Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 33

Giống như bước vào một vùng đất hoàn toàn xa lạ, Tô Trạch Tuế mù mờ mò mẫm trong bóng tối, nhiều từ lóng nghe chẳng hiểu gì cả. Nhưng trí nhớ của cậu rất tốt nên vẫn cố gắng ghi nhớ hết.

Cuối cùng, dưới sự “tẩy não” của những cụm từ như lửa bén củi khô, mây mưa cuồng nhiệt, một đêm tám hiệp, từng bước đến dạ dày, cậu dần dần thiếp đi.

Có lẽ vì con đường phía trước sáng rõ đến mức ấy mà cậu đã mơ một giấc mơ đẹp.

Trong mơ, cậu và Cố tiên sinh tay trong tay nằm chung một chiếc giường. Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Cố tiên sinh vang lên bên tai cậu: “Tuế Tuế, em biết không? Hôm trước tôi gặp một ông lão ngay trên vạch sang đường…”

Khóe môi Tô Trạch Tuế cong lên, cậu chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào, sáng hôm sau suýt chút nữa ngủ quên.

Ngày hôm sau, cậu hé mắt trở mình lẩm bẩm vài tiếng, còn ngái ngủ mà với tay lấy điện thoại.

Năm phút trước, Cố tiên sinh đã nhắn WeChat gọi cậu xuống ăn sáng.

Thấy tin nhắn ấy, Tô Trạch Tuế lập tức bật dậy, thay đồ rửa mặt qua loa rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Vừa rẽ qua khúc cua ở cầu thang xoắn, cậu đã thấy bác quản gia đứng cung kính ở đó, khẽ cúi chào:“Thiếu gia, tôi quên chuẩn bị bữa sáng mất rồi. Cậu có thể giúp tôi làm hai phần được không?”

Phản ứng đầu tiên của Tô Trạch Tuế là Cố tiên sinh không cho cậu vào bếp. Nhưng nhìn bác quản gia vẫn luôn đối xử tốt với mình, cậu đành nhỏ giọng đáp: “Dạ… được.”

Quản gia lại nói: “Hôm nay tôi muốn ra ngoài đi dạo, cậu có thể giúp tôi trông camera giám sát một buổi chiều không?”

Tô Trạch Tuế nhớ đến đống bài tập đang chất đống, nhưng vẫn gật đầu: “Được ạ.”

Quản gia nói: “Thiếu gia, cậu có thể ly hôn với Cố tiên sinh không? Cứ xem như là vì tôi đi.”

Nghe thấy yêu cầu kỳ lạ này, Tô Trạch Tuế ngẩn người mấy giây rồi cúi đầu, hai ngón tay khẽ chạm nhau.

Đúng lúc đó, Cố Dật Lam vừa mới thức dậy, hắn từ khúc cua cầu thang vừa bước đi xuống, vừa cúi mắt trả lời tin nhắn WeChat.

Tối qua hắn bận thức khuya xử lý công việc, không có thời gian nhìn điện thoại, nên cũng không thấy tin nhắn của Tô Minh Vũ.

[S: Tuế Tuế có hỏi cậu, hoặc hỏi người hầu trong nhà điều gì không nên hỏi không?]

Cố Dật Lam ngẩng mắt liếc nhìn thiếu niên đang đứng dưới lầu, cứ mãi nghịch ngón tay mà chẳng chịu lên tiếng, rồi một tay gõ chữ trả lời:

[Nhất Thập Nhất Duy: Không có.]

Tô Minh Vũ rõ ràng rất để tâm chuyện này, gần như nhắn lại ngay lập tức.

[S: Anh chắc chắn nó không lén giấu anh làm chuyện gì chứ?]

[Nhất Thập Nhất Duy: Em ấy có chuyện gì thì chỉ chịu nói với tôi thôi.]

[S: …]

Tô Minh Vũ muốn dò thử xem cậu em trai giả chết trên WeChat kia rốt cuộc đang làm gì. Nhưng lại lo nếu nhắn bừa, chẳng khác nào đánh rắn động cỏ khiến Cố Dật Lam — người có lẽ vốn dĩ không biết chuyện — lại nảy sinh nghi ngờ rồi sinh ý đồ xấu…

Anh vừa suy tính lời lẽ, vừa chần chừ gõ chữ trên bàn phím.

Cố Dật Lam thì không rảnh kiên nhẫn chờ đối phương chậm rãi soạn tin, hắn nhét điện thoại vào túi, hờ hững ngẩng mắt nhìn xuống.

“Anh…” Vừa thấy hắn, Tô Trạch Tuế liền như nhìn thấy cứu tinh.

“Sao không nói?” Cố Dật Lam hỏi.

Tô Trạch Tuế mấp máy đôi môi mềm cuối cùng vẫn cúi gằm đầu xuống.

Giọng của người đàn ông nhàn nhạt chẳng hề mang chút trách cứ. Nhưng không hiểu sao cậu lại thấy xấu hổ, cảm giác như đã khiến Cố tiên sinh mất mặt.

Cố Dật Lam nhìn cậu, nói: “Gặp chuyện mình không muốn làm thì thử nói ‘không’.”

Tô Trạch Tuế khẽ đáp một tiếng rất nhỏ: “Ừm…”

“Em thật sự muốn bỏ thời gian làm bài tập, để đi nấu ăn hay trông camera cho người khác sao?” Cố Dật Lam kiên nhẫn gợi ý.

Tô Trạch Tuế nghĩ một lúc, rồi lí nhí nói: “C-cũng… được.”

Cố Dật Lam: “…”

Hắn nghiêng mắt, chậm rãi nói: “Lặp lại theo anh —— em còn phải làm bài tập, không thể giúp anh làm bữa sáng hay việc vặt, đó là chuyện của anh.”

Tô Trạch Tuế chậm rãi xoay sang nhìn bác quản gia, nhai kỹ lời của hắn trong miệng mấy lần, cuối cùng lí nhí như muỗi vo ve: “Phải làm bài tập… Không, không giúp được.”

Cậu cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Cố tiên sinh đang khẽ rơi xuống người mình.

Cậu nghẹn thật lâu lấy hơi thật sâu, rồi mới khó khăn bật ra mấy chữ cuối: “Chuyện của… anh.”

Nói xong, cậu như hụt hơi, cảm giác giống hệt bị ai bóp nghẹt cổ, khó thở đến nỗi mặt cũng hơi đỏ lên.

Cố Dật Lam khẽ hất cằm về phía quản gia.

Quản gia lập tức chắp tay, cúi mình nói rõ ràng: “Vâng, thiếu gia. Là tôi làm phiền cậu rồi, xin lỗi.”

Trước giờ ông chỉ cần làm “không khí” trong căn nhà này là đủ, nào ngờ bây giờ còn phải đóng vai NPC ngốc nghếch cho hai vị chủ nhân nữa! Nhưng yêu cầu của Cố tổng, ông cũng chẳng thể không làm.

Tô Trạch Tuế thấy rất thần kỳ, vừa nghe lời xin lỗi của bác quản gia, hơi thở vốn dĩ nghẹn cứng trong ngực lại trở nên thông suốt hơn hẳn.

Chỉ là, khi đối diện với những câu nói bản thân chưa từng nghe qua, cậu vẫn mơ hồ ngơ ngác. Trong đầu trống rỗng, theo bản năng thốt ra: “Xin, xin l…”

“Ừm?” Cố Dật Lam hơi nhướng mày, một tiếng hừ nhẹ liền chặn ngang lời cậu.

Tô Trạch Tuế vội vàng đưa tay che miệng lại.

Cậu vẫn nhớ lời Cố tiên sinh từng dặn — không được nói “xin lỗi”.

“Đi thôi, ăn sáng nào.” Cố Dật Lam cất bước đi về phía phòng ăn.

Tô Trạch Tuế không biết nên nói gì, chỉ chắp tay vái nhẹ với bác quản gia rồi nhanh chóng đuổi theo bóng lưng của hắn.

Trên bàn ăn đã bày sẵn hai phần bữa sáng tinh xảo, hoàn toàn không giống như lời bác quản gia nói rằng “quên làm mất rồi”.

Tô Trạch Tuế chú ý thấy trước chỗ ngồi của mình, còn có thêm một ly sữa nóng mà cậu cực kỳ thích.

Cậu phấn khởi ngồi xuống, lập tức ôm lấy chiếc ly thủy tinh to, tu một hơi ừng ực.

“Thích gì, không thích gì, em đều có thể nói thẳng với anh.” Cố Dật Lam chậm rãi lên tiếng: “Nếu không phải Tô Minh Vũ nhắc, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ được uống sữa.”

Tô Trạch Tuế đặt ly xuống, đầu lưỡi khẽ l**m qua vệt sữa còn vương trên môi, ngước mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Cố Dật Lam nhấp một ngụm nước lạnh, giọng nói trầm mát nhưng hiếm khi chậm rãi: “Em có thể thử tập đưa ra yêu cầu với người khác.”

Tô Trạch Tuế nhìn về phía Cố Dật Lam, thấy hắn hơi nhướng mày như ra hiệu bảo cậu cứ thử.

Cậu không muốn để Cố tiên sinh thất vọng, nên nghĩ rất lâu cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Kh-không… muốn, xem tivi.”

“Được.” Cố Dật Lam đáp ngay, không chút do dự: “Sau này bỏ luôn mục xem thời sự buổi tối của em.”

Đôi mắt Tô Trạch Tuế bỗng sáng bừng lên.

Cậu không ngờ vấn đề khiến mình khổ sở bao lâu, vậy mà chỉ cần nói ra một câu, liền được giải quyết.

Thế là cậu lại nói tiếp: “Muốn ăn kem.”

“Ăn xong cơm thì được.” Cố Dật Lam đáp.

Tô Trạch Tuế căng cứng gương mặt nhỏ, vắt óc suy nghĩ, ngay cả bữa sáng cũng chẳng còn tâm trí ăn.

Cậu chưa từng làm qua chuyện như thế này bao giờ.

Trước kia, mỗi lần cậu nói chuyện bình thường, những người xung quanh chỉ biết châm chọc: “Tô Trạch Tuế, đầu óc mày có vấn đề à? Ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng. Anh mày đáng lẽ nên lấy tiền chữa ung thư ra mà đưa mày đi khám tâm thần ngay, kẻo lỡ mất thời gian vàng để chữa trị, ha ha.”

Kinh nghiệm quá khứ gần như bằng không, dẫn đến việc trong đầu cậu hầu như chẳng hình thành được mấy kết nối thần kinh về chuyện này. Nghĩ mãi nghĩ hoài, cuối cùng trong đầu cũng chỉ có một ý niệm lặp đi lặp lại — muốn ăn kem, muốn ăn kem, muốn ăn kem.

Chẳng bao lâu sau, Cố Dật Lam đã ăn xong bữa sáng. Hắn khẽ giơ điện thoại trong tay, nói:
“Hôm nay anh không ra ngoài, có chuyện thì nhắn WeChat.”

Tô Trạch Tuế gật đầu thật mạnh, ngẩng mặt vẫy tay chào hắn, rồi lại tiếp tục chìm vào mớ suy nghĩ miên man của mình.

Cậu cứ như thế, nghĩ từ phòng ăn lên cầu thang, rồi lại từ cầu thang nghĩ đến phòng ngủ nhỏ bên hông. Thậm chí ngay cả chuyện ăn kem cũng quên bẵng mất.

Mãi đến hơn hai tiếng sau, cậu mới bỗng đập mạnh vào trán, nhớ ra một việc rất quan trọng.

Sợ rằng chốc lát sẽ lại quên, Tô Trạch Tuế vội vàng ôm quyển Cao Diệu của mình, chạy lon ton lên thư phòng ở tầng hai.

Cậu trước tiên gõ gõ cửa rồi mới đặt vân tay mở khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Sau bàn làm việc, Cố Dật Lam đang đeo tai nghe, mí mắt hơi rũ xuống, gương mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào chiếc laptop trước mặt, trông như đang bận rộn xử lý công việc.

Động tác của Tô Trạch Tuế hơi khựng lại, trong lòng do dự không biết có nên đợi Cố tiên sinh rảnh rỗi rồi mới tìm hắn không. Nhưng đúng lúc này, Cố Dật Lam đã nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên rồi khẽ gật đầu với cậu.

Tô Trạch Tuế lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, ôm chặt cuốn sách bồi dưỡng thi đấu chạy nhanh đến gần.

Cố Dật Lam hạ nhỏ âm thanh của cuộc họp video, đồng thời tắt micro của mình rồi quay sang hỏi cậu thiếu niên đang đứng cạnh: “Có chuyện gì sao?”

Tô Trạch Tuế đặt sách lên bàn, nhưng khóe mắt bất chợt thoáng thấy một vật nhỏ trên mặt bàn.

Đó chính là chiếc bookmark mà trước đây cậu tặng cho Cố tiên sinh!

Cố Dật Lam vốn chẳng thiếu tiền, tài liệu đặt bừa trên bàn cũng có thể trị giá hàng triệu. Trong khung cảnh ấy, chiếc đánh dấu sách cậu nguệch ngoạc vẽ bằng nét chữ non nớt lại hiện ra vụng về, ngốc nghếch, hoàn toàn lạc lõng.

Trong lòng Tô Trạch Tuế dấy lên một tia xúc động, cậu nhìn nó, khẽ nói: “Đánh dấu sách…”

Cố Dật Lam theo ánh mắt cậu nhìn sang, đáp: “Ừ. Dùng cũng tiện.”

“Em… em muốn…” trong đầu Tô Trạch Tuế chợt lóe lên một ý nghĩ, bèn lí nhí nói: “Muốn ngồi học cùng anh.”

Nhưng vừa dứt lời, cậu lại nhớ đến lời ông nội Cố hôm qua đã nói — Cố tiên sinh bận đến mức ngay cả thời gian ăn ngủ cũng chẳng có.

Hơn nữa, lần trước vì cậu giận dỗi, hắn đã phải bỏ cả ngày để giảng cho cậu mấy bài vật lý dở ẹc. Giờ lại đưa ra yêu cầu này… có phải quá đáng không?

Tô Trạch Tuế mất tự tin, rụt rè bổ sung: “Có… được không?”

“Được.” Cố Dật Lam đưa cuốn Cao Diệu của cậu sang chỗ mình, nhàn nhạt nói: “Muốn gì cũng được.”

Tô Trạch Tuế khựng lại, rồi thật lòng thốt ra: “Anh thật tốt.”

Cố Dật Lam khẽ nhướng mày: “Tự đi mang ghế qua đây.”

Vì phải chất đầy những tài liệu đủ loại, bàn làm việc trong thư phòng cực kỳ rộng, cho dù ngồi thêm hai, ba người nữa cũng không hề chật chội.

Nhìn thiếu niên đang hí hửng kéo ghế lại gần, Cố Dật Lam hỏi: “Sau này em đều ngồi đây luôn à?”

“Được ạ.” Tô Trạch Tuế ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng nói rất nhỏ nhưng trong lòng thì vui đến nở hoa. Đôi chân trắng mảnh khảnh của cậu cứ đung đưa không ngừng, mắt thì dán chặt vào người đàn ông bên cạnh.

“Anh…” Sau khi đã mở sách luyện thi ra trước mặt, Tô Trạch Tuế mới nói ra điều mình vốn muốn mở lời từ đầu: “Em… muốn đi đăng ký kết hôn.”

Cậu đã đọc trên Ahu khoa phổ biến kiến thức, cậu biết ngoài những gì anh trai từng nói, thì sau khi đăng ký kết hôn, Cố tiên sinh sẽ thực sự trở thành “người chồng” của riêng cậu, sẽ đáp ứng đủ thứ nguyện vọng nhỏ nhặt của cậu – như dỗ ngủ trước khi đi ngủ, cởi áo để cho cậu sờ cơ bụng, hay cho cậu trải nghiệm những niềm vui mà trước đây chưa từng có.

Tô Trạch Tuế cũng lờ mờ nhớ, trong tiểu thuyết có viết: chỉ cần lấy giấy chứng nhận, tuyên thệ xong, hai người sẽ là một đôi trọn đời trọn kiếp, không bao giờ chia lìa.

Dù hiện tại Cố tiên sinh đã rất tốt, sẵn sàng chiều chuộng mọi yêu cầu nhỏ của cậu, nhưng Tô Trạch Tuế lại muốn điều đó là mãi mãi không bao giờ rời xa.

Cố Dật Lam nghiêng đầu nhìn sang cậu: “Muốn khi nào?”

“Càng sớm càng tốt.” Tô Trạch Tuế đáp.

Mãi đến sáng nay, cậu mới sực nhớ rằng Cố tiên sinh chưa từng hứa sau khi sống chung sẽ đi đăng ký kết hôn. Hóa ra những suy đoán trước kia của cậu, đặt trong bài tập thì chính là một quá trình lập luận không đủ điều kiện thiếu chặt chẽ.

Bị trừ điểm, bị trừ điểm.

Cố Dật Lam liếc nhìn đồng hồ: “Chiều mai anh rảnh.”

Tô Trạch Tuế lập tức tiếp lời: “Được ạ.”

“Cục dân chính đóng cửa cũng muộn.” Cố Dật Lam lại nói: “Chiều mai trước hết đi cùng anh gặp một người.”

Giọng Tô Trạch Tuế có chút run: “… Vâng.”

“Không hỏi thử là ai sao?” Cố Dật Lam khẽ cười, có vẻ thấy thú vị.

Tô Trạch Tuế ngập ngừng, bắt chước lại câu hắn vừa nói, rồi dè dặt hỏi: “Là… ai vậy?”

“Người em từng gặp rồi. Hôm qua ở cửa quán cà phê đó.” Cố Dật Lam nói.

“... V-vâng.” Tô Trạch Tuế không hiểu vì sao Cố tiên sinh lại muốn mình đi gặp người khác, nhưng cậu luôn nghe lời hắn.

Thấy thiếu niên lại sắp chìm vào trạng thái run rẩy, Cố Dật Lam liền chuyển đề tài: “Ôm sách qua đây, có bài nào không làm được không?”

Tô Trạch Tuế hoàn hồn, gật gật đầu.

Mấy ngày nay cảm xúc cậu lên xuống thất thường. Lúc buồn, lúc vui quá, cậu đều lôi đề thi ra làm. Chỉ khi chìm trong mớ bài tập vật lý, cậu mới tạm gỡ mình khỏi những cảm xúc khiến cơ thể run rẩy.

Thế là tích góp được không ít bài khó.

Cậu nghiêm túc lật sách, tìm một bài phức tạp nhất rồi đưa cho người đàn ông bên cạnh.

Cố tiên sinh nhận lấy, Tô Trạch Tuế liền như mọi khi nghiêng người sang, muốn nhìn hắn viết từng bước trên giấy nháp.

Máy tính của Cố Dật Lam vốn dùng màn hình chống nhìn trộm, nên khi ngồi cạnh, Tô Trạch Tuế chỉ thấy một màu đen sì.

Nhưng lần này vì ghé lại gần hơn, theo góc nhìn thay đổi, cậu vô tình thoáng thấy được nội dung trên màn hình.

Thì ra Cố tiên sinh đang họp video. Trong màn hình có năm người, tuổi tác trông cũng không lớn lắm, chắc là mấy người trong phòng thí nghiệm ở trường A.

Tất cả đều bình thường, nhưng vấn đề là…

Năm người đó chẳng ai đang báo cáo cả, mà đồng loạt trố mắt nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt giống như vừa chứng kiến chuyện gì đó khó tin, hết sức kỳ lạ.

Ngừng mấy giây, Tô Trạch Tuế mới nhận ra, trong ô cửa sổ thu nhỏ, chính mình đã lọt vào khung hình. Gương mặt trắng trẻo ngây ngô của cậu chiếm gần nửa màn hình.

Còn Cố Dật Lam thì cụp mắt xuống đang giảng bài cho cậu, chẳng buồn liếc tới ống kính.

Cảm giác này giống hệt như… cậu đang qua mạng, đối diện trực tiếp với năm người kia.

Tô Trạch Tuế rùng mình, theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của Cố tiên sinh: “!!!”

Bình Luận (0)
Comment