Tô Trạch Tuế ngồi ở cái bàn ăn khuất trong góc chẳng ai để ý tới mà vui vẻ ăn cơm trưa.
Ngẩng đầu lên, ba người anh đi mua cơm cùng nhau, cuối cùng chỉ có hai người quay lại.
“À… anh Kế Vũ Tinh có việc gấp, nhận một cuộc điện thoại rồi đi luôn.” Cung Sáng đưa tay gãi gãi mũi, giải thích: “Ba chúng ta ăn trước đi.”
Tô Trạch Tuế gật đầu, dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra chỗ trống cạnh mình cho Cố tiên sinh ngồi.
Nhưng Cố Dật Lam lại ngồi thẳng xuống đối diện cậu.
Tô Trạch Tuế mở WeChat, định nhắn cho Cố tiên sinh vài câu. Nhưng còn chưa nghĩ ra nên viết thế nào thì đã có người khác gửi tin đến.
Không hiểu sao dạo này cứ có người tìm cậu, dù danh bạ WeChat của cậu cũng chỉ lèo tèo mấy người.
[.:Đang làm gì đó?]
Chú Chấm đúng là cái máy tra khảo, Tô Trạch Tuế chẳng muốn trả lời. Cậu quay lại khung trò chuyện với Cố tiên sinh, tiếp tục nhăn nhó cái mặt nhỏ, nghĩ nghĩ.
Nhưng dường như Cố tiên sinh đã nghe thấy tiếng điện thoại rung, liền mở miệng hỏi: “Có người tìm em à?”
Tô Trạch Tuế khựng lại, vừa nhai cơm vừa khẽ “ừm” một tiếng, muốn cho qua chuyện chẳng đáng kể này.
Nhưng đời nào được như ý. Cố tiên sinh bình thản dạy cậu đạo lý đối nhân xử thế: “Nếu là bạn bè thì kịp thời trả lời tin nhắn cũng là một phép lịch sự.”
Tô Trạch Tuế nghĩ thầm: Đâu phải bạn bè. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Chú Chấm mỗi câu nói sau đều kèm theo dấu câu nghiêm chỉnh, khác hẳn thói quen nói chuyện của mọi người — đó là dấu hiệu đặc trưng khi chuyển giọng nói thành văn bản. Tô Trạch Tuế đoán chú ấy có lẽ là người trên năm mươi tuổi.
[(o^^o):Đang ăn]
[。:Lúc nãy trường năng lượng của cậu không ổn, xảy ra chuyện gì?]
Chú Chấm có năng lực huyền học ghê thật, lại đoán đúng.
[(o^^o):Lúc nãy có người tới nói chuyện với cháu, cháu rất sợ]
[。:Ừm, rồi sao? Lúc đó cậu nghĩ gì, định tự giải quyết thế nào?]
[(o^^o):Cháu không cần giải quyết đâu. Anh trai sẽ tới giúp cháu ngay! Anh vừa xuất hiện, mọi người đều nhường đường. Anh đẹp trai lắm, cháu thích anh lắm]
[。:Anh trai?]
[(o^^o):Là người đã cùng cháu đi đăng ký kết hôn đó, chính là… chồng]
“Uống trà không? Để anh tiện bê ly giúp cho? Ớ, sao mặt mày thế?” Cung Sáng đứng lên, ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh — người trông như vừa vui lại vừa chẳng vui.
Ngay khi anh nhìn đến, Cố Dật Lam lập tức thu gọn mọi cảm xúc phức tạp, một tay gõ phím trên điện thoại, mặt lạnh nhạt nói: “Không uống.”
Cung Sáng xám mặt đi mất.
[。:Tôi nghĩ cậu nên học cách độc lập hơn. Người kia nghe không giống người tốt, cũng không có vẻ thật lòng với cậu. Đừng quá gần anh ta.]
Chú Chấm lại lên tiếng rồi, Tô Trạch Tuế nghĩ thầm.
Dù đối phương đã nói xấu Cố tiên sinh nhiều lần, Tô Trạch Tuế mỗi lần vẫn nổi giận. Cậu đặt muỗng xuống, bưng điện thoại, hai tay gõ tin nhắn, cố ý trêu lại người ta.
[(o^^o):Chồng gọi cháu đi hôn đây, chào tạm biệt chú.]
Điện thoại của Cố Dật Lam bật chế độ “không làm phiền” và còn có cả màn hình chống nhìn trộm. Thế nên từ góc của Tô Trạch Tuế chỉ thấy đối phương bỗng nhiên giơ tay, tắt màn hình rất nhanh, đôi mắt đen cũng càng trở nên sâu thẳm khó dò.
“Anh… sao thế ạ?” Thoát khỏi sự phiền toái của Chú Chấm, cậu có thể trò chuyện với Cố tiên sinh rồi.
Cố Dật Lam hơi nheo mắt, liếc qua đôi môi mềm mại của thiếu niên, chậm rãi nói: “Dạo này có tin tức, có kẻ xấu lợi dụng WeChat buông lời bậy bạ, đã bị cảnh sát bắt rồi.”
Tô Trạch Tuế: Hả?
Cố Dật Lam tiếp tục không buông tha: “Lần trước em cũng lỡ nói bậy trong phòng họp, lát nữa theo anh đi xin lỗi.”
Tô Trạch Tuế không muốn, bĩu môi, nũng nịu: “Em sợ lắm… anh xin lỗi giúp em đi.”
Nhưng Cố Dật Lam vẫn không động lòng, chỉ nhạt giọng đáp: “Anh mới là người bị hại.”
Từ tối qua sau khi bị hắn dạy cho một bài học nhỏ, Tô Trạch Tuế không còn nói mấy câu chẳng hợp tuổi nữa. Lần này bắt cậu đi xin lỗi, chính là nhân cơ hội “đánh nóng rèn sắt”, sửa hẳn cái kiểu suy nghĩ lệch lạc do Cung Sáng dạy hư.
Ăn cơm xong, bọn họ trở lại tầng 10 tòa nhà thí nghiệm, đúng lúc thầy hướng dẫn không ở văn phòng mà đang chỉ dạy trong phòng thí nghiệm.
Cung Sáng len lén chuồn vào, lẫn ngay vào đám “sinh viên được hướng dẫn”.
Cố Dật Lam nửa tựa người vào khung cửa, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua, thấy mọi người bên trong đều khựng lại, đổ dồn ánh nhìn về phía này. Còn thiếu niên thì đang run run, siết chặt vạt áo, từng bước từng bước chậm chạp tiến lên.
Không biết vì lý do gì, các triệu chứng của Tô Trạch Tuế cứ tái đi tái lại, lúc thì như đang dần vượt qua được chứng sợ xã hội, nhưng chỉ cần rời khỏi hắn, cậu lại lập tức trở về trạng thái cũ, thậm chí còn tệ hơn ban đầu.
Điều này vốn không phù hợp với quy luật tâm lý thông thường.
“Xin… xin lỗi, lần trước em…” Ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tô Trạch Tuế gần như không chịu nổi. Mỗi một chữ đều như bị bóp nghẹt trong cổ họng mới gắng gượng thốt ra.
May mà thầy hướng dẫn rất thấu tình đạt lý, xoa xoa đầu cậu, hiền từ cười nói: “Không sao đâu, thầy chẳng để bụng, em cũng đừng căng thẳng. Ai mà chẳng từng làm mấy chuyện ngốc ngốc hồi còn trẻ?”
Cố Dật Lam khẽ đẩy đầu lưỡi chống lên vòm miệng.
Theo lý thuyết tâm lý học, trong liệu pháp phơi nhiễm, việc để người có khiếm khuyết tâm lý đối diện trực tiếp với sự kiện gây sợ hãi, trải qua mức lo âu cao rồi kết hợp thả lỏng cơ bắp, sẽ giúp nhanh chóng giải mẫn cảm.
Thế nhưng, không biết Tô Trạch Tuế vướng trục trặc ở khâu nào…
Thậm chí đừng nói là Tô Trạch Tuế, ngay cả bản thân hắn cũng thường thấy ngực nặng trĩu, thở không thông, như có dòng cảm xúc đặc quánh dâng trào quẩn quanh trong lồng ngực, ép đến nghẹt thở.
Giống như lúc này đây, vừa thấy thiếu niên bị người khác xoa đầu, lại bị đám đông vây quanh, hắn liền dâng lên một cơn bực bội chẳng hiểu từ đâu ra.
Cái bực bội này quen thuộc lắm, nhưng so với trước đây, lại xen lẫn một cảm xúc đặc biệt nào đó.
Cố Dật Lam nắm được cái “đuôi” của cảm xúc ấy, lần ngược truy tìm, muốn bắt lấy nguồn cơn thật sự.
Nhưng chưa kịp nghĩ cho rõ thì thiếu niên vốn đã căng thẳng đến cực điểm bỗng quay đầu, thoát khỏi bàn tay đầy tình thương của thầy hướng dẫn, nhào ngay vào lòng hắn, giọng ậm ừ nghẹn ngào: “Anh… em sợ.”
Khoảnh khắc ấy, mọi phiền muộn trong lòng Cố Dật Lam tan biến sạch sẽ trôi đi hết, chẳng còn nắm được chút dư âm nào.
“Xin lỗi xong rồi à? Được, đi thôi.” Cố Dật Lam ôm lấy thiếu niên, xoay người rời đi.
“Anh ơi, tại sao lại bắt em đi?”
Cố Dật Lam gọn gàng đáp: “Liệu pháp phơi nhiễm.”
Tô Trạch Tuế sững người. Từ kiếp trước cậu đã từng nghe đến thuật ngữ này rồi.
Cậu vừa khâm phục vừa cảm động, nhỏ giọng nói: “Anh… sao lại hiểu nhiều về tâm lý trị liệu thế?”
Cố Dật Lam không trả lời câu hỏi đó, mà thản nhiên đổi đề tài: “Vừa rồi đã ôm rồi, ba ngày tới không có dịch vụ tương tự nữa.”
Trong phòng thí nghiệm, thấy hai người chẳng chào một câu đã bỏ đi, thầy hướng dẫn chỉ gãi đầu cười ha hả: “Được rồi, ta tiếp tục nào.”
Kế Vũ Tinh ngơ ngác, hạ giọng hỏi Cung Sáng: “Cố Dật Lam thật sự định giới thiệu đối tượng mới cho cậu nhóc à?”
“Làm gì có chuyện đó? Cậu không thấy lúc bị ôm, mắt cậu ta rõ ràng vui lắm sao?” Cung Sáng nói: “Chỉ là mấy trò tình thú của cặp đôi nhỏ thôi, bọn mình chẳng qua là vai phụ, làm nền thôi.”
Kế Vũ Tinh nghĩ ngợi một lát, rồi gật đầu: “Cũng có lý.”
Chuyện Tô Trạch Tuế muốn nói từ lúc ăn trưa, mãi đến khi ăn cơm tối trong phòng khách biệt thự, cậu mới tìm được cơ hội để thốt ra.
Cậu đưa tay chỉ chiếc điện thoại đặt bên cạnh của người đàn ông, ra hiệu hắn nhìn tin nhắn.
[(o^^o):Anh ơi, tối nay ở A Đại có một vở nhạc kịch. Nghe nói tầng hai có phòng riêng chỉ cho hai người, mình có đi xem không?]
Ánh mắt Cố Dật Lam dừng rất lâu trên dòng WeChat này, ngón tay khẽ gõ nhịp không tiếng động trên mặt bàn.
“Anh?” Tô Trạch Tuế tưởng anh chưa thấy, lại nhỏ giọng nhắc.
Cố Dật Lam ngẩng lên nhìn thiếu niên, yết hầu khẽ động rồi nói: “Tối nay phòng thí nghiệm có việc đột xuất, anh không đi được. Em muốn đi thì để quản gia đi cùng.”
“Ồ…” Tô Trạch Tuế thoáng thất vọng: “Vậy thôi.”
Cậu chỉ muốn được đi cùng Cố tiên sinh thôi mà.
Nghĩ một lát, Tô Trạch Tuế lại hỏi: “Anh bao giờ về ạ?”
“Muộn một chút.” Cố Dật Lam đáp: “Có việc gì tìm anh không?”
Tô Trạch Tuế gật đầu: “Có bài khó, muốn nhờ anh.”
Cố Dật Lam ngập ngừng: “Thật ra, trên mạng có nhiều phần mềm tìm lời giải, cũng có nhiều người sẵn sàng giúp miễn phí. Em không cần phải chờ anh.”
Tô Trạch Tuế vốn quen với những bài “giáo dục phổ cập” của Cố tiên sinh, ngoài miệng nói “biết rồi”, nhưng trong hành động lại chẳng thay đổi gì.
Cơm nước xong, Cố Dật Lam cầm chìa khóa xe ra ngoài. Hắn lái xe tới A Đại, nhưng lại không rẽ vào tòa nhà thí nghiệm.
Thực ra, tối nay hắn chẳng có lịch trình nào cả.
Nhưng tiềm thức mách bảo hắn rằng, không thể cứ sa lầy mãi như thế này. Nếu không, điều chờ đợi Tô Trạch Tuế có lẽ chỉ là bị bóng tối trong hắn nuốt chửng.
Cố Dật Lam luôn xem Tô Trạch Tuế là em trai, một người em trai thuần khiết. Không xen lẫn bất kỳ mưu cầu nào, không đòi hỏi báo đáp, cũng chẳng có tình cảm vượt quá giới hạn.
Cố Dật Lam dừng xe trước cổng A Đại, nhân lúc trời đang phủ ánh hoàng hôn, hắn rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh trường, vừa đi vừa thả lỏng.
Dạo gần đây, hắn càng ngày càng cần có những khoảng thời gian ở một mình để trấn tĩnh.
… Vì sao vậy?
Kỳ nghỉ hè, dòng người quanh trường đã ít hẳn, trong con hẻm cũ kỹ cũng vắng bóng người. Vài bác bán hàng rong làm bánh kẹp còn đang ngồi nghỉ ngơi.
Cố Dật Lam ghé vào một quầy có tủ đá, mua chai nước lạnh.
“Chàng trai, sao thế? Không vui à?” Ông lão bán hàng vừa lấy khăn lau lớp sương trên chai nước, vừa nhiệt tình hỏi han.
“Không.”
Cố Dật Lam rút điện thoại, cúi đầu gõ chữ, dùng cái tài khoản phụ WeChat có avatar đen sì, nhắn Tô Trạch Tuế gửi bài tập khó cho mình.
Đối phương lại rất ương bướng.
[(o^^o):Anh trai nói sẽ dạy em, không làm phiền chú đâu.]
[。:Tôi đoán hắn ta chẳng tốt bụng được như tôi.]
Một tấm ảnh chế hình rồng “to gan” được gửi sang. Cố Dật Lam chưa từng thấy thiếu niên gửi loại hình này cho tài khoản chính của mình, chắc lại bị Cung Sáng dạy hư rồi.
[。:Ly hôn với hắn đi. Thứ gì hắn có thể cho cháu, tôi cũng có thể cho cháu. Thực ra, hắn chẳng cho cháuđược gì cả.]
[(o^^o):Chú thì không thể!!!]
Đầu bên kia rõ ràng tức giận, thậm chí dùng liền ba dấu chấm than. Cố Dật Lam dường như có thể tưởng tượng ra cảnh thiếu niên đang đứng trên giường, chống nạnh hai má phồng lên giận dữ.
[。:Trước hết gửi đề cho tôi, tối về tôi sẽ làm cho cháu.]
Nhưng tin nhắn ấy rơi vào im lặng, đối phương không trả lời thêm nữa.
Thấy người đàn ông cau mặt cất điện thoại đi, ông lão mới đưa chai nước lạnh vừa lau khô sương mờ cho hắn: “Ây da, cậu trai trẻ, chuyện gì rồi cũng qua được thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Cố Dật Lam vặn nắp chai, mắt cụp xuống: “Em trai không chịu nghe lời.”
Ông lão định khuyên thêm mấy câu, nào ngờ trước mắt liền thấy người đàn ông kia yết hầu khẽ động, ngửa cổ tu một hơi hết sạch cả chai nước lạnh.
Dù đang giữa hè, uống nước đá ừng ực như thế cũng cực kỳ hại họng. Cái lạnh chồng chất, vượt qua cả tê dại, lập tức biến thành cơn đau nhói khiến người ta nghẹn họng không thốt nổi nên lời.
Chưa nói đến lạnh hay không, chỉ riêng chai nước to như vậy, uống một hơi thế kia, không tức bụng à?
“Ây, nghe ông già này khuyên một câu, đời người chỉ một lần, vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Ông lão nói: “Nghe cháu gái tôi bảo, tối nay ở A Đại có vở nhạc kịch gì đó, hình như mở cửa cho công chúng. Hay là cậu đi xem cho thoải mái đầu óc? A Đại ấy, cậu biết chứ? Chính là ngôi trường ngay cạnh đây, đại học hàng đầu đấy…”
Cố Dật Lam một tay nắm chai nước khoáng trống rỗng, cổ họng ngấm đầy băng giá, lạnh đến mức rát buốt, ngược lại hỏi: “Trông tôi có vẻ rất không vui sao?”
Ông lão quan sát sắc mặt hắn, lưỡng lự một chút rồi vẫn thành thật: “Nhìn cậu… giống như vừa thất tình vậy.”
Tay đang cầm chai nước khoáng của Cố Dật Lam khựng lại.
[Anh Cung Sáng: Em không biết đâu, chiều nay lúc em ôm anh trai em ấy, khóe miệng cậu ta cong lên rõ luôn. Làm tôi cười muốn chết, hahahaha]
Tô Trạch Tuế nằm bò trên giường, hai chân đong đưa, vui vẻ đọc tin nhắn anh Cung Sáng gửi tới.
[Anh Cung Sáng: Còn lúc trưa nữa, khi em ở căn tin bị xin WeChat, tôi với Kế Vũ Tinh đều khuyên cậu ta bảo để em tự xử lý xem sao. Nhưng cậu ta chẳng thèm nghe, không nói một câu đã lập tức xông tới chắn em ra sau lưng. Kế Vũ Tinh ăn một bụng thức ăn cho chó, chịu không nổi luôn, nên bỏ đi rồi.]
[(o^^o):[ảnh chú thỏ vỗ tay.jpg]]
[Anh Cung Sáng: Cậu ta không nói với em, là vì trong lòng vẫn còn khúc mắc chưa vượt qua được. Tôi biết một vài chuyện của cậu ta, nhưng đó rốt cuộc cũng là chuyện riêng tư, tôi không thể nói thay.]
[Anh Cung Sáng: Hơn nữa, ảnh từng vì hôn nhân bất hạnh của ba mẹ mình mà thề rằng cả đời sẽ không kết hôn. Nhưng cuối cùng chẳng phải cũng bị em hạ gục sao? Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ, tôi tuyệt đối tin em.]
[Anh Cung Sáng: Với lại nữa! Em cứ học hành cho giỏi, kỳ sau môn Vật Lý Sinh sẽ được đặc cách tuyển thẳng. Đến khi lên đại học, em có thể đường đường chính chính mà lăn giường với cậu ta. Lúc ấy, gạo nấu thành cơm, cả trái tim lẫn thân thể cậu ta đều là của em.]
Tô Trạch Tuế giờ đã biết mấy chữ kiểu như “lăn giường” nghĩa là gì. Vừa mong chờ, lại vừa thấp thỏm, cậu gõ một dòng tin:
[(o^^o):Sẽ không đau chứ?]
[Anh Cung Sáng: Đau gì mà đau? Đó gọi là sướng! Càng lớn càng lâu thì càng sướng, hiểu chưa?]
[Anh Cung Sáng: Em thử nghĩ mà xem, lúc ấy trên giường, hai đứa chẳng còn mảnh vải, tr*n tr** đối diện nhau, mồ hôi nóng hổi chảy dọc cơ bắp rõ ràng của cậu ta, nhỏ xuống bụng dưới đang căng lên của em. Cậu ta ghì chặt tay em, vừa cúi xuống hôn em vừa hỏi: “Cảm giác thế nào?” Thế nào? Nghĩ vậy có thấy bớt sợ chưa?]
Không những bớt sợ mà lời Cung Sáng nói còn khiến Tô Trạch Tuế đỏ bừng từ cổ lên tận vành tai.
Cậu lặng lẽ ghi nhớ đoạn tin kia vào đầu, rồi dùng đến lượt trả lời cuối cùng trong ngày.
[(o^^o):Anh trai làm thí nghiệm xong chưa, bao giờ về nhà thế ạ?]
[Anh Cung Sáng: Hả? Cậu ta á? Anh đang ở phòng thí nghiệm mà, chỉ có mình anh cày đêm để cứu vãn dữ liệu thí nghiệm bị lỗi thôi, mấy phòng khác đều tắt đèn hết cả.]
[Anh Cung Sáng: Anh em chắc đi dự tiệc rượu công ty rồi chứ? Cậu ta không nói với em lịch trình sao?]
[Anh Cung Sáng: Khoan đã, chẳng lẽ ảnh bảo em là đi phòng thí nghiệm?]
[Anh Cung Sáng: Em trai à? Cậu ta nói thế nào?]
[Anh Cung Sáng: Sao em cũng im luôn vậy? Còn online không?]
Tô Trạch Tuế ngẩn ngơ nhìn hàng loạt tin nhắn mới bật ra trên màn hình WeChat.
Hắn… vốn không ở trong phòng thí nghiệm… Có việc, không về nhà… Không đi cùng cậu xem nhạc kịch… Không ở bên cậu…
Mất đi cơ hội trả lời, Tô Trạch Tuế chỉ cảm thấy trái tim vốn đang rộn ràng vì nóng bỏng, chốc lát liền rơi thẳng vào băng giá.