Huyền Giới Chi Môn

Chương 1277

- Ngươi à! Thật là một tiểu gia hỏa tham tiền.

Thạch Mục nhẹ nhàng vỗ vào đầu Thải Nhi đầu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ôi, Thạch Đầu, lại vỗ đầu đầu!

Hai cánh Thải Nhi ôm đầu, kêu lên.

- Được, đi thôi.

Thạch Mục kéo Thải Nhi lại, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, liền nhảy lên đỉnh của tòa kiến trúc này.

Hắn đứng ở ở giữa đỉnh bảo tháp, giống như có cảm giác nhìn lại về phía sau. Hắn có phần kinh ngạc, nhất thời bị chấn động đối với cảnh vật trước mắt.

Chỉ thấy trong phạm vi trăm dặm trước mắt, khắp nơi đều là kiến trúc bằng đá thuần khiết, còn kéo đến cuối tầm mắt.

Những kiến trúc này, có cái thoạt nhìn tương đối hoàn chỉnh, vẫn đứng thẳng cao vút. Có cái đã sụp xuống trở thành một đống đổ nát. Tất cả đều bị thảm thực vật tươi tốt xanh um che khuất, tăng thêm vài phần sắc thái thần bí.

Thạch Mục nhìn chăm chú. Hắn phát hiện, phía mặt ngoài của những kiến trúc tương đối hoàn chỉnh, có khắc nhiều loại hình vẽ. Đã qua nhiều năm như vậy, chúng cũng không bị ăn mòn. Những hình vẽ này thoạt nhìn tinh mỹ tuyệt luân, trông rất sống động.

Hắn thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài. Những kiến trúc trước mắt này đã đủ để nói rõ ở đây từng có một thời huy hoàng và phồn thịnh.

Ánh mắt Thạch Mục không hề dừng lại quá lâu. Lướt qua những kiến trúc này, lại nhìn ra bốn phía xung quanh, nhất thời không nhìn ra lối vào bí cảnh ở nơi nào. Hắn đang muốn thi triển thần thức tra xét một phen.

Vào thời khắc này, giọng nói của Thải Nhi vang lên:

- Thạch Đầu, đừng nhìn nữa. Có người tới.

Chân mày Thạch Mục liền nhấc lên, nhìn qua.

Chỉ thấy bầu trời xa xa bỗng nhiên xuất hiện hơn mười luồng ánh sáng thật nhỏ, cũng đang bay về phía bên này, tốc độ khá nhanh.

- Thạch Đầu, những người này chẳng lẽ cũng tới tìm bảo?

Thải Nhi hỏi.

- Ngươi tạm thời tiến vào túi linh thú, đừng nói chuyện.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Nói xong, hắn phất tay đánh ra một luồng ánh sáng trắng, thu Thải Nhi vào trong túi linh thú.

Lúc này, người trong những luồng ánh sáng kia hình như cũng chú ý tới Thạch Mục. Bọn họ thay đổi phương hướng, bay thẳng tới. Chỉ sau mấy hơi thở, bọn họ đáp xuống. Lại là mười mấy người có thân hình vô cùng cao to vạm vỡ.

Trên người những người này mọc đầy lông, hiện ra màu vàng nhạt. Mũi hơi ngắn, bên ngoài mũi hơi hếc lên. Thoạt nhìn giống như là Viên Tộc nào đó.

Trong đó người dẫn đầu là một hán tử trung niên mặc áo bào màu vàng. Đầu báo mắt còn. Trên mặt dài một chòm râu quai nón. Tướng mạo thoạt nhìn có chút hung ác, khí tức trên người đạt tới Thánh Giai đỉnh phong.

Trong mười mấy người này, phần lớn cũng là tu vi Thánh Giai. Chỉ có số ít có cảnh giới Thiên Vị.

Những người này thấy Thạch Mục chỉ đứng lẻ loi một mình. Bọn họ nhìn nhau vài lần, trên mặt lộ ra vẻ không tốt. Có người thậm chí trực tiếp lấy ra pháp bảo.

- Tiểu tử, ngươi là người nào, ở chỗ này làm cái gì?

Hán tử dẫn đầu áo bào màu vàng quát lớn.

Thời điểm Thạch Mục vừa phát hiện ra đối phương, hắn đã áp chế khí tức trên người xuốn Thánh Giai hậu kỳ. Lấy tu vi và thần thức của những người này, tất nhiên không thể nào xuyên qua tu vi thật sự của hắn.

- Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi này. Ta thấy nơi này có tòa di tích, liền tiến đến xem mà thôi.

Trong miệng Thạch Mục nói như vậy, sau đó kéo mũ áo choàng đội ở trên đầu xuống.

- Nhân tộc? Ở đây làm sao có thể có Nhân tộc được?

Một đại hán áo bào tím mở miệng kêu lên.

- Cần gì quan tâm hắn tại sao lại ở chỗ này. Cứ giết là được. Tuyệt đối không thể để cho bí mật ở đây lộ ra ngoài.

Một gã đại hán Thánh Giai hậu kỳ mặt tròn khác, lạnh lùng nói.

Thạch Mục nghe được lời nói này, mắt nhất thời sáng lên.

Bí mật? Xem ra những gia hỏa này quả nhiên có chuẩn bị trước khi tới đây. Đối với tình huống nơi này có thể biết được không ít.

Trong mắt tên hán tử áo bào màu vàng dẫn đầu kia lóe lên vẻ hung quang. Hắn đang muốn làm cái gì đó, một nam tử trung niên hình thể có chút cao gầy, ánh mắt lợi hại lại đưa tay ngăn cản hắn.

- Phù Đà tộc trưởng, người này tu vi không tệ. Ở đây rất gần với sào huyệt của một ổ nhện độc mắt quỷ tím. Phát sinh tranh đấu, rất có khả năng sẽ dẫn nhện độc tới. Thứ đó có số lượng rất nhiều. Độc tính mãnh liệt, nhưng rất khó giải quyết. Vì thế lãng phí thời gian không đáng. Không bằng chúng ta tạm thời giữ lại Nhân tộc này, dẫn hắn tiến vào trong bí cảnh. Có lẽ còn có thể có tác dụng làm bia đỡ đạn.

Môi nam tử trung niên thoáng động truyền âm nói.

Nam tử mặc kim bào nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, truyền âm nói:

- Khâu Tháp, vẫn là tiểu tử ngươi đầu óc linh hoạt. Bên trong bí cảnh nguy hiểm nặng nề. Để tiểu tử này đi ở phía trước, thử xem thế nào.

Thạch Mục liếc mắt nhìn hai người, trong ánh mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.

Thần thức của hắn vượt xa hai người. Hai người truyền âm hắn tất nhiên đều nghe được rõ ràng. Trong lòng hắn không khỏi liên tục cười lạnh. Chỉ có điều trên mặt cũng không có biểu hiện ra chút nào.

Tên đại hán áo bào màu vàng kia tên là Phù Đà tiến lên trước một bước, mở miệng nói:

- Vị Nhân tộc đạo hữu này, chúng ta không phải là hạng người ngang ngược vô lý, cũng không nguyện tùy ý giết người. Nhưng ngươi đi nhầm vào trong bí cảnh chúng ta đang thăm dò. Vì đề phòng, tránh tin tức bị tiết lộ, chúng ta cũng không thể thả ngươi rời đi bây giờ được. Cho nên, khi chúng ta tiến vào bí cảnh, trước khi thăm dò lấy bảo vật vào trong tay, ngươi không được rời đi. Ngươi phải cùng chúng ta hành động.”

Trong lúc nói chuyện, hắn ngầm dùng tay ra hiệu. Những người bên cạnh tạo thành một vòng, lặng lẽ bao vây xung quanh Thạch Mục.

- Có thể.

Thạch Mục giống như không có cảm giác được tình hình xung quanh, tùy ý gật đầu nói.

Mọi người xung quanh thấy thần sắc Thạch Mục đĩnh đạc như vậy, đều liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ tươi cười. Những người lấy ra pháp bảo linh khí đều thu vào.

Không khí khẩn trương ban đầu hình như có chút hòa hoãn.

- Được! Đạo hữu quả nhiên sảng khoái. Trước đó chỉ là hiểu nhầm. Vẫn không cần lưu ý. Chúng ta lên đường thôi. Bọn họ bên kia chắc hẳn cũng đã tới.
Bình Luận (0)
Comment