Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 16

CHƯƠNG 16

Lăng Hạ hít sâu một cái, cố làm ra vẻ trầm tĩnh đi lên đài, thật ra chân đã có chút mềm nhũn.

Khác với những mãnh nam hùng bá thiên hạ kia, hắn là một trạch nam, không có chút lòng tranh cường háo thắng nào. Từ nhỏ đến lớn chỉ đánh nhau một lần lúc còn ở nhà trẻ, còn bị thằng nhóc lùn hơn cả hắn đánh khóc. . . . . .

Dĩ nhiên, bây giờ dưới con mắt của mọi người, nhắm mắt cũng phải lên! Lăng Hạ sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là bất đắc dĩ. Hơn nữa nhìn Tư Yển lưng đeo trường kiếm, bên hông không biết là túi chứa pháp bảo lợi khí gì, cái loại cảm xúc khiếp đảm đó càng phóng đại.

Không giống như Tống Tiểu Hổ vô cùng kiên nhẫn hoặc là thiên tư thông minh như Ngự Chi Tuyệt, hắn chỉ có thể dựa vào, chỉ có một thân cậy mạnh này thôi. . . . . . trong lòng Lăng Hạ yên lặng rơi lệ.

Tư Yển lười biếng nhìn Lăng Hạ một cái, giống như đang quan sát một con giun dế, kiếm cũng lười rút ra: “Ngươi có khả năng gì, đem hết ra đi!”

Lăng Hạ hít sâu một cái, nhớ lại khóa Thái Cực quyền đã học lúc học đại học, bày vẽ vòng một nửa vòng tròn trước mặt. Cố gắng làm bộ trấn định tự nhiên, không chớp mắt nhìn đối phương, tính dùng khí thế áp đảo Tư Yển.

Ngay trước mặt hai đứa bé, hắn là huynh, vô luận như thế nào cũng phải người thua không thua trận! Những tiền bối cao thủ kia thu đồ đệ, tư chất chỉ chiếm một phần, còn có khí thế, tính nhẫn nại, thế nào hắn cũng phải thu một mặt hèn yếu của mình vào!

Mấy vị tu sĩ chỗ này yên lặng lắc đầu, tư thế này trăm chỗ sơ hở, mới ra đời không tính là gì.

Tư Yển hoạt động gân cốt một chút, khớp xương phát ra mấy tiếng “Răng rắc”, dùng năm ngón tay hướng về phía Lăng Hạ ý bảo “Đến đây đi” . Hắn thuộc kiếm tu, nhưng mấy phương diện khác cũng có cơ sở nhất định, đối phó với tiểu tử trước mắt, không cần sử dụng kiếm đi?

Lăng Hạ chính là muốn hắn chủ quan, lúc này mới có cơ hội thắng! Hắn khẽ cong người lên, mắt nhìn chằm chằm Tư Yển, dồn sức xuống chân chợt vọt tới!

Thân thể hắn có long hổ lực, lần này thế đi quá mức mãnh liệt. Tư Yển lấy làm kinh hãi, nhưng dù sao hắn có kinh nghiệm, rất nhanh lật người tránh thoát, hơn nữa thuận tay đẩy Lăng Hạ thiếu chút nữa nhào ra ngoài.

Lăng Hạ vội vàng dùng tay ôm bậc thang, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, vội vàng quay đầu lại đứng vững lần nữa.

Có lẽ bây giờ hắn thuận thế ngã xuống dưới đài nhận thua sẽ ít phải chịu khổ, nhưng làm huynh trưởng, một người đàn ông, dù thế nào hắn cũng không thể dễ dàng nhận thua! Có lẽ trong lòng nam nhân nào cũng có một dòng nhiệt huyết liều lĩnh bất chấp tất cả như vậy. . . . . .

Lăng Hạ khẽ tách chân ra khiến đứng vững, đôi tay để trước ngực bảo vệ chỗ yếu, mỉm cười nói với Tư Yển: “Vừa rồi ta ra tay trước, lần này nên là ngươi tiến công.”

Rất khí phách rất đẹp trai phải không?

Lông mày Tư Yển nhướng lên, cười lạnh nói: “Ngươi chính là tự tìm chết.”

Một khắc đồng hồ sau, Lăng Hạ cảm thấy mặt trời kêu ong ong, nhìn không rõ người trước mắt. Hắn vô lực ngồi chồm hổm quỳ trên mặt đất, như chỗ không người mở to miệng thở hổn hển, cổ họng hình như có mùi tanh chua chua. Bây giờ ngực hắn đau dữ dội, bụng cũng bị thương, mắt cá chân vừa bị Tư Yển đá trúng càng đứng không nổi. . . . . .

Dĩ nhiên, đối phương cũng không tốt như vậy hơn mấy. Khúc cuối lúc Tư Yển đến gần đã bị hắn đánh một quyền, quả đấm kia có thể phá núi nứt đá, hắn dồn hết toàn lực đánh xuống một quyền kia dường như nghe được tiếng đứt gãy “Rắc rắc” của xương cốt đối phương, trong lòng cảm thấy thoải mái a! Chỉ là không cười được, miệng nhếch lên lại đau, có lẽ khuôn mặt đã không còn nhìn nổi.

Tư Yển căn bản không ngờ đối phương cũng khó dây dưa như vậy, dù bị mình quyền đấm cước đá cũng cố bới lấy khe hở trên đất cố trụ thân thể không buông tay. Thể thuật của hắn chỉ vừa nhập môn, bây giờ rút kiếm hoặc dùng những thứ pháp khí khác, trước mặt của mọi người, dù luận như thế nào cũng thật khó coi. . . . . .

Hắn đánh cũng mệt, dừng lại có chút chật vật khẽ thở hổn hển cười lạnh nói: “Ngươi còn không nhận thua sao?”

Mí mắt Lăng Hạ cũng đã sưng lên, cong eo che chỗ yếu. Hắn không biết thì ra mình dễ nóng tính như vậy, miệng chưa nghĩ đã không tự chủ được ói ra ngoài: “Nhận thua bà ngoại mày!”

Hắn mơ hồ cảm giác được dưới đài có người đang khẩn trương chú ý bên này, nhưng lại mơ hồ không thấy rõ.

Cổ tay Tư Yển bị gảy đau nhói, cắn răng nghiến lợi đi lên, dụng hết toàn lực hướng đá vào lưng Lăng Hạ.

Rốt cuộc Lăng Hạ không chịu nổi, ngón tay buông lỏng không tự chủ được theo một kích kia bay ra ngoài.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, bây giờ, thua không tính là quá mất mặt chứ?

Sá, đau thí bà! Hắn mới tới đây mấy ngày liền bị thế giới kinh khủng biến thái này đồng hóa a! . . . . . .

Trong nháy mắt thân thể sắp chạm đất, không biết người nào đỡ lấy lưng hắn, hóa giải hơn phân nửa lực lượng, chỉ là cũng bị ngã nhào xuống đất theo hắn. Lăng Hạ híp mắt cẩn thận nhìn một hồi mới đoán được người nọ là Ngự Chi Tuyệt từ màu sắc quần áo cùng thân hình.

Hắn cố gắng kéo kéo khóe miệng rạn nứt nặn ra một nụ cười khó coi: “Cũng là hai thằng nhóc các đệ lợi hại, ta thua!”

Ngự Chi Tuyệt nghe vậy không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt quả đấm, nó không biết an ủi một người thế nào, chỉ dùng tay siết thật chặt một góc áo Lăng Hạ .

“Không, Lăng đại ca đã rất lợi hại rồi ! Về sau nhất định có thể đánh bại hắn!” Tống Tiểu Hổ cũng vọt tới, nghe vậy dường như kích động nện vào ngực Lăng Hạ một quyền.

“. . . . . . Rất đau.” Lăng Hạ không còn hơi sức rên rỉ một câu, trước mắt bỗng tối sầm, nhất thời liền mất mặt hôn mê bất tỉnh.

Sá, nhân vật chính à, ta và đệ có thù oán sao?

Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình nằm ở một phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ , chung quanh yên tĩnh không có bất kỳ ai, không khí tràn ngập một mùi dược thảo.

Lăng Hạ chống người lên, lúc này mới phát hiện nơi bị thương đã được băng bó kỹ, mắt vốn sưng không mở ra được cũng có thể thấy rõ. Cổ họng hắn khát vô cùng, nhìn thấy trên bàn có nước trà, lập tức không chút do dự bưng lên.

Trong nước rõ ràng phản chiếu một bóng người thảm không nỡ nhìn, mắt xiêu miệng vẹo, mí mắt vi sưng giống như con ếch.

Gió thổi bay Lăng Hạ một trận, lúc đó hắn bị người đánh rất thảm a? Lúc ấy còn cố ra vẻ đẹp trai cười một tiếng, chắc chắn còn khủng bố hơn bây giờ? Giống như giẻ rách! . . . . . .

Cửa rất nhanh được mở ra, đầu nhím nhảy vào, nhìn dáng dấp trước thương đã tốt lắm rồi, không hổ là nhân vật chính thể chất Tiểu Cường!

Nhìn thấy Lăng Hạ tỉnh, Tống Tiểu Hổ cực kỳ vui vẻ, xông lại rôm rả một hồi: “Lăng đại ca cuối cùng huynh cũng tỉnh! Huynh ngủ cả ngày rồi ! Phong Lạc đưa thuốc trị thương tới, nàng ấy nói rất có tác dụng. . . . . .”

“A Tuyệt đâu?” Lăng Hạ xoa xoa tóc của nó nhìn quanh, “Vết thương trên người nó thế nào?”

Hắn vừa nói xong liền thấy Ngự Chi Tuyệt đẩy cửa vào, biểu hiện trên mặt thật bình tĩnh, không hề giống Tống Tiểu Hổ nôn nóng như vậy, hình như có tâm sự.

Giọng Ngự Chi Tuyệt mang theo một phần mất tự nhiên: “Thương thế của ta đã tốt hơn năm sáu phân, chỉ là kết quả phân phối đã có rồi.”

Thể chất này quả thật quá tăng lực! Lăng Hạ hâm mộ ghen tỵ a, trước đó Ngự Chi Tuyệt bị thương còn nghiêm trọng hơn mình a!

Lúc này hắn mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ đều mặc quần áo màu đen mạ vàng giống nhau, đây là đồng phục của đệ tử thân truyền của Chưởng môn. Tống Tiểu Hổ khỏe mạnh kháu khỉnh mặc quần áo ngay ngắn sạch sẽ vào tăng thêm mấy phân hoạt bát, Ngự Chi Tuyệt lại càng lộ vẻ sống lưng thẳng tắp, da trắng như ngọc, tiểu bộ dáng rất chọc người.

Quả nhiên, phát huy ưu tú, phong thái nhân vật chính Tống Tiểu Hổ không còn giống trong truyện lúc đầu không có tiếng tăm gì, mà là giống Ngự Chi Tuyệt được Phong Thúc Minh nhìn trúng! Thân cận như vậy cũng tốt, đỡ cho việc sau này hai đứa trẻ sinh ra hiềm khích. . . . . .

Lăng Hạ nhất thời cười cười: “Ta biết ngay hai đệ đều giỏi nhất!”

Trên mặt Tống Tiểu Hổ hiện ra hai lúm đồng tiền, cười mang theo vài phần kiêu ngạo, phản ứng Ngự Chi Tuyệt lại là nhàn nhạt.

Lăng Hạ có chút kỳ lạ: “A Tuyệt, sao vậy?”

Ngự Chi Tuyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chuyển mắt tới nơi khác, nói rất nhanh: “Không có gì, chỉ là ngươi bị phân đến Nghênh Tiên Các.”

Lăng Hạ sững sờ, giờ mới hiểu được nguyên do.

Thật ra thì trước đó hắn cũng nghĩ đến, thân thể này tư chất bình thường, biểu hiện cũng vậy, đương nhiên sẽ không được coi trọng giống như hai đứa trẻ, đoán chừng sẽ bái một “Đinh” Phái Thiếu Dương làm đệ tử, căn bản không thể được Chưởng môn thu làm đệ tử thân truyền.

Vậy, đây là Ngự Chi Tuyệt sợ mình không được đối xử như nó nên khó chịu sao?

Lăng Hạ có chút cảm động, vỗ vỗ bả vai Ngự Chi Tuyệt, cười nói: “Không có gì, tới chỗ nào cũng hợp thành một, dù sao đều ở Phái Thiếu Dương, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp mặt.”

Tống Tiểu Hổ gật đầu một cái lộ một hàng răng trắng, không tim không phổi cười nói: “Đúng vậy a, Lăng đại ca, quần áo của huynh cũng được đưa tới rồi, ở bên cạnh đó, sau này chúng ta không cần lo lắng ăn không đủ no rồi !”

Lăng Hạ dùng sức nhéo mặt của nó, nhân vật chính còn nhỏ chính là manh vật a! Cho nên mới nói, Tống Tiểu Hổ bộc lộ tài năng trước cũng có chỗ tốt, nhân vật phản diện và nhân vật chính khích lệ lẫn nhau tiến bộ, cùng chung tay tiếu ngạo Dị Giới, kết cục tốt đẹp dường nào a!

Hắn giũ quần áo màu xanh dương đậm bên cạnh, chất vải kiểu dáng không thể so với quần áo anh tuấn trên người Ngự Chi Tuyệt Tống Tiểu Hổ, quả thật giống như người làm. . . . . .

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, đột nhiên cảm thấy ba chữ “Nghênh Tiên Các” này thật là quen tai.

Ừ, chỗ đầu tiên nhân vật chính ở trong Phái Thiếu Dương nhất chính là Nghênh Tiên Các, cực phẩm bị bắt nạt, vị nhân vật chính này tôi luyện thăng cấp trong huyết lệ sử a huyết lệ sử. . . . . .

Sá! Sao lại rơi vào người mình!
Bình Luận (0)
Comment