Imi - Thực Nghiệm Đảo

Chương 73

Mặt hồ bỗng dưng tỏa ra những luồng khí lạnh bất thường, Tường đang bới bới mấy viên lựu đạn và bom bi còn sót lại trong đống phế tích nhà gỗ chợt nhíu mày đứng lên. Sau đó không do dự chạy tới, ôm lấy Linh, núp sau một vách gỗ còn may mắn sót lại.

Đảo mắt một cái, Robert vừa mặc vội cái quần cũng đã co vòi chạy tới, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự cảnh giác nồng đậm trong ánh mắt đối phương.

Người đến rất mạnh.

Bên khác nước đóng băng, hàn khí toát lên dày đặc khiến mặt băng nhanh chóng chuyển sang màu xanh thẫm, tiếp sau đó là 4 khối đá cực lớn trong suốt bao bọc bốn thi thể hình người rơi xuống mặt hồ lúc này đã ngưng kết thành thể rắn nên vỡ ra tan nát.

...

“Khốn kiếp, Frozen, cô định giết luôn bọn ta hả !?” Thiếu niên hai tay được bao phủ bơi ngọn lửa màu đỏ sậm bực tức nói.

“Claude Cuvelier, ngươi từ lúc nào có hứng đi làm ngựa cho người khác vậy !?” Cô gái được gọi là Frozen ngẩng đầu nhìn lên hứng thú hỏi hai thiếu niên đang từ từ hạ xuống, lúc này Trung Thành vẫn còn đang nắm tóc, dẫm trên lưng Claude, nhìn tư thế khá là khó coi.

“Thằng chết tiệt này, xuống rồi đó, thả ta ra.” Claude gào lên với người ở trên. Rồi hắn cảm giác sau gáy mình có chút lành lạnh.

Có người đang dính súng vào gáy hắn.

...

“Em xin lỗi ạ, đại ca, anh xuống được chưa !?” Claude đành phải đổi giọng nói. Chậc, quân tử không chịu thiệt trước mắt.

“Sorry, tình huống bất đắc dĩ.” Trung Thành nhẹ nhành nhảy xuống, khẩu súng trên tay vẫn không hề buông lỏng, luôn trực chờ ngắm vào Claude.

Hắn không biết bay nên chỉ còn cách cưỡi lên tên này. Lúc này Trung Thành vẫn còn thầm cảm tạ thần may mắn, nếu không kịp thời nhảy lên người Claude, hắn giờ này chắc cũng thành tượng điêu khắc nghệ thuật rồi cũng nên.

“Được rồi, người phương đông, cất súng đi, thứ đó không có tác dụng với tôi đâu.” Frozen cố nhịn cười, làm ra vẻ mặt bình thản nói.

“Nhưng có tác dụng với hắn.” Trung Thành không cho là đúng, chỉ tay vào Claude nói.

“Mẹ nó, mày nói cái gì, quyết đấu, tao với mày quyết đấu ngay tại đây...tao...” Claude tức xì khói nói. Cảm thấy bản thân bị coi thường nghiêm trọng, nguy hiểm đã qua, hắn cũng chẳng cần giữ lễ phép với cái đứa vừa cưỡi lên đầu, vừa dí súng vào gáy mình nữa. Lửa quanh thân hắn lan rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lúc này trông hắn cực kỳ hợp với hình tượng: Thét ra lửa.

“Bình tĩnh lại Claude, lúc này càng ít người tình huống với chúng ta càng tệ hơn.” Frozen vung tay tạo ra một đợt khí lạnh, nhẹ nhàng dập đi đám lửa của Claude nói, rồi cô ta quay sang phía Trung Thành.

“Người phương đông...”

“Trung Thành.”

“Ồ, Trung Thành... cái tên lạ thật, sao.... có hứng thú gia nhập với bọn tôi không !?” Frozen hỏi với giọng khá hứng thú.

“Cho ta một lý do cái.” Trung Thành đáp.

“Chắc hẳn anh cũng nhìn thấy đám zombie đuổi theo chúng ta mạnh thế nào rồi, trên thực tế đây là lần thứ tư bọn tôi gặp chúng, mấy lần trước đều là nhìn thấy từ xa nên có thể tránh được, đột nhiên lần này lại bị phát hiện...”

“Thế thì có liên quan gì đến tôi !?”

“Anh không nghĩ xem, với thực lực và khả năng lây nhiễm của chúng, chẳng mấy số lượng của bọn nó sẽ cấp số nhân lên à, đến lúc đó anh lấy gì đấu lại chúng !?” Frozen hỏi ngược lại.

Trung Thành nghe vậy chợt thấy chấn động, nếu như vậy, chẳng mấy chốc đảo này sẽ tràn ngập toàn Zombie.

“Cô gặp được tất cả bao nhiêu con rồi !?”

“Tính cả 4 lần cũng phải khoảng trên 20 con gì đó.” Frozen nghiêm túc đáp.

“Sao rồi, giờ còn muốn ra vẻ lạnh lùng kiểu không liên quan đến ta nữa không !?” Claude chợt chen vào mỉa mai nói.

“Ngoại trừ mời thêm người gia nhập, cô còn có cách nào khác không !?” Trung Thành hoàn toàn coi Claude như không khí, tiếp tục nói với Frozen.

“Ê...ê... tao đang nói với mày mà !!” Claude quơ quơ tay muốn thu hút sự chú ý nhưng có vẻ hắn bị người ta bơ thật rồi.

“Lúc này sống sót mới là ưu tiên hàng đầu.” Frozen cười khổ nói.

“Nhưng chúng ta rất nhanh cũng sẽ có thêm thành viên thôi.” Frozen nói rồi liếc nhìn về phía Claude.

“Này, ba người đang núp kia, trốn làm gì nữa, căn nhà to như thế bọn ta có mù cũng thấy mà.” Claude hiểu ý hét lớn về phía sau Trung Thành, cổ họng hắn khá tốt, cực kì thích hợp với công việc này.

...

“Bị phát hiện rồi.” Robert cười khổ nói.
King cũng nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi ba người cũng thành thật đi ra, ẩn nấp lúc này chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Ba người cùng âm thầm cảnh giác đứng lên. Sẵn sàng lúc nào cũng có thể đánh một trận.

...

Trung Thành bất ngờ, lúc này hắn mới để ý còn có một căn nhà nhỏ đằng xa, lúc nãy hắn đang phải tập trung hết mức để nắm đầu, cưỡi lên Claude, sau đó hạ xuống lại nghe được tin tức chấn động từ Frozen, nên có chút không để ý với địa hình xung quanh.

Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sau, ở đó cũng có hai nam 3 nữ, rồi chợt biến sắc, kinh ngạc thốt lên:

“Linh...”

Ở đằng xa cô gái nhìn thấy khuôn mặt hắn, tuy hơi ngăm đen hơn trước, mất đi lớp da cực trắng đặc trưng của người thuộc khu dân cư số 5, và còn có thêm một vết sẹo dài, nhưng đánh chết cô cũng nhận ra được người này, cũng bất ngờ vô cùng.

“Anh.”

...

“Giờ chúng ta có gì đây !? Người còn lại của nước ngươi hả !? Các người không có lấy nổi một siêu năng lực gia ra hồn sao !?” Claude hứng thú nhìn cảnh anh em hội ngộ của Trung Thành nói.

“Claude, nói ít đi một chút.” Frozen ngắt lời hắn rồi hỏi Trung Thành.

“Ngươi biết cô ta !?”

“Là em gái tôi.” Trung Thành mất kiên nhẫn đáp rồi chạy thật nhanh về phía ba người mới xuất hiện.

Claude và Frozen nhìn nhau, cũng không ngăn cản hắn, nhưng chỉ đứng lại đó, mơ hồ dâng lên phòng tuyến với ba người bên kia. 

Một trong ba người đó, thiếu niên với ánh mắt sắc bén liếc về bên này lập tức khiến bọn họ cảm thấy có áp lực. Cảm giác giống như bị ngắm bắn, rất khó chịu.



“Anh..” Linh gấp gáp nói, nhưng bị King giữ lại.

“Các người làm gì vậy !?” Trung thành bực tức nói với cây kị sĩ, lưỡi kiếm của hắn đang chắn ngang giữa hai người.

“Ngươi là ai !?” Robert hỏi với giọng cảnh giác.

“Không nghe thấy vừa nãy em ấy gọi là ta gì sao !?” Trung Thành nghiến răng khó chịu.

“Xin lỗi, ta nghe không hiểu ngôn ngữ của mấy người, giải thích lại đi.” Robert cười lạnh đáp.

“Ta là anh trai của nó.” Trung Thành hết cách, vừa rồi Linh gọi hắn bằng tiếng Việt, dù rằng ngôn ngữ thông dụng đã cực kỳ phổ biến, nhưng gia đình hắn vẫn thuộc diên truyền thống, thích sử dụng ngôn ngữ trước đây ở nước nhà hơn, nên đành phải giải thích lại.

“Có đúng vậy không !? “ Robert quay sang hỏi Linh.

“Ừ, là anh tôi.” Linh gật đầu chắc chắn, cô muốn tiến lên, nhưng vẫn bị Tường giữ lại.

“Làm gì vậy !? Linh khó hiểu hỏi.”

“Trên đảo này, ngoài tôi ra, còn lại mọi người, cậu không thể tin tưởng ai cả.” Tường đáp lạnh tanh.

“Cậu...” Linh đỏ mặt luống cuống đáp. Câu nói này quá đa nghĩa, thật dễ hiểu lầm.

“Còn các người là ai vậy hả !?” Trung Thành thấy em gái đang bị một thằng khác cầm tay cầm chân không vùng ra được thì muốn phát hỏa, từ nhỏ sống trong một gia đình toàn quân nhân, đến mẹ hắn cũng là một nhân viên hậu cần, tất cả đều đặt hi vọng vào cô em gái này, mong sao tương lại cô sẽ khác.

Làm quân nhân ở cái thời đại này quả thật không khác gì lính cảm tử, lúc nào cũng có thể chịu chết, nếu không được học một khóa huấn luyện Robot cơ bản, cũng tức là tiền đồ của anh ngươi không ngoài việc cầm súng xông trận, người ta trong phòng lái thảnh thơi trà nước, có điều hòa, tiện tay điều khiển cái khối sắt to lớn kia dẫm lên một cái là anh bẹp lép như con tép.

Nhưng cả nhà Trung Thành dường như không có mấy thiên phú về việc thao tác thứ máy móc phức tạp đó, vậy nên dù đã liều mạng trong kháng thần chiến 22 năm trước, cha và ông hắn cũng khó mà lên lon, chỉ thành nguội lòng nhận tiền trợ cấp của chính phủ, cùng theo những người khác lên sống ở khu dân cư số 5 trên mặt trăng.

Cô em gái này là hi vọng duy nhất để gia đình hắn đi theo một con đường khác, ngoài nhập ngũ rồi ra chiến trường bắn giết, vì vậy được cưng chiều như của quý trong nhà. Thế mày giờ đây lại xuất hiện ở cái nơi nguy hiểm này, ở cùng 2 thằng lạ hoắc, một đứa toàn thân đẫm máu, nhìn qua là biết chả tốt lành gì rồi.

“Nếu không tránh ra thì đừng trách.” Trung Thành dứt khoát nói, hai khẩu Air gun không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay, chĩa thẳng vào đầu kị sĩ.

“Hê, thứ đồ chơi này mà cũng đem ra khoe sao, ngu...” Robert cười khả ố nói.

VÚT.

Tiếng xé gió vang lên, Trung Thành không hề do dự bóp cò, nếu không phải Robert phản ứng nhanh, lách đầu qua một bên thì rất có thể giờ này hắn đã bị người ta thông não cho đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tuy vậy vẫn mất một mảng tóc và chút máu.

Đừng bao giờ xem thường vũ khí khoa học kỹ thuật. Robert cuối cùng cũng đã hiểu cảnh báo của lão bàn tròn số hai, bạn của ông nội lúc trước khi đưa hắn lên đảo.

Thứ này không ngờ có thể xuyên qua đấu khí hộ thể của hắn.

Air gun là vũ khí nén không khí lại để bắn ra, mang theo lực xoáy tròn xuyên thấu rất mạnh, đấu khí hộ thể suy cho cùng cũng chỉ là khí, mức độ ổn định của nó kém xa kim loại, vòng xoáy khí rất dễ dàng xoáy luôn cả đấu khí vào trong. Người chế tạo ra air gun đã định sẵn nó là khắc tinh của mọi đấu khí hộ thể.

Quá nguy hiểm.

Nhưng rất nhanh, hắn gào lên chói tai:
“Thằng khốn này, làm xước mặt ông rồi, mày có biết đi tán gái quan trọng nhất là cái gì không hả !? Là first impresstion (ấn tượng đầu tiên) đấy, thằng côn đồ vô học này, hôm nay không xiên cho mày vài cái thì tên tao sẽ viết ngược lại.”

Vừa sợ hết hồn, vừa tức giận, Robert không hề kềm chế lại nữa mà giải phóng toàn bộ đấu khí của mình ra, khoảng cách gần làm Trung Thành cảm thấy được áp lực cực lớn, bị đẩy lùi về phía sau, ngực như bị một cái búa tạ đánh phải, suýt chút nữa đã không kềm được mà phun ra một ngụm máu.

Trung Thành hừ lạnh một tiếng rồi cũng không nói gì thêm, hai khẩu súng trên tay nhanh chóng nâng lên, hai chân lùi lại về phía sau nhanh nhất có thể, bắn ra một loạt đạn cản trở kiếm khí đang ầm ầm bay tới của Robert.

Nhờ vậy mà thoát được một mạng.

“Ồ, có bản lãnh thật, đã thế để ta....” Robert liếm liếm môi nói, hắn nhìn ra được tên này chỉ mạnh hơn người thường một chút, có lẽ là thần kinh phản xạ khá hơn có tẹo, hoàn toàn dựa vào hai khẩu súng đó, nên muốn ra oai một lần, từ khi lên đảo hoàn toàn bị người ta chèn ép làm hắn uất ức đã lâu, giờ kiếm được đứa yếu hơn mình, không củ hành nó thì có lỗi với bản thân quá.

“Để cái đầu nhà ngươi...”
Tiếng hét lanh lảnh vang lên, Robert đang chuẩn bị tiêu sái vung thêm một đạo kiếm khí lăng lệ nữa thì đầu bị người ta ném cho một cục đá đau điếng, lớp đấu khí hộ thể vừa bị Trung Thành bắn tan còn chưa có khôi phục lại làm hắn nhận một trăm phầm trăm sát thương từ viên đá nhỏ này.

“Au, đau quá.”

Còn may, tố chất cơ thể coi như vẫn khá tốt, nên chưa có vỡ sọ, nhưng đầu cũng ong ong một lúc, hắn bực bội né qua mấy làn đạn chớp thời cơ bắn tới của Trung Thành, quay ra ấm ức nói:

“Sao cô ném ta !?”

“Đã bảo đấy là anh ta, ngươi lồng lộn lên ra vẻ làm cái gì, bị thần kinh à !? “ Linh quát tháo không chút nể nang nào với kị sĩ, cô ngứa mắt tên này từ lúc hắn mới xuất hiện đến giờ, nhưng hắn cũng gián tiếp cứu mình một mạng nên chưa có cơ hội phát hỏa. Giờ đây có cơ hội, cũng nhân tiện chửi hắn một phen cho bõ ghét.

“Còn cậu nữa, cứ kéo tôi làm gì !? “ Rồi có chút khó xử nói với người đằng sau.

Tường bỏ tay Linh ra, hắn chỉ chưa chắc chắn được mối quan hệ của mấy người này thôi, trên đời kẻ biết thuật tạo ảo giác hay cảm giác thân quen cho người khác có rất nhiều, tuy hắn chưa bao giờ trúng phải nhưng cô gái này chỉ là người thường. Lúc này đương nhiên cảnh giác một chút sẽ tốt hơn.

Nhưng qua thái độ này, có vẻ họ đúng là người nhà thật.

“Robert, dừng tay đi.” Tường nói với Robert lúc này đang tích lực chuẩn bị biểu diễn một chiêu thật đẹp mắt, dọa cho tên người thường này một bài cho sợ. Làm hắn tụt hết cả cảm xúc, buồn bực thu đấu khí về.

“Còn ngươi, có thể lại đây, nhưng bảo hai kẻ phía sau kia tránh xa ra một chút.”

“Hừ, ta cũng không tin tưởng hai đứa đó.” Trung Thành thấy đối phương đã thu hồi thứ ánh sáng xanh kỳ lạ và thanh kiếm đi, cũng cất hai khẩu air gun, ra dấu cho Frozen và Claude đợi một chút rồi tiến tới..

Một màn anh em trùng phùng sau đó không có diễn ra như trong tưởng tượng của mọi người, Trung Thành tiến tới, đứng đối diên với King va kị sĩ, cầm lấy tay Linh, thô bạo kéo ra sau lưng mình, gắt lên:

“Em làm gì ở chỗ này !? “

“Em có biết đâu, tự nhiên bị kéo đến đây đấy chứ !? Đang đi đường thì bị bất tỉnh, mở mắt ra đã ở đây rồi...” Linh ấm ức giải thích.

“Thế thằng này là thằng nào !? “ Trung Thành không khách khí chỉ vào King hỏi.

“Bạn... cùng lớp với em...” Linh ấp úng đáp.

“Thế sao người nó đầy máu thế kia !?”

“Bị người ta đánh chứ sao !? Chỗ này cứ như là toàn bọn thần kinh, thấy người là xông vào đánh hay sao ý ! “ Linh bắt đầu bực mình với câu hỏi quái gở của anh trai.

“Bị người trên đảo này đánh mà vẫn sống được sao !? Em không biết nghĩ à !? Người bình thường làm sao mà sống được nếu mất bằng kia máu chứ !?” Trung Thành quát lên ầm ầm làm cơn bực mình thoáng qua của Ling lập tức xẹp lại, lý nhí đáp.

“Cậu ấy... cũng không bình thường cho lắm...”

Ray ray hai huyệt thái dương để bình tĩnh lại một chút, Trung Thành tiếp tục hỏi:

“Thế sao nó nắm tay em thân thiết vậy !? Không phải em rể đấy chứ !?”

Phụt...

Robert không kềm được phun một ngụm nước miếng với câu hỏi quay 180 độ của Trung Thành rồi bấm bụng kềm chế tiếng cười khá bất nhã của mình, mẹ của ta ơi, nếu hắn biết cái thằng bị hắn chỉ chỏ từ nãy đến giờ là ai, không biết sẽ có cảm xúc thế nào đây...

Tưởng thì không hiểu gì cho lắm, người này sao lại chuyển qua đề tài nhanh như chong chóng mà có vẻ chả có gì liên quan vậy.
Bình Luận (0)
Comment