Trên mặt Phù Đà lộ ra nụ cười thỏa mãn, hạ lệnh nói.
Vì vậy, đoàn người “áp giải” Thạch Mục, bay trở lại chỗ đổ nát mà bọn họ vừa mới ra ngoài.
Sau một lát, đoàn người đi tới nơi nào đó ở sâu trong di tích.
Sau khi rơi xuống đất, Thạch Mục nhìn thấy, trong đống đổ nát có một chỗ hố to màu đen có đường kính ước chừng hơn mười trượng. Bên trong có mấy người đang ra sức đào bới. Xung quanh đã tích lại một đống bùn đất cao thành ngọn núi nhỏ mấy trượng.
- Thế nào, đào được không?
Phù Đà đứng ở bên cạnh hố to, lớn tiếng hỏi.
Sau khi hắn nói ra, mấy người trong đáy hố nghe được, đều ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Thạch Mục đứng ở vị trí cách Phù Đà không gần không xa. Ánh mắt hắn đảo qua trên người mấy người này. Thần sắc hắn chợt ngẩn ra. Hắn cảm thấy kinh ngạc.
Trong đám người ở đáy hố, có một người thanh niên mặc áo bào xanh, thoạt nhìn có chút nhã nhặn.
Hắn không ngờ nhận ra người này. Đó không phải là ai khác, chính là Phùng Ly cùng hắn từ trong Lam Hải Tinh đi ra.
Kể từ ngày từ biệt ở tinh vực Hắc Ma, trong nhiều năm như vậy, hắn không liên lạc qua. Không ngờ rốt cuộc lại gặp lại ở chỗ này.
Lúc này khí tức trên người Phùng Ly cũng giống như Thạch Mục, đều là Thánh Giai hậu kỳ. Nhưng Thạch Mục vừa dùng thần thức thoáng đảo qua, lại kinh ngạc phát hiện, Phùng Ly cũng lấy một loại thủ đoạn nào đó áp chế khí tức. Cảnh giới thật sự của hắn hẳn là Thần Cảnh sơ kỳ.
Chỉ có điều người này có chút thần thần bí bí. Mỗi lần xuất hiện, đều sẽ làm cho hắn có chút bất ngờ. Hắn nhìn thấy cũng không thể trách.
- Phùng Ly huynh, thực sự trùng hợp. Không ngờ có thể gặp được ngươi ở chỗ này.
Tâm niệm Thạch Mục vừa chuyển, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, nhất thời thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Không ít người lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
- Thạch... Thạch Mục!
Phùng Ly thấy Thạch Mục, cũng rất kinh ngạc. Hắn phóng người từ trong hố lớn bay ra, rơi vào bên cạnh Thạch Mục, vẻ mặt hớn hở.
- Phùng huynh, các ngươi quen nhau?
Phù Đà đại hán thấy vậy, ánh mắt lóe lên nói.
- A, vị này Thạch huynh là bạn thân đã lâu không gặp, không ngờ gặp mặt ở chỗ này.
Phùng Ly quay đầu giải thích với đại hán Phù Đà một câu. Sau đó hắn lập tức liền không tiếp tục để ý tới người này, lôi kéo Thạch Mục đi tới một bên nói chuyện.
Phù Đà bị đối xử lạnh nhạt như vậy, trong ánh mắt chớp hiện ánh sáng lạnh lẽo. Chỉ có điều hắn hình như rất coi trọng Phùng Ly, cũng không nói gì thêm.
- Phù Đà tộc trưởng, chỉ sợ Nhân tộc này không phải là nhân vật đơn giản gì. Không ngờ hắn lại có quen biết với tiểu tử Phùng Ly kia... Theo ý ta, chờ sau khi tiến vào bí cảnh, liền lập tức diệt trừ hai người này cho thỏa đáng, đề phòng sinh biến.
Trong mắt Khâu Tháp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, truyền âm nói với Phù Đà.
- Phùng Ly không phải tộc nhân của ta. Hắn tất có dị tâm. Ban đầu ta cũng không có ý định lưu lại. Theo ý ngươi nói, trở ra liền diệt trừ hai người bọn họ, chấm dứt hậu hoạn.
Phù Đà nghe vậy, ánh mắt liếc nhìn ở trên người Thạch Mục và Phùng Ly, truyền âm nói.
Cách đó không xa, Phùng Ly và Thạch Mục xa cách lâu ngày gặp lại, hàn huyên vài câu.
- Thạch huynh, tại sao huynh lại ở tinh vực Thiên Hà?
Phùng Ly hỏi.
- Chuyện này nói rất dài dòng. Chúng ta sau này hẵng nói. Lúc này những người đó đang lập mưu sau khi tiến vào bí cảnh sẽ diệt trừ hết chúng ta.
Thạch Mục liếc mắt nhìn về phía đám người Phù Đà một cái, ngón tay thoáng động, mở một kết giới cách âm, nói.
- Ha ha, những gia hỏa này có chỗ nào đáng để lưu ý chứ? Ta chẳng qua cũng chỉ lợi dụng bọn họ tìm được bí cảnh mà thôi. Ta tuy rằng không nhìn ra tu vi cảnh giới của Thạch huynh, nhưng cũng đoán ra, ngươi đã tiến vào Thần Cảnh?
Phùng Ly lại không quá lưu ý nói.
- Những gia hỏa này đến tột cùng là những người nào?
Thạch Mục từ chối cho ý kiến đối với vấn đề của Phùng Ly, hỏi.
- Bọn họ chỉ là một tiểu tộc quần Kim Viên Nhất Tộc người của tinh vực Thiên Hà mà thôi. Tộc nhân trời sinh tính dũng mãnh hiếu chiến, tâm cao khí ngạo. Lần này là tộc trưởng bọn họ căn cứ theo một vài manh mối do tổ tiên lưu lại, dẫn người đến đây tìm kiếm một chỗ bí cảnh thượng cổ. Ta vừa lúc cũng nắm giữ một ít manh mối về bí cảnh này, nên cùng những người này tới đây.
Phùng Ly nói.
- Thì ra là thế.
Thạch Mục nghe vậy gật đầu.
Vào thời khắc này, đám người Phù Đà gây rối loạn một hồi, đều tập trung đến bên cạnh hố to.
- Hình như tìm được rồi.
Chân mày Phùng Ly nhíu lại, nói.
Thạch Mục phất tay loại bỏ kết giới cách âm. Trong hố lớn truyền đến những tiếng leng keng, giống như là đào tới vật cứng gì đó.
Hai người đi tới bên cạnh cái hố lớn. Chỉ thấy trong hố đào ra một cánh cửa lớn màu xanh.
- Nhanh, nhanh dọn sạch sẽ đi.
Phù Đà thấy thế mừng rỡ, vội vàng mở miệng kêu lên.
Mọi người xung quanh lập tức đều nhảy vào đáy hố, tăng nhanh tốc độ dọn sạch bùn đất trong hố ra.
Chỉ một lát sau, dưới đáy hố to lại xuất hiện hai cánh cửa đá lớn màu xanh.
Thạch Mục chú ý thấy, trên cửa đá này có hoa văn rậm rạp, không có gì khác biệt với phong cách cùng kiến trúc xung quanh. Mà ở vị trí chính giữa của hai cánh cửa, còn có một vết vũng. Theo đường viền của vết lõm này, rõ ràng là một con khỉ.
Ánh mắt hắn lóe lên, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trữ vật, ý niệm trong lòng xoay chuyển.