Cuối cùng anh ta cũng tỉnh lại.
Chạm một cái.
Răng cửa phía trước bị gãy mất.
Anh ta chỉ vào Phạm Sơn, phẫn nộ sắc bén nói: “Chờ đó cho tao.”
Lúc này, anh ta nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài.
Vui mừng khôn xiết.
Đó là xe của Cục Bảo Địa.
Quả nhiên .
Chẳng mấy chốc, một đội dân phòng an nình đã đến.
Có một người cầm đầu.
Môi dày và hói.
Trần Húc nhìn thấy ông ta vui mừng: "Chú! Là cháu, Trần Húc nè."
Anh ta không ngờ rằng lại đụng phải chú mình, Trần Khang, cục trưởng địa phương ở đây.
Trần Khang ban đầu nhận được tin báo rằng nhóm tập đoàn buôn lậu cự thú trốn thoát ngày hôm qua, đang ẩn nấp trong khu vực thuộc quyền quản lý của ông ta.
Ông ta đích thân dẫn một đội ra kiểm tra.
Vừa rồi lại đột nhiên bị ai đó chặn lại.
Nghe nói rằng đó là một sinh viên của 'Học viện Cơ giáp’ đã đánh ai đó.
Vì thế ông ta đã đến.
Nhưng lại gặp cháu trai của mình.
Chỉ thấy Trần Húc đã bị đánh rất nặng đến nỗi nửa mặt bị sưng tấy và mất mấy chiếc răng cửa.
Lập tức ông ta nổi giận.
"Ai đánh!"
Trần Khang hét lên.
"Có làm có chịu, là tôi đánh anh ta!"
Phạm Sơn bước ra ngoài và lớn tiếng thừa nhận.
Trần Khang gật đầu và hô lên: "Đưa người đến văn phòng."
Một số nhân viên bảo vệ bước tới.
Cha mẹ của Phạm Sơn rất hoảng sợ.
Họ chỉ là công nhân.
Chưa trải qua tràng cảnh này
Lập tức không biết làm sao.
Mạnh Thắng cũng mang theo ‘Liệt Tinh' bước ra ngoài.
Cậu cau mày suy nghĩ xem có nên gọi binh lính Bảo từ Quân đoàn Thám hiểm hay không.
Để anh ta giúp đỡ việc này.
Bất ngờ là.
Khi Trần Khang nhìn thấy Mạnh Thắng.
Mắt ông ta chợt sáng lên.
Trận tử chiến ngày hôm qua tại 'Học viện Cơ giáp’.
Bởi vì mối quan hệ của ông ta với Bộ trưởng Bộ Giáo dục Lục Thành.
Cũng vì có liên quan qua lại với nhau, ông ta cũng đi xem thi đấu.
Màn trình diễn của Mạnh Thắng khi đó vô cùng chói sáng.
Và Trần Khang cũng đã nghe nói về nó.
Sau đó, người nhà An gia đến lấy xác, không những không gây phiền toái cho Mạnh Thắng mà còn để cho sinh viên này bình phục vết thương.
Ngoài ra, Đại tá Lương Văn Kiện của Quân đoàn Thám hiểm đã nêu đích danh xem trọng.
Trần Khang ngửi thấy 'mùi' bất thường trên người Mạnh Thắng.
Mùi của quý nhân!
Đột nhiên.
Trần Khang đã đẩy ra một số nhân viên an ninh dân phòng.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cháu trai và cô Hồng.
Đi tới chỗ Mạnh Thắng.
"Cậu Mạnh Thắng, sao cậu lại ở đây?"
Mạnh Thắng cũng bối rối.
Kể từ khi 'Vọng Khí Nhãn’ biến thành 'Phá Chướng Nhãn’.
Cậu có 'trí nhớ mạnh mẽ’.
Nhưng cậu không nhớ mình đã từng gặp Cục trưởng Cục Bảo Địa bao giờ.
Bây giờ thấy ông ta hỏi như vậy.
Vì khách khí, Mạnh Thắng nói ngắn gọn đủ ý: “Tôi làm khách.”
Làm khách à?
Trần Khang trợn mắt và đáp xuống Phạm Sơn.
Ông ta hiểu ngay lập tức.
Ông ta xua tay và yêu cầu một số nhân viên an ninh rút lui.
Sau đó ông ta mỉm cười và nói với Phạm Sơn: "Cậu Phạm Sơn, cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao cậu lại dùng vũ lực được không?"
Phạm Sơn khịt mũi, lập tức kể lại câu chuyện Trần Húc kiêu ngạo và xúc phạm nhà cậu.
Sau đó.
Trần Húc không kiên nhẫn nói: "Chú, chú đang nói chuyện vô dụng gì với nó vậy?"
"Mau bắt tên khốn này lại."
Lời còn chưa nói xong.
Đột nhiên mọi thứ trở nên tối tăm.
“Chát!”
Một cái tát giòn vang lên.
Trần Húc bị tát đến mức cảm thấy choáng váng.
Cậu ta tưởng đó lại là Phạm Sơn.
Đưa mắt nhìn qua.
Người đánh anh ta thực ra là chú Trần Khang của anh ta.
“Chú ơi, chú sao thế…”
"Mày im đi!"
Trần Khang ngắt lời cháu trai của mình.
Đầu tiên ông ta mỉm cười và nói với Phạm Sơn: "Cậu Sơn, cậu làm rất đúng."
Sau đó, ông quay lại và đi về phía cháu trai mình.
"Trần Húc, mày im miệng, mày đã hết thuốc chữa rồi."
“Tao kéo mày đến cục là để kỷ luật con người cái thằng mày thay cho ba mày thôi.”
"Giờ thì hay rồi."
“Dùng tên của tao để gây họa khắp nơi.”
“Nếu hôm nay cậu Sơn mà không đánh mày, thì tao cũng sẽ dạy mày một bài học.”
Sau đó lại có thêm một cái tát vào mặt.
Khuôn mặt của Trần Húc đột nhiên sưng lên như mặt heo.
Trần Khang khịt mũi và nói: "Trở lại nhà máy đi."
"Công việc ở Cục Bảo Địa không cần làm nữa."
"Đừng làm tao xấu hổ ở bên ngoài nữa!"
Trần Húc muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Trần Khang trừng mắt nhìn anh ta.
Lập tức thậm chí không dám xì ra một tiếng.
Cụp đuôi bỏ đi.
Trước khi rời đi.
Anh ta liếc nhìn Mạnh Thắng.
Trực giác mách bảo anh ta.
Thái độ của chú đột nhiên thay đổi 180 độ.
CHính là liên quan đến sinh viên này.
Thành thật.
Nếu không có chú Trần Khang, anh ta cũng không biết trong nhà của Phạm Sơn còn có 'người ngoài'.
Không còn cách nào khác.
Mạnh Thắng quá bình thường.
Anh ta không chú ý đến cậu chút nào.
Trần Húc không khỏi thắc mắc.
Gã đó là ai?
Vậy mà để chú của mình tát mình tận hai lần.
Nhà Phạm Sơn cũng choáng váng. Đặc biệt là ba mẹ của Phạm Sơn.
Vừa rồi Cục trưởng rất hung hãn, muốn bắt con hai người họ đi.
Làm sao mọi chuyện lại trở nên thay đổi chỉ trong chớp mắt?
Cục trưởng vốn hung hăng càn quấy lại thấu tình đạt lý phân xử?
Lúc này, Trần Khang mỉm cười nói với cha của Phạm Sơn.
"Tôi xin lỗi vì thằng cháu mất dạy của tôi đã gây rắc rối cho cả nhà."
Ba Phạm Sơn vội vàng nói: “Cục trưởng, không đâu.”
Trần Khang trợn mắt nói: "Tôi vừa nghe cậu Phạm Sơn nói rằng sức khỏe của ông không tốt đúng không?"
"Vậy thì đừng đến nhà máy nữa."
"Văn phòng của chúng tôi đang thiếu nhân viên bảo vệ. Nếu ông không chê, thì hãy đến làm việc cho chúng tôi."
"Tuy chỉ là bảo vệ, nhưng cũng có biên chế."
“Gặp bác sĩ và mua thuốc uống có thể được trả phí.”
"Điểm công tác cũng là 1500, so với nhà máy nhiều hơn một chút."
"Ông nghĩ sao?"
Ba Phạm Sơn vui mừng khôn xiết.
Công việc của người gác cổng rất dễ dàng, ông ta có thể được trả phí chữa bệnh và thuốc men, điểm công tác của ông ta cao hơn 500 điểm so với trong nhà máy.
Sao có thể từ chối?
Ông ta lập tức bật khóc vì biết ơn.
Trần Khang lại nhìn Mạnh Thắng một cái, sau đó cười nói: "Chúng tôi còn có việc phải làm, tôi sẽ không quấy rầy nữa."
Cha mẹ của Phạm Sơn nhanh chóng đưa Trần Khang ra ngoài ngõ.
Sau khi đã lên xe.
Người phụ tá lại hỏi: "Cục trưởng, sinh viên tên Mạnh Thắng đó là ai?"
Trần Khang mỉm cười và nói: "Quý nhân."
Ông ta đã làm rất nhiều điều vì cho Mạnh Thắng mặt mũi.
Muốn để lại ấn tượng tốt với Mạnh Thắng.
Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Khang chưa từng nói một lời với Mạnh Thắng.
Đây là cái hay của ông ta.
Ông ta không muốn Mạnh Thắng nghĩ rằng mình đang bán ân.
Cho dù Mạnh Thắng có nhìn thấu nó cũng không thành vấn đề.
Có một số việc, cho dù đã biết, nhưng không nói ra.
Càng có chỗ lui.
Càng có khả năng phát triển.
Hơn nữa ân huệ này cũng không có gì đáng nói.
An gia đã chết đi một người, người ta còn không so đo đến.
Mình làm thì tính là gì?
Chuyện này hôm nay.
Tốt nhất nó chỉ có thể được coi là một bước đệm.
Trong tương lai, khi Mạnh Thắng có tiềm lực cất cánh, thì đó là lúc những gì ông ta làm sẽ mang đến ảnh hưởng.
Trần Khang nghi ngờ về khả năng làm việc của mình.
Nhưng nhìn người thì lại là chuyện khác!