Huyền Hệ Liệt

Chương 456

Huyền Huyễn rón ra rón rén đến cạnh cửa phòng tắm, dán lỗ tai lên nghe trộm một hồi, xác định Nguyệt Vũ vẫn đang tắm, cậu cấp tốc chạy về phòng ngủ lấy ba lô của mình ra, đeo lên chuẩn bị ra ngoài.

Sóc chuột và tiểu hồ ly nghiêng đầu không giải thích được nhìn cậu, không biết vì sao Huyền Huyễn ra ngoài lại phải lén lút.

Huyền Huyễn sờ đầu chúng, "Tao ra ngoài, lát nữa nếu Nguyệt Vũ giận, hỗ trợ trấn an nga."

Sóc chuột bò lên vai Huyền Huyễn, xèo xèo kêu hai tiếng.

Huyền Huyễn ôm nó xuống đặt cạnh tiểu hồ ly, "Tiểu Hoa ngoan, ở lại trông nhà với tiểu hồ ly, tao sẽ về nhanh, khi về nếu tiệm bánh ngọt dưới lầu chưa đóng, tao mua một cái cho tụi mày làm bữa khuya."

Sóc chuột mặc kệ, dùng hai móng vuốt siết ống tay áo Huyền Huyễn không tha.

Huyền Huyễn thần bí như vậy, nhất định xảy ra chuyện gì, hơn nữa tuyệt đối là chuyện lớn, nó hiếu kỳ!

"Tiểu Hoa, chỗ tao đi có rất nhiều quỷ."

Chi! Vừa nghe có quỷ sóc chuột lập tức không hiếu kỳ.

"Ngoan!" Huyền Huyễn vui, Tiểu Hoa dễ dỗ, nâng quỷ ra là được.

Huyền Huyễn vừa mở cửa, đã bị người từ phía sau ôm cổ.

Cậu không khỏi thở dài, "Anh không phải đang tắm sao?"

Nguyệt Vũ gác cằm lên vai cậu, "Có người mật báo."

Huyền Huyễn xoay người, ánh mắt quét qua mỗi tiểu động vật.

Sóc chuột đầu tiên nâng móng chứng minh thuần khiết, kế tiểu hồ ly cũng lắc đuôi tỏ vẻ không phải mình.

Tiểu Lục lắc đầu, Tiểu Tiểu Lục lắc theo nó.

Cún Đen đang ngủ, có thể quên.

Con xà điêu chết tiệt! Huyền Huyễn đen mặt.

Xà điêu vỗ cánh, kiêu căng nhìn Huyền Huyễn.

Huyền Huyễn chuyển mắt, cười rất không hảo ý.

Được nha, không biết điều như vậy, tao không tin đường đường thiên sư trị không được một con xà điêu, hơn nữa còn là quỷ điêu!

Xà điêu đột nhiên thấy bất an, bắt đầu nghĩ mình hình như chọc một người không nên chọc.

Nguyệt Vũ ai oán hỏi: "Tiểu Nguyệt tính đi đâu? Làm chi gạt tôi."

"Đi gặp quỷ."

"Tôi không thể đi?"

"Chỗ đó có chút không đúng, tôi không muốn anh mạo hiểm."

"Lẽ nào tôi nguyện ý cậu đi mạo hiểm?"

"Anh đi cũng không giúp gì được." Huyền Huyễn lại đưa ra một lý do.

"Không nhất định, có lẽ có thể giúp."

Huyền Huyễn thở dài, "Được rồi, muốn đi thì đi."

Nguyệt Vũ nhất thời vui vẻ, "Vậy đi thôi."

Huyền Huyễn nhìn thoáng Nguyệt Vũ toàn thân trên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, đau đầu nói: "Anh muốn bị người nhìn lõa thể, tôi thì không, về phòng mặc đồ ngay!"

Nguyệt Vũ cười hôn cậu một cái, lúc này mới vui vẻ đi mặc quần áo.

Huyền Huyễn thong thả tới cạnh bàn, khom lưng làm bộ muốn ôm lấy Tiểu Lục trên đất, lại bất thình lình xoay người dán một lá bùa lên lưng xà điêu.

Xà điêu tuy cảm thấy không ổn, thế nhưng vẫn chậm một bước, duy trì động tác vỗ cánh cứng ngắc.

Huyền Huyễn gõ đầu nó, "Hừ, cho mày mật báo, nếm thử mùi vị cương thi điểu đi."

Nhìn bộ dáng buồn cười của xà điêu, các tiểu động vật cực kỳ vô lương cười lật bụng.

Đáng đời, ai kêu mày đắc tội người không thể đắc tội nhất trong nhà, nga ha hả!

...

"Chúng ta đi đâu?" Nguyệt Vũ vừa lái xe từ ga ra ra, vừa hỏi.

Huyền Huyễn lấy ra mấy lá bùa nhét vào túi Nguyệt Vũ, đáp: "Một nơi đã từng tồn tại, hiện tại có lẽ cũng tồn tại."

"Đã từng tồn tại, hiện tại cũng tồn tại? Có ý gì?" Nguyệt Vũ không giải thích được.

"Tôi cũng không rõ, cho nên phải đi tra."

"Có phải là nơi lần trước cậu và La Minh đi?"

"Thông minh."

...

"Dừng xe ở đây đi, chúng ta đi bộ qua."

Mặc dù kỳ quái, thế nhưng Nguyệt Vũ không nhiều lời, nghe lời đỗ xe lại.

Đi bộ gần nửa giờ, Nguyệt Vũ nhịn không được hỏi: "Còn phải đi bao lâu? Vì sao không trực tiếp lái xe tới."

Huyền Huyễn ngừng lại, "Vì xe của chúng ta có thể biến mất, tôi không muốn mất một chiếc xe, nhưng lại là xe thể thao Ferrari, nói ít cũng đáng 100 vạn."
Bình Luận (0)
Comment