"Đi ăn thôi."
Điều khiến Mạnh Thắng ngạc nhiên là lần này Đoàn Lăng sau khi dạy xong liền không có rời đi.
Đoàn Lăng vỗ vỗ vai cậu: “Đã lâu không ăn đồ ăn ở căng tin, lâu lâu ghé qua.”
"Nhưng mà tôi không có học phần, đành phải để cậu đãi một bữa."
Nhà ăn miễn phí cho sinh viên trong khuôn viên trường, khi người ngoài ở ngoài trường muốn dùng bữa thì phải dùng học phần mua.
Mạnh Thắng đương nhiên đồng ý.
Thế là hai người đi đến căng tin.
Tối thứ Hai.
Căng tin rất náo nhiệt
Khi Mạnh Thắng và Đoàn Lăng bước vào.
Căn tin ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Mạnh Thắng đi ngang qua căng tin như không nhìn thấy gì.
Sắc mặt Đoàn Lăng không chút biểu cảm.
Một trong hai người không quan tâm đến việc bị mọi người nhìn thấy, còn người kia thì nghiêm túc trong lời nói.
Đợi hai người ngồi xuống một góc căng tin.
Bầu không khí mới bắt đầu hồi phục.
Ở một góc khác của căng tin, một đôi mắt lặng lẽ nhìn Mạnh Thắng.
Thì ra chính là đêm qua Cao Ngọc Dương muốn mua tín chỉ của Mạnh Thắng ở bộ phận hậu cần.
"Anh Dương, đó là Đoàn trưởng Lăng đúng không?"
Bên cạnh Cao Ngọc Dương, một thanh niên nhỏ giọng nói: "Khó trách tên đó dám không bán tín chỉ cho anh. Không ngờ tên đó và Đoàn trưởng Lăng thân thiết như vậy."
"Trước đây có nghe nói, còn không tin, Đoàn trưởng Lăng sao có thể quan tâm đến một thằng mọi rợ trên bề mặt?"
"Bây giờ thì tin rồi."
"Anh Dương, tốt nhất chúng ta đừng gây sự với thằng nhóc đó càng nhiều càng tốt."
Bên kia bàn, một tên mập mạp mặt đầy mụn nói: “Đoàn trưởng Lăng thì sao. Cha của anh Dương là Cục trưởng xây dưng, sao anh Dương ở ngoài mặt lại phải sợ một thằng thượng?”
"Anh Dương, anh có muốn dạy nó một bài học không? Chỉ cần nói một câu, em lập tức giúp anh xử lý chuyện này."
Cao Ngọc Dương vẻ mặt chán ghét nói: "Muốn chết thì chết cách xa tao ra, đừng để máu dính vào người tao."
Thanh niên béo sửng sốt.
Cao Ngọc Dương dùng đũa gắp một miếng ức bò mềm đưa vào miệng: "Nếu không có việc gì làm thì đọc sách đi."
“Tao đã đọc cỡ 100 đến 80 cuốn tiểu thuyết, và nhân vật chính bên trong hầu hết mỗi cuốn đều là xuất thân bần hèn như vậy, sau này phát triển lên nghịch thiên các thứ.”
“Đối với một người có ba là quan chức lớn như tao, giàu có và đẹp trai thì đó cũng chỉ là gói kinh nghiệm để qua màn mà thôi.”
“Đôi khi cũng là gói tài nguyên và gói trang bị các thứ.”
"Dù sao cũng chỉ là đưa tiền cho nhân vật chính mà thôi."
“Sao tụi mày không nhận ra, thằng đó dường như đi theo khuôn mẫu một nhân vật chính.”
"Nó vừa đến trường của chúng ta, trong vòng một tháng, nó đã giết chết An Dĩ Thanh."
"Loại tàn nhẫn như vậy, tao không nên chọc là tốt nhất."
"Hôm qua đúng là đã tức giận."
"Nhưng giận thì mặc giận, mạng sống quan trọng hơn."
"Hơn nữa, tao thân thế cao sang, thân thể ngàn vàng, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, sao phải đi chọc một thằng thượng làm chi?"
"Bây giờ, tôi chỉ có thể quan sát một chút."
Hai người đi theo thì thầm: "Anh Dương, anh quan sát cái gì vậy?"
Cao Ngọc Dương mỉm cười và nói: "Quan sát tiềm năng của tên đó. Dù sao tao biết tao là loại người gì, từ nay đến cuối đời chỉ có thể chờ chết."
"Cuối đời cũng không thể làm được gì lớn."
"Nhưng nếu Mạnh Thắng tên đó có tiềm năng, tao có thể đầu tư vào đó. Nếu sau này thằng nhóc ấy thành công, chẳng phải tao sẽ có chỗ dựa rồi sao?"
"Cái này so với việc chọc tên đó vì mặt mũi, tốt hơn gấp trăm mười lần rồi đúng không?"
Hai người theo sau nghe vậy, lập tức vuốt mông ngựa khen ngợi, Cao Ngọc Dương cũng mặt dày nhận không biết xấu hổ.
Ở phía bên kia của căng tin.
Mạnh Thắng tiêu tốn 3 điểm tín chỉ với chút tiếc nuối, gọi một bàn đồ ăn.
Đoàn Lăng không khách khí, cứ tiếp tục ăn.
Mạnh Thắng thấy vậy cũng không chịu thua kém, gia nhập hàng ngũ quét dọn đồ ăn.
Hai người không nói một lời, tập trung ăn.
Sau một lúc.
Cả bàn đồ ăn đều bị hai người ăn sạch sẽ.
Đoàn Lăng thở dài nói: "Chính là hương vị này, tôi chưa bao giờ ăn uống vui vẻ như vậy, từ khi tôi ngừng dạy học ở học viện."
Ông ta tiếp tục: "Cậu đã giết An Dĩ Thanh. Dù muốn hay không, cậu cũng đã tham gia vào cuộc đấu tranh giữa hai phe lớn trong thành."
“Vậy nên có một số điều tôi phải nói với cậu.”
"Tình hình chính trị trong thành phố được chia thành hai phe vì thái độ khác nhau của họ đối với những cự thú."
"Một phe là phe bảo thủ, An Dương Long là thủ lĩnh của phe bảo thủ. Đương nhiên, tên đó không phải nhân vật lớn duy nhất trong phe này, nếu không ta đã lật đổ tên đó từ lâu rồi."
"Còn lại là phe cấp tiến, phe này chủ yếu do tôi đứng đầu. Nói chung, không có nhiều người ủng hộ lý niệm của tôi."
Mạnh Thắng ngồi thẳng dậy: “Hai phe lý niệm đến cái gì?”
"Những người phe bảo thủ chủ yếu là các doanh nhân lớn như An Dương Long, cũng như hầu hết các quan chức lớn tuổi."
“Họ tin rằng việc thanh phố vẫn được bảo tồn sau ba năm xảy ra 'Thảm họa cự thú’ cho thấy nó rất an toàn."
"Bọn họ yêu cầu giải tán Quân đoàn Thám hiểm Mặt đất, họ không muốn chúng ta tiếp tục khám phá bề mặt và nghiên cứu những con cự thú, để không thu hút sự chú ý của những cự thú và mang đến tai họa cho thành phố." Đoàn Lăng nói đơn giản .
"Ý tưởng của bọn họ cũng đã giành được sự ủng hộ của cư dân thành phố ngầm."
Đoàn Lăng bình tĩnh nói: “Tôi có thể hiểu được tâm tư của mọi người.”
“Cũng giống như trong thời bình, ai mà muốn chiến tranh làm cái gì, đều muốn sống cuộc sống yên ổn, chỉ lo bảo vệ lãnh thổ của mình là được”.
Mạnh Thắng hơi nheo mắt lại, nói: "Nhưng điều này là không thể."
“Thật ngu ngốc, làm như vậy như con đà điểu vùi đầu vào cát khi gặp nguy hiểm.”
Đoàn Lăng nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Đừng nhìn vậy mà tưởng thành phố rất phồn hoa, một mảnh yên bình.”
"Có vẻ như miễn là nhân loại vẫn còn cầu bình an tình hình trên mặt đất, họ có thể sống trong hòa bình mãi mãi, đại loại vậy."
"Nhưng sự thịnh vượng và hòa bình như vậy chỉ cách lũ cự thú trên mặt đất ba trăm mét."
"Một khi một cự thú phát hiện ra thành phố, thành phố sẽ ngay lập tức gặp phải thảm họa."
Ông ta trịnh trọng nói: "Cho nên ta chủ trương tích cực thăm dò mặt đất, thường xuyên tiêu trừ cự thú, thu thập 'U ngân' cùng tài liệu cự thú để nghiên cứu, tăng cường sức chiến đấu của chúng ta."
"Mục tiêu cuối cùng của tôi là xua đuổi cự thú, lấy lại bề mặt trái đất và lấy lại quê hương của chúng ta."
"Chúng ta nên sống dưới ánh mặt trời, thay vì chui rúc dưới lòng đất tủi nhục làm chuột cả đời!"
Lời nói đầy uy lực của Đoàn Lăng khiến máu trong quả tim Mạnh Thắng dâng trào.
Nhưng cậu không nói gì cả.
Không thể hiện cái gì.
Ăn tối xong, Đoàn Lăng rời đi.
Mạnh Thắng hộ tống ông ta đến cổng học viện, nói: “Đoàn trưởng Lăng, tôi muốn hỏi một chuyện.”
Đoàn Lăng quay người nói: “Nói.”
“Ngài có biết tình hình hiện tại của thành phố Bảo Định không?” Mạnh Thắng lo lắng hỏi.
Đoàn Lăng liếc cậu một cái: “Nơi đó có người thân sao?”
Mạnh Thắng gật đầu.
Đoàn Lăng nói: “Tôi sẽ đi tìm người hỏi, lần sau sẽ nói cho cậu.”
Sau đó, ông ta rời đi.
Mạnh Thắng hít sâu một hơi.
Sau đó trở về ký túc xá, tắm rửa và tu luyện.
Ngày hôm sau.
Trong giờ giải lao, đài phát thanh của học viện đột nhiên vang lên: "Sinh viên năm nhất Mạnh Thắng và Phạm Sơn, mời đến phòng hiệu trưởng."
Chiếc loa phát thanh vang lên ba lần liên tiếp.