Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 17

CHƯƠNG 17

Phòng nhỏ Lăng Hạ ở bây giờ là phòng tạm được an trí cho đệ tử Chưởng môn, những đệ tử khác đã lục tục đến chỗ được phân. Nói cách khác, hắn được hưởng vinh quang của Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt, mới có thể tạm thời ở chỗ này dưỡng thương.

Lăng Hạ còn băn khoăn chuyện đám người Thành Vân Tiêu, hắn cũng không muốn kích thích Ngự Chi Tuyệt nhớ lại, liền ở sau lưng hỏi Tống Tiểu Hổ. Tống Tiểu Hổ lập tức nói: “Đệ nghe Phong Lạc nói, những người đó chưa đi, nói cái gì đó. . . . . . Tiểu sư đệ mất tích quanh đây, phải tìm được hắn mới thôi.”

Dĩ nhiên, Lăng Hạ không biết, nguyên nhân này cũng có phần của Thủy Vũ. Kết quả sau khi Mạc Đãi dỗ dàng Thủy Vũ một hồi, nói bây giờ Ngự Chi Tuyệt mới vừa gia nhập Phái Thiếu Dương, hỏi Phong Thúc Minh nhân vật quan trọng như vậy không thích hợp lắm, cuối cùng Thủy Vũ mới nói về xin cha nàng nói lại. Thủy Vũ mặc dù điêu ngoa, cũng không ngu xuẩn, biết chuyện này không dễ như vậy. Thượng Nhan mất tích nàng ước còn không được, vừa đúng có lý do lưu lại.

Lăng Hạ giật mình, có lẽ lúc ấy hắn nên cứng lòng hủy thi diệt tích càng tốt, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp rồi, huống chi dù cho làm lại một lần, hắn vẫn không làm được. . . . . . Chỉ có thể cầu nguyện thi thể Thượng Nhan không bị phát hiện. Hắn lại dặn dò kỹ Tống Tiểu Hổ mấy câu, ngàn vạn lần không được nói lỡ miệng, Tống Tiểu Hổ đều đồng ý.

Phong Lạc và Tống Tiểu Hổ đã rất quen thuộc, thấy Lăng Hạ cũng sẽ khách khí gật đầu một cái, nhưng mơ hồ mang theo cảm giác xa cách. Lăng Hạ biết, thế giới này phân biệt đối xử không phải theo số tuổi, mà là theo thực lực và thời gian nhập môn, địa vị đệ tử thân truyền Chưởng môn càng thêm bất đồng thật lớn. Theo quy củ của nơi này, dường như hắn còn phải tôn xưng Phong Lạc là “Sư tỷ”, Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ là “Sư huynh” . . . . . .

Lăng Hạ cảm thấy thật tang thương.

Hơn nữa ở chỗ này dưỡng thương, chỉ cần nhìn phục sức là có thể phán đoán chính xác thân phận, thật đúng là tiêu chuẩn “Quần áo định người” . Bọn họ chính là đệ tử hàng “Phẩm”, đệ tử Chưởng môn là màu đen viền vàng, đệ tử các tiền bối Phái Thiếu Dương hệ chính khác là màu đen viền bạc, đệ tử cấp ba là trường bào màu xám, đến Lăng Hạ đệ tử ngoại biên này chỉ có thể là màu xanh dương đậm y phục gia đinh.

Tuy nói không có quá nhiều dục vọng với thế giới này, Lăng Hạ vẫn bị Chế Độ Phong Kiến phân loại cấp bậc rõ ràng kích thích. Hắn ở nơi này dưỡng thương nói thế nào cũng không quá thích hợp, hơn nữa vết thương cũng không đáng ngại, lập tức quyết định sớm đến Nghênh Tiên Các báo cáo.

Hắn vừa nói thế, Tống Tiểu Hổ cũng không làm khó gì, chỉ toét miệng cười nói: “Vậy rãnh rỗi đệ sẽ đến tìm huynh, Lăng đại ca, huynh cũng phải thường đến thăm chúng ta a.”

Dù sao Tống Tiểu Hổ đã là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, ngay trước mặt Phong Lạc, Lăng Hạ cũng không giống ngày thường vê đầu nhím của nó, chỉ gật đầu một cái cười nói: “Ừ, rảnh ta sẽ tới xem các đệ.”

Phản ứng của Ngự Chi Tuyệt lạnh nhạt hơn, nhanh chóng liếc Lăng Hạ một cái liền quay đầu nói: “Vậy ngươi cũng phải tu hành cho tốt, lần sau đừng để người ta đánh thành đầu heo.”

“. . . . . . Tốt.” Lăng Hạ im lặng, đứa nhỏ này còn bao nhiêu lời ác độc hả?

Mới nhập môn có rất nhiều chuyện vụn vặt, ví dụ như phân phối phòng, theo quy tắc phải thông qua nhiều bước, thật không thua gì người trẻ tuổi mới tìm được việc, nên Lăng Hạ không để hai đứa bé đưa mình đi. Nhưng hắn đi xa, lúc quay đầu lại phát hiện hai đứa bé vẫn còn ở đó nhìn mình, nhất thời ấm áp.

Tuy nói ở cùng một môn phái, nhưng Nghênh Tiên Các cách nơi tu hành của đệ tử thân truyền Chưởng môn cả một ngọn núi, đi chừng một canh giờ. Bốn đệ tử bị phân tới Nghênh Tiên Các như Lăng Hạ đã theo quản sự rời đi sau khi cuộc thi kết thúc, Lăng Hạ vừa hỏi thăm phương hướng vừa phải chạy nhanh đuổi theo.

Chân của hắn lúc trước bị Tư Yển đả thương trong cuộc tỉ thí, từ từ đi lại không sao, đi gấp liền động đến vết thương rất đau, cho nên chờ lúc chạy tới Nghênh Tiên Các đã là hai canh giờ sau, trời cũng đã tối.

Nghênh Tiên Các xây dưới một chân núi nhỏ ở thành Sùng Minh, mặc dù tên dễ nghe nhưng thật ra không có địa vị cao ở Phái Thiếu Dương. Chủ quản ruộng thuốc ở Phái Thiếu Dương, củi gạo vài chuyện vụn vặt. Đệ tử nơi này làm việc nặng nhất, nhưng chỉ có thể được dạy một vài điểm tu hành cơ bản nhất. So với danh xưng đệ tử Phái Thiếu Dương, càng gần với tạp vụ ở Phái Thiếu Dương, một tháng cũng chỉ nhận được ít bạc nhất.

Trước đó Lăng Hạ đọc truyện hầu như đều bỏ qua mấy đoạn này, dù sao đây chỉ là điền văn, miêu tả nhân vật chính liên tiếp gây kinh ngạc ở chỗ này, hắn không có nửa phần hứng thú. Bây giờ Lăng Hạ rất hối hận, bởi vì chuyện nhân vật chính gặp chính là việc mình phải đối mặt.

Cửa có hai đệ tử thủ vệ gần ba mươi tuổi, vừa nhìn liền biết tu hành lâu nhưng không sâu. Lăng Hạ nhanh chóng lấy Yêu Bài có khắc tên mình ra, lộ nụ cười thân thiết thân thiện: “Hai vị sư huynh khỏe, ta vì chân bị thương nên đến chậm, kính xin hai vị sư huynh tha lỗi!”

Trên mặt hắn còn có máu bầm chưa tan, mí mắt còn phình, hiệu quả tốt như thế không thể không xài.

Hai đệ tử dò xét Lăng Hạ cẩn thận, đoán hắn không có hậu phương đứng sau, cũng không thấy hắn giống như mấy đệ tử khác đưa lễ phẩm lấy lòng, có chút không vui.

Thủ Môn Đệ Tử hơi mập mang theo vài phần không nhịn được phất tay nói: “Những người khác đã đến hôm qua, sao ngươi lại đến chậm? Quảng Húc Tử sư thúc đang ở Chủ Điện, ngươi còn không mau đi vào!”

Lăng Hạ vội vàng thi lễ rồi khập khiểng lên bậc thang, từ cửa chính đi lên núi nhỏ vừa đúng nửa canh giờ.

Đến trong điện, những người khác quả nhiên đã đến phòng của mình được phân dọn dẹp đồ đạc. “Quảng Húc Tử sư thúc” trong miệng hai Thủ Môn Đệ Tử là một quản sự nho nhỏ ở Nghênh Tiên Các, khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, tròng mắt mang chút tối tăm, mũi chẻ, vừa nhìn liền biết không dễ sống chung.

Y thấy Lăng Hạ hành lễ cũng không lập tức cho hắn đứng dậy, chỉ lười biếng từ từ nâng chung trà lên uống hai ngụm, vừa uống vừa quan sát Lăng Hạ. Lăng Hạ cúi đầu oán thầm, không biết sao lại gặp cực phẩm ngay như vậy chứ?

Một hồi lâu, Quảng Húc Tử uống xong một ly trà mới gọi Lăng Hạ đứng dậy, không chút để ý hỏi “Ngươi nếu đã vào được Phái Thiếu Dương, vậy khẳng định là có chút bản lãnh?”

Lăng Hạ vội vàng kính cẩn trả lời: “Đệ tử có long hổ lực.”

Quảng Húc Tử nhất thời cười một tiếng: “Không tệ không tệ, cuối cùng cũng là phân đến người hữu dụng, ngươi tạm thời theo Viên Huy đi tưới nước cho cỏ Sương Hoàng đi. Viên Huy, ngươi dẫn Lăng sư đệ xuống nghỉ ngơi thôi.”

Lăng Hạ không biết cỏ này rốt cuộc là gì, cũng không biết đến cùng có nhiều hay ít, chỉ có thể cáo lui trước. Hắn cũng sợ Quảng Húc Tử hãm hại mình, liền cố ý phóng đại vết thương ở chân, cộng thêm cũng thật mệt đau, đi bộ chân thấp chân cao như Lý Thiết Quải, không biết Quảng Húc Tử có thấy không.

Viên Huy là một người trẻ tuổi có gương mặt trung hậu, Lăng Hạ đến sinh vài phần hảo cảm với hắn, khi hắn dẫn đường liền vội vàng hỏi: “Viên sư huynh, phòng ngủ mọi người đều ở đây sao?”

Viên Huy nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Phòng trống đều đầy rồi, chỉ có thể uất ức Lăng sư đệ tạm thời ở phòng chứa củi, phòng ốc Nghênh Tiên Các luôn thiếu, mấy ngày nữa sư thúc sẽ tìm người xây thêm phòng.”

Lăng Hạ sững sờ, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, cũng không nghi ngờ gì thêm. Hắn vội vã lên đường bụng đều đói, liền hỏi: “Viên sư huynh, ngại quá, xin hỏi bình thường bữa tối ăn ở nơi nào?”

Viên Huy quay đầu lại chỉ một gian nhà cách đó không xa nói: “Là ở chỗ đó, một ngày ba bữa sẽ có chuông thông báo. Bữa tối hôm nay đã qua. . . . . . Ừ, ta đến phòng ngủ hỏi một chút, xem còn có cái bánh màn thầu nào cho sư đệ không.”

“. . . . . . Không cần phiền phức, sư huynh, ta cũng không phải quá đói.” Lăng Hạ dù có chậm hiểu lúc này cũng cảm thấy Viên Huy chỉ qua loa với mình. Mấy ngày nay hắn thật sự mệt mỏi, trên người cũng còn chút thuốc trị thương của Phong Lạc tặng. Dù sao đói bụng tư vị này mấy ngày qua khi tới Dị Giới hắn đã sâu sắc cảm nhận được, lúc đói quá chỉ cần nhịn được là tốt.

Quả nhiên, Lăng Hạ vừa nói như thế, Viên Huy cũng không để ý nữa.

Lăng Hạ theo hắn đến phòng kho lĩnh một cái giường đơn giản cùng chăn màn đơn bạc, dù sao người tu hành, những thứ này cũng chẳng có gì, hắn và hai tiểu hài kia nằm trên lá cây rơm rạ cũng qua ngày được thôi.

Phòng chứa củi Nghênh Tiên Các cũng tính là rộng rãi, thoáng mát, Lăng Hạ đặt đệm giường xuống rồi nói cám ơn Viên Huy. Viên Huy không chút để ý nhìn hắn một cái, cũng không bày tỏ gì liền xoay người rời đi. Lăng Hạ thở dài, cũng may phòng chứa củi còn có đèn dầu.

Lăng Hạ run lẩy bẩy trải giường đệm ra, lại thoa lớp thuốc lên vết thương trên người, tắt đèn dầu từ từ nằm xuống.

Nơi này mặc dù khoảng không đen nhánh lạnh lẽo, nhưng dù sao cũng an toàn, không có ma thú nguy hiểm cũng không có tranh đấu. . . . . . Như đã nói qua, không biết bây giờ hai đứa bé kia như thế nào? . . . . . . Hắn lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ, ban đêm bị côn trùng cắn tỉnh hai lần.

Ngày hôm sau Lăng Hạ bị tiếng chuông thức tỉnh từ rất sớm, không kịp rửa mặt, dùng tay sửa sang lại tóc tai một chút liền vội vàng chạy ra ngoài, trời mới tờ mờ sáng mà thôi. Hắn cũng không quen đường, đợi đến khi tìm được đúng đường thì đã muộn, các đệ tử đã đứng thành hàng thật chỉnh tề ngay ngắn.

Quảng Húc Tử hết sức nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn một cái, quát lên: “Lăng Hạ! Tới đây!”

Lăng Hạ nghe tiếng kêu liền biết không xong, đây quả thực giống như bạn học nhỏ đi học trễ lại đụng phải thầy chủ nhiệm. . . . . .

Hắn đi nhanh lên cung cung kính kính thi lễ một cái: “Đệ tử ngu độn, đi nhầm đường tới muộn, kính xin sư thúc trách phạt.”

Nhìn hắn cấp bậc lễ nghi chu toàn, sắc mặt Quảng Húc Tử hơi bớt giận, gật đầu nói: “Ừ, niệm tình ngươi ở đây ngày đầu nên cũng không phạt nặng, nhưng ở Phái Thiếu Dương, người người tu phải nhớ môn quy! Nếu có phạm người, phải nghiêm trị! Ngày hôm qua để ngươi theo Viên Huy phụ trách khối cỏ Sương Hoàng, vậy liền phạt ngươi hôm nay một mình tưới hết đi, không tưới hết không được ăn cơm.”

Nhìn ánh mắt phức tạp của mấy đệ tử tuổi khá lớn nhìn mình, Lăng Hạ trực giác không tốt lắm.

Lăng Hạ không biết một mảnh đất rốt cuộc rộng bao nhiêu, chờ hắn được các đệ tử khác mang tới nơi đó thì thiếu chút nữa xỉu vì tức, rất lừa bịp! Vốn cho rằng khối đất nhiều lắm to bằng sân bóng rỗ, kết quả còn rộng hơn sân đá banh được không? Thấy vậy, chắc là Quảng Húc Tử muốn lập uy trước mặt đệ tử mới tới, mình chính là cái chày gỗ bi thống a. . . . . .

Chờ hắn nhìn thấy gánh nước một đòn gánh hai thùng càng thêm thiếu chút nữa giơ chân, Sá! Lừa bịp a! Phải gánh bao nhiêu lần mới có thể tưới hết hả?
Bình Luận (0)
Comment