Nắng sớm.....
Cỏ cây quanh nhà nhỏ lan tràn khắp cả mảnh đất, bò vào cả hồ nước. Nhưng quanh Sinh Cơ Thụ bán kính 3 mét lại khônh có chút cây gì sinh trưởng.
Tiểu Huyền thức dậy, quẫy nhẹ đuôi đem tốc độ đề cao một điểm. Huyền Sơn tự nhiên cũng đã thức giấc từ lâu, hắn đang đem vài loại dược thảo bên người trồng xuống đất, mượn nhờ Sinh Vực để phát triển.
“Hệ thống, có thể thuần phục bọn nó không?”
- Keng! Cây cỏ hoặc dược thảo bình thường không thể thuần dưỡng, chỉ có cây cỏ, dược thảo đặc thù, trên người mang thiên phú hoặc có chút linh tính mới có thể thuần dưỡng.
“À, ra là vậy, xem ra phải đi một chuyến về Tinh Tuyền Đảo rồi”
Tinh Tuyền Đảo là toà hải đảo trước kia Huyền Sơn sinh sống, đây là một toà hải đảo tầm trung. Đảo chủ là cường giả Ngũ Cấp Viên Mãn, là Nguyên Tố Giả, Thượng Tuyền Thiên Phú, là Thượng Đẳng cấp.
(P/s: Giác Tỉnh giả chia làm 3 loại nên ta sẽ ko thêm chữ giác tỉnh vào trước để tránh rắc rối. Ta sẽ gọi tên là Dị Biến Giả, Nguyên Tố Giả, Siêu Nhiên Giả và Linh Hồn Giả nhá :v)
Thiên phú này kì thực cùng với Thuỷ nguyên tố đều giống nhau, chỉ là nó có thể thi triển ra kĩ năng, đem Chân khí hoá thành đại thác to lớn, công kích cực kì nặng nề.
Ngoài ra trên đảo còn có 2 phó đảo chủ, đều là Ngũ Cấp hậu kì. Một là võ giả bình thường, 1 là Dị Biến Giả-Cường Nhục Thiên Phú thức tỉnh đồng dạng là Thượng Đẳng.
Tinh Tuyền Đảo tổng thể là Trung Đẳng hải đảo, bên trên còn có Thượng Đẳng và Siêu Đẳng hải đảo.
Trong vòng bán kính 1000 dặm hải đảo đều thuộc về phạm vi quản hạt của đảo Tinh Tuyền. Nghe có vẻ lớn, kì thật chẳng bằng một phần nghìn của cả Hải Dương Giới. Trên Tinh Tuyền Đảo là Lăng Sa đảo-Thượng Đẳng hải đảo, có cường giả Thất Cấp Viên Mãn Toạ trấn.
Huyền Sơn xuất thân từ một tiểu trấn thuộc một toà hải đảo nhỏ ngoài xa, cha mẹ hắn chết vì thiên tai nên Huyền Sơn bị đưa vào đại đảo Cô Nhi Viện. Mà Cô Nhi Viện thuộc quyền quản lý của Hải Dương Học Viện nên hắn được cho vào nhập học. Tuy chỉ là một đứa trẻ xuất thân bình thường nhưng dựa vào cố gắng mà dành được đệ tam Hải Dương Học Bảng của Tinh Tuyền Đảo. Nhờ vậy mà cuộc sống cũng có chút khởi sắc.
Huyền Sơn phân phó Tiểu Huyền chui vào một đám mây ẩn thân, còn mình thì vận dụng năng lực hạ xuống bờ cảng.
Tinh Tuyền Đảo là hải đảo hình dạng thon dài theo hướng Đông Nam-Tây Bắc, chiều dài hơn 20 dặm, chiều ngang khoảng 5-6 dặm hơn. Vây quanh là một số tiểu đảo và rặng san hô.
Hắn hạ xuống bờ Tây Bắc, đưa đến một số người ngóng nhìn. Dù sao Huyền Phù Thiên Phú cũng rất hiếm người đạt được.
Nửa giờ sau.....
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu tử tên Huyền Sơn”
“Ngươi thả khí tức ra cho ta xem”
Một trung niên khuôn mặt nghiêm nghị là Nhị Cấp võ giả, bảo Huyền Sơn. Hắn thuận theo thả ra khí tức, bất quá chỉ tương đương Nhất Cấp Trung Kì, hắn không muốn quá oanh động nha. Khí tức đương nhiên không thể giả, nhưng hắn có hệ thống nha. Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, hắn mở ra cửa hàng, bên trong xuất hiện một kiện nguyên bảo dạng nhẫn có thể ẩn dấu khí tức và biến đổi dung mạo. Tiêu tốn hết 500 điểm tích luỹ của hắn rồi, dù chỉ là Nhị Cấp trung phẩm Nguyên Bảo thôi đấy.
“Đưa cho ta Thân Phận Tạp của ngươi”
“Vâng, đây là Thân Phận Tạp của ta”
Huyền Sơn cung kính đưa lên một cái thẻ màu vàng. Trung niên nhân tiếp nhận xem xét kĩ, sau đó lại đưa một cuộn trục cho hắn rồi bảo:
“Hải đồ này ngươi cầm lấy, chọn cho mình một toà hải đảo để khai phá đi, ngươi tối đa chỉ có thể chọn hải đảo đường kính 50 mét trở lại. Lớn hơn nữa thì không cách nào rồi.”
“Vâng, tiểu tử hiểu”
Huyền Sơn tiếp nhận hải đồ liền mở nó ra, nhìn một lượt. Bên trên hiện lên chi chít chấm đỏ, đen và trắng. Trên đã có chú giải. Chấm đỏ là đã có người, chấm trắng là đảo chưa có chủ. Mà chấm đen đại diện nơi tuyệt địa hoặc cấm địa, sẽ không bao giờ tự nhiên mở ra.
Hắn quyết định chọn một toà hải đảo đường kính 40 mét nằm về hướng Tây. Nơi đây cực kì hoang vu, thật xa mới có một toà đảo có người ở. Hơn nữa phía Tây Nam còn là Hoang Hải, bên trong có đại lượng yêu thú sinh sống, rất ít người lui tới. Chọn xa như thế là vì trên người hắn có đại bí mật, tự nhiên không muốn người khác biết, vả lại khu vực này có nhiều yêu thú sinh sống, chính là thiên đường của Huyền Sơn rồi.
“Ồ, ngươi không hối hận chứ, ta thấy Ta Hà Đảo cũng là một lựa chọn không tồi, ngươi hẳn nên suy nghĩ kĩ lại.”
“Cảm ơn lòng tốt của tiền bối, nhưng tiểu tử muốn an tĩnh và muốn có kinh nghiệm thực chiến nên mới chọn tiểu đảo này. Xin tiền bối chấp thuận”
“Haiz, ý ngươi đã quyết ta cũng không quản được. Được rồi, tiểu đảo vẫn chưa có tên, ngươi là người đầu tiên cũng nên chọn một cái tên cho nó đi.”
Trung niên nam tử gật gù hỏi, trong mắt xen chút tiếc nuối. Tên này từng là một trong ba người đứng đầu Hải Dương Học Bảng mà lại thiển cận như vậy a.
“Tiền bối xem tên Huyền Thiên được không?”
“Ừm, vậy liền Huyền Thiên. Bây giờ ngươi cầm lệnh bài đến quầy lấy đồ cung cấp. Một năm sau nếu còn sống thì phải nộp lên 500 Nguyên Thạch hạ phẩm. Được rồi, đi đi”
“Cảm tạ tiền bối, tiểu tử cáo từ”
Huyền Sơn cung kính lui ra, đi lấy vật phẩm được cung cấp rồi chuẩn bị đi Phường Thị mua thêm chút đồ.
Hôm nay vừa xuống Tinh Tuyền Đảo hắn liền tới Vạn Đảo Các đi đăng kí một toà hải đảo. Đây là một quyền lợi, một quy định chung của toàn Hải Dương Giới.
Khi người đạt tới 18 tuổi, là Võ Giả, Giác Tỉnh Giả đạt từ Nhất Cấp hoặc là người ở 20 thứ hạng đầu của Hải Dương Học Viện sau khi tốt nghiệp sẽ được cung cấp một toà hải đảo. Người đó sẽ đến toà đảo và tiến hành kinh doanh hoặc khai hoang, chỉ cần một năm đầu tiên nộp lên Vạn Đảo Các 500 khối hạ phẩm Nguyên Thạch.
Đây là một biện pháp để tránh đi gia tăng dân số, rèn luyện và đào thải người không có ích hoặc yếu kém. Và cả mở rộng không gian sống cho Nhân Loại. Bởi vì xa xưa, Hải Dương Giới từng trải qua thời kì tồi tệ, lương thực thiếu thốn, nhân loại tràn đầy, còn Võ Giả, Giác Tỉnh Giả thì thực lực bạc nhược, suốt ngày chỉ ru rú ở trên đại đảo sinh sống. Vì chuyện đó mà một lần Hải Triều và Thú Triều diễn ra đã diệt gần một nửa Nhân tộc. Sau đó Nhân tộc mới ngộ ra chính mình cần phải tranh thủ không gian sống, tăng lêm thực lực. Nhiều đời qua đi liền thành lập tới luật lệ này.
..........
Chậm rãi a. Hồi trưa ta tức bọn bạn ghê, cô dặn chìu ko học mà ko đứa nào nói. Hại ta chạy tới trường rồi chạy về, tốn biết bao nhiu thời gian. Hứ, ấm ức a.