lượt nhà cậu.”
"Bây giờ lễ hỏi của Trần Húc đã được giao rồi, cô gái, đi theo chúng ta trước đi. Ngày mai Trần Húc sẽ trả cho con số điểm công tác đã hứa với con."
Nói xong, cô Hồng thực sự muốn nắm tay em gái Phạm Sơn.
Phạm Sơn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô Hồng: “Xem hôm nay có ai dám bắt em gái tôi đi!”
Trần Húc cười lạnh: "Một đám người nghèo hèn mà vẫn còn làm giá sao?"
"Vốn là nghĩ bỏ chút tiền đi tìm một rau sạch chơi một phen cũng không tệ."
"Bây giờ lại giả vờ cao quý."
"Số tiền này quá ít đúng không?"
“Vậy tôi sẽ cộng thêm 1.000 điểm công tác, 2.000 thì sao?”
"Cậu có thể đưa ra bất cứ giá nào cậu muốn."
"Không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao? Nghĩ tôi không có khả năng à?"
Lần này Phạm Sơn hoàn toàn tức giận.
Cậu ta gầm lên và lao về phía trước.
Trần Húc bị bay ra khỏi nhà chỉ bằng một cú đấm.
"Trời ơ, cậu đang đánh ai đó!"
Cô Hồng vội vàng chạy ra ngoài và hét lên: "Đánh người rồi. Nhà này đánh người kìa trời đất ơi. Đi gọi người của Cục Bảo Địa đi."
Trần Húc bị đánh đến choáng váng.
----------
Cầu quà kẹo, boot bút lực ạ!!