Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 38

Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ quái dị.

Ba nghiên cứu sinh ngây người đứng đó như thể biến thành tượng gỗ, thậm chí ngay cả liếc nhìn nhau cũng không dám.

Trong phòng, bờ vai của em trai Cố Dật Lam khẽ run lên, giống như vì chịu nhục nhã quá mức mà bật khóc.

Chiếc còng lạnh lẽo khóa chặt trên cổ tay thiếu niên, giam giữ cậu vào quanh lan can, hệt như một con thú cưng bị người ta nhốt lại, chỉ để thỏa mãn khi một kẻ chiếm hữu đầy b*nh h**n muốn dùng đến. b**n th** đến mức nào thì có mức đó.

Trên bàn làm việc còn đặt nửa gói khoai tây chiên. Cứ như là… một giây trước, thiếu niên vẫn vui vẻ ăn khoai chiên, làm bài tập; giây sau, cảnh tượng liền biến đổi, bị người túm lấy sợi xích, bóp lấy cổ họng rồi tàn nhẫn ép buộc…

Má ơi, tội nghiệt thật.

Văn phòng mấy người cứng đờ như một bức tranh tĩnh.

Cuối cùng, vẫn là Cố Dật Lam phá vỡ bầu không khí nặng nề, cau mày, lạnh lùng nói: “Đứng chặn ở cửa nhìn cái gì?”

Mấy người kia nào dám hé môi, vội vàng cúi đầu mắt dán chặt vào khe gạch dưới chân, chỉ sợ bị diệt khẩu ngay tại chỗ.

“Đừng khóc nữa.” Cố Dật Lam nghiêng đầu, giọng nói khi hướng về phía thiếu niên trở nên nhẹ hơn: “Lần sau nghe thấy tiếng mở cửa thì đó là anh trở về.”

Nói xong, mặc kệ mấy người bạn học và Cung Sáng mặt mày tái nhợt ra sao, Cố Dật Lam thẳng thừng rời khỏi văn phòng. Đợi đến khi Cung Sáng bước đi lóng ngóng theo sau, hắn liền đóng cửa, quẹt thẻ ID khóa lại với mức an toàn cao nhất.

Hắn liếc qua đống báo cáo vứt tán loạn dưới đất, cùng mấy gương mặt như vừa mất hồn kia, không hỏi bọn họ tìm mình làm gì, chỉ cầm lấy điện thoại xem qua lịch trình tiếp theo, rồi bước về phía thang máy ở cuối hành lang.

Cung Sáng là người tỉnh táo lại nhanh nhất, vội vàng theo kịp bước chân của người đàn ông.

Ba người còn lại thì như ba anh em sinh ba, đồng loạt nghển cổ quay đầu, dõi mắt tiễn hai người rời đi.

Họ trông thấy Củng sư huynh – kẻ ngày thường vốn lêu lổng nhất – nay lại cúi đầu, đầy vẻ áy náy, nói nhỏ:“Người anh em… xin lỗi nhé…”

Quá rõ ràng rồi: chắc chắn là Cung sư huynh đã làm gì đó với em trai của Cố sư huynh, khiến Cố sư huynh tức giận rồi để tuyên bố chủ quyền, Cố sư huynh lại ngay trước mặt Cung sư huynh mà… làm gì đó với chính em trai mình.

Cái “làm gì đó” kia, bọn họ không dám nghĩ sâu, cũng chẳng thể nghĩ sâu.

Mãi sau mới có người nghẹn ngào thốt ra một câu: “Em trai của Cố sư huynh… là… em ruột thật à?”

Cố Dật Lam và Cung Sáng đều là những người trẻ tuổi đã sớm được đậu thẳng vào học lớp tiến sĩ tại Đại học A, sau này còn đạt thành tựu học thuật to lớn. Nói cách khác, chính là thiên tài trong số thiên tài.

Trong giới Toán – Lý, văn hóa sùng bái thiên tài vốn đặc biệt thịnh hành, họ nhìn thiên tài đều qua mười tám lớp kính lọc màu hồng.

Còn giờ đây, những chiếc kính lọc ấy đã vỡ tan tành. Kéo theo cả chút liêm sỉ cuối cùng của bọn họ.

Chỉ cách một cánh cửa, trong phòng, Tô Trạch Tuế đưa tay dụi mặt.

Cậu cũng qua kẽ tay mà trông thấy được ánh mắt kinh ngạc của những người xa lạ kia. Cậu đoán chắc là do mình khóc quá thảm, lại làm mất mặt ngài Cố rồi.

Cậu vốn mang thể chất “khóc không kìm được”, có lúc rõ ràng chẳng sợ hãi hay buồn bã đến thế, nhưng chỉ cần đưa tay lên mặt là lại chạm phải những giọt nước mắt chảy mãi không ngừng.

Tô Trạch Tuế có chút hối hận, bèn thò tay vào chiếc cặp xanh, lục lọi một hồi rồi lấy ra chiếc bút ghi âm.

Cố Dật Lam đã đưa cho cậu chiếc máy ghi âm ấy, nhưng sau đó cũng không ép buộc cậu phải ghi nhật ký hành trình mỗi ngày nữa. Thế nên giờ Tô Trạch Tuế có thể ghi lại đôi điều mà chính mình muốn ghi.

Kể từ sau khi Cố Dật Lam rời đi, cửa phòng làm việc lại có người gõ mấy lần. Có người thấy bên trong không đáp thì bỏ đi, cũng có người giống như Cung Sáng, thử đẩy cửa xem sao. Nhưng không ai có thể vào được.

Mỗi lần thấy tay nắm cửa bị ấn xuống, Tô Trạch Tuế vừa sợ vừa mong chờ. Sợ là sợ người lạ sẽ vào được, mà mong chờ là mong Cố tiên sinh nhanh chóng quay về.

May thay, cái còng sắt lạnh buốt trên tay – với sự hiện diện mạnh mẽ của nó – lại đem đến cho cậu một cảm giác an toàn rất lớn, khiến niềm mong chờ lấn át nỗi sợ hãi.

Nhưng một khi ra ngoài, Cố tiên sinh không còn là của riêng mình cậu nữa. Biết bao nhiêu người tìm hắn, muốn gặp hắn, cần nói chuyện với hắn. Hắn thậm chí chẳng có thời gian để nói với bạn học vài câu.

Gần trưa, khi Tô Trạch Tuế vừa xoa xoa cái bụng đang réo ùng ục, ngoài cửa chợt vang lên tiếng “tít” quẹt thẻ.

“Đói chưa?” Cố Dật Lam bưng hai suất cơm hộp đi vào, tiện tay khép cửa lại.

“Đói.” Tô Trạch Tuế nhìn hộp cơm thơm phức trong tay hắn, khẽ l**m bờ môi mềm, ngồi thẳng dậy. Vừa chuẩn bị ăn, cậu vừa không quên đưa cây bút ghi âm cho hắn.

Cố Dật Lam tự nhiên nhận lấy, rút mấy tờ khăn giấy ướt bên cạnh: “Lau tay đi.”

Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn lau tay, mở hộp cơm, cầm đũa, ánh mắt ám chỉ hắn bật máy ghi âm.

“Anh đi rồi, em khóc thêm bao lâu?” Cố Dật Lam nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, hỏi.

“Không… không có khóc.” Tô Trạch Tuế lại đưa tay chỉ về phía bút ghi âm.

“Ừ, ngoan.” Cố Dật Lam tiện tay kéo ghế dự phòng, ngồi xuống cạnh thiếu niên, rồi mở máy ghi âm.

Trong đoạn ghi âm, vang lên giọng nói mơ hồ của thiếu niên…

“Thật ra, em có một bí mật nhỏ…”

Cố Dật Lam đang giúp thiếu niên mở hộp cơm thì bàn tay chợt khựng lại, theo bản năng cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cây bút ghi âm.

Cái cách mở đầu này, khiến hắn thoáng nhớ lại lần trước Tô Trạch Tuế kể chuyện bị bạn học bắt nạt. Hắnlo cậu lại bất chợt tung ra một tin động trời nào đó.

“Chính là… khóc trước mặt rất nhiều bạn của anh, hu hu, mất mặt quá, a ba a ba. Em cố ý đâu, nhưng vẫn làm anh mất mặt rồi, hu hu.”

Tô Trạch Tuế đã chuẩn bị sẵn bản thảo, đọc đi đọc lại nhiều lần, mãi mới đọc trôi chảy được đoạn lời lẽ lắp bắp này.

Nếu không có máy ghi âm, chắc cả đời cậu cũng chẳng thể nào bày tỏ ý nghĩ của mình một cách trôi chảy như vậy.

“Anh là người tuyệt nhất trên thế giới, là người em thích nhất. Anh đừng giận nhé.”

Tô Trạch Tuế vốn chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không hiểu được những biến chuyển cảm xúc ngầm trong quan hệ giữa người với người, nên căn bản không phân biệt được trong mấy phương pháp Ahu kia thì cái nào hữu dụng, cái nào vô ích.

Vì vậy, đoạn ghi âm này trở thành một nồi “lẩu thập cẩm kỹ năng”: nào là kể bí mật nhỏ, dùng giọng điệu dễ thương, rồi chân thành khen ngợi…

Nghe đến đây, Cố Dật Lam không nhịn được nhướng mày, thu lại máy ghi âm sau khi phát xong, nhàn nhạt nói: “Anh đâu có giận.”

“Thật… thật sao?” Tô Trạch Tuế bật dậy, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn nhìn rõ sắc mặt của hắn.

Cố Dật Lam quay đầu sang, để cậu nhìn cho kỹ, bất đắc dĩ đáp: “Khi nào thì em từng thấy anh giận chứ?”

Tô Trạch Tuế mới thở phào, ngồi trở lại chỗ cũ.

Phải rồi, Cố tiên sinh tính tình rất tốt, chưa từng nổi giận hay mất kiểm soát vì bất cứ chuyện gì.

“Vậy… vậy còn họ thì phải làm sao?” Tô Trạch Tuế lại nhỏ giọng hỏi.

Cố Dật Lam chợt nhớ đến mấy gương mặt đầy biểu cảm “thì ra anh là loại người này, thì ra hai người có quan hệ kiểu này, thật đúng là trái luân thường đạo lý, không thể nào chấp nhận nổi, cứu với SOS” của mấy sư đệ sư muội ban nãy.

Từ nhỏ đã sống trong vòng vây lời đồn đãi, thật ra hắn vốn chẳng mấy quan tâm đến cách người khác đánh giá mình. Gặp phải hiểu lầm như vậy, trong lòng hắn không hề gợn sóng, thậm chí lười biếng đến mức chẳng buồn mở miệng giải thích lấy một câu.

Thế nhưng lúc này, hắn lại không nói thật, mà có phần trêu chọc thiếu niên: “Được. Lát nữa cùng anh đi giải thích cho bọn họ rõ.”

Tô Trạch Tuế suýt nghẹn, miếng thịt trong miệng còn chưa kịp nhai, đã lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Cố Dật Lam nhượng bộ nửa bước: “Vậy thì nói rõ với Cung Sáng thôi.”

Tô Trạch Tuế lắc đầu nhỏ hơn, nhưng vẫn là lắc.

“Anh sẽ thưởng.” Cố Dật Lam thành thạo vận dụng “phương pháp củng cố” để rèn luyện khả năng xã giao cho cậu: “Muốn gì nào?”

Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng ngừng lắc, vừa nhai miếng thịt chua ngọt trong miệng, vừa suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói: “Muốn anh hôn em.”

Đến lượt Cố Dật Lam đặt đũa xuống.

Hắn cau mày nhìn thiếu niên thuần khiết như tờ giấy trắng, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Học ở đâu ra?”

Hắn nghĩ đối phương sẽ đáp “trong tiểu thuyết”, nào ngờ Tô Trạch Tuế lại lí nhí: “Anh nói đó.”

Cố Dật Lam càng cau mày chặt hơn.

Hắn tuyệt đối không thể nào từng nói với cậu những lời như vậy, ngủ cũng chưa bao giờ nói mớ. Nhưng thiếu niên đơn thuần hiển nhiên sẽ không nói dối… rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói: “Anh không thể hôn em. Đổi cái khác đi.”

Tô Trạch Tuế bất mãn, nhăn nhó gương mặt nhỏ, lại nghĩ một hồi, rồi ước nguyện: “Muốn ăn khoai tây chiên… không bao giờ hết.”

Cố Dật Lam: …

Sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, Cố Dật Lam nói: “Vậy đi, thứ Sáu này sẽ tổ chức cho em một buổi tiệc cưới đơn giản. Lúc đó em sẽ gặp được gia đình mình, còn có cả ba mẹ anh nữa.”

Tô Trạch Tuế dùng đũa chọc chọc vào cơm trong bát, ậm ừ một tiếng “ờ” đầy uể oải.

Trong lòng cậu đoán, chắc mình ước điều gì đó quá kém rồi. Nếu không thì sao Cố tiên sinh lại không chỉ lấy đi phần thưởng ban đầu, mà còn cho thêm một “hình phạt to tướng” thế này.

Ăn trưa xong, Cố Dật Lam thu dọn sạch sẽ bàn ghế, dặn dò thiếu niên mấy câu, rồi mới rời khỏi văn phòng lần nữa.

Sợi xích trên cổ tay khá dài, đủ để Tô Trạch Tuế tự do đi lại trong căn phòng. Cậu ngủ một giấc trưa trên giường trong phòng nghỉ kèm theo, sau đó dậy làm bài tập được một lúc thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

Cung Sáng theo sát phía sau Cố Dật Lam, lần này không quanh co vòng vo, vừa vào đã nghiêm túc nói:“Xin lỗi, Tô Trạch Tuế.”

Tô Trạch Tuế sững người.

Cậu chưa từng nhận được kiểu xin lỗi nghiêm chỉnh thế này, lập tức bật dậy khỏi ghế, hai tay xoắn vào nhau, cũng run run nói: “X-xin lỗi…”

Cung Sáng: …?

Cố Dật Lam liếc Cung Sáng một cái, rồi bước đến bên cạnh thiếu niên, khẽ vỗ nhẹ lưng cậu, nhắc nhở:“Thả lỏng cơ bắp, hít sâu vào.”

Cung Sáng như bị bấm nút tạm dừng, phải đợi Cố Dật Lam trấn an xong cậu bé rồi mới mở miệng lại: “Anh ở đây xin lỗi em. Anh không nên tự tiện vào khi em chưa đồng ý, cũng không nên đưa em những thứ em không ăn được.”

Trong tình cảnh đã lỡ đắc tội Cố Dật Lam, để chuộc lỗi, anh ta tình nguyện làm một cái máy chỉ biết “a ba a ba”.

Tô Trạch Tuế chưa bao giờ gặp tình huống thế này, bèn ngước mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Dật Lam.

“Em nên nói gì?” Cố Dật Lam ngược lại hỏi cậu.

Tô Trạch Tuế cố gắng vắt óc suy nghĩ, có chút hối hận vì hôm đó không chịu đọc kỹ hết cuốn “Nguyên nhân tâm lý và phương pháp trị liệu chứng sợ giao tiếp nặng”. Bây giờ thì đầu óc cậu trống rỗng như bị xóa sạch.

Cung Sáng thì sớm đã quen với việc hai người trước mặt không coi mình là “con người”. Anh coi như giờ giải lao giữa trận, chẳng nói lời nào, cũng chẳng ra hiệu thúc giục.

Anh mở to mắt nhìn Cố Dật Lam kiên nhẫn dỗ dành hồi lâu, cuối cùng thiếu niên mới gượng gạo nặn ra một câu: “Không… không sao, đều là việc nên làm.”

Thấy vẻ bất lực trên gương mặt Cố Dật Lam, khóe miệng Cung Sáng giật giật, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Cả đời này, anh lại được chứng kiến cảnh Cố Dật Lam thất bại trong một việc nào đó. Chuyến đi này đúng là quá đáng giá.

“Không cần cảm ơn, anh cũng chẳng để bụng.” Cung Sáng học theo kiểu nói chuyện “sao sao ấy” của thiếu niên, trả lời qua loa lấy lệ. Nhưng vừa quay đầu, bắt gặp ánh mắt băng lạnh của người đàn ông, anh lập tức đổi giọng, kéo gấp đề tài về lại đường chính: “Hy vọng em cũng đừng để trong lòng.”

Tô Trạch Tuế gật đầu lễ phép, rồi lại ngước mắt nhìn về phía Cố Dật Lam.

… Như vậy, chắc là được rồi nhỉ?

Rất lễ độ, rất trọn vẹn, đúng chuẩn giao tiếp. Giống như trong phim hoạt hình, vừa thể diện vừa lịch sự.

“Có muốn kết bạn WeChat không, sau này tiện liên lạc?” Cung Sáng lại không nhịn được, thêm mắm thêm muối.

Thấy thiếu niên đưa ánh mắt dò hỏi về phía mình, Cố Dật Lam thản nhiên nói: “Không sao. Thêm đi.”

Tô Trạch Tuế liền nép vào sau lưng Cố Dật Lam, với tay lấy điện thoại trên bàn, mở WeChat rướn cánh tay thật dài để quét mã QR của “anh Cung”, sau đó nhanh như chớp rụt tay lại, trốn tịt sau lưng người đàn ông, lén gửi lời mời kết bạn.

Cung Sáng: …

Cảm ơn nhé, lần đầu tiên trong đời bị người ta chê thẳng mặt thế này. Cảm giác thật sự… vi diệu không nói nên lời.

“Hôm qua cái thí nghiệm ấy, muốn xem tiếp không?” Cố Dật Lam hỏi cậu thiếu niên.

Nghe vậy, Tô Trạch Tuế gật đầu như giã tỏi.

Với hiện tượng kỳ lạ kiểu “chỉ cần quan sát thì kết quả liền thay đổi”, cậu đã nghĩ cả một đêm mới miễn cưỡng đoán ra được một khả năng.

Cậu dè dặt hỏi người “biết tuốt” Cố Dật Lam: “Có phải… do máy dò ảnh hưởng đến photon không?”

Máy dò xác nhận đường đi của photon là dựa vào “va chạm hạt”. Đã gọi là va chạm thì khó tránh khỏi việc tác động đến photon, từ đó làm thay đổi kết quả cuối cùng của thí nghiệm.

Vậy nên, không phải yếu tố trừu tượng, chủ quan như “quan sát” thay đổi kết quả, mà thật ra chính là “va chạm hạt” gây ra biến đổi.

Cách giải thích này, ít nhất, khiến thế giới bớt đi phần huyền hoặc. Mặt trăng cũng sẽ không vì chẳng ai quan sát mà bỗng dưng biến mất.

Với tư cách nghiên cứu sinh tiến sĩ vật lý, Cung Sáng vốn thuộc nằm lòng các thí nghiệm kinh điển của đàn anh trong ngành. Nghe thiếu niên nói vậy, anh ta lập tức nhận ra cậu đang nhắc tới thí nghiệm nào, không nhịn được cảm thán: “Nhóc con cũng thông minh đấy.”

“Đi thôi.” Cố Dật Lam vừa giúp Tô Trạch Tuế mở còng tay, vừa liếc sang Cung Sáng: “Lại đây dọn dụng cụ thí nghiệm.”

Bóng đèn bất đắc dĩ kiêm lao động miễn phí, lại còn là kẻ phạm lỗi đang chuộc tội, Cung Sáng chỉ khẽ “tch” một tiếng, mặt mày miễn cưỡng, rồi cũng phải lẽo đẽo theo sau hai “cặp đôi nhỏ”.

Ở A Đại, Cố Dật Lam quyền lực rất lớn, có thể không cần thông qua thầy hướng dẫn mà trực tiếp dùng phòng thí nghiệm. Nhờ thế, tiết kiệm kha khá bước rườm rà khi làm thí nghiệm nhỏ.

Trong phòng thí nghiệm vật lý A1055, vừa nghe tới tên thí nghiệm, Cung Sáng đã lục trong tủ ra vài thiết bị.

Lần này, thí nghiệm chỉ hơn so với ở nhà một chi tiết — có thêm “máy xóa bỏ”.

Máy dò có thể dùng để thu thập thông tin về đường đi của photon, còn máy xóa bỏ thì lại có thể xóa sạch thông tin đường đi đã được thu thập.

Thí nghiệm lần 1:
Để photon tự đi qua hai khe, không quan sát.
Kết quả: hiện ra vân giao thoa sáng tối xen kẽ, giống như vằn ngựa.

Thí nghiệm lần 2:
Photon đi qua hai khe, lần này có quan sát, và không xóa dữ liệu quan sát.
Kết quả: chỉ còn hai vệt sáng rõ ràng.

Có người nói đó là do con người “quan sát” nên kết quả mới thay đổi. Nhưng Tô Trạch Tuế lại nghĩ rằng nguyên nhân thật sự là do hạt của máy dò va chạm với photon.

Thí nghiệm lần 3:
Photon đi qua hai khe, có quan sát, nhưng sau đó xóa dữ liệu quan sát.
Tức là photon đã bị “va chạm” hai lần với hạt khác, nhưng cuối cùng lại chẳng ai biết photon đi theo đường nào.

Tô Trạch Tuế nín thở, căng thẳng chờ kết quả.

Bên cạnh, Cung Sáng – vốn đã biết trước – bèn nhỏ giọng lẩm bẩm với Cố Dật Lam: “Dù nghiên cứu lĩnh vực này lâu rồi, nhưng đôi khi tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại xuất hiện cái thứ như vướng víu lượng tử nữa. Chẳng lẽ là bug của thế giới à?”

Cố Dật Lam liếc anh ta một cái, lạnh nhạt đáp: “Thượng đế làm gì, không cần phải giải thích cho cậu.”

Cung Sáng: … Biết ngay mình lắm lời.

Đúng lúc này, Tô Trạch Tuế cũng đã nhận được kết quả thí nghiệm.

Ngoài dự đoán hoàn toàn của cậu, kết quả lại quay về thành vân sáng tối xen kẽ!

Tức là, dù photon đã va chạm với hạt trong cả máy dò và máy xóa, kết quả cuối cùng vẫn giống như chưa hề có va chạm.

Điều này chứng tỏ suy đoán trước đó của cậu là sai — va chạm hạt vốn không ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm.

Xét cho cùng, hướng và tốc độ của hạt va chạm vốn cực kỳ ngẫu nhiên, biến đổi khôn lường. Hai lần va chạm không thể nào “tình cờ triệt tiêu” nhau được.

“Anh… anh ơi.” Tô Trạch Tuế hoàn toàn ngơ ngác, quay đầu nhìn Cố Dật Lam.

Cố Dật Lam bỏ mặc Cung Sáng, bước đến gần, nói: “Đúng như em nghĩ. Kết quả thí nghiệm thay đổi chỉ vì chính ‘em’ đang quan sát. Nó không hề liên quan đến bất kỳ yếu tố vi mô nào khác.”

Tô Trạch Tuế ngẩn người: “Vì… vì sao?”

Hắn ngước nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu hạt vi mô chỉ vì em quan sát mà thay đổi quỹ đạo, vậy tại sao mặt trăng lại không biến mất, trong khi có biết bao nhiêu người quan sát nó?”

Giữa vi mô và vĩ mô, rốt cuộc ranh giới nằm ở đâu?

Tất cả sự vật trên đời đều do vô số hạt vi mô cấu thành. Vậy phải từ bao nhiêu hạt trở lên mới gọi là vĩ mô? Bao nhiêu hạt trở xuống thì vẫn là vi mô?

Trong đầu cậu thoáng hiện lên thí nghiệm nổi tiếng “Con mèo Schrödinger” — một cây cầu nối giữa vi mô và vĩ mô, sinh ra cái kết quả kỳ lạ nửa sống nửa chết khiến người ta không tài nào hiểu nổi.

“Chuyện này có liên quan đôi chút đến hướng nghiên cứu của anh.” Cố Dật Lam nói.

Tô Trạch Tuế vốn thính tai, lại vô tình nghe được lời Cung Sáng vừa rồi, liền nhỏ giọng hỏi: “Là… lượng tử vướng víu sao? Vậy… vì sao lại có ‘vướng víu’?”

Cố Dật Lam khẽ lắc đầu, nhưng vẫn giải thích: “Anh không nghiên cứu sâu về cái đó. Phía sau nó ẩn chứa những bí mật mà hiện tại loài người chưa thể hiểu nổi. Có lẽ nó liên quan đến lỗ sâu (wormhole) — thứ vốn chỉ tồn tại trong lý thuyết.”

Cung Sáng đứng một bên: ???

… Ai mới vừa lạnh lùng bảo tôi đừng xen vào chuyện “Đấng sáng tạo” cơ chứ? Đúng là đồ tiêu chuẩn kép!

Cố Dật Lam không để ý đến vẻ tức tối của Cung Sáng bên cạnh, quay sang nhìn Tô Trạch Tuế, hỏi: “Em có biết không gian Hilbert không?”

Tô Trạch Tuế ngẩn người. Cái tên quen thuộc ấy lập tức khơi dậy ký ức bị chôn sâu trong đầu cậu.
Đó là kiến thức cậu từng học ở khoa Vật lý của trường đại học — trước khi xuyên không sang thế giới này.

Trong đầu cậu liền tự động dựng lên một hệ tọa độ nhiều chiều. Các vật thể vĩ mô được đặt lên hệ tọa độ ấy, mà đơn vị đo lường chính là… bậc tự do.

Cậu không tránh khỏi nghĩ đến tài khoản WeChat của Cố Dật Lam: biệt danh là “Nhất Thập Nhất Duy”, còn phần chữ ký cá nhân lại viết “tự do cao hơn”. Chẳng lẽ có liên quan đến cái “không gian Hilbert” này sao?

Nhưng ngay giây sau, lời nhắc của Cố Dật Lam như một nhát búa nện vào tâm trí cậu, đánh tan hết mọi suy nghĩ: “Đó là cơ sở lý thuyết để suy đoán về sự tồn tại của vũ trụ song song.”

“Vũ… vũ trụ song song?” Mắt Tô Trạch Tuế mở to tròn xoe.

“Ừ.” Cố Dật Lam nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Muốn thử xuyên không gian thời gian không?”

Tô Trạch Tuế bối rối nhìn hắn, đầu ngón tay khẽ run rẩy, không còn chút sức lực để nói thành lời.

Vì một số lý do, trí nhớ của cậu thường rất kém ở vài phương diện. Nếu không phải vì chủ đề này bất ngờ bị khơi gợi, cậu đã suýt quên mất nguyên nhân mình đến thế giới này.

Thấy phản ứng như vậy, Cố Dật Lam cũng không ngờ tới, vội dừng lại, chuyển chủ đề: “Được rồi, tất cả những điều này hiện tại chỉ là giả thuyết thôi. Nếu muốn kiểm chứng, thì trước tiên em phải học chắc nền tảng vật lý. Sau này mới có thể nghiên cứu sâu vào lĩnh vực này.”

“Chỉ… chỉ là giả thuyết sao?” Tô Trạch Tuế thì thào như tự hỏi.

“Ừ.” Cố Dật Lam khẳng định.

Tô Trạch Tuế phồng má rồi căng thẳng túm chặt lấy vạt áo hắn, trong lòng vẫn thấp thỏm sợ hãi — sợ rằng Cố Dật Lam cũng giống như những vân ngựa vằn kia, chỉ cần “bị quan sát” thì sẽ tan biến thành một làn khói, biến mất không còn dấu vết.

Cố Dật Lam nhận ra sắc mặt thiếu niên không ổn, để mặc cho cậu nắm chặt áo mình, cúi xuống quan sát kỹ biểu cảm.

Cung Sáng thấy vậy thì buồn cười, trêu: “Nhóc con làm sao thế? Sợ đến ngẩn ra rồi à?”

Anh vốn chỉ đùa cho vui, nào ngờ thiếu niên lại thật sự gật đầu mạnh, mặt căng cứng, chẳng nói thêm lời nào.

Cung Sáng lập tức càng nhịn không nổi, suýt bật cười to.

“Về viết bài tập nhé?” Cố Dật Lam thử hỏi.

Tô Trạch Tuế khẽ “ừm” một tiếng, để mặc hắn đưa mình về lại văn phòng. Nhưng rồi vẫn không nhịn được, thấp giọng hỏi: “Thật… thật sự chỉ là giả thuyết thôi sao?”

Cố Dật Lam đoán cậu có lẽ đang muốn quay về quá khứ, thay đổi vài ký ức khó chấp nhận nào đó. Hắnkhông muốn gieo hy vọng hão, nên chỉ bình thản đáp: “Cho đến giờ, vẫn chưa có tiến triển gì cả.”

Trong lòng Tô Trạch Tuế dấy lên cảm xúc phức tạp, bản thân cũng chẳng phân biệt được rốt cuộc là gì. Chỉ biết rằng cái cảm giác nghẹn ứ nơi ngực, sau khi nghe câu nói ấy, dần được giải tỏa, cuối cùng có thể thở bình thường lại.

Cậu ngoan ngoãn tự khóa lại còng tay, rồi cầm gói khoai tây chiên cắn một miếng.

Giòn tan, ngon miệng, rất chân thật — không giống hạt photon, sẽ không biến mất chỉ vì có người quan sát.

Thấy thiếu niên vẫn ngơ ngẩn, Cố Dật Lam hiếm khi nghiêm giọng dặn dò: “Không ai có thể thật sự hiểu hết cơ học lượng tử, đến Einstein cũng không làm được. Thực tại mới là quan trọng. Đừng sa vào cái hố hư vô chủ nghĩa đó. Tối anh quay lại đón em.”

Nghe thế, Tô Trạch Tuế được an ủi phần nào, gật đầu lia lịa.

Sau khi ăn hết cả gói khoai tây chiên, tâm trạng cậu đã dễ chịu hơn hẳn.

Đây đúng là một thế giới chân thật mà! Việc cậu xuyên qua, chắc chắn là do hiện tượng linh dị nào đó mà nhân loại hiện giờ chưa thể lý giải! Đã là “người xuyên không” thì sẽ không ai bắt được, cũng tuyệt đối sẽ không bị ép quay về thế giới ban đầu!

Nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng của Tô Trạch Tuế rất tốt, không còn buồn phiền nữa — chỉ là càng dính lấy Cố Dật Lam hơn thôi.

Buổi tối, sau khi làm xong bài tập trong ngày, cậu nằm bò trên giường, vừa cùng Cố Dật Lam bên cạnh xem tài liệu, vừa đung đưa đôi chân nghịch điện thoại.

Đúng lúc này: “anh Cung Sáng” mà cậu vừa kết bạn gửi tin nhắn tới.

[Anh Cung Sáng: Hi, Tuế Tuế, mai em còn tới phòng thí nghiệm không?]

Ở trên điện thoại thì Tô Trạch Tuế không thấy sợ như ngoài đời. Tuy giọng điệu vẫn cứng nhắc, nhưng ít ra có thể nói chuyện bình thường.

[(o^^o):Đi]
[(o^^o):Thí nghiệm hôm nay rất thú vị, mai em tới làm bài tập]

[Anh Cung Sáng: Thật ra thí nghiệm hôm nay còn có phiên bản 2.0 của “thí nghiệm xóa muộn thông tin lượng tử”, mai để Cố Dật Lam dẫn em làm thử nhé]

[(o^^o):Được ạ]

Vòng vo một hồi, sau khi lười biếng gõ xong luận văn, Cung Sáng rốt cuộc lén lút hỏi ra điều mình hiếu kỳ nhất, cũng là câu mà anh hoàn toàn không dám hỏi Cố Dật Lam.

[Anh Cung Sáng: Em với Cố Dật Lam tiến triển đến đâu rồi? Có thể nói với anh không?]

Lại là vấn đề này… Tô Trạch Tuế nghiêm túc căng mặt suy nghĩ.

Cậu khẽ ngẩng mắt, lén liếc người đàn ông đang tựa đầu giường chăm chú xem tài liệu trên máy tính bảng. Mặt đỏ ửng lên, rồi mới gõ mấy chữ…

[(o^^o):Em đã “đánh dấu” anh ấy]

[Anh Cung Sáng: ???]

Cái gì cơ? “Đánh dấu”??

Có lúc Cung Sáng thật sự nghi ngờ mình và bọn trẻ thời nay đã có một cái hố thế hệ to tướng, hoàn toàn không hiểu nổi mấy kiểu “ngôn ngữ mới” của chúng nữa… Thế là anh đành thử thăm dò từng chút một.

[Anh Cung Sáng: Ý em là… kiểu tiếp xúc cơ thể?]

[(o^^o):Vâng vâng]

Thấy thiếu niên trả lời khẳng định, Cung Sáng hít ngược một hơi lạnh, trong lòng vừa rủa thầm Cố Dật Lam đúng là không ra gì, vừa còn giữ lại chút hoài nghi —— có khi nào, rất có thể, chắc là… điều thiếu niên nói không phải cái anh đang nghĩ?

[Anh Cung Sáng: Là cái kiểu nồng nhiệt, tim đập dồn dập, da thịt kề sát, trong ngoài ra vào ấy?]

Tô Trạch Tuế nhớ lại cảnh tượng hôm đó, do dự một chút, rồi vẫn trả lời: [Đúng thế]

[Anh Cung Sáng: Đã… rồi?]

[(o^^o):Vâng vâng]

Cung Sáng “tặc tặc” lắc đầu, trong lòng mắng thầm Cố Dật Lam là cầm thú, nhưng tính hóng chuyện lại không nhịn được, bèn gõ tiếp…

[Anh Cung Sáng: Cảm giác thế nào?]

[(o^^o):Anh ấy rất đau]

Ngón tay Cung Sáng khựng lại trên bàn phím, trong khung chat chỉ gõ ra một loạt dấu chấm. Nhìn chằm chằm dòng tin nhắn thiếu niên vừa gửi, đầu óc anh như nổ tung thành pháo hoa.

Bình Luận (0)
Comment