Huyền Hệ Liệt

Chương 457

"Quanh đây có trộm?"

Huyền Huyễn vô tình nói: "Trộm tính cái gì, tôi có nhiều cách khiến bọn họ không dám lại gần."

"Vậy là vì sao?" Nguyệt Vũ hoang mang.

"Vì ở đây có một không gian không biết."

"Không gian không biết?" Nguyệt Vũ cảm thấy hứng thú.

"Cho nên tôi mới không muốn anh theo." Huyền Huyễn vừa nói vừa sờ mặt Nguyệt Vũ, cười nói: "Mỹ nhân như vậy, biến mất cũng không hay."

Nguyệt Vũ từ trên người lấy ra một cái còng bạc, khách một tiếng khóa lại cổ tay mình và Huyền Huyễn, cười dài nói: "Vậy có thể an tâm đi?"

Huyền Huyễn liếc anh, kỳ quái hỏi: "Còng này anh lấy đâu ra?"

"Ây, công cụ SM Tiểu Khả cho tôi, hôm qua vừa gửi tới, nói là mua ở Tây Tạng, em ấy muốn tôi chụp một tấm cậu hai tay bị khóa nửa thân trần cho em ấy." Nguyệt Vũ thành thật khai báo.

Huyền Huyễn đầu đầy hắc tuyến, cô em gái trong đầu toàn những tư tưởng kỳ quái này quả thật không có cách nào, chỉ biết "bán đứng" ông anh.

"Anh đáp ứng?"

Huyền Huyễn cảm thấy nếu Nguyệt Vũ gật đầu, cậu sẽ phản ngược khóa Nguyệt Vũ lại thay anh chụp.

Nguyệt Vũ lắc đầu, bĩu môi nói: "Không, Tiểu Nguyệt là của mình tôi."

Bảo bối riêng của anh, cho dù là em gái cũng không thể chia xẻ.

Huyền Huyễn thoả mãn, "Vậy anh dùng gì báo cáo với Tiểu Khả?"

"Chưa nghĩ ra."

"Ha," Huyền Huyễn vỗ mặt Nguyệt Vũ, cười tủm tỉm nói: "Cố lên! Nghìn vạn lần phải để Tiểu Khả thoả mãn, ai, hứng thú của cô em gái này càng ngày càng cổ quái."

"Tiểu —— Nguyệt!" Nguyệt Vũ kéo giọng ai oán không ngớt, tốt xấu hỗ trợ nghĩ cách nha, Huyền Diệu Khả là tiêu chuẩn ma nữ tái thế, đặc biệt có thể lăn qua lăn lại người.

"Suỵt, chúng ta tới rồi."

Nguyệt Vũ vội thu liễm tâm thần, ngẫm lại vẫn mở còng ra, miễn cho lát nữa ảnh hưởng hành động của cả hai.

Dưới bóng đêm, bãi đất hoang ban ngày cỏ dại mọc thành bụi bao phủ một tầng khói mù màu xám, căn bản thấy không rõ đối diện, chỉ có thể thấy cỏ dại dính sương sớm cách chừng mấy bước.

Huyền Huyễn lấy ra la bàn, kim đồng hồ nhảy loạn, căn bản không thể chỉ rõ phương hướng.

Chuyện trong dự liệu, cậu không ngoài ý muốn, ở đây từ trường hỗn loạn, vốn không trông cậy vào la bàn có thể phát huy công dụng, nó là dùng để bày binh bố trận.

Huyền Huyễn đặt la bàn xuống đất, từ ba lô lấy ra tám cây cờ nhỏ, cắm mỗi cây ở tám phương vị Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái, Càn, giữa thân dùng dây đỏ nối liền, sau đó bày Ngũ Tinh Trận ở giữa.

Nguyệt Vũ đứng cạnh hứng thú nhìn, cảm thấy Huyền Huyễn nghiêm túc đặc biệt suất khí.

Cậu cắn nát ngón trỏ, rồng bay phượng múa vẽ nguệch ngoạc lên lá bùa, đốt.

Sau đó đứng dậy, lấy ra một cuộn dây đỏ, một đầu cố định giữa Ngũ Tinh Trận, một đầu khác quấn lên cổ tay, cậu nắm tay Nguyệt Vũ, "Đi thôi, nhớ kỹ, lát nữa đừng cách tôi quá ba bước, cũng đừng tùy tiện nói chuyện với tôi."

Nguyệt Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Huyền Huyễn cẩn thận kiểm tra lại, xác định không quên gì, lúc này mới kéo anh vào bãi đất hoang.

Đi chừng mấy chục bước, cảnh tượng trước mắt dị biến, xuất hiện từng dãy nhà cũ chỉ cao bốn tầng, một con đường rộng chừng 2m hai bên đủ loại đa kéo dài vào sâu.

Bầu trời xám mịt, một cột tên đường rách nát bong sơn dựng thẳng, mặt trên là ba chữ Tống thể "đường Phạm Dương" được viết cỡ lớn.

Nguyệt Vũ mẫn cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống, tóc gáy bỗng nhiên dựng thẳng.

Huyền Huyễn nhìn cột tên đường, lẩm bẩm, đường Phạm Dương, rốt cục tìm được.

Xung quanh rất tĩnh, không nghe được tí thanh âm gì.

Dãy nhà bao phủ giữa sương xám có vẻ âm trầm, Nguyệt Vũ ngạc nhiên phát hiện những tòa nhà này không có cửa sổ.

Anh không khỏi nghi ngờ: nhà không có cửa sổ có thể ở sao? Nhìn đã đủ ngộp chết!

Cành đa hai bên vươn ra như tán dù đen to lớn, che kín tầm mắt Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, bọn họ chỉ thấy trước mắt tối đen như mực, con đường này tựa một vực sâu không đáy.

Huyền Huyễn nhéo tay Nguyệt Vũ, bước lên từng bước.

Nguyệt Vũ vội vàng đuổi kịp.

Rất nhanh bóng hai người biến mất giữa những tàng cây nặng nề.

Cột tên đường vốn sứt mẻ bất kham lặng im rơi xuống, lộ ra tấm gỗ bị mối đục khoét trăm ngàn lỗ thủng bên dưới, trên đó loáng thoáng thấy ba chữ Triện thể lớn viết: Trần gia trang.

...
Bình Luận (0)
Comment