Huyền Hệ Liệt

Chương 186

Huyền Diệu Khả như động kinh kéo Huyền Huyễn vọt tới ngoại khoa nhi đồng.

Huyền Huyễn phi thường bất đắc dĩ, em gái cậu đôi khi nhiệt tình dùng sai chỗ.

"BB, ôm một cái, hôn một cái!"

Huyền Diệu Khả khẩn cấp ôm lấy Văn Tiểu Quân ló đầu nhô não ngoài cửa hôn.

Hạ Nhược Hải và Văn Tiểu Quân đang ngồi chờ Trầm Dương và Trầm Liễu, thình lình một cô gái chạy tới ôm cháu ngoại trai của mình hôn, Hạ Nhược Hải không khỏi hoảng sợ, vô thức nghĩ tới một từ: cướp sắc!

Văn Tiểu Quân ngu ngốc tuỳ ý Huyền Diệu Khả hôn lại hôn, hiếu kỳ hỏi: "Chị, chị là ai?"

Tảng âm nãi thanh nãi khí khiến Huyền Diệu Khả kích động, lại hôn vài cái.

Nhìn em gái như "onee-san biến thái" quấy nhiễu tình dục, trán Huyền Huyễn chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, miễn cưỡng trấn tĩnh lộ ra nụ cười đối Hạ Nhược Hải hoàn toàn choáng váng, "Em gái tôi Huyền Diệu Khả, em ấy thích trẻ con."

Hạ Nhược Hải gật đầu, "Nhìn ra được."

Huyền Diệu Khả nhéo gương mặt thịt hồ hồ của Văn Tiểu Quân, cười meo meo nói: "Đặc biệt là trẻ con vừa đáng yêu vừa xinh đẹp!"

Văn Tiểu Quân tự kỷ ôm mặt, "Chị nói em sao?"

Huyền Diệu Khả khanh khách nở nụ cười, "Phải nha, nói là em! Được rồi, bạn trai nhỏ của em đâu?"

"Bạn trai nhỏ? Tiểu Liễu sao?"

"Thì ra em ấy gọi Tiểu Liễu."

"Đúng vậy, cậu ấy gọi Trầm Liễu, còn đáng yêu còn xinh đẹp hơn em, bất quá, chị, cậu ấy là của em, chị không thể giành cậu ấy với em!" Văn Tiểu Quân nghiêm túc thanh minh.

Huyền Diệu Khả cười không hảo ý, "Yên tâm, chị sẽ không giành cậu ấy với em."

"Vậy là tốt." Văn Tiểu Quân rất yên tâm, nhăn mũi nói: "Các anh đều giành cậu ấy với em, đáng ghét, a, anh sóc!"

Vừa quay đầu thấy Huyền Huyễn, mặt Văn Tiểu lập tức đỏ bừng, không tốt, mình sau lưng nói xấu người khác, bị nghe được.

Văn Tiểu Quân xấu hổ trốn phía sau Hạ Nhược Hải, lén dùng mắt liếc Huyền Huyễn.

Huyền Diệu Khả vỗ vai Huyền Huyễn, chế nhạo nói: "Anh, anh thật không phúc hậu, cư nhiên cũng là một trong số các anh đáng ghét kia."

Huyền Huyễn nhìn thoáng Văn Tiểu Quân, Văn Tiểu Quân vội lấy lòng cười, chạy tới ôm chân Huyền Huyễn, quyệt miệng cường điệu nói: "Em không nói xấu anh, Tiểu Liễu thật là thanh mai trúc mã của em, cậu ấy thích anh, không thích em."

Huyền Huyễn dở khóc dở cười, chỉ có thể dùng ánh mắt "cháu ngoại trai của anh rất đáng yêu" nhìn Hạ Nhược Hải, Hạ Nhược Hải không cho là đúng, lẽ thẳng khí hùng nói: "Đồ của mình thì nên giữ chặt, bá đạo là tất yếu."

Huyền Diệu Khả vỗ tay xưng phải, "Ai nha, rốt cuộc thấy tương đối cường thế."

Đối lời của Huyền Diệu Khả, Hạ Nhược Hải không hiểu ra sao.

Nguyệt Vũ lúc này chậm rì rì chạy tới.

Ánh mắt Văn Tiểu Quân dõi theo sóc chuột trên vai Nguyệt Vũ, thằng bé cắn ngón tay, cọ tới cạnh Nguyệt Vũ, "Anh, sóc!"

Nguyệt Vũ đặt sóc chuột vào tay thằng bé, Văn Tiểu Quân lập tức bảo bối ôm lấy, hí ha hí hửng chạy, vừa chạy vừa gọi: "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, sóc, sóc!"

Nguyệt Vũ không khỏi than, "Nha, Tiểu Quân thật thích Tiểu Liễu, đầu tiên nghĩ tới là thằng bé!"

Huyền Diệu Khả móc điện thoại, lập tức đuổi theo, một màn này, khiến Huyền Huyễn nhìn thở dài.

"Được rồi, Tiểu Khả vừa nói Tiểu Liễu bị bệnh."

"Cũng không phải bệnh, là tiêu chảy, có lẽ dạ dày không tốt."

Đám người Huyền Huyễn vừa nói, vừa vào.

Trầm Liễu nằm sấp trong lòng Trầm Dương nhỏ giọng khóc, bác sĩ đầu đầy mồ hôi vô thố đứng.

Văn Tiểu Quân chớp mắt, sợ hãi nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng, liên tiếp vươn tay nhét sóc vào lòng Trầm Liễu, "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu đừng khóc, sóc tặng cậu."

Hạ Nhược Hải kỳ quái hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Trầm Dương có chút bất đắc dĩ nói: "Không biết, thằng bé nãy giờ vẫn không ngừng khóc."

...
Bình Luận (0)
Comment