Mạnh Thắng có chút không hiểu.
Phạm Sơn càng thêm bối rối, không biết tại sao mình cũng bị gọi tên.
Sau khi hai người trao đổi ánh mắt, cả hai rời khỏi chỗ ngồi và đi đến phòng hiệu trưởng.
Sau một lúc.
Tại phòng học của học viện.
Cao Ngọc Dương đang dây dưa một nữ sinh.
"Tư Ngọc, cậu coi cơ giáp tư nhân định chế mới nhất này đẹp không?"
"Mình nghĩ nó rất hợp với cậu đó."
Cô gái này có dáng người mảnh khảnh, đứng buồn bực chán nản bên cửa sổ, dưới ánh nắng càng thêm duyên dáng, phong thái yểu điệu.
Cô ta nói mà không thèm nhìn Cao Ngọc Dương: "Cậu có biết một cơ giáp định chế đắt đến thế nào không?"
“Ngay cả công ty của ba tôi cũng phải tổ chức họp để nghiên cứu kỹ khi mua một cái cơ giáp.”
“Cậu nói nhẹ nhàng quá nhỉ.”
Cao Ngọc Dương cười nói: "Chỉ cần cậu thích, Tư Ngọc à, huống chi là cơ giáp, tôi thậm chí có thể leo lên trời hái mặt trăng đưa cho cậu luôn đấy chứ."
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, hai thằng đệ của Cao Ngọc Dương chạy tới.
Trong hai người, tên mập mặt đầy mụn hét lên: "Đại ca, anh Dương, lại đây."
Cao Ngọc Dương đang bận dây dưa nữ thần của mình, vừa nghe lời này, lập tức mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện để sau này nói, không thấy tôi đang bận hay sao?"
Mập mạp nhỏ giọng nói: “Là về cái tên Mạnh Thắng….”
"Cái gì mà Mạnh Thắng, hiện tại tôi không rảnh."
Vừa nhìn thấy Cao Ngọc Dương sắp nổi giận, hai tên béo liền muốn bỏ đi.
Không ngờ, cô gái đứng bên cửa sổ quay lại: “Mạnh Thắng?”
"Cái người vừa xuất hiện trên đài phát thanh hồi nãy đúng không?"
"Cậu ta có chuyện gì à?"
Thái độ của Cao Ngọc Dương đột nhiên thay đổi 180 độ: "Đúng rồi, cậu ta đã xảy ra chuyện gì."
"Cậu không nghe thấy bạn Đoan Tư Ngọc nói gì sao? Nói nhanh đi."
Tên mập lẩm bẩm một lúc rồi nói: “Em và thằng Chung vừa đến phòng hiệu trưởng xem trò vui. Thì ra là Cục Bảo Địa đến phát khen thưởng cho hai sinh viên năm nhất kia.”
"Người ta nói rằng họ đã hành động dũng cảm hồi cuối tuần trước và ngăn chặn được thảm họa các thứ."
“Vì vậy, Cục Bảo Địa đã đặc biệt làm hai cái cờ thưởng để khen ngợi họ.”
"Nhân tiện, có phần thưởng."
"Người tên Phạm Sơn được khen thưởng 1.000 điểm công tác, còn Mạnh Thắng thì đỉnh nhất, có tận 10.000 điểm công việc."
Cao Ngọc Dương vẻ mặt khinh thường: "Chỉ là 10.000 điểm công tác, tiền tiêu vặt hàng tháng của tao còn nhiều hơn. Cục Bảo Địa quá ích kỷ nha."
Tên béo và sinh viên Chung không nghĩ vậy.
Những cơ giáp sư dự bị được hưởng đãi ngộ cấp 4. Cho dù sau khi tốt nghiệp không trở thành cơ giáp sư chính thức, thì họ cũng có thể kiếm được 3.000 điểm công tác mỗi tháng chỉ cần tham gia vào công việc liên quan.
Nhưng hiện tại, vì đang là sinh viên nên họ chỉ được trợ cấp hàng tháng 1.000 điểm công việc.
Mạnh Thắng đã nhận được phần thưởng của họ trong gần mười tháng trong một hơi.
Chỉ có con nhà giàu như Cao Ngọc Dương mới không ghen tị.
Những người khác thì vô cùng ghen tị.
"Hành động dũng cảm sao?."
Đôi mắt như mùa thu của Đoan Tư Ngọc sáng lên: "Thú vị. Không biết họ đã làm gì mà Cục Bảo Địa cho họ cờ thưởng và phần thưởng như vậy."
Cao Ngọc Dương nghe vậy, lập tức vỗ ngực nói: "Tư Ngọc, nếu như cậu có hứng thú, tôi sẽ lập tức đi hỏi thăm, buổi trưa sẽ cho cậu tin tức ngay."
Cậu tóm lấy hai người theo sau và bước ra khỏi lớp học.
Trong khi đi bộ.
Cao Ngọc Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Có chuyện gì đó không ổn."
"Có chuyện gì vậy sếp."
Cao Ngọc Dương nói: "Loại tình tiết hiện tại như này là không được."
"Nữ nhân của nhân vật phản diện có yêu thích đối với nhân vật chính, từ việc trở nên có hứng thú, điều này khơi dậy sát ý của nhân vật phản diện.
Cuối cùng, nhân vật phản diện cho nhân vật chính một gói kinh nghiệm, và nữ nhân vật chính được đưa vào hậu cung của nhân vật chính."
"Tao đã thấy loại tình tiết này vô số lần."
"Bây giờ Tư Ngọc có hứng thú với tên Mạnh Thắng đó, diễn biến này quá giống trong tiểu thuyết, coi đúng không?"
“Tiếp theo nếu ta có ý giết người, bấm một cái, đầu ta sẽ rơi xuống đất mà chết!”
Khóe miệng hai người giật giật, cảm giác Cao Ngọc Dương có chút nhập tâm vào vở kịch của cậu ta.
"Anh Dương, anhcó muốn biết thêm về tin tức không?"
"Điều tra!" Cao Ngọc Dương quả đoán nói: "Ngoài ra, tao còn phải nghĩ cách giới thiệu một ít nữ sinh cho Mạnh Thắng."
“Chỉ cần cậu ta có người yêu, với tính cách ngạo mạn và kiêu ngạo của Tư Ngọc, cho dù có hứng thú với Mạnh Thắng đến đâu, cô ấy cũng sẽ không phát triển cảm tình theo hướng kia.”
Hai người lập tức giơ ngón tay cái lên: "Đúng là anh Dương, lại có thể nghĩ ra cách hay như vậy."
"Tất nhiên." Cao Ngọc Dương trông có vẻ tự hào.
Rất mau.
Tin tức Mạnh Thắng và Phạm Sơn nhận được phần thưởng từ Cục Bảo Địa đã lan truyền khắp trường.
Đúng như An Dương Long phỏng đoán.
Sự việc này đã gây ra hàng ngàn làn sóng.
Có người ghen tị, có người không đồng tình, có người đỏ mắt tức.
Đặc biệt là những người cho rằng mình có năng lực tốt nhưng luôn không được biết đến sẽ nghĩ rằng Mạnh Thắng chỉ là may mắn.
Mặc dù họ sẽ không gây rắc rối ngay cho Mạnh Thắng nhưng hạt giống ghen tị đã được gieo mầm và họ chỉ cần thời gian để đơm hoa kết trái.
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua.
Ngày này.
Mạnh Thắng đang tu luyện trong phòng huấn luyện.
Sau khi kết hợp với 'Tinh Hỏa tề', một lượng lớn Nguyên Lực đổ vào cơ thể và đốt cháy, khiến nguyên lực hỗn hợp ban đầu trở nên thuần khiết hơn ba phần.
Chẳng bao lâu, đường gân cuối cùng đã được tôi luyện.
Nhưng Mạnh Thắng vẫn không ngừng tu luyện quan tưởng.
Tác dụng của 'Tinh hảo tề' vẫn còn đó.
Nguyên lực vẫn đang đổ vào liên tục.
Rất mau.
Mạnh Thắng cảm giác được một loại cảm giác cản trở quen thuộc.
Trong cơ thể tựa như có một hàng rào vô hình đang ngăn cản Nguyên Lực tiếp tục truyền vào.
Đây là dấu hiệu cho thấy đột phá sắp xảy ra.
Mạnh Thắng dần dần, Nguyên lực trong cơ thể cậu tăng lên.
Bắt đầu đụng vào rào cản vô hình.
Xong rồi lặp lại.
Không biết đã mất bao lâu.
Toàn thân Mạnh Thắng đột nhiên rung chuyển, cậu cảm giác được rào cản vô hình đột nhiên sụp đổ, Nguyên lực lao thẳng vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tại thời điểm này.
Nguyên lực xung quanh cơ thể của Mạnh Thắng nổi lên và mơ hồ tạo thành những bóng ảnh của những đỉnh núi xếp tầng tầng lớp lớp.
Nhưng hình dáng rất lờ mờ, như thể bị sương mù bao phủ.
Sau một lúc. Mạnh Thắng mở mắt ra.
Cảm nhận được Nguyên lực đang dâng trào trong cơ thể.
Thân thể càng thêm sưng phồng, giống như có một nguồn sức mạnh vô tận.
Cậu liếc nhìn hộp đựng thuốc trên mặt đất và thở dài trong lòng, 'Tinh Hỏa tề' này quả thực rất hữu dụng.
Tốc độ tu luyện nhanh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Ban đầu, sẽ mất khoảng 70 ngày để tôi luyện hoàn toàn tất cả các đường gân và đột phá đến Sơ cấp tầng ba của quan tưởng thuật.
Không ngờ chỉ cần một tháng là có thể đột phá.
Thời gian đã được rút ngắn hoàn toàn hai lần.
Tất nhiên, tín chỉ của Mạnh Thắng cũng được sử dụng hết rất nhanh trong khoảng thời gian này.
Sau một tháng, giờ cậu chỉ còn chưa đến 50 tín chỉ.
Cậu không khỏi cảm thấy lo lắng.
Với số tín chỉ còn lại này, cậu chỉ có thể mua sáu bình 'Tinh Hỏa tề', không thể hỗ trợ tu luyện Sơ cấp tầng bốn.