Cố Dật Lam đưa tay nắm lấy sau gáy Tô Trạch Tuế định lôi cậu ra khỏi lòng mình, nhưng khổ nỗi cậu thiếu niên ôm quá chặt, cả người giống như một con lười dính chặt trên người hắn.
Tô Trạch Tuế buông răng ra, nhưng đôi môi mềm vẫn dán vào cổ hắn, cảm nhận rõ ràng những dấu răng sâu nông khác nhau do mình cắn ra.
Hơi thở trầm nặng của người đàn ông phả bên tai cậu, giọng khàn khàn nện thẳng vào màng nhĩ: “Buông tay.”
Tô Trạch Tuế lắc đầu, ngược lại còn ôm chặt hơn, bối rối hỏi: “Anh, chúng ta là beta à?”
Cố Dật Lam: “?”
“Anh có mùi hương,…” Tô Trạch Tuế ngờ vực nói: “Nhưng lại không có tuyến thể.”
Cố Dật Lam: “... Là mùi nước giặt trên áo thôi, bớt đọc tiểu thuyết lại đi. Buông ra.”
Tô Trạch Tuế còn lưu luyến dụi thêm một hơi ở cổ hắn, đến khi cảm giác có thứ gì cứng rắn chống vào người mình, cậu mới chịu nới lỏng tay lùi lại vài bước.
Ngẩng mắt lên nhìn, cậu thấy hô hấp của Cố Dật Lam có chút nặng, vành tai hiếm hoi ửng đỏ.
“Chúng ta chỉ là con người bình thường thôi.” Cố Dật Lam mặt không biểu cảm nhìn cậu: “Về sau đừng tùy tiện cắn người nữa.”
“Anh…” Tô Trạch Tuế nhìn bờ môi mỏng mím mở của hắn, do dự không biết có nên chủ động hôn lên hay không.
Nhưng cậu chưa từng làm chuyện như vậy, tim lúc này lại đập nhanh, khó lòng chịu nổi sự thân mật ấy nên cứ chần chừ mãi.
“Càng không được cắn anh.” Giọng Cố Dật Lam lạnh băng.
Trên mặt hắn không lộ chút khác thường, nói xong liền quay lưng đi, chỉ để lại một câu: “Em tự đọc trước đi, lát nữa anh sẽ qua.”
Tô Trạch Tuế phồng phồng má vẫy tay với bóng lưng hắn.
Cố Dật Lam ra ngoài gần một tiếng đồng hồ rồi mới quay lại phòng thí nghiệm.
Hắn đã thay một bộ đồ khác, chiếc sơ mi đen có cổ cao hơn cái trước, che kín được dấu răng nơi cổ. Sắc mặt hắn cũng khôi phục như thường, màu đỏ nơi vành tai đã biến mất, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách như chẳng dính khói bụi nhân gian.
“Anh.” Tô Trạch Tuế đang mày mò với máy phóng photon, quay đầu nhìn hắn.
“Còn cắn người nữa thì tịch thu khoai tây chiên của em một tuần.” Cố Dật Lam lạnh lùng đe dọa.
Tô Trạch Tuế khẽ chạm hai đầu ngón tay vào nhau: “ồ” một tiếng, rồi lí nhí cầu cứu: “Em đọc không hiểu sách hướng dẫn.”
Cố Dật Lam bước lại gần: “Chỗ nào không hiểu?”
Đối với món quà cưới này, hắn kiên nhẫn hơn thường ngày.
Hắn giới thiệu sơ qua cách dùng thiết bị, lại cùng cậu làm vài thí nghiệm có độ chính xác cao, sau đó mới rời đi, để cậu tự mình tìm tòi.
Giống như kẻ đói gặp được bánh bao trắng thơm phức, Tô Trạch Tuế vùi đầu vào phòng thí nghiệm Vật Cạnh, say sưa bơi lội trong biển tri thức. Mãi cho đến khi sắp đến giờ đi ngủ, cậu mới lưu luyến rời khỏi phòng.
Trong phòng ngủ chính, Cố Dật Lam vẫn chưa về.
Tô Trạch Tuế lò dò vào phòng tắm khép kín bên trong, tò mò lục lọi dãy lọ chai đặt trên giá trong buồng tắm.
Tuy hắn nói mùi hương đậu khấu là do trên áo, nhưng Tô Trạch Tuế không hiểu sao quần áo mình lại chẳng có mùi ấy.
Cậu lần lượt mở từng lọ ra ngửi, bỗng ánh mắt sáng bừng, tìm được loại sữa tắm có mùi giống hệt hương trên người hắn.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt, hóa thành sương, nóng ẩm vây kín.
Tô Trạch Tuế cầm quả bông tắm mới tinh, đổ sữa tắm ra rồi xoa đều lên người, chà thành lớp bọt trắng mịn.
Mùi hương sữa tắm theo hơi nước tỏa ra, lan khắp căn phòng, như những đám mây mềm mại bao phủ lấy cậu.
Tô Trạch Tuế hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang được Cố tiên sinh ôm chặt trong lòng, tràn đầy an toàn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không kìm được mà thấy ghen tị với những omega.
Tại sao mình lại là beta chứ? Ngay cả mùi hương riêng cũng chẳng có. Hu hu…
Tắm xong, Tô Trạch Tuế mặc áo lên người, ôm quần ngủ chạy thẳng ra ngoài.
Vừa bước ra, cậu liền chạm phải một đôi mắt đen thẫm, trầm lặng nhìn từ bên giường. Bước chân Tô Trạch Tuế khựng lại ngẩn người đứng tại chỗ.
Trong phòng tắm vừa ngột ngạt vừa nóng, sàn vẫn còn ướt. Cậu vốn quen về giường rồi mới mặc quần ngủ, nhưng lại quên mất trong căn phòng này còn có một người khác.
Đôi chân thiếu niên trắng nõn, thon dài, trơn mịn như lụa. Không biết là do sợ hay do lạnh mà đùi khẽ run, rồi xấu hổ khép sát hai chân lại, còn dùng chiếc quần ngủ trong tay để che chắn.
Yết hầu Cố Dật Lam khẽ lăn lên xuống, hắn mím môi dời ánh mắt: “Đi mặc quần áo cho đàng hoàng.”
Tô Trạch Tuế cũng chẳng kịp ngồi lên giường để mặc, vội vàng nhấc chân chui vào quần, mặt đỏ ửng, lí nhí:“Anh, xong rồi.”
Lúc này Cố Dật Lam mới quay lại nhìn, dạy bảo: “Sau này phải mặc ngay trong phòng tắm, đừng để người khác thấy.”
Tô Trạch Tuế nhỏ giọng phản bác: “… Chỉ có anh thôi mà.”
Cố Dật Lam: “Không chắc sẽ không có người khác.”
Người đàn ông thích nói những câu mơ hồ khó hiểu. Nhưng Tô Trạch Tuế đến cả lời lẽ bình thường của nhân loại còn nghe chưa chắc hiểu hết, nói gì đến việc đoán ẩn ý sau câu chữ.
Song cậu thiếu niên tâm trạng lúc nào cũng thoải mái, biết mình nghĩ không ra thì chẳng thèm nghĩ, đá phăng dép rồi leo thẳng lên giường.
Cố Dật Lam tiện tay nhặt đám thú bông cậu vứt loạn trên giường, sắp xếp lại từng con một.
Thân hình hắn cao lớn, ôm những con thú nhồi bông vào tay khiến chúng trông như nhỏ đi một vòng, trở nên đáng yêu lạ thường.
Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn ngồi ở nửa giường của mình, trơ mắt nhìn người đàn ông dùng đám thú bông vạch ra một đường ranh giới ngay giữa hai người.
Cố Dật Lam: “Ngủ thế này, không được vượt qua thú bông.”
Tô Trạch Tuế mím môi, rồi nặng nề nằm xuống chiếc giường mềm, mắt dán vào hắn: “Anh không thích em nữa… đúng không?”
Cố Dật Lam: …
Chạm phải đôi mắt thiếu niên phủ một tầng sương mờ, Cố Dật Lam lặng lẽ dời ánh nhìn: “Không có.”
Đợi hắn tắt đèn, nằm xuống, bên cạnh lại vang lên giọng hỏi: “Anh, nóng không?”
Cố Dật Lam: “Cũng tạm.”
“Vậy thì…” Tô Trạch Tuế đề nghị: “Chúng ta cùng c** đ* ngủ đi.”
Cố Dật Lam: …
“Sau này không được đọc mấy cuốn tiểu thuyết kỳ quái nữa.”
Tô Trạch Tuế thử hết lần này đến lần khác mà toàn thất bại, càng ngày càng không hiểu nổi vì sao. Cậu xoay người, đưa gáy lông tơ hướng về phía hắn, lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ trong đêm.
Giọng Cố Dật Lam xen chút bất đắc dĩ: “Ngủ đi. Mai còn phải ra ngoài.”
Tô Trạch Tuế lại ngoan ngoãn lật người, quay mặt về phía hắn, cố ý cho hắn thấy mình đã nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Cố Dật Lam: “Ngoan.”
Sáng hôm sau, Tô Trạch Tuế dậy cùng Cố Dật Lam.
Bồn rửa mặt rộng trong phòng ngủ chính đủ chỗ cho hai người đứng song song.
Thế là, Tô Trạch Tuế cầm bàn chải của mình, đứng cạnh hắn cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Vì hôm nay đến trường, Cố Dật Lam không để tài xế chở, mà tự lái một chiếc Land Rover giản dị đưa cậu thiếu niên đang thấp thỏm lo lắng đến Đại học A.
Mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang của Tô Trạch Tuế đều bị Cố Dật Lam tịch thu, giờ cậu ngồi trên ghế phụ, căng thẳng níu chặt vạt áo, dán mắt vào cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, cứ như đang đi chịu tội vậy.
Xe thuận lợi chạy vào cổng Đại học A, chầm chậm lướt qua từng tốp sinh viên hối hả ven đường, Tô Trạch Tuế đã thấy mình gần như thở không nổi.
“Hít sâu.” Cố Dật Lam liếc nhìn cậu, nhắc nhở.
Tô Trạch Tuế thở dài một hơi, đến khi xe dừng hẳn trước một tòa nhà, cậu ấm ức đưa cặp cho “tiên sinh” của mình, sai khiến: “Anh, giúp em cầm.”
Cố Dật Lam chẳng nói lời nào nhận lấy cặp, nhìn thiếu niên dán sát vào sau lưng mình, mặt vùi vào người hắn, đôi chân mềm nhũn chẳng bước nổi.
Hắn cũng không vội, kiên nhẫn chờ đến khi cậu run rẩy ít dần đi mới hỏi: “Đi được chưa?”
Muốn chữa tình trạng của cậu, không thể không dùng đến phương pháp “giải mẫn cảm” — tức là để cậu tiếp xúc dần dần với những thứ khiến mình sợ hãi hoặc lo lắng trong trạng thái thật thư giãn, từ đó giảm mức độ nhạy cảm.
Bằng cách ấy, có lẽ sẽ giúp thiếu niên dần thích ứng với những giao tiếp xã hội cơ bản nhất.
Dù giờ phút này cậu vẫn sợ hãi vô cùng, nhưng Cố Dật Lam sẵn sàng chờ.
Lại qua mấy phút, Tô Trạch Tuế mới he hé mắt cẩn thận ngước nhìn tòa kiến trúc cao lớn sừng sững ngay trước mặt.
Trong khoảng thời gian đó, không ít người đi ngang qua lén liếc nhìn hai người bọn họ.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt Cố Dật Lam vẫn bình thản như thường, ung dung như thể chẳng có gì lạ, Tô Trạch Tuế bỗng nhiên thấy được cổ vũ, dường như có một luồng sức mạnh chảy vào cơ thể, liền gật đầu:“Vâng.”
Cố Dật Lam khẽ nhướng mày, khoác chiếc cặp nhỏ của cậu lên một bên vai: “Đi thôi.”
Sảnh lớn của tòa nhà thực nghiệm mở cửa tự do, bên dưới có khá nhiều người nghỉ ngơi, đọc sách, mua cà phê. Nhưng đi lên trên thì cần quẹt thẻ mới vào được. Vậy nên sau khi đi thang máy lên lầu, dòng người cũng vơi hẳn.
Tô Trạch Tuế cúi gằm đầu nhìn mũi chân, từng bước dè dặt theo sát sau lưng Cố Dật Lam.
Đến cửa một phòng thí nghiệm, trong khóe mắt cậu thoáng thấy vài gương mặt từng xuất hiện trong cuộc họp trực tuyến. Cậu giật nảy, lập tức níu lấy vạt áo hắn, gần nửa thân người nép chặt ra sau.
Nhưng đã muộn, mấy người trong phòng rõ ràng cũng nhìn thấy cậu rồi.
Ban đầu bọn họ chỉ lấy làm lạ, không ngờ Cố Dật Lam lại dẫn người trực tiếp đến tòa nhà thí nghiệm.
Nhưng nhìn kỹ thêm, thấy hai người gần như dính sát vào nhau, còn trên vai Cố Dật Lam lại khoác một chiếc ba lô lông mềm màu xanh, hoàn toàn chẳng hợp khí chất của hắn, cả đám suýt rơi cả cằm xuống đất.
Đúng lúc này, Cung Sáng từ đầu hành lang bước đến, kinh ngạc bật thốt: “Cậu… hai người…?”
Cố Dật Lam chỉ nhàn nhạt liếc một vòng, điềm nhiên giới thiệu, giọng không hề chột dạ: “Em trai tôi.”
Nghe vậy, mấy người trong phòng mới đồng loạt thở phào, tiến lại chào hỏi cậu thiếu niên.
Thì ra là em trai, thế thì hợp lý rồi.
Chỉ có khóe miệng Cung Sáng giật giật.
Cả hai đã đăng ký kết hôn rồi, còn anh-em cái gì nữa. Đang chơi tình thú chắc?
Nhận ra ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Tô Trạch Tuế run như cầy sấy, tay vẫn bám chặt lấy vạt áo Cố Dật Lam, chết cũng không chịu ngẩng đầu.
“Đừng vây quanh em ấy.” Cố Dật Lam liếc mấy sư đệ sư muội đang cầm điện thoại, lạnh nhạt nói: “Em ấy cũng không được phép kết bạn WeChat với người khác.”
Trong lòng Tô Trạch Tuế gật đầu lia lịa.
Cố tiên sinh nói đúng lắm.
Mấy người trong phòng thì lại choáng váng, vội vàng lùi mấy bước.
Quả nhiên tính kiểm soát của đại lão vẫn đáng sợ như thế. Trong nghiên cứu đã nghiêm khắc đến từng li từng tí cũng thôi đi, ngoài đời mà ngay cả WeChat cũng không cho em trai kết bạn… thật sự quá đáng sợ.
Để cho cậu thiếu niên nhận được chút ấm áp và thấu hiểu từ những người xa lạ.
“Sư huynh, em trai anh trông đáng yêu thật đấy, nghỉ học về mà không có chỗ đi à?”
“Nhóc con, em tên gì vậy?”
“Sao hai người cứ như dính lấy nhau thế?” Cung Sáng cũng thừa nước đục thả câu chen vào một câu.
Mà người đang ở trung tâm của đề tài — Tô Trạch Tuế — chỉ muốn nứt toác ngay tại chỗ, hận không thể tìm cái hố nào đó chui xuống. Cậu muốn bảo Cố Dật Lam rời đi, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, mãi chẳng thốt ra được tiếng nào.
Cố Dật Lam thì chẳng có hứng thú, chỉ qua loa đáp lại vài câu, sau đó nghiêng đầu nhìn thiếu niên đang nhắm chặt mắt, mở miệng: “Em ấy muốn đi rồi. Tôi đưa nó tìm chỗ ngồi.”
Tô Trạch Tuế biết ơn đến mức nhéo nhéo vạt áo hắn.
Ngài Cố thật hiểu cậu quá… hu hu, cảm động muốn khóc.
Cố Dật Lam kéo cổ tay cậu, dẫn cậu đang cứng đờ tứ chi tiếp tục bước đi.
Chỉ để lại một đám bạn học đứng tại chỗ, nhìn nhau ngơ ngác.
… Ơ, ơ, thế là đi luôn rồi à?
Với tư cách ngôi sao đang lên trong lĩnh vực thí nghiệm, không chỉ các thầy hướng dẫn ngoài năm mươi tuổi nói chuyện với Cố Dật Lam cũng phải nhẹ nhàng lịch sự, mà ngay trong tòa nhà Vật Lý của A Đại, hắn còn có hẳn một văn phòng độc lập.
Cố Dật Lam đưa thiếu niên vào căn phòng rộng rãi đó.
Nhìn thấy trước mắt chẳng còn ai khác, Tô Trạch Tuế mới thả lỏng người, không còn bám dính lấy hắn nữa.
Cố Dật Lam bước đến, dọn chiếc máy tính trên bàn đi, lại lấy từ trong tủ ra mấy gói khoai tây chiên mà thiếu niên thích nhất đặt trên mặt bàn. Sau đó quay lại nhìn cậu: “Em ở đây làm bài tập.”
Tô Trạch Tuế đã bị dọa đến ngẩn người, bảo gì làm nấy, ngồi xuống ghế của hắn, rồi khẽ chọt chọt vào mấy gói khoai tây chiên trước mặt, lẩm bẩm: “Khoai tây chiên…”
“Ừ.” Cố Dật Lam lấy khăn ướt trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt cậu, thản nhiên giải thích:
“Phần thưởng cho việc dũng cảm ra ngoài hôm nay.”
Trong quá trình huấn luyện tăng cường, khi làm tốt thì cần có phần thưởng tích cực, khi làm chưa tốt thì cần có sự răn đe tiêu cực. Như thế mới có thể dần khắc sâu nhận thức về hành vi đúng.
Hắn sẽ không trừng phạt thiếu niên, nhưng khi cậu làm tốt, hắn sẽ cho một chút khích lệ.
“Anh ơi, có thể…” Tô Trạch Tuế giơ cổ tay mình lên so với lan can bên cạnh, ngập ngừng: “… khóa em lại không?”
Cố Dật Lam nhìn ánh mắt lo lắng, trốn tránh của cậu, trầm ngâm một thoáng, rồi vẫn nghiêm giọng nói: “Bây giờ thì không thể.”
Tô Trạch Tuế mím môi, ấm ức, lại chọt chọt vào gói khoai tây chiên. Trong tiếng “rắc rắc”, c** nh* giọng lẩm bẩm: “Anh không thích em nữa rồi…”
Cố Dật Lam khẽ thở dài: “Ở đây chẳng có còng khóa nào cả.”
“Ồ…” Tô Trạch Tuế ủy khuất đáp một tiếng, ngoan ngoãn dùng khăn ướt lau sạch tay, rồi mở gói khoai, rón rén ăn một miếng.
Cố Dật Lam dặn: “Anh có chút việc phải ra ngoài. Em ở đây làm bài tập, có gì thì nhắn WeChat cho anh.”
“Vâng.” Tô Trạch Tuế mở cuốn sách thi đấu ra.
Sau khi Cố Dật Lam đi, Tô Trạch Tuế vừa ăn khoai tây chiên vừa giải đề. Trong căn phòng kín, khi đã nhập tâm vào trạng thái “dòng chảy”, cậu thật sự không còn thấy sợ hãi như trước.
Nhưng chẳng bao lâu, cửa phòng làm việc đã bị người ta gõ.
Tô Trạch Tuế lập tức dừng bút, thoát khỏi trạng thái tập trung, dựng thẳng tai lắng nghe, cả người căng cứng như gặp đại địch, mắt dán chặt vào cánh cửa. Một tay đã vô thức nắm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho Cố tiên sinh cầu cứu bất cứ lúc nào.
Nếu ánh mắt có sức mạnh thì cậu đã chặn chặt được cánh cửa kia rồi.
Đáng tiếc, người ngoài cửa chẳng hề cảm nhận được nỗ lực đó. Dù cậu chưa hề mở miệng cho phép, đối phương vẫn rất tự nhiên ấn chốt cửa, đẩy cửa bước vào.
Bên ngoài cửa văn phòng, Cung Sáng lộ ra nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, vẫy tay chào cậu thiếu niên rồi mới bước vào.
Anh luôn rất tò mò về Tô Trạch Tuế, không chỉ vì hình tượng thật ngoài đời và những lời đồn hoàn toàn trái ngược, mà còn tò mò cậu rốt cuộc đã làm thế nào để ở bên Cố Dật Lam.
Mang tâm ý muốn làm quen, Cung Sáng biết đối phương có chút sợ người lạ, cần thời gian để phá vỡ khoảng cách, nên cố tình chuẩn bị ít đồ ăn vặt trẻ con thích, định đến trò chuyện vài câu.
“Đang làm bài tập à? Có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi anh.” Cung Sáng dịu giọng nói.
Nhưng thiếu niên trước mặt lại bỗng nhiên run lên, không để cho anh cơ hội mở lời thêm là đã có dáng vẻ muốn chui xuống gầm bàn để trốn.
Cung Sáng sững sờ, vội giơ tay trấn an: “Đừng sợ, anh chỉ muốn mang chút đồ ăn cho em thôi. Không có ý gì khác cả.”
Tô Trạch Tuế nắm chặt cây bút trong tay, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ánh mắt căng thẳng nhìn người kia từng bước tiến lại gần.
Cung Sáng đặt mấy thanh sô-cô-la to ngay bên cạnh cậu, còn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, chuẩn bị bắt chuyện thêm thì lại càng hoang mang khi thấy cảnh tượng trước mắt. Anh lắp bắp: “Em… em đừng khóc mà. Anh… anh…”
Trẻ con nhà họ hàng của anh, mỗi lần gặp đều ríu rít gọi anh là “anh, anh” rồi đòi chơi cùng. Từ năm tuổi đến mười tám tuổi, chưa từng có ai bị anh dọa đến phát khóc.
Điều này khiến anh hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ dành, giờ phút này thật sự rơi vào tình thế luống cuống, không biết tiến hay lùi, càng không biết nên an ủi thế nào.
“Đừng… đừng như thế…” Cung Sáng ấp úng, đứng cũng không xong, rút lui cũng chẳng được.
Vì vậy, khi Cố Dật Lam bàn xong chuyện với mấy người trong viện nghiên cứu, quay trở lại văn phòng, hắnliền thấy Cung Sáng mặt mày hoảng loạn đứng cạnh bàn, ôm hộp khăn giấy, từng tờ từng tờ đưa cho thiếu niên.
Mà Tô Trạch Tuế thì lại co rúm người trên ghế, vừa run rẩy nhét sô-cô-la vào miệng, vừa nước mắt giàn giụa, làm ướt cả nửa trang sách bài tập trên bàn.
Thấy hắn rốt cuộc cũng trở lại, Cung Sáng như vớ được cứu tinh, vội vàng bỏ khăn giấy xuống, giơ hai tay thề sống thề chết: “Tôi… tôi cái gì cũng chưa làm.”
“Tránh ra.” Cố Dật Lam cau mày, bước lên.
“Người anh em, cậu tin tôi đi, tôi thật sự chưa làm gì cả. Tôi chỉ thấy em ấy một mình hơi cô đơn, muốn mang chút đồ ăn tới thôi.” Cung Sáng gấp gáp giải thích, mặt mũi đều là sự oan ức.
Dù sao thì, cái tội danh “nhân lúc anh em chưa có mặt, đi doạ khóc người bạn đời mới cưới của anh em” — anh thật sự không gánh nổi.
Cố Dật Lam đưa tay rút thanh sô-cô-la còn đang bị thiếu niên cắn dở, lại cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt cậu, giọng nói cũng cố ý hạ xuống dịu dàng: “Nhắm mắt lại.”
Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn để anh sắp xếp, thật lâu sau mới từ cổ họng nghẹn ngào thốt ra một câu khàn khàn: “Anh… em sợ.”
“Ừ. Không sao rồi.”
Cố Dật Lam lau khô hết nước mắt trên mặt cậu, ném mấy tờ giấy ướt vào thùng rác, rồi mới ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía Cung Sáng: “Em ấy không thể ăn loại sô-cô-la này.”
Trong những ký ức ác mộng của thiếu niên, những thanh sô-cô-la lớn chính là nhân vật chính gây ám ảnh. Vì vậy, Tô Trạch Tuế từ trước đến nay chỉ ăn kẹo sô-cô-la viên nhỏ, hoặc vụn sô-cô-la rắc trên kem.
“Xin lỗi, tôi… thật sự không biết.” Cung Sáng cúi đầu nhận lỗi, ý tốt lại thành hỏng việc, trong lòng cực kỳ áy náy.
Tô Trạch Tuế kéo nhẹ vạt áo Cố Dật Lam, đôi mắt mờ lệ ngước lên nhìn hắn, trong suốt như hổ phách nhạt màu: “Về nhà.”
“Vừa rồi quên khóa cửa.” Cố Dật Lam liếc nhìn thủ phạm Cung Sáng, giọng trầm thấp: “Lát nữa khóa trái lại.”
Tô Trạch Tuế úp mặt xuống bàn, nấc lên một tiếng, giọng đặc nghẹt: “Muốn… về nhà.”
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu, Cố Dật Lam khẽ thở dài, mở chiếc tủ bên cạnh, từ trong đó lấy ra một vật sáng loáng, rồi nói với thiếu niên: “Giơ tay lên.”
Tô Trạch Tuế ngơ ngác ngẩng đầu khỏi cánh tay, ngoan ngoãn nâng cánh tay lên.
“Kách” một tiếng giòn vang — một chiếc còng tay khóa chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu, còn đầu kia thì bị Cố Dật Lam tiện tay khóa vào lan can cạnh bàn làm việc, giữa hai bên là một đoạn xích dài.
Nhìn cảnh tượng hạn chế cấp độ ngay trước mắt, Cung Sáng vốn từng trải gió to sóng lớn cũng lập tức trừng to hai mắt ngây dại tại chỗ.
Trong văn phòng của Cố Dật Lam sao lại có thứ này? Nhóc con vừa khóc đòi về nhà, hắn không dỗ dành lấy một câu, lại trực tiếp khóa người ta lại?
…Cái này… cũng được hả?
“Cứ tạm khóa thế này đi.” Cố Dật Lam thản nhiên nói, tự nhiên như thể vừa cất lời “chào buổi sáng”.
Cung Sáng chết lặng đứng một bên, chờ thiếu niên sẽ khóc lóc thảm thiết hơn, thậm chí lấy cái chết ra ép buộc để đòi đi.
Nhưng Tô Trạch Tuế chỉ khẽ giật giật sợi xích trên tay, để nó vang lên những tiếng “leng keng”, chắc chắn rằng nó khóa rất chắc, rồi trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn không biết từ đâu đến.
Cố Dật Lam ném thẳng thanh sô-cô-la trên bàn vào thùng rác, sau đó lại xé một gói khoai tây chiên mới đặt trước mặt cậu.
“Cảm ơn anh.” Tô Trạch Tuế không còn khóc nữa, lại bắt đầu “rốp rốp rốp” ăn khoai tây chiên.
Cung Sáng: ???
“Ừ.” Cố Dật Lam liếc nhìn Cung Sáng đang im thin thít một bên, lạnh lùng nói: “Đi đi.”
“Xin lỗi cậu, tôi thật sự không ngờ lại thành ra thế này.” Dù chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, Cung Sáng vẫn ngoan ngoãn theo sau Cố Dật Lam, một lần nữa lí nhí xin lỗi.
Cố Dật Lam không đáp, lặng lẽ đi đến cửa văn phòng. Vừa mở cửa, liền đối diện với ba sư đệ sư muội đang giơ tay định gõ cửa.
“Sư, sư huynh, bọn em muốn…” Bọn họ còn chưa kịp nói ra lý do đến quấy rầy thì bỗng nghe thấy tiếng “kạch” kim loại va chạm.
Âm thanh này chỉ có thể phát ra từ kim loại thuần, vang vọng trong văn phòng, kỳ quái đến mức không thể kỳ quái hơn.
Ánh mắt của cả ba bất giác bị hút về phía nơi phát ra tiếng động.
Trên cổ tay thiếu niên là chiếc còng lạnh lẽo, cậu đang cố lấy đôi tay nhỏ che mặt mình. Nhưng từ kẽ ngón tay, vẫn có thể thấy được đôi mắt đỏ hoe vừa khóc, như thể vừa bị trói buộc, ép buộc đến mức không còn đường phản kháng.
Ánh mắt ba người cứng ngắc lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng của Cung Sáng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt lạnh lùng của Cố Dật Lam.
“Bịch” một tiếng, tập báo cáo chuẩn bị nộp trong tay bọn họ rơi thẳng xuống đất.