Chiếc điện thoại trên giường vì tin nhắn WeChat mà rung lên không ngừng. Tô Trạch Tuế toàn thân khẽ run, đôi mắt mất tiêu cự, ngồi ngây ra hồi lâu mới lại bưng máy lên, bàn tay run rẩy ấn vào “gọi thoại”.
Cậu không thể gửi tin nhắn được nữa. Nhưng cậu vẫn muốn biết thêm.
Tiếng chuông vui tai vang lên, đầu bên kia bắt máy: “Alô? Vừa rồi em nói chuyện rồi ngủ quên à? Hơn nửa tiếng trôi qua rồi đó. Alô? Kết nối rồi mà… sao không chịu nói gì thế?”
Tô Trạch Tuế vốn mắc chứng sợ xã giao, cặp môi mỏng mím mím mở mở cả buổi, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai chữ: “Anh… ơi…”
Giọng thiếu niên nhỏ như muỗi vo ve, run rẩy không che giấu nổi. Cung Sáng lập tức nhận ra có điều không ổn: “Đừng khóc, đừng khóc. Anh em tuy không ở phòng thí nghiệm, nhưng anh nghĩ chắc chắn là đi xã giao đâu đó thôi!”
Thấy cậu bình tĩnh lại đôi chút, Cung Sáng tiếp tục an ủi: “Cậu ta ấy mà, bận tối ngày, bình thường buổi tối cũng chẳng thấy mặt đâu. Từ khi em dọn qua ở cùng, cậu ta mới chịu bỏ bớt mấy buổi tiệc tùng chỉ để về nhà với em thôi. Lần này chắc là không thể từ chối, lại sợ em lo nên mới nói dối là ở phòng thí nghiệm đấy.”
Đôi mắt Tô Trạch Tuế rũ xuống, ngón tay trắng muốt vẽ vòng tròn trên ga giường, ậm ừ một tiếng nhỏ xíu rồi không nói gì nữa.
Nhưng cậu vẫn áp điện thoại lên tai, chẳng có ý định cúp máy.
Cung Sáng suy nghĩ một lát, lại nói: “Còn nhớ lần trước anh em có kể với em về không gian Hilbert không?”
Tô Trạch Tuế đương nhiên nhớ, cậu còn tra tài liệu lại khi về nhà nữa.
Không gian Hilbert – một công cụ toán học dùng để miêu tả trạng thái của hệ lượng tử.
Nó có thể giải thích vì sao trạng thái của hạt vi mô lại thay đổi trước và sau khi quan sát, nhưng những vật thể vĩ mô như mặt trăng thì không hề biến mất chỉ vì con người nhìn vào chúng.
Nguyên nhân là bởi vật thể vĩ mô được tạo thành từ vô số hạt vi mô, trong không gian Hilbert có mức độ tự do quá cao, nên cực kỳ ổn định.
Đồng thời, không gian Hilbert cũng chỉ ra khả năng tồn tại của vũ trụ song song.
Theo lý thuyết này, mỗi lần xảy ra một sự kiện lượng tử, vũ trụ sẽ phân tách thành hai vũ trụ song song. Trong một vũ trụ, hạt đi qua khe trái của thí nghiệm hai khe; trong vũ trụ kia, hạt đi qua khe phải.
Mở rộng ra phạm vi vĩ mô, điều này có nghĩa là một người ở vũ trụ này có thể giàu sang tột bậc, nhưng ở vũ trụ song song khác lại tay trắng không còn gì.
Tương tự, một người từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, người thân lần lượt qua đời, cũng có thể ở một vũ trụ khác lại có gia đình trọn vẹn, hạnh phúc. Ví dụ như… chính Tô Trạch Tuế.
Tô Trạch Tuế nghĩ rằng, có lẽ mình đã vô tình xuyên sang vũ trụ song song trong vụ nổ phòng thí nghiệm.
Chuyện này nghe thì rất hoang đường, nhưng cũng nhờ vậy mà chẳng ai nghi ngờ, cũng không ai coi cậu là quái vật để bắt đi nghiên cứu. Cậu có thể sống như một người bình thường trong vũ trụ hạnh phúc này, an ổn mà tiếp tục cuộc đời.
May mắn thay, thế giới này không phải thế giới công nghệ cao.
“Cho em một tin vui nhé.” Cung Sáng nói: “Lần trước em quan tâm đến chủ đề này như vậy, có phải vì em muốn xuyên qua thời không không?”
Tô Trạch Tuế khẽ lắc đầu, nhưng bên kia không thấy được động tác ấy, lại hào hứng nói tiếp: “Lần trước, vì sợ em ôm hy vọng viển vông nên Cố Dật Lam mới không kể với em. Thực ra, thí nghiệm của bọn họ đã có đột phá lớn rồi, thậm chí còn cảm nhận được sự tồn tại của vũ trụ song song. Hiện tại đang thử nghiệm thao túng một vài điều kiện biên trong lý thuyết trường lượng tử.”
“Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, em thật sự có thể thông qua một ‘cánh cửa’ hay ‘đường hầm’ để xuyên sang một vũ trụ khác.”
Thấy cậu im lặng, Cung Sáng lại chủ động trêu đùa: “Vui không?”
Tô Trạch Tuế “vui” đến mức ngón tay cứng đờ, chiếc điện thoại trượt khỏi tai, lăn mấy vòng rồi rơi phịch xuống giường.
---
Cố Dật Lam canh đúng lúc phòng thí nghiệm đóng cửa thì quay ra xe, phóng thẳng về biệt thự.
Đèn phòng ngủ chính vẫn sáng. Hắn đẩy cửa bước vào liền thấy Tô Trạch Tuế như con búp bê mềm oặt nằm rạp trên giường, chiếc chăn mỏng từ chân trùm kín lên tận đỉnh đầu.
“Không ngột sao?” Cố Dật Lam bước tới vén một góc chăn, nhưng chỉ nhìn thấy mái đầu lông tơ vùi sâu trong gối.
Tô Trạch Tuế rụt xuống thấp hơn, hiếm khi không đáp lại.
“Đã tắm chưa?” Cố Dật Lam hỏi tiếp.
Tô Trạch Tuế trốn trong chăn, khẽ lắc đầu.
“Sao vậy?” Hắn cau mày nhìn thiếu niên đang cuộn mình như con tằm trong kén.
Tô Trạch Tuế rất khó chịu, nghẹn ngào không dám nói ra.
Toàn thân cậu lạnh toát, mồ hôi lạnh thấm ướt áo quần, nhưng cũng chẳng dám ôm mình co lại, chỉ sợ lỡ nhúc nhích một cái thì thế giới này sẽ tan biến mất.
Bởi tất cả con người và sự việc trong thế giới này đều “nguyên bản”, đều tuân theo những quy luật vật lý cố định. Chỉ riêng cậu là kẻ biến số đến từ một thế giới khác, hoàn toàn lạc lõng giữa hiện thực này.
Mà Cố Dật Lam – người nắm giữ công nghệ tiên tiến nhất – trong mắt cậu như thể đang đeo cặp kính toàn ảnh có thể nhìn thấu vạn vật, phán xét rõ từng thực thể trong thế giới vĩ mô.
Cậu cảm thấy trước mặt hắn, mình chẳng khác nào đang tr*n tr**ng chạy ngoài phố, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ để lộ thân phận quái vật, rồi bị đuổi khỏi thế giới này.
Tô Trạch Tuế có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt kia — mang một sức nặng tồn tại rất mạnh mẽ — đang dừng lại trên người mình, âm thầm quan sát, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Cậu thấy khó chịu, co mình trong chăn, nhỏ giọng nói: “Em… em không muốn đi học.”
Ngày trước, cậu từng cảm thấy thí nghiệm vật lý rất thú vị, giờ thì chỉ thấy sợ hãi. Thậm chí còn có ảo giác, những thiết bị vật lý tối tân kia đều đang nghiên cứu chính cậu.
… Cậu không nỡ rời xa cha mẹ và anh trai, không muốn bị trả về thế giới ban đầu.
Ngoài dự liệu, Cố Dật Lam — người vẫn luôn quen nói một là một — lần này lại chẳng ép buộc, chỉ khẽ nói:“Ngày mai em cứ nghỉ ngơi ở nhà một hôm.”
Tô Trạch Tuế vẫn không động đậy. Đợi đến khi người đàn ông vào phòng tắm, cậu mới lén thò tay ra khỏi chăn, tìm lấy điện thoại run rẩy gõ chữ:
[(o^^o):Anh ơi, em có thể sau này khỏi đi nữa được không?]
[(o^^o):Em tắm xong rồi. Em ngủ đây.]
Đợi Cố Dật Lam tắm xong bước ra, hắn liền thấy hai tin nhắn này trên WeChat, cùng với dáng người nhỏ bé cuộn trong chăn.
Chỉ còn một lọn tóc đen lộ ra ngoài, tấm chăn mỏng phập phồng theo từng nhịp thở đều đặn.
Cố Dật Lam bước lại gần, động tác thật khẽ, kéo tấm chăn xuống một chút.
Cậu đã ngủ say, gương mặt xinh đẹp vì bị ngột mà đỏ ửng như trái táo. Nhưng quanh mắt không hề ửng đỏ, sưng tấy, chắc là chưa khóc.
Hắn chỉnh ánh đèn trong phòng dịu xuống, rồi ngồi ở phía giường của mình, lật xem tài liệu trên chiếc máy tính bảng.
Sáng hôm sau, hắn không gọi cậu thiếu niên đang ngủ ngon dậy, mà tự mình ra khỏi giường, đến trường A Đại.
Vừa đặt chân vào phòng thí nghiệm, Cung Sáng đã tiến lại bắt chuyện, nhắc nhở: “Tối qua cậu đi đâu đấy? Chuyện cậu không có mặt trong phòng thí nghiệm đã bị em ấy biết rồi.”
“Ừ.” Cố Dật Lam đã đoán được rồi.
“‘Ừ’ là sao? Cậu không định giải thích một chút à?” Cung Sáng trố mắt, khó tin hỏi.
“Chuyện đúng như cậu thấy thôi, chẳng có gì để giải thích cả.” Cố Dật Lam đáp.
Cung Sáng ngẩn ra, khẽ cảm thán: “Loại người như cậu mà cũng cưới được vợ, đúng là hiếm có thật.”
Nhìn Cố Dật Lam bình thản ghi chép số liệu thí nghiệm, Cung Sáng không nhịn được, lại hỏi:
“Tối qua cậu nhóc gọi điện thoại giọng nói cho tôi, hình như tâm trạng rất tệ. Cậu về rồi có dỗ em ấy không?”
Ngòi bút trong tay Cố Dật Lam khựng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục chạy nhanh trên báo cáo, lạnh nhạt nói: “Không.”
“Cậu…” Khóe miệng Cung Sáng giật giật, không biết nên mắng thế nào cho phải, dứt khoát lôi điện thoại ra, mở WeChat cho hắn xem.
Trên màn hình là tin nhắn gửi đến cách đây mười phút.
[(o^^o):Anh Cung Sáng ơi, anh với anh ấy đang làm gì thế?]
“Tôi còn chưa trả lời. Tôi đây rộng lượng lắm, để lại cơ hội quý giá này cho cậu, thế nào?” Cung Sáng nói.
Anh đoán tính chiếm hữu của Cố Dật Lam mạnh như vậy, chắc chắn không chịu nổi việc cậu bé vừa nửa đêm gọi điện cho mình, vừa sáng sớm đã nhắn tin tới.
Quả nhiên, Cố Dật Lam mặt không đổi sắc, vứt thẳng bản báo cáo viết xong lên bàn, gương mặt lạnh lẽo khó coi, rõ ràng rất bực bội, sau đó… không thèm quay đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng thí nghiệm, để lại một câu: “Cậu trả lời đi.”
Cung Sáng: ?
Cung Sáng đoán chắc Cố Dật Lam đã chạy ngay đến văn phòng để đối mặt trực tiếp với Tô Trạch Tuế. Vì anh đã nhắn tin trả lời, nhưng cậu thiếu niên lại chẳng gửi thêm lời nào nữa.
Anh cứ nghĩ vậy cho đến tận trưa, khi gặp Cố Dật Lam ở cổng căn tin trường.
Bên cạnh người đàn ông không có cái “đuôi nhỏ” vẫn luôn bám theo, trong tay cũng chẳng xách hộp cơm mang về cho cậu bé.
“Em ấy không ăn cơm sao?” Cung Sáng ngạc nhiên hỏi.
Cố Dật Lam không dừng bước, lướt ngang qua vai anh: “Em ấy không đến.”
Cung Sáng: “Hả?”
Anh không biết rốt cuộc giữa Cố Dật Lam và Tô Trạch Tuế đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng ngửi thấy bầu không khí căng thẳng như sắp có giông bão.
Cố Dật Lam thì trạng thái rất lạ, còn Tô Trạch Tuế thì lại càng kỳ quái.
Hai ngày tiếp theo, Tô Trạch Tuế hoàn toàn không đến trường. Mỗi sáng chỉ gửi đúng một tin nhắn, hỏi anh và Cố Dật Lam đang làm gì sau đó thì lại biến mất.
Cung Sáng còn cảm nhận được sự bất thường, thì huống chi Cố Dật Lam – người sống cùng cậu – lại chẳng nhận ra cho được.
---
Bảy giờ rưỡi sáng, hắn đặt một phần bánh kem dâu nhỏ xinh vào tủ lạnh, dặn người quản gia bên cạnh:“Đợi em ấy ăn xong cơm thì đưa cho nó.”
Quản gia ngập ngừng, rồi nói: “Hay là ngài tự mang cho thiếu gia đi, có lẽ tâm trạng cậu ấy sẽ khá hơn. Haizz, dạo này không hiểu sao thiếu gia ăn uống kém hẳn, mỗi lần chỉ ăn hai miếng rồi bỏ.”
Cố Dật Lam nhìn chằm chằm chiếc bánh kem dễ thương trong tủ lạnh, im lặng một lúc mới nói:
“Bảo người làm nấu mấy món nó thích. Sườn xào chua ngọt chẳng hạn.”
“Làm rồi, cũng không ăn.” Quản gia than thở: “Thiếu gia vốn đã gầy, tôi thật sự lo nếu cứ thế này thì cơ thể cậu ấy sẽ sinh bệnh mất.”
Ánh mắt Cố Dật Lam khẽ rủ xuống, che giấu đi những cảm xúc đang cuộn trào bên trong.
Vì để cửa tủ lạnh mở quá lâu, một tiếng “tít tít” vang lên cảnh báo, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Cố Dật Lam “cạch” một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại, lạnh giọng nói: “Bảo em ấy ăn uống cho đàng hoàng. Emấy muốn gì thì cố gắng đáp ứng hết cho em ấy.”
…
Trên đường đến A Đại, lông mày Cố Dật Lam nhíu chặt chân ga đạp sâu, tốc độ xe vọt lên khiến hệ thống định vị liên tục nhắc nhở: “Ngài đã vượt quá tốc độ.”
Đến tầng 10 của tòa nhà thí nghiệm, phản ứng đầu tiên của hắn lại là đi thẳng về phía văn phòng của mình.
Rõ ràng trước kia, việc hắn làm đầu tiên luôn là đến phòng thí nghiệm, mở cửa, khởi động những thiết bị cần làm nóng, trao đổi vài câu với các thành viên trong nhóm, rồi mới quay về văn phòng lấy báo cáo thí nghiệm.
Không biết từ khi nào, thói quen ấy đã hoàn toàn thay đổi, chỉ vì một người.
Hôm qua, vào buổi trưa, trong lúc hơi thất thần, hắn thậm chí còn đi căn tin gọi thêm một suất cơm mang đi.
Đến khi bước ra khỏi căn tin, mới chợt sực tỉnh: suất cơm đang xách trên tay, đã chẳng còn ai ăn nữa.
Cố Dật Lam dừng bước, lấy điện thoại ra, mở một trang web.
Đã rất lâu hắn chưa mở lại trang ghi chép nhịp tim này, nhưng thiếu niên kia vẫn luôn ngoan ngoãn đeo chiếc vòng tay đo nhịp tim trên cổ tay.
Dữ liệu giám sát từ trang web hiển thị, hắn nhìn thấy đường biểu đồ nhịp tim của cậu.
Không ngừng tụt dốc.
Và suốt mấy ngày gần đây, nó luôn duy trì ở mức “cực kỳ sa sút” trong thang đo cảm xúc.
Ánh mắt Cố Dật Lam lóe sáng, dừng lại thật lâu trên đường biểu đồ thấp đến mức đáng ngại kia, vô thức nghiến nhẹ răng hàm.
Hắn thoát khỏi trang web đó, ánh nhìn lướt qua hàng loạt địa chỉ đã lưu trong mục yêu thích.
Không hiểu vì sao, ngay trên cùng, đường link mới được biên soạn gần đây như mang một sức hút kỳ lạ, nhanh chóng chiếm trọn sự chú ý của hắn.
Ngón tay Cố Dật Lam khựng lại trên màn hình điện thoại, do dự mấy giây, rồi mới ấn vào đường link ấy.
Trang web nhảy sang giao diện mới, màn hình xuất hiện vòng tròn tải dữ liệu đang xoay. Ngay sau đó, một loạt bản ghi âm đồng bộ lên đám mây lần lượt hiện ra.
Trước đây, những bản ghi âm thiếu niên gửi cho hắn đều được cậu đặt tên rõ ràng. Còn những bản mới nhất, tên hiển thị toàn ký tự loạn mã, đều là mấy ngày gần đây cậu mới thu.
Thanh tải dữ liệu vẫn xoay vòng.
Một bản, hai bản, ba bản… mười bản, hai mươi bản, ba mươi bản… cuối cùng dừng lại ở con số năm mươi bảy.
Những bản ghi âm mới này, lúc đầu rất ngắn, chỉ vài giây. Về sau số lượng càng nhiều thì thời lượng cũng dần dài ra.
Nhưng ngay cả bản mới nhất, cũng chỉ là một nửa dang dở.
Tô Trạch Tuế có thói quen: chỉ khi thu được một bản hoàn chỉnh, vừa ý, cậu mới xóa hết những bản luyện tập trước đó.
Vậy nên Cố Dật Lam chưa bao giờ biết, thì ra để có được một đoạn ghi âm hơn một phút, cậu phải luyện đi luyện lại nhiều lần đến thế, mới dám đem cho hắn nghe.
Ngón tay hắn siết chặt lấy điện thoại, khớp xương trắng bệch.
Vài ngày nay, Tô Trạch Tuế cũng sống trong trạng thái mơ màng, uể oải.
Cậu giống như cái xác biết đi: dậy, ăn, nghỉ, ngủ… mỗi ngày thời gian ngủ vượt quá mười lăm tiếng, đến mức cái đầu nhỏ choáng váng, mê mệt.
Cậu sợ thế giới này sẽ bất ngờ “xóa bỏ” một kẻ ngoại lai như mình, nên luôn để tâm đến tiến độ thí nghiệm của Cố tiên sinh.
Thỉnh thoảng, trong những khoảng giây phút căng thẳng lo âu, cậu lại bất giác thả lỏng, biết đâu, Cố tiên sinh sẽ vĩnh viễn không bao giờ phát hiện ra thân phận người xuyên không của mình thì sao?
Thế nhưng ý nghĩ ấy thường chỉ vụt lóe lên, ngay sau đó, cậu lại rơi vào vòng xoáy vô tận của trống rỗng và giày vò bản thân.
Cậu mang cảm giác tội lỗi, không dám mở miệng nói chuyện với Cố tiên sinh, thậm chí còn né tránh hắn, tối nào cũng giả vờ ngủ trước khi hắn về phòng ngủ chính.
Thỉnh thoảng, cậu lại nhắn cho hắn vài dòng trên điện thoại, tự lừa mình rằng chẳng có gì thay đổi, mọi thứ vẫn như thường.
Thực ra, mấy hôm nay Cố tiên sinh cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với cậu.
Điều đó khiến Tô Trạch Tuế có ảo giác: dường như Cố tiên sinh ngày càng xa cách, đang dần bước sang phía đối lập. Rồi một ngày nào đó, hắn sẽ đại diện cho “chính nghĩa”, ra tay bắt giữ kẻ phá vỡ trật tự thời không như cậu.
Ý nghĩ này khiến Tô Trạch Tuế sợ hãi, nhưng cậu hoàn toàn bất lực.
Tối hôm đó, từ cửa sổ phòng ngủ chính, cậu thấy xe của Cố tiên sinh từ xa đang chạy về. Cậu hoảng hốt rụt đầu chui lại vào chăn, định dùng cách trốn tránh này để kéo dài thêm chút bình yên.
Kéo dài đến bao giờ ư? Chính cậu cũng không biết.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra. Việc đầu tiên người kia làm khi bước vào phòng, vẫn là đổi ánh sáng trắng chói mắt thành thứ ánh sáng cam ấm áp.
Tô Trạch Tuế rúc trong chăn, lắng nghe từng động tĩnh của hắn: tiếng chiếc iPad đặt xuống tủ đầu giường, rồi bước chân thong thả di chuyển trong phòng.
Ngay giây tiếp theo, tấm chăn trên mặt cậu bỗng bị ai đó nhẹ nhàng vén lên.
Tô Trạch Tuế: !
Ánh sáng dịu không làm chói mắt, nhưng cũng chẳng thể soi rõ gương mặt tuấn tú cùng vẻ phức tạp của người trước mắt.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, lúng túng nhìn hắn, theo bản năng muốn kéo chăn che lại.
… “Cảnh sát thời không” đã phát hiện ra cậu sao? Muốn bắt cậu đi rồi sao?
Trong lúc cậu còn hoảng hốt suy nghĩ, thì thấy Cố Dật Lam khẽ lắc lắc hai tấm vé trước mặt mình.
“Ngày mai bên trường kế bên có vở nhạc kịch, có muốn đi xem với anh không?” Cố Dật Lam hỏi.