Quay về hai tiếng trước.
Sau khi ra khỏi quán bar dành cho nhóm ma cà rồng, Bạch Tịnh Tuyết và đám người Bạch Tử Hàm chia ra làm hai đường trong sự tiết nuối và không cam lòng của Lãnh Duật.
Dù đứng trên phương diện cá nhân hay phương diện công việc, Lãnh Duật đều không có cảm tình với một người có hơi thở nguy hiểm như Drag.
Bởi ấn tượng đầu tiên mà Drag tạo cho Lãnh Duật chính là một kẻ không coi con người ra gì, một kẻ khinh thường loài người.
Nếu theo cách nói của Cố Tư Dạ thì chính là một kẻ gần như mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội(*), một kẻ vô cùng nguy hiểm không nên đến gần.
Nhưng mặc kệ sự phản đối và đề xuất đi theo của Lãnh Duật, Bạch Tịnh Tuyết chỉ cho anh một ánh mắt hờ hững rồi bước lên xe của Drag.
Chiếc xe cứ thế biến mất sau làn khói dày đặc, để lại Lãnh Duật đứng ngây người trong gió cùng Bạch Tử Hàm và Cố Tư Dạ ở bên cạnh hóng chuyện vui.
Bỏ qua bóng lưng cô độc của Lãnh Duật.
Lúc này, Bạch Tịnh Tuyết thỏa mãn dựa người vào xe của Drag, hai mắt không có tiêu cự nhìn bóng đêm dày đặc ở phía trước.
Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ, chiếc xe lăn bánh không ngừng hướng thẳng về ngoại ô của thành phố.
Dưới áp lực vô hình từ cô gái bên cạnh, Drag không nhịn được cười một tiếng, mở miệng phá vỡ bầu không khí nhìn như thoải mái nhưng thật ra lại ngột ngạt không ngờ này.
Bất quá, câu đầu tiên mà hắn nói lại khiến người khác nghe được ngứa tai.
"Con người đúng là càng ngày càng thoái hóa! Mê sự bất tử đến mức có thể làm ra loại chuyện thấp kém này!"
Bạch Tịnh Tuyết đang ngây người, vừa nghe câu này cũng không tỏ thái độ giận dữ gì chỉ nhàn nhạt nói vài chữ: "Con người? Đừng cứ mở miệng ra đã khinh thường con người! Đừng quên người yêu của Vương nhà anh cũng là con người! Mà tôi cũng là con người!"
Rồi liếc mắt nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Drag, thái độ lạnh lùng tặng cho hắn một câu: "Đừng để đến một lúc nào đó, chúng ta gặp nhau trên bàn giải phẫu.
Khi đó tôi nhất định sẽ dùng chuyên môn của mình chiếu cố tốt xác của anh."
Ngữ điệu khi nói của cô chưa từng biến đổi, vẫn nhẹ nhàng như đang chào hỏi người khác nhưng lời nói lại khiến Drag rùng mình, da gà nổi đến tận óc.
Tay cầm lái của Drag hơi run lên một chút, sau đó cố lấy lại bình tĩnh nở nụ cười làm hòa, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe đằng sau được phản chiếu qua gương, cố gắng di dời sự chú ý của Bạch Tịnh Tuyết qua nơi khác.
"Cái tên nhân loại đáng chết kia đúng là không biết sợ chết! Chọn ai không chọn lại cứ nhằm vào em! Có cần anh ra tay xử lý hắn ta luôn không?"
Bạch Tịnh Tuyết lắc đầu, vừa nhập tin nhắn gửi đi, vừa thuận miệng trả lời hai chữ: "Không cần!"
Nghe được hai chữ này thoát ra từ miệng của cô, Drag hơi bất ngờ một chút, bởi vì theo hiểu biết của hắn về cô, Alice là một người rất ghét phiền phức và thứ cô ghét nhất chính là bị người khác nhắm vào.
Nếu có cơ hội ra tay sẽ lập tức diệt trừ hậu hoạ tuyệt không để đối phương có đường lui hay bất cứ cơ hội dây dưa nào.
Nhưng lần này, thật ngoài ý muốn, không lẽ vừa về nước thì tính cách liền thay đổi, hay là có hứng thú với tên nhân loại thấp hèn kia?
Dường như đọc được suy nghĩ của Drag, hiếm khi Bạch Tịnh Tuyết chịu nhiều lời giải thích cho người khác, cô đặt điện thoại sang một bên, đầu dựa vào cửa sổ, nghiêng mặt, dùng ánh như một thợ săn vừa tìm được con mồi sau nhiều ngày bị lạc trong rừng nhìn chằm chằm hai bóng đèn xe ở phía sau: "Đừng suy nghĩ lung tung! Anh không cảm thấy hành hạ rồi nhìn con mồi giãy giụa đến chết, dù muốn làm gì cũng không thể làm được, sau đó chỉ có thể thoi thóp nằm trên đất oán hận...!cảnh tượng đó thú vị lắm sao? Đặc biệt con mồi đó lại là một động vật khát máu, coi mình là thượng đế!"
Giọng điệu của cô lúc này hoàn toàn khác hẳn như ban nãy, chậm rãi mà từ tính, như muốn thôi miên người khác, khiến trước mắt người đó hiện lên cảnh tượng mờ ảo với những tiếng gào thét tuyệt vọng, với một màn máu đỏ rực.
Đương nhiên một màn này cũng ứng lên Drag, lời của Bạch Tịnh Tuyết đã khơi dậy huyết mạch ác ma trong người hắn, hắn hứng thú bừng bừng mong đợi đến những thứ sắp xảy ra.
Cả hai người đều đạt được sự ăn ý của những người đã làm việc lâu năm với nhau, nên chỉ cần Bạch Tịnh Tuyết nói vài chữ, Drag đã hiểu được toàn bộ kế hoạch của cô.
Hắn im lặng ngoan ngoãn lái xe đến một căn biệt thự ở ngoại ô cách thành phố không xa lắm.
Chỉ có cái là ở đây rất ít người và xe qua lại, bóng đèn đường cách mấy trăm mét mới có một cái, khiến hoàn cảnh thiên nhiên nơi đây vừa nguy hiểm lại vừa lẻ loi.
Để cô xuống xe xong, Drag lập tức phóng xe biến mất không chút do dự.
Nhưng ánh mắt ở trên xe lại không khỏi nhìn cảnh tượng ở đằng sau vài lần.
Mà ở phía sau, vào thời điểm cô vừa quay lưng, chuẩn bị đi vào biệt thự ở phía xa thì có một bóng đen không biết từ đâu chạy tới, dùng khăn đã tẩm thuốc bịt lấy mũi cô, khiến cô không kịp đề phòng, cả người mềm nhũn ngã ra tay người đó.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, khuôn mặt của bóng đen lộ ra một phần góc cạnh.
Nhưng cũng không quá khó để nhận ra bóng đen đó là Bart, nhân loại thấp kém trong miệng Drag.
Bart vui vẻ, không chút nghi ngờ bế cả người Bạch Tịnh Tuyết lên, nhét vào chiếc xe đậu ở ven đường, rồi đưa cô về căn biệt thự trong núi của mình.
Có lẽ vì quá tự mãn về kế hoạch hoàn hảo của bản thân nên hắn ta không nhận ra được ở đâu đó trong bóng tối có một ánh mắt hiểm độc đang nhìn chằm chằm từng hành động của hắn.
Hoặc có lẽ dù có thanh tỉnh nhưng hắn ta cũng không thể phát hiện được ánh mắt kia, bởi chủ nhân của ánh mắt cao hơn hắn ta một bậc.
Cứ thế tất cả xảy ra đều nằm trong sự sắp đặt của Bạch Tịnh Tuyết.
Mà nhiệm vụ của Drag là gì?
Nhiệm vụ của Drag chỉ có một.
Chứng kiến và quay lại toàn bộ thủ đoạn của Bart với Bạch Tịnh Tuyết.
Còn sự sống chết của Bart, mặc cho Drag xử lí.
Đây coi như sự bù đắp của con người dành cho tộc ma cà rồng cũng như nhân quả mà Bart phải trả cho tội ác và lòng tham của mình.
...!
Nhớ lại một màn này, Drag chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, không hổ danh nhân loại đầu tiên khiến cả đám ác ma bọn hắn chịu phục.
Cũng vì tính cách này, trong lần đầu gặp, đám bọn hắn, không một ai tin Bạch Tịnh Tuyết là nhân viên của Chính phủ.
Thử hỏi có nhân viên Chính phủ nào mà ra tay tàn ác như vậy?
Có nhân viên nào mà một chữ hai chữ đã vượt ra khỏi ranh giới pháp luật?
Có nhân viên chấp pháp nào mà còn giống sát thủ hơn cả sát thủ?
Đang lúc Drag ngẩn người hồi tưởng ký ức thú vị ngày xưa thì ở chân núi phát ra tiếng còi cảnh sát mạnh mẽ, cùng với mùi vị của một vài người quen thuộc.
Biết Khu 7 đang chạy vội lên núi cứu vị tiểu thư đang yên bình đánh giấc trong bồn tắm, Drag nhanh nhẹn cầm chiếc mặt nạ bị hắn ném xuống đất lên, mở hai chiếc răng nanh ra, đâm mạnh vào cổ của Bart, dứt khoát cắn đứt động mạch cổ của hắn ta rồi cầm dao nhỏ hồi nãy tiện tay cầm ở phòng bếp rạch khóe miệng của Bart ra, tiếp theo lại rạch vài nhát trên người Bart, chỉ thiếu một cọng tơ tằm kéo khóe miệng hắn ta lên thì tạo hình của Bart sẽ giống hệt những nạn nhân trong vụ án ma cà rồng gây bão mạng hiện tại.
Tuy chỉ mới làm lần đầu nhưng có khi động tác của Drag còn thuần thục hơn cả sát nhân chân chính là Bart.
Thời gian để hắn hoàn thành tất cả mọi chuyện còn chưa tới hai phút.
Trước khi rời đi còn không quên lời dặn của Bạch Tịnh Tuyết, lấy hai chiếc răng nanh đã chuẩn bị sẵn đâm nhẹ vào cổ cô, rồi nhỏ máu của bản thân lên vết thương.
Chỉ có như thế mới làm chậm được tốc độ lành vết thương của Bạch Tịnh Tuyết, kéo dài thời gian đến khi đám người Khu 7 tới.
Làm xong mọi thứ, Drag mới yên tâm biến mất.
...!
(*) Chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội (Antisocial personality disorder): hay còn viết tắt là ASPD, là một loại rối loạn tâm thần, trong đó một người luôn tỏ ra không quan tâm đến việc đúng sai, phớt lờ quyền và cảm xúc của người khác.
Những người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội có xu hướng chống đối, thao túng hoặc đối xử thô bạo với người khác với sự thờ ơ nhẫn tâm.
Họ không tỏ ra tội lỗi hay hối hận về hành vi của mình..