Huyền Hệ Liệt

Chương 187

"Sợ chích?" Hạ Nhược Hải suy đoán hỏi.

Trầm Dương lắc đầu, "Tôi thấy không phải, vừa nãy bác sĩ cũng không nói phải chích."

"Anh, đứa bé này..."

Huyền Huyễn khoát tay áo, Huyền Diệu Khả hồ nghi nhìn Huyền Huyễn, có chút không giải thích được.

Nguyệt Vũ nhìn ra mánh khoé, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Huyền Diệu Khả hạ giọng nói: "Đứa bé này bị một tiểu quỷ triền thân."

"Tiểu quỷ? Có phải một cô bé?"

"Sao anh biết?" Huyền Diệu Khả giật mình.

Nguyệt Vũ không trả lời, lẩm bẩm: "Kỳ quái, quỷ triền thân không phải rất khó chịu sao? Cô bé kia không phải rất thích Trầm Liễu sao, vì sao sẽ triền lên người thằng bé."

Đôi ngươi của Huyền Diệu Khả chuyển a chuyển, nghĩ thầm: tựa hồ khi mình không ở xảy ra chuyện gì.

Huyền Huyễn lại gần, nói với Trầm Dương: "Giao thằng bé cho tôi."

Trầm Dương hoang mang, giật mình một hồi mới giao Trầm Liễu cho Huyền Huyễn, vốn dĩ Trầm Dương cho thằng bé không chịu, nhưng Huyền Huyễn vừa vươn tay, Trầm Liễu lập tức nhào vào lòng Huyền Huyễn lớn tiếng khóc, chất giọng nhu mềm lanh lảnh mà kiệt sức.

Huyền Huyễn nhìn lướt bác sĩ đờ người, đánh một ánh mắt cho Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ hiểu ý, nói với bác sĩ: "Anh đi trước đi, đứa bé này giao cho tôi."

"A? Nga, được."

Bác sĩ nhìn Trầm Liễu còn khóc, lại nhìn người trong phòng, cọ xát hồi lâu mới ra ngoài.

Huyền Huyễn vỗ nhẹ lưng Trầm Liễu, "Ngoan, đừng khóc, em trước ra đi, bằng không anh này sẽ chịu không nổi."

Hạ Nhược Hải và Trầm Dương nhìn nhau, thập phần khó hiểu lời Huyền Huyễn, ra đi? Cái gì ra đi?

Thân thể Trầm Liễu run nhè nhẹ, tiếng khóc thoáng nhỏ, lập tức đột ngột đánh gãy, Trầm Dương nghe ra thanh âm khi tiếng khóc nhỏ dần không phải của con, nghe như của một cô bé, nhất thời khẩn trương, không nhịn được kinh hô: "Tiểu quỷ kia! Tiểu Liễu——"

Huyền Huyễn hướng Trầm Dương lắc đầu, "Không việc gì, đừng lo."

Trầm Liễu đôi mắt đỏ ửng, như một con thỏ, Huyền Diệu Khả không mất cơ hội lập tức chụp một bức.

Trầm Dương lúc này thấy Huyền Diệu Khả, không khỏi hỏi: "Vị tiểu thư này là?"

Huyền Diệu Khả lộ ra nụ cười xán lạn: "Em là em gái Huyền Huyễn, anh có thể gọi Tiểu Khả, con anh rất đáng yêu."

"Cảm ơn lời khen."

Trầm Liễu xoa mắt, có chút kinh ngạc hỏi: "Sao em ấy khóc thương tâm vậy?"

Trầm Dương khẩn trương ôm con, "Tiểu Liễu, con thấy sao? Bụng còn đau không?"

"Hình như không đau."

Thấy mắt thằng bé sưng đỏ, Trầm Dương đau lòng muốn chết.

Văn Tiểu Quân lập tức đưa lên sóc chuột, hiến vật quý nói: "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, sóc của anh sóc."

Trầm Liễu lòng đầy vui mừng ôm sóc chuột, dùng mặt khẽ vuốt, tựa hồ hoàn toàn không biết chuyện mình vừa khóc lớn, này khiến Hạ Nhược Hải và Trầm Dương kinh ngạc không thôi.

Cô bé ôm chặt cổ Huyền Huyễn, khóc cả người run lên.

Huyền Huyễn vỗ nhẹ lưng cô bé, ôn nhu hỏi: "Vì sao em khóc?"

"Anh, anh, anh..."

Tiểu nữ hài chỉ không ngừng gọi anh, nói không nên lời bất luận gì.

undefined

"Đừng khóc, đừng khóc, anh làm sao?"

"Anh, anh ấy xấu, ô ô, anh ấy xấu..."

Huyền Huyễn không phải lần đầu nghe được cô bé nói những lời này, thế nhưng chỉ bằng vào câu "anh ấy xấu", Huyền Huyễn không thể lý giải ý cô bé, mà giờ cô bé khóc thương tâm vậy, càng hỏi không ra gì, Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, tạm thời buông tha.

Nhìn Trầm Liễu hưng phấn ôm sóc chuột, Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, hỏi Trầm Dương: "Hứa Huệ Mỹ có phải là vợ anh không?"

Trầm Dương ngoài ý muốn, chần chờ hỏi: "Sao, sao cậu biết?"

"Vậy Trầm Liễu là——"

Trầm Dương khẽ gật đầu.

"Thì ra là thế, trách không được."

Nguyệt Vũ hiếu kỳ hỏi: "Trách không được gì? Hứa Huệ Mỹ là Tiểu Liễu——" Nguyệt Vũ nhìn Trầm Liễu và Văn Tiểu Quan ôm sóc chuột như búp bê, nuốt xuống chữ mẹ, "Có gì quan hệ? Tiểu Nguyệt, sao cậu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này?"

"Vì bùa hộ mệnh tôi đưa cho Trầm Liễu cư nhiên không có tác dụng."
Bình Luận (0)
Comment