Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 34

Trong lĩnh vực nghiên cứu vật lý lượng tử, có một nhân vật truyền kỳ, tuổi đời còn rất trẻ nhưng đã đạt được những thành tựu rực rỡ trong giới học thuật. Thông qua bầu chọn, hắn ta còn trở thành hội trưởng trẻ nhất từ trước đến nay của Hiệp hội Lý thuyết Dây tại thành phố A.

Công trình nghiên cứu của hắn về “entropy hố đen trong hấp dẫn lượng tử” thậm chí còn gợi mở khả năng tồn tại của “vũ trụ song song”. Thông tin trong hố đen chính là mối liên hệ giữa vũ trụ này và những vũ trụ khác.

Thành quả ấy cho thấy có lẽ một ngày nào đó, con người có thể xuyên qua thời gian và không gian, đặt chân đến những vũ trụ song song khác. Phát hiện này đã làm chấn động toàn thế giới.

Thế nhưng, với người ngoài ngành, những thành tựu lẫy lừng ấy lại quá khô khan và khó hiểu. Lâu dần, ngay cả những sư đệ sư muội cùng làm việc trong phòng thí nghiệm với hắn cũng thấy thành quen.

Vì vậy, họ lại thích thì thầm về những chuyện khác.

Ví dụ như khuôn mặt đẹp đến mức khiến người và thần đều phải ganh tị của hắn, hay cái tính cách lạnh lùng thái quá, xa cách chẳng chút tình người.

Ai cũng biết nhà Cố Dật Lam rất giàu, nhưng chẳng ai tưởng tượng nổi gia đình hắn cụ thể thế nào.

Càng tiếp xúc lâu, họ càng cảm thấy… vị đàn anh này như thể chui ra từ khe đá, hoặc từ trên trời rơi xuống vậy.

Bởi họ hoàn toàn không sao hình dung nổi về cuộc sống riêng tư của hắn, thái độ hắn dành cho người nhà, hay dáng vẻ của hắn khi còn nhỏ…

Rốt cuộc phải là kiểu gia đình ra sao mới có thể nuôi dưỡng nên một con người lạnh nhạt, thoát tục, chẳng vương chút khói lửa nhân gian như thế?

Nhưng bây giờ, họ lại nhìn thấy trong khung hình video của đại thần và một thiếu niên da trắng nõn nhỏ nhắn!

Cậu bé phồng má nghiêm túc lật sách, trải cuốn giáo trình ra trước mặt Cố Dật Lam, rồi dùng ngón tay nhỏ chỉ vào một bài tập nào đó. Sau đó, cậu thản nhiên đảo mắt nhìn quanh, trông vô cùng thoải mái, hoàn toàn chẳng có chút căng thẳng hay dè dặt như bọn họ mỗi khi đứng trước Cố Dật Lam.

Qua góc quay hơi thấp của chiếc webcam, họ thậm chí còn thấy được tựa sách.

“Vật lý cao cấp và diệu dụng hơn”.

Một trong những giáo trình thi đấu vật lý trung học nổi tiếng do Thẩm Thần biên soạn - học sinh giỏi chuyên Lý ai cũng biết.

Trong khoảnh khắc, cả phòng họp trực tuyến bỗng im phăng phắc, tất cả đang cố tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này.

Người đàn ông xưa nay xa cách, lạnh lùng đến mức như phủ kín ngàn dặm sương tuyết kia, vậy mà trong nhà lại giấu một “tiểu thê tử” xinh đẹp bí mật, hơn nữa còn là… một học sinh cấp ba???

Cậu thiếu niên khẽ liếc về phía ống kính run lên như sợ bị phát hiện, rồi nhẹ nhàng kéo áo Cố Dật Lam.

Cảm nhận được lực kéo trên cánh tay, Cố Dật Lam mới chậm rãi nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh băng quét qua cả phòng họp.

Chỉ một cái nhìn ấy thôi, cả năm người đều vô thức ngồi thẳng lưng nín thở. Ai nấy đều từng bị cái câu “làm lại” buông ra nhạt như nước của hắn tra tấn, đến mức nay vừa nhìn thấy hắn là lại sinh bóng ma tâm lý.

“Tiếp tục.” Cố Dật Lam bật micro, nhàn nhạt nói.

“V-vâng…” Cậu con trai đang báo cáo thở phào, lập tức tiếp tục trình bày nghiên cứu vừa chỉnh sửa.

Mấy người còn lại thì cúi gằm xuống giả vờ ghi chép thật chăm, nhưng ánh mắt thì vẫn len lén dán chặt vào khung hình video của Cố Dật Lam.

Mặc dù cậu thiếu niên đã vội vã lùi ra khỏi tầm quay của camera, chỉ còn sót lại mấy sợi tóc đen dựng ngốc nghếch, nhưng ngay sau đó, trong tai nghe của họ lại vang lên một giọng nói yếu ớt cực kỳ rõ ràng: “Anh… em sợ…”

“Em… em nghiên cứu rồi…” Giọng cậu con trai đang thuyết trình run rẩy gần như không nói nổi nữa.

Trong phòng họp, mấy người nghe báo cáo cúi gằm đầu, đồng loạt mấp máy môi, không phát ra tiếng mà đều chỉ thốt một câu: “Vãi… vãi…”

Ngoài cái từ th* t*c ấy ra, không còn ngôn ngữ nào của loài người đủ sức diễn tả nỗi chấn động lúc này của họ.

“Ngồi thẳng vào trước đã.” Cố Dật Lam đặt sách giữa hai người, dùng bút gạch nhẹ hai chỗ trong đề, giọng chậm rãi: “Mấy điều kiện này chưa đọc kỹ, xem lại lần nữa.”

Hắn đưa lại cây bút cho Tô Trạch Tuế, rồi mới nhìn về phía mấy người trong phòng họp, thấy họ đang ra sức trợn mắt ra hiệu.

“Các cậu đang làm gì vậy?” Cố Dật Lam cau mày.

“À… x-xin lỗi sư huynh.” Cậu con trai báo cáo hít mạnh một hơi lạnh, bị bắt gặp thì đỏ bừng cả mặt. Trong đầu cậu ta bây giờ toàn là “vãi chưởng”, hoàn toàn không thể nghĩ được gì khác.

Mặc dù Cố Dật Lam còn nhỏ tuổi hơn họ, nhưng với thành tựu cùng quãng thời gian học tiến sĩ, xứng đáng để họ gọi một tiếng “sư huynh”. Huống hồ, cái sự điềm tĩnh, u ám trong tính cách của hắn khiến người ta lúc nào cũng quên mất tuổi tác thật.

Chỉ cần đại thần hơi cau mày, cả phòng họp lập tức có cảm giác tiêu đời rồi, chuẩn bị bị mắng lạnh lùng một trận. Ai nấy đều hối hận, lẽ ra không nên mải hóng chuyện mà lỡ chính sự.

Thế nhưng ngay giây sau, “tiểu thê tử” của đại thần lại đưa ngón tay chọc nhẹ hắn, phá tan bầu không khí u ám đang bị áp xuống.

Có lẽ cậu không biết giọng mình cũng lọt vào phòng họp, liền khẽ nói: “Anh ơi, là thế này phải không?”

Cố Dật Lam hơi nghiêng đầu, để lộ sống mũi và đường quai hàm sắc bén dưới ống kính.

Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào một chỗ trong đề, giọng bình thản: “Ghép hai điều kiện này lại với nhau.”

Sự kiên nhẫn trong giọng nói của đại thần là điều mà mấy người trong phòng họp chưa từng thấy qua. Bình thường, bọn họ nào dám tùy tiện quấy rầy Cố Dật Lam – người mang khí chất âm trầm, lạnh lẽo kia. Cho dù có lấy hết can đảm đi hỏi thì phần lớn cũng chỉ nhận lại một câu cụt lủn, lạnh như băng: “Không biết nghĩ thêm chút nữa à?”

Mấy người sững sờ đến há hốc miệng. Được tận mắt thấy cảnh này, đừng nói là bị mắng, có lẽ cả đời này cũng đáng giá rồi!

Chỉ một lời gợi mở từ Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế liền bừng tỉnh, cầm bút viết lia lịa tính toán trên giấy nháp.

Bên tai, giọng trầm nhạt của Cố tiên sinh vang lên, chậm rãi như thể đang tổng kết nội dung một hội nghị học thuật. Trong đó có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn, cậu chỉ nghe loáng thoáng được vài câu trách nhẹ lạnh lùng.

Nhưng Tô Trạch Tuế không thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy vô cùng an tâm, mạch suy nghĩ khi giải bài cũng trôi chảy hơn hẳn.

Khi đã nhập tâm vào dòng chảy giải toán, thời gian trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt một cái, đã đến lúc xuống lầu ăn trưa rồi ăn tối. Lại chớp mắt một cái nữa, đã đến lúc đi ngủ.

Trước khi ngủ, ba mẹ còn gửi tin nhắn quan tâm cho cậu.

Từ khi đổi WeChat, Tô gia đã lập lại một nhóm chat gia đình. Cha mẹ bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, nhưng cũng nhờ nhóm này mà họ có thể nói chuyện với cậu.

[Ba: Tuế Tuế, anh con đã kể hết với ba mẹ rồi. Tại sao con lại muốn kết hôn với Cố Dật Lam? Chẳng lẽ con thiếu tiền à? Ba sẽ chuyển thêm cho con năm vạn mỗi tháng.]

[Mẹ: Có phải con lo không tìm được huấn luyện viên giỏi cho thi đấu không? Mẹ có mối, mẹ sẽ tìm cho con vài người.]

Mấy ngày trước, Tô Trạch Tuế chỉ có thể khô khốc đáp lại rằng: “Bởi vì anh ấy rất tốt.”

Nhưng bây giờ, khi đã “ngộ” ra, cậu không hề do dự, gõ ngay dòng chữ.

[(o^^o):Bởi vì con thích anh ấy [thỏ con tạo hình trái tim.jpg]]

Một câu này khiến cả nhóm chat gia đình rơi vào im lặng mấy phút liền.

Cuối cùng, vẫn là Tô Minh Vũ lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề ấy.

[S: Không đâm đầu vào tường thì không quay lại. Nó muốn cưới thì cứ để nó cưới, sớm muộn gì cũng khóc lóc chạy về nhà thôi.]

Rõ ràng Tô Minh Vũ đã mất nhiều thời gian thuyết phục cha mẹ. Vậy mà, đôi vợ chồng xưa nay luôn coi cậu con út như châu báu lại bất ngờ thỏa hiệp, mỗi người đều chuyển cho Tô Trạch Tuế mấy trăm vạn vào thẻ.

Lúc này, Tô Trạch Tuế mới biết thì ra mình còn có một chiếc thẻ ngân hàng.

Nói tạm biệt với cha mẹ xong, cậu bắt đầu mò mẫm tìm trong điện thoại.

Từ khi đổi số điện thoại, tất cả tài khoản của cậu đều đã đồng bộ lại. Thế nên chẳng tốn mấy công sức, cậu đã nhanh chóng tìm thấy thẻ ngân hàng của mình.

Một con số 0, hai con số 0, ba con số 0…

Ôi trời ơi, trong thẻ này lại có đến hơn mười mấy triệu tệ!

Tô Trạch Tuế sững sờ ôm chặt điện thoại, đôi môi mềm hé ra.

Nhiều tiền thế này, có thể mua biết bao nhiêu khoai tây chiên, socola, bánh ngọt, kem mát lạnh!

Sở dĩ lúc đầu cậu mang theo cả một vali đầy khoai tây chiên đến là vì cứ tưởng mình không có tiền, đến nhà Cố tiên sinh thì sẽ không có tiền mua khoai tây chiên nữa.

Cũng như chú sóc con tích trữ thức ăn, hễ thấy món ngon là cậu lo xa, dồn hết vào vali mang đi.

Không ngờ rằng…

Tô Trạch Tuế khẽ l**m môi nằm bò trên giường, bắt đầu chọn mua đồ ăn vặt. Cậu còn chọn luôn “dịch vụ giao nhanh”, hẹn giao vào sáng mai.

Ngày mai chiều sẽ đi đăng ký kết hôn, tối thì dọn sang nhà mới. Điều đó có nghĩa là, tối nay chính là lần cuối cùng cậu được nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ này.

Tô Trạch Tuế có chút không nỡ, lăn qua lăn lại trên giường. Lúc thì thì thầm an ủi mấy con thú bông bên cạnh, lúc lại ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa. Phải rất lâu sau cậu mới mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau, vì thức khuya nên chẳng bất ngờ gì, cậu lại suýt nữa ngủ quên.

Đợi đến khi hấp tấp rửa mặt xong chạy xuống lầu, liền thấy cửa lớn mở toang, bác quản gia đang đứng ở cửa.

Ngoài sân, từng đống thùng hàng chất cao như mấy ngọn núi nhỏ.

Nhân viên giao hàng đưa đơn cho quản gia, nói: “Chào ngài, đây là đơn hàng một nghìn không trăm năm mươi gói khoai tây chiên, bốn trăm hai mươi bảy viên socola, và một trăm năm mươi hai chiếc bánh ngọt vị dâu tây…”

Tô Trạch Tuế tròn mắt, ngẩn ngơ.

C-cậu… cậu có đặt nhiều như thế này sao?

Cậu chỉ nhớ trong lúc xem livestream bán hàng trên ứng dụng mua sắm, MC bảo mua thì cậu đặt, MC nói mua bao nhiêu thì mới được giảm giá sốc, cậu liền nghe lời chọn đủ bấy nhiêu.

“Trả lại hết.” Cố Dật Lam vốn đang ngồi trong phòng khách bước ra, cau mày nói.

Tô Trạch Tuế sững lại, vội lắc đầu như trống bỏi.

“Thưa ngài, hàng trả lại thì bên tôi không bao phí vận chuyển đâu ạ.” Nhân viên giao hàng nói.

“Không bao phí vận chuyển…” Tô Trạch Tuế nhỏ giọng lặp lại.

“Thực ra nhìn thì nhiều, nhưng nhà các vị mỗi ngày ăn một chút, chẳng mấy chốc là hết thôi.” Nhân viên giao hàng khuyên thêm.

“Chẳng mấy chốc…” Tô Trạch Tuế cũng lẩm bẩm theo.

“Trả lại hết.” Cố Dật Lam nhíu chặt mày, giọng điệu không cho phép thương lượng.

“Phí vận chuyển bao nhiêu?” Bác quản gia nào dám trái lời ông chủ, vội quay sang nhân viên giao hàng:“Chúng tôi trả lại toàn bộ.”

Tô Trạch Tuế bĩu môi, trông ấm ức vô cùng.

Ngay giây sau, cậu bỗng cảm nhận một bàn tay nóng ấm đặt xuống đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng ép mái tóc đen mềm xuống, rồi còn xoa ngang qua hai lượt, giống như đang so sánh cái gì đó.

Giọng đàn ông trầm thấp chậm rãi rơi xuống, như thể lơ đãng hỏi: “Sau này không muốn cao thêm nữa à?”

Cú chạm bất ngờ như quả bom nhỏ nổ tung trong lòng Tô Trạch Tuế.

Tim cậu bỗng đập loạn xạ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cao hơn mình hẳn một cái đầu.

Ngước gương mặt non nớt lên, dáng vẻ ấy vừa khéo để đối phương dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp nhẹ má cậu, chỉ chạm một cái liền buông ra.

Cố Dật Lam mặt không biến sắc, tiếp lời: “Gầy quá.”

Tô Trạch Tuế lúng túng cúi đầu, bàn tay nhỏ xoa lên ngực mình, khẽ “ừm ừm” một tiếng. Đám thùng đồ ăn vặt cao như núi, cậu cũng chẳng còn tâm trí để mà nghĩ tới nữa.

Cố Dật Lam xoay người đi về phía phòng ăn, chỉ ném lại một câu: “Anh đã bảo Tô Minh Vũ khóa thẻ phụ của em rồi.”

Tô Trạch Tuế: “!”

Hu hu… hơn mười triệu của cậu. Hu hu… bao nhiêu là snack, socola, bánh kẹo ăn mãi không hết của cậu.

Cậu buồn lắm nhưng cũng rất dễ được dỗ dành.

Nhìn thấy trên bàn ăn đặt sẵn cốc sữa nóng, được hâm đúng ba mươi bảy độ dành riêng cho mình, Tô Trạch Tuế lập tức quên hết u sầu, ngồi xuống uống, cả người lại thấy thỏa mãn.

Ăn sáng xong, cuối cùng cậu cũng không phải tách riêng khỏi Cố tiên sinh nữa. Cậu lon ton theo sau, vui vẻ bước vào thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ dành cho riêng mình.

Vừa ngồi ổn, mở quyển sách bồi dưỡng thi đấu yêu thích nhất ra, thì một chiếc máy tính bảng đen thui được đặt ngay trước mặt.

“Hôm nay buổi sáng học cái này.” Cố Dật Lam đứng bên cạnh nói.

“Vâng ạ.” Tô Trạch Tuế đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, đôi môi mềm vô thức l**m nhẹ, háo hức muốn biết Cố tiên sinh sẽ giới thiệu cho mình khóa học trực tuyến chất lượng nào về Vật lý.

Ngón tay người đàn ông khẽ chạm vài cái trên màn hình, một video dài mấy tiếng liền bật ra.

《Nguyên nhân tâm lý của chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng và phương pháp điều trị chi tiết》.

Cố Dật Lam nhấn đúp, video bắt đầu phát, giọng nam trẻ trung vang lên, ôn hòa nói: “Chào các em, hôm nay chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về căn bệnh mà mọi người thường gọi là sợ xã giao.”

Sau khi điều chỉnh âm lượng vừa đủ cho cậu, hắn mới ngồi xuống tiếp tục làm việc của mình.

Bài giảng chất lượng rất cao, thầy giáo lại khôi hài, sinh động, còn chèn nhiều hình minh họa vui mắt, hẳn là hấp dẫn hơn nhiều so với những buổi giảng khô khan của các thầy dạy bồi dưỡng thi đấu.

Thế nhưng… Tô Trạch Tuế vẫn ngáp ngắn ngáp dài.

Không hứng thú thì khoác lớp áo thú vị cũng chỉ thành thuốc ngủ mà thôi.

Chẳng bao lâu, mí mắt trên dưới của cậu bắt đầu “đánh nhau”, chưa được nửa tiếng đã gục đầu xuống bàn ngủ mất.

Cố Dật Lam gõ phím “Enter”, gửi xong văn kiện rồi mới nghiêng đầu nhìn sang thiếu niên bên cạnh đang ngủ say, khẽ thở dài một hơi.

Cậu gối lên cánh tay, hàng mi dài rậm phủ bóng mờ dưới mắt, trông hệt như vừa thức trắng đêm làm chuyện gì xấu. Không biết đang mơ gì, khóe môi còn chóp chép mấy cái.

Hắn không gọi cậu dậy, chỉ lặng lẽ tắt video, lấy trong tủ phía sau một tấm chăn mỏng đắp lên người cậu.

Trong mơ, Tô Trạch Tuế thấy mình lạc vào biển khoai tây chiên, ăn uống thỏa thuê như “bean man” trong game, vét sạch mọi gói snack trong giao diện. Ăn xong, cậu mới chậm rãi lim dim mở mắt.

“Dậy rồi à?” Giọng nam trầm thấp, độc nhất vô nhị, vang lên ngay bên cạnh.

Tô Trạch Tuế dụi dụi đôi mắt mơ màng, gần như bật thốt ra: “Xin… xin lỗi…”

Thấy rõ vẻ nhướng mày mang chút trêu chọc của Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế mới chợt bừng tỉnh, vội lấy tay che miệng mình lại. Âm thanh mềm nhẹ ấp úng thoát ra từ kẽ ngón tay: “Không… không xin lỗi nữa.”

Nhưng sự cứu vãn này lại quá yếu ớt, mong manh.

Cố Dật Lam lạnh nhạt dọa: “Lần này bỏ qua. Lần sau mà còn nói, trừ của em một gói khoai tây chiên.”

Tô Trạch Tuế ngẩn người, lí nhí: “Nhưng… em đâu có khoai tây chiên.”

“Sau này, mỗi sáng quản gia sẽ đưa cho em một gói.” Cố Dật Lam thản nhiên đáp.

Đôi môi mềm của cậu khẽ hé, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Thật… thật ạ?”

“Ừ.” Hắn liếc đồng hồ, đứng dậy: “Đi thôi, ra ngoài.”

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế lập tức ngồi thẳng, liếc mắt nhìn đồng hồ – đã gần mười hai giờ. Tấm chăn mỏng trên người cậu trượt xuống rơi trên ghế da mềm mại.

Sắp đi nhận giấy chứng nhận rồi, tim cậu rộn ràng phấn khích!

À không không… chính xác là sắp đi gặp bạn bè của Cố tiên sinh.

Trước đắng sau ngọt! Cậu vẫn không kìm được mà háo hức.

Bởi hai kiếp nay, cậu đều có quan hệ đặc biệt tốt với anh trai, nên trong tiềm thức luôn coi “người nhà” là mối quan hệ rất gần gũi, ấm áp.

Thế nên, khi nghĩ đến việc gặp người thân của Cố Dật Lam, cậu không quá căng thẳng hay sợ hãi. Vì cậu tin rằng họ cũng sẽ là những người tốt, giống hệt như Cố tiên sinh.

Nhưng… khi tình huống chuyển sang “bạn bè”, cảm giác đối với cậu lại hoàn toàn khác biệt.

Trong lòng Tô Trạch Tuế, “bạn bè” chẳng khác nào trăng trong nước, hoa trong gương – xa vời và khó nắm bắt. Chỉ cần sơ sẩy một chút, chúng sẽ hóa thành quái vật hung hiểm, đáng sợ vô cùng.

Vậy nên, cậu rất sợ bạn bè của Cố tiên sinh.

Lần này ra ngoài, bác quản gia vẫn đi theo phía sau, lo lái xe và chạy việc lặt vặt.

Cố tiên sinh bảo với cậu, điểm đến hôm nay là một nhà hàng Trung.

Khi xe đến bãi đỗ gần đó, Tô Trạch Tuế nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn dòng người qua lại tấp nập ngoài phố, bản năng liền co người lại, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi mà khẽ gọi: “Anh…”

“Ừm?” Cố Dật Lam cũng xuống xe, đi đến bên cạnh chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Không trách cứ, cũng chẳng thúc giục.

“Em… em muốn…” Tô Trạch Tuế cúi đầu, lí nhí: “Nắm tay.”

Từ góc độ này nhìn qua, bàn tay Cố tiên sinh rộng lớn, mạnh mẽ; ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng. Làn da ấm áp, bên dưới ẩn hiện gân xanh. Dù lúc này thả lỏng, vẫn toát ra sức mạnh tiềm ẩn.

Nếu được nắm lấy, chắc chắn sẽ rất ấm, rất an toàn.

Tô Trạch Tuế nuốt nước bọt, trong lòng có chút chờ mong không kìm được.

Nhưng giọng cậu quá nhỏ, mơ hồ như tiếng rên. Cố Dật Lam không nghe rõ, chỉ nói: “Đi thôi, đi thẳng phía trước.”

Tô Trạch Tuế mím đôi môi mềm, nâng bàn tay nhỏ hơn hắn một vòng, không bỏ cuộc, kiên trì từng chữ:“Nắm tay.”

Nghe rõ lời thiếu niên, động tác của Cố Dật Lam rõ ràng khựng lại, yết hầu lăn lên xuống một cái. Nhưng cuối cùng hắn chỉ thản nhiên: “Đi đường thì tự đi.”

“Ồ…” Tô Trạch Tuế khẽ đáp, chậm rãi thu bàn tay nhỏ về.

Cậu đoán chắc là mình vội quá. Cố tiên sinh còn phải đợi hai, ba tiếng nữa mới cùng mình đi đăng ký kết hôn. Bây giờ vẫn chưa thể nắm tay được.

Không thể, không thể.

Giữa con phố đông đúc, Tô Trạch Tuế bước đi rất cẩn thận, không dám như ở nhà mà cứ để ánh mắt bay loạn, nhìn ngang ngó dọc.

Cậu chỉ dán mắt vào mũi giày của mình, tập trung đếm từng bước chân.

Nhưng chẳng bao lâu, cậu liền rõ ràng cảm nhận được ánh mắt tồn tại mạnh mẽ của Cố tiên sinh đang rơi trên người mình. Thế là, cậu lại dồn toàn bộ sự chú ý vào việc cảm nhận ánh nhìn ấy. Lần này, không những không thấy sợ, mà trái lại còn thấy rất yên tâm.

“Cố tiên sinh, trông thiếu gia sợ hãi thật đấy. Hay là ngài nắm tay cậu ấy một chút?” Bác quản gia hạ giọng nói.

“Em ấy quá phụ thuộc vào tôi.” Cố Dật Lam nhìn thiếu niên phía trước, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Đó không phải chuyện tốt.”

Đa phần những yêu cầu của thiếu niên đều xoay quanh anh, điều này không hề tốt cho sự trưởng thành của cậu.

Bãi đỗ xe cách nhà hàng Trung không xa, chỉ vài phút là họ đã đến trước cửa.

Cố Dật Lam đã đặt bàn nên đi thẳng đến quầy lễ tân trao đổi xác nhận với nhân viên phục vụ.

Ở đó có mấy nhân viên rất nhiệt tình, còn Tô Trạch Tuế thì sợ hãi đứng cách Cố Dật Lam mấy bước, cúi gằm đầu nhìn mũi giày, vừa chờ hắn quay lại dẫn mình đi, vừa âm thầm ngưỡng mộ năng lực của hắn.

Cố tiên sinh thật giỏi, nói chuyện với mấy người cùng lúc mà vẫn tự tại, thong dong.

Thật lợi hại.

Thật đẹp trai nữa.

Ngay khi cậu còn đang âm thầm dùng vốn từ vựng nghèo nàn để ngập tràn khen ngợi trong lòng, thì bất ngờ có hai chàng trai đi cùng nhau tiến thẳng về phía cậu.

“Hi, đẹp trai, đi một mình à?”

Nghe thấy tiếng gọi, Tô Trạch Tuế ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt chăm chú của hai người đối diện. Cậu giật mình run rẩy, theo bản năng lùi lại mấy bước rồi va phải một bờ lưng rộng lớn.

“Đừng căng thẳng, bọn tôi không phải người xấu đâu. Chỉ là thấy cậu rất đẹp. Không biết có vinh hạnh được kết bạn WeChat với cậu không?” Một chàng trai mỉm cười nói.

Từ sau lần gặp ở tiệm kem, Tô Trạch Tuế đối với cái nhóm “hai người cùng đi xin WeChat” đã nảy sinh chút tín nhiệm và thiện cảm, cũng dần miễn dịch với chuyện bị hỏi xin WeChat.

“Đ-được, được ạ.” Cậu lúng túng lôi điện thoại ra.

“Haha, cảm ơn nhé.” Hai chàng trai cũng giơ điện thoại lên, chuẩn bị quét mã.

“Không, không sao đâu…” Tô Trạch Tuế lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Nhưng ngay khi cậu vừa mở được WeChat, một bàn tay lớn liền đè lên màn hình điện thoại. Ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo xen lẫn cảnh cáo của Cố Dật Lam vang lên ngay trên đầu: “Cút.”

Tô Trạch Tuế ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy Cố Dật Lam đang nheo mắt nhìn chằm chằm hai chàng trai trước mặt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Thế là cậu vội vàng siết chặt điện thoại, tiếp tục biến thành cái máy lặp, dùng giọng ngoan ngoãn mềm mại, nhắc lại lời trước mặt người kia: “Cút.”

Cố Dật Lam: …

Hai chàng trai giơ điện thoại cứng đờ giữa không trung: …?

Bình Luận (0)
Comment