“Sơn ca ca, không ngờ lại được gặp huynh ở đây”
Huyền Sơn đang bước đi trên đường chính bỗng nghe được một tiếng nói trong trẻo vang lên sau lưng. Hắn ngoảnh đầu lại, nở một nụ cười tươi chào đón.
“Tiểu Thiền, lâu quá không gặp muội a”
Tiểu Thiền tên là Lâm Y Thiền, là một trong những cô nhi của Cô Nhi Viện, cũng bằng tuổi hắn. Từ nhỏ hắn và Y Thiền chơi với nhau rất thân, từng bị xem như thanh mai trúc mã. Năm 16 tuổi Y Thiền được một vị lão sư giúp đỡ, được đến Hải Dương Học Viện ở Lăng Sa Đảo học tập. Tuy luôn viết thư hỏi thăm nhưng ít khi thấy mặt, lần gần nhất gặp là 3 tháng trước rồi.
Hai người chơi thân từ nhỏ nên nảy sinh tình cảm, nhưng là Y Thiền đơn phương thổ lộ. Bất quá lúc đó Huyền Sơn cũng không có ý nghĩ gì, chỉ xem Y Thiền như muội muội trong nhà.
Nhưng,....
Nhưng đó là trước kia rồi, là Huyền Sơn ngu ngơ trước kia nghĩ thế. Bây giờ Huyền Sơn hồi tưởng lại Lâm Y Thiền là có tình cảm với mình, tự nhiên là sẽ nắm bắt cơ hội. :)))))
“Đúng vậy Sơn ca ca, 3 tháng thật dài. Cũng may mấy lão sư bên kia cho muội một tháng trở về, nếu không muội bị họ bắt học chết mất.”
Một tiểu cô nương mặc váy vàng ôm eo chạy đến. Y Thiền mái tóc đen nhánh buộc hai đuôi ngựa, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng ngần. Đôi mắt to tròn đen láy, mũi cao thanh tú, môi hồng mỏng manh cất lên tiếng nói như chim hót. Khi nói xong liền thở dốc, khiến đôi đào tiên phập phồng lên xuống. Tuy không tính to nhưng lại cân đối đầy đặn, kết hợp với eo thon làm tôn lên vóc dáng trẻ trung, nhí nhảnh của mình.
Cả hai gặp mặt chào hỏi, hắn liền dẫn Y Thiền vào một gian tiểu điếm hàn huyên.
“Ừm, muội cũng tốt nghiệp rồi đi? Sao lại bị giữ lại?”
Huyền Sơn ngẩng đầu hỏi, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Huynh không biết đâu, muội một tháng trước, sau khi khai linh nhận được Thông Trí Thiên Phú thượng đẳng và phát hiện ra mình còn là một Linh Hồn Giả. Sau khi tin tức phát ra liền bị mấy lão nhân trên cao tầng học viện đuổi bắt, suốt ngày chạy theo muốn nhận muội làm đệ tử. Phiền chết tiểu thiền rồi.”
Y Thiền nghe vậy liền tuồn ra một tràng, kết thúc một câu đầy bất mãn lẫn bất đắc dĩ. Nhưng nghe nàng nói xong Huyền Sơn phải ngạc nhiên và cảm thán.
“Hả, Linh Hồn Giả và Thông Trí Thiên Phú sao? Hỏi sao cao tầng học viện không chú ý muội. Xem ra tương lai sau này của muội sẽ càng sáng lạng.”
Thông Trí Thiên Phú là thiên phú siêu nhiên loại, có được trí nhớ siêu phàm và đầu óc thông minh kì dị. Nó còn có thể dựa trên kiến thức mà suy diễn ra nhiều lần, hơn nữa còn có một năng lực cùng loại với Ngự Linh Thiên Phú. Đó là lắng nghe tiếng nói vạn vật và câu thông với vật có linh trí.
Ngoài ra Y Thiền còn là Linh Hồn Giả hay Linh Hồn Sư. Sở hữu lực lượng kì dị có thể tấn công tinh thần của đối thủ, mà còn là công kích vô hình kì dị. Đó còn là điều kiện để trở thành một ‘Luyện Đan sư, Luyện Khí Sư, Luyện Trận Sư,....
“Đúng rồi, Huyền Sơn ca ca, huynh có thức tỉnh ra thiên phú hay không? Ừm, hình như huynh là Nhất Cấp trung kì võ giả đi?”
“Ha ha ha ha, Y Thiền, xem ra cô vẫn chưa biết đi. Sơn ca ca của cô thức tỉnh ra là Huyền Phù Thiên Phú hạ đẳng. Tuy hiếm lạ nhưng là hạ đẳng, chẳng có bao nhiêu thực dụng, là phế thiên phú. Ha ha ha”
Huyền Sơn chưa kị mở lời liền bị một thanh niên tử bào mới bước vào tiểu điếm chen ngang. Thanh niên mặt trắng, ngũ quan tạm được, trên mặt thoáng có nét kiêu ngạo. Y phục trên người toát lên vẻ phú quý, chất liệu tàm ti thượng hạng. Sau lưng còn đứng vài tên nha hoàn tuỳ tùng, bày ra thanh thế hào môn giàu có.
Thanh niên tử bào là con của gia chủ Luyện gia-Luyện Xuyên Hà. Liên gia là một thế lực trung đẳng thứ cấp, nghĩa là chỉ có Tứ Cấp võ giả toạ trấn, tuy nhiên chiến lực cũng kinh người. Là Nguyên Tố Giả giác tỉnh ra Hoả Nguyên Thiên Phú trung đẳng, gia chủ Luyện gia-Luyện Viêm Tuấn cũng thuộc hàng cao thủ.
Mà Luyện Xuyên Hà là thiếu gia chủ tự nhiên sẽ có chút thiên phú. Khai linh là Nguyên Tố Giả, giác tỉnh Tử Hoả Thiên Phú trung đẳng. Tử Hoả Thiên Phú chính là biến dị của Hoả Nguyên Thiên Phú, có được nhiệt độ cao hơn mức bình thường và kỹ năng hoả bạo mạnh mẽ. Ngoài ra trước khi Khai linh, tên này còn là Hải Dương Học Bảng đệ tứ, đứng sau Huyền Sơn nên rất chi là ghen ghét hắn.
“Hừ, ai nói Huyền Sơn ta thức tỉnh ra chỉ là Trung Đẳng và chỉ một thiên phú. Xem ra thiếu gia của Luyện gia có chút thiển cận rồi.”
Với tính cách kiếp trước của Huyền Sơn tự nhiên là không cúi đầu nhận thua, phải có chút đáp trả mới được. Vả lại hắn cũng nên này ra một chút thiên phú để cho người khác thấy Huyền Sơn hắn không phải là phế vật.
“Ha ha, đệ nhất nhân Cô Nhi Viện nói xem ta thiển cận hay ngươi ảo tưởng. Tuy khai linh nghi thức lần trước ngươi thức tỉnh ra Huyền Phù Thiên Phú hạ đẳng ai ai cũng thấy, Huyền Sơn ngươi cho là Khai Linh Đài có sự cố sao? Hay ngươi tưởng ngươi như Lam Sa Hải Vương, ngươi là ẩn thiên phú, một lần khai linh là không cách nào khai phá ra thiên phú. Ha ha”
Luyện Xuyên Hà mở miệng cuồng tiếu, không kiên nể đem âm thanh phóng to. Hắn là muốn đem Huyền Sơn bôi nhọ đến thậm tệ.
........
Lóng rồi :))))