Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 66

“Chúng ta… chúng ta hình như mặc giống nhau.” Tô Trạch Tuế cứ cúi xuống, ngẩng lên, hết nhìn lại rồi lại nhìn áo của mình và áo của Cố Dật Lam.

Áo cậu đang mặc thật ra cũng chẳng khác mấy so với phong cách thường ngày.

Nhưng với người đàn ông kia thì rõ ràng không phải. Trước giờ Tô Trạch Tuế chỉ thấy Cố Dật Lam mặc toàn kiểu lạnh lùng, đen xám này nọ, còn giờ lại là xanh nhạt phong cách nhàn nhã, làm nhạt đi hẳn vẻ u lạnh trên người hắn khiến cậu sáng mắt lên.

“Ừ. Đồ đôi.” Cố Dật Lam nói.

Tô Trạch Tuế khẽ “wow” một tiếng, rồi ngập ngừng ra vẻ ám chỉ: “Vậy thì… bạn học, chẳng phải sẽ biết chuyện của chúng ta à?”

Cố Dật Lam bước lại gần, nhướng mày: “Em không muốn để họ biết sao?”

“Đâu phải.” Tô Trạch Tuế học theo giọng hắn, nghi hoặc hỏi lại: “Thế anh, có phải cũng không muốn họ biết?”

“Muốn.” Cố Dật Lam cúi xuống nhìn vào mắt cậu, thẳng thắn: “Ngay lần đầu em hôn anh, anh đã muốn để tất cả mọi người biết rồi. Lúc đó đầu óc không tỉnh táo, còn muốn ôm em chạy thẳng ra ngoài. May mà vẫn còn chút lý trí, giằng co một hồi, cuối cùng mới lên lầu.”

Thì ra Cố Dật Lam lại nghĩ như thế…

Tô Trạch Tuế vừa bất ngờ vừa thấy hơi sợ. Nếu lúc đó thật sự ôm ra ngoài, giờ chắc cậu đã sang hành tinh khác sống rồi.

Cậu xoa xoa cằm trắng của mình, lại lo lắng hỏi: “Nhưng trước đó anh chẳng phải đã nói rõ chúng ta chỉ là anh em sao? Liệu họ có thấy kỳ không?”

“Có thể họ lại bị dọa một phen, rồi nhắn tin cho anh tới tấp.” Cố Dật Lam khẽ nhếch môi, bình thản nói: “Em đừng lo, họ có thấy kỳ cũng chỉ nhằm vào anh thôi. Dù sao lời cũng là anh nói ra.”

Tô Trạch Tuế nhịn không được cười: “Vậy cực cho anh rồi.”

Trời có sập thì đã có gương mặt lạnh của Cố Dật Lam chống đỡ, khủng hoảng “xã hội” tạm thời giải nguy.

Tô Trạch Tuế kéo tay hắn, khí thế hừng hực, định ngay bây giờ tới tòa nhà thí nghiệm Vật lý A Đại công khai mối quan hệ của họ.

Nhưng vừa mở cửa ra, cậu liền đụng phải quản gia đang giơ tay định gõ cửa.

Quản gia khựng lại, nhìn trang phục của hai người, cả người như bị sét đánh, cánh tay giơ lên lơ lửng mấy giây mới chậm rãi hạ xuống.

Ông nhớ nhầm sao? Ông chủ Cố chẳng phải mới dặn, tốt nhất đừng nhắc gì tới quan hệ giữa hắn và thiếu gia trước mặt thiếu gia sao? Nếu không thiếu gia sẽ xấu hổ, kích ứng, phản tác dụng…

Đây… đây là đang làm gì vậy? Đúng không đây?? A?

Quản gia không dám hỏi, cũng không dám lộ vẻ khác lạ, chào thiếu gia xong liền đi thẳng vào chủ đề với ông chủ Cố: “Ngài Cố, ông bà Cố muốn gặp lại ngài để nói chuyện…”

Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Dật Lam chẳng biểu lộ gì, nhưng quản gia lại vô cớ đọc ra được một tia “lại là họ nữa” đầy mất kiên nhẫn.

Máu mủ ruột rà, vốn dĩ phải là những người thân thiết nhất, cuối cùng lại thành ra đoạn tuyệt, khiến người ta thở dài. Không biết khi nhìn thấy Cố Dật Lam như vậy, cha mẹ Cố có hối hận vì sự kiểm soát vô tận năm xưa hay không.

Quản gia lau mồ hôi lạnh: “Họ nói họ hiểu và tôn trọng tất cả lựa chọn của anh, hy vọng có thể hòa giải.”

“Được. Vậy tôi đơn phương tuyên bố, tôi đã hòa giải rồi.” Cố Dật Lam không biểu cảm nói xong câu đó, còn mỉa mai vỗ tay một cái.

Tô Trạch Tuế chẳng hiểu nổi tình hình hiện tại, nhưng thấy Cố Dật Lam làm vậy cũng nghiêm mặt theo, còn phụ họa “bốp bốp bốp” vỗ tay.

Cảnh tượng, buồn cười hết chỗ nói.

“Nhưng… nhưng họ đang ở nhà ông nội Cố mời ông ngồi trấn. Có vẻ thật lòng muốn nói chuyện đàng hoàng rồi.” Thấy người đàn ông định đi, quản gia vội nói.

Quản gia quen biết ông nội Cố từ hồi cụ còn trẻ, đành vì nể ông chủ cũ mà mở miệng nói thêm vài câu.

“Họ ba người không nói được à? Cần tôi chủ trì sao?” Cố Dật Lam lạnh nhạt: “Chuyển lời giúp họ, hôm nay thầy hướng dẫn về trường, tôi bắt buộc phải tới.”

Hắn nhấn mạnh ba chữ “bắt buộc phải”, rồi nắm lấy tay cậu thiếu niên, định kéo ra ngoài.

Mắt Tô Trạch Tuế bỗng sáng lấp lánh, tim đập thình thịch.

Thầy cũng có mặt? Vậy chẳng phải sẽ mặc đồ đôi khoe tình cảm trước mặt thầy của Cố Dật Lam sao? Có chút k*ch th*ch ghê.

Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Cố Dật Lam lại đổ chuông.

Do đứng sát bên, Tô Trạch Tuế thấy được ghi chú người gọi đến — chính là ông nội Cố.

Bàn tay Cố Dật Lam cầm điện thoại bất giác siết chặt, khựng vài giây mới mím môi, ấn nút nghe. Hắn không nói một tiếng “alo” nào, chỉ lặng lẽ nghe đầu bên kia nói.

Điện thoại của hắn thu âm rất tốt, Tô Trạch Tuế nghe không rõ bên kia nói gì, chỉ biết là nói liên tục.

Vài phút sau, Cố Dật Lam lặng lẽ cúp máy.

“Anh đi đi.” Lần này Tô Trạch Tuế nhìn ra được sự do dự trong mắt hắn, khẽ đẩy hắn: “Em ở nhà đợi anh.”

Cố Dật Lam im lặng mấy giây, nói: “Anh lúc nào cũng làm em thiệt thòi.”

“Đâu có. Mai mình mặc bộ khác là được mà.” Tô Trạch Tuế l**m l**m môi mềm, chẳng thấy uất ức chút nào: “Anh chuẩn bị phần thưởng sau buổi phỏng vấn cho em là được, em còn trông chờ đó.”

Cậu từng xem video Cung Sáng gửi tới, biết trước khi làm mấy việc đó phải mua sắm một số “đồ nghề”.

Ánh mắt Cố Dật Lam hơi xao động, giọng trầm xuống: “Anh chuẩn bị xong hết rồi. Lúc nào cũng được.”

“Nhanh… nhanh vậy sao?”

Tô Trạch Tuế đoán có lẽ hắn nhân lúc mua quần áo thì tiện mua luôn, khẽ ngập ngừng hỏi nhỏ: “Vậy… mấy thứ đó anh mua đủ chưa?”

Gương mặt Cố Dật Lam vốn lạnh băng sau cuộc điện thoại dần dần tan chảy, khẽ nhếch môi: “Không cần mua gì hết.”

Tô Trạch Tuế liếc sang quản gia đang đứng ngơ bên cạnh, ngượng không dám hỏi tiếp — rốt cuộc là trong nhà vốn có sẵn đồ, hay phần thưởng kia thật ra chẳng cần trang bị gì.

“Anh đi nhé. Em tự ôn lại phỏng vấn.” Tô Trạch Tuế vẫy tay, nhìn theo bóng dáng cao gầy kia cho đến khi biến mất nơi góc cầu thang mới quay vào phòng ngủ chính.

Từ sau khi quen Cố Dật Lam, cậu gần như rất ít mở Ahu. Cậu muốn biết gì, Cố Dật Lam cũng đều giúp cậu sắp xếp gọn gàng, hiệu quả cao, mạch lạc. Cái gì chưa hiểu còn có thể hỏi ngay.

Ví dụ như bản tổng hợp câu hỏi phỏng vấn này, chia thành các mục: trải nghiệm cá nhân, hợp tác nhóm, kinh nghiệm thi đấu, nhìn về tương lai… đều rất dụng tâm.

Tô Trạch Tuế ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận học thuộc từng mục.

Vì câu hỏi và câu trả lời đều do Cố Dật Lam dựa vào kinh nghiệm của mình viết ra từng chữ nên ngôn ngữ cũng mang đậm phong cách nói chuyện riêng của hắn.

Cậu đọc rồi lại đọc, bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Cố Dật Lam khi nói những câu ấy, rồi vô thức bắt chước giọng điệu của hắn.

Tô Trạch Tuế đứng trước gương, trừng mắt nhìn mình trong chiếc sơ mi đôi với Cố Dật Lam, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện riêng của tôi. Không tiện tiết lộ.”

Nói xong, cậu tự nhào lại lên giường, lăn qua lăn lại cười cả mấy phút.

Tô Trạch Tuế có trí nhớ rất tốt, nhanh chóng học thuộc xong bảy tám trang tổng hợp phỏng vấn. Chẳng còn việc gì làm, cậu lôi chiếc điện thoại trước đây ra từ ngăn tủ đầu giường.

Trước kia Cố Dật Lam đã đưa cậu chiếc điện thoại cũ, bảo cậu mượn những tấm ảnh quen thuộc để khơi lại ký ức. Nhưng cậu vẫn luôn né tránh chuyện này, hắn cũng chưa bao giờ thúc ép.

Giờ đây, sau vài ngày được hắn dẫn dắt, tâm ma trong lòng tan biến, Tô Trạch Tuế lại có chút tò mò: ở thế giới ban đầu, cậu và Cố Dật Lam là quan hệ thế nào nhỉ?

Cậu từng đọc vài tiểu thuyết về “kim chủ”, trong đó nhân vật chính thường mới mấy chương đầu đã lăn lên giường rồi.

… Cậu và Cố Dật Lam cũng là tình huống như thế sao?

Tô Trạch Tuế lật xem album ảnh.

Trong thế giới này cậu là một thiếu gia ăn chơi, album toàn mấy thứ ăn chơi trác táng. Cậu xem mãi, ngoài việc nhớ lại cảm giác men say xa hoa năm đó, chẳng thu được gì.

Sắp tới khai giảng, nhóm lớp lại rôm rả hẳn lên, điện thoại cứ reo khi cậu lật album. Có bạn cũ nhắn riêng, còn có người trực tiếp @ cậu trong nhóm.

Chứng sợ xã hội khiến Tô Trạch Tuế không dám trả lời, chỉ như con chuột nhỏ trong cống, nằm rạp ở cửa miệng cống len lén nhìn màn hình.

[Phùng Thành Văn: Năm nay 28/8 nhập học, còn sống cả chứ? Tranh thủ mấy ngày nữa ra chơi đi @Đồng Cảnh@Viên Minh Thành@Tô Trạch Tuế]

[Viên Minh Thành: Cậu đổi cái avatar đi được không? Nhìn chán chả buồn nói chuyện]

Avatar của Phùng Thành Văn là hình Patrick ngốc nghếch, đầu nghiêng, trợn mắt, lè lưỡi, nhìn đã thấy không thông minh.

[Phùng Thành Văn: Cậu hiểu gì? Cậu biết thừa kế gia nghiệp phiền phức cỡ nào không? Đại trí như ngu, tôi đây là nhường ngôi, tự nguyện trao ngai vàng gia tộc cho anh trai. Tinh thần hy sinh cao cả biết bao! Vỗ tay nào]

[Đồng Cảnh: Loại trẻ ngốc thế này, có chữa khỏi cũng vẫn chảy dãi thôi]

[Phùng Thành Văn: .]

……

Tô Trạch Tuế nhìn màn hình nhóm nhỏ đang ríu rít, trầm ngâm cúi xuống, liếc sang chú cá hề trên sơ mi xanh nhạt của mình, chợt nảy ra ý tưởng, đặt điện thoại cũ xuống, cầm chiếc máy Cố Dật Lam tặng mở Ahu.

Nửa tiếng sau, cậu mở WeChat, gõ vào nick phụ của Cố Dật Lam.

Cuộc trò chuyện giữa cậu và “Chú Chấm” vẫn dừng ở hơn chục ngày trước — hôm hai người suýt giận nhau. Khi ấy cậu hỏi đối phương mình với Cố Dật Lam có duyên không, hắn bảo không.

Tức chết.

Tô Trạch Tuế lướt mấy cái sticker, đẩy đoạn chat khó chịu đó xuống dưới cho khuất mắt, rồi mới chính thức nhắn tin.

[(o^^o): Anh ơi, đang đó không?]

Cố Dật Lam có vẻ đang bận, mấy phút sau mới trả lời.

[.: Có chuyện gì?]

Ở xã hội đầy lễ nghĩa này, Tô Trạch Tuế cũng đã học được trước khi nhờ vả thì phải hỏi han.

[(o^^o): Khi nào anh về nhà vậy?]

[.: Có việc à? Có việc thì anh về ngay.]

[(o^^o): Không, không. Em chỉ hỏi thôi.]

[.: Nhanh thì một tiếng nữa, chậm thì về ăn cơm tối. [hình ảnh]]

Tô Trạch Tuế bấm mở tấm hình hắn gửi.

Trong ảnh, trên bàn gỗ trắc bày mấy bộ ấm chén tinh xảo, ông nội Cố lặng lẽ uống trà, có vẻ hơi bất lực. Còn cha mẹ Cố đang nhìn về phía ống kính, đầy quan tâm và lo lắng, như đang chơi bài tình cảm.

[.: Phiền chết.]

Tô Trạch Tuế nhìn tin nhắn kia, trong đầu tự động hiện ra gương mặt chán đời của Cố Dật Lam. Nghĩ đến cảnh hai người trung niên lanh lợi bên kia nịnh hót mà chỉ nhận lại sự lạnh nhạt, hắn không nhịn được có chút buồn cười.

[。:Sao lại tìm tới nick phụ của anh?]

Bị nhắc như thế, Tô Trạch Tuế lập tức thu lại nụ cười, hoàn hồn. Hắn còn chuyện chính chưa làm xong.

[(o^^o):[hình ảnh]]

[(o^^o):Có đáng yêu không?]

Hình hắn gửi là một bức tranh mạng, vẽ sói xám chibi, nét bút ngốc nghếch. Con sói hoang có đôi mắt đen láy như hạt đậu nhìn chằm chằm vào màn hình, đuôi dựng thẳng phía sau, lông lá bông xù. Nhìn chẳng hung dữ gì, thậm chí còn hơi giống chó con.

Tranh không hề chân thực, nhưng Tô Trạch Tuế lại mê kiểu tranh đơn giản này.

Cố Dật Lam cũng phối hợp rất tốt.

[。:Đáng yêu.]

Tô Trạch Tuế lại gửi tiếp một avatar thỏ trắng cùng phong cách.

[(o^^o):Anh đổi cái kia, em đổi cái này nhé?]

[。:Dùng nick này đổi à?]

[(o^^o):Ừ ừ. Được không?]

Tô Trạch Tuế hồi hộp lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên ga giường.

Hắn biết Cố Dật Lam vốn không thích kiểu avatar thế này. Hơn nữa bình thường WeChat của anh ấy còn nhiều chuyện học hành và làm ăn cần giao tiếp.

Như Viên Minh Thành trong nhóm đã nói, avatar quyết định ấn tượng đầu tiên về một người. Kiểu hình dễ thương thế này nhìn vào là thấy không có “thế lực”, chẳng giống trụ cột, hoàn toàn không trấn được người ta.

Vì vậy, hắn không dám yêu cầu đối phương dùng avatar đó trên nick chính.

Hắn nghĩ, có lẽ đối phương sẽ nể tình cái nick phụ từng khiến hắn khóc đến đau lòng, lại chẳng có mấy bạn bè, nên dù không thích lắm thì cũng sẽ đồng ý yêu cầu đổi avatar cặp với hắn.

Nhưng thực tế lại chẳng chiều lòng người.

[。:Không được.]

Tô Trạch Tuế thất vọng mím môi, gõ hai chữ “Được thôi” trên bàn phím điện thoại. Nhưng còn chưa kịp gửi thì màn hình bật ra một tin nhắn khác.

[Nhất Thập Nhất Duy: Anh muốn dùng nick này đổi.]

Tô Trạch Tuế nhìn nickname WeChat quen thuộc kia, cùng cái avatar chibi hoàn toàn chẳng hợp với khí chất của đối phương, ngẩn người vài giây, rồi vứt điện thoại, úp mặt xuống gối bật cười thành tiếng.

---

Cố Dật Lam cũng không kiếm cớ bịa chuyện để qua mặt quản gia. Hôm nay giáo sư hướng dẫn lớn của nhóm thật sự vừa bay về, buổi chiều đột ngột sắp một buổi họp quan trọng.

Một lúc, trong nhóm toàn là tin nhắn “Đã nhận [hoa hồng]” từ bot.

Mười mấy phút sau, nhóm hoàn toàn yên ắng.

Đúng lúc đó, có người gửi một tin xin nghỉ.

[@Vương Xin lỗi, chiều nay có việc, không thể online tham gia, xin phép vắng mặt.]

Các bạn trong nhóm nhìn tin nhắn, phản ứng đầu tiên là: cậu này có vẻ hơi cứng nhắc, không khéo léo, không hiểu cách xử sự.

Bởi ai cũng có WeChat của thầy, kiểu xin nghỉ nhỏ thế này thường nhắn riêng cho thầy, hầu như chẳng ai đăng lên nhóm.

Phản ứng thứ hai: con chó xám xám này là ai vậy trời?

So với chữ viết, hình ảnh để lại ấn tượng thị giác sâu hơn, nên phần lớn mọi người đều dựa vào avatar để nhận diện người khác. Mà bọn họ là nghiên cứu sinh vật lý, thuộc dạng vô lo vô nghĩ nhất, một avatar có khi mấy tháng mấy năm chẳng đổi.

Giờ bỗng dưng xuất hiện một gương mặt mới, khiến ai cũng chợt bật ra dấu hỏi to trong đầu.

Những người có lưu tên Cố Dật Lam trong sổ địa chỉ thì bắt đầu hoài nghi tài khoản của hắn bị hack.

Còn những người không lưu thì đang lần lượt dùng phương pháp loại trừ để suy đoán đây là ai. Nghĩ hết người quen bên cạnh, đếm số thành viên trong nhóm mấy lần để chắc, xác định chẳng có ai thừa, bỗng dưng nhận ra hình như chỉ còn vị đại ca kia là chưa bị loại trừ…

Sau một vòng suy luận như vậy, người bình tĩnh nhất cũng im bặt.

Dĩ nhiên, người sốc nhất chính là Cung Sáng.

Người ta còn đang đoán Cố Dật Lam có bị hack hay không, chỉ có anh là còn giữ WeChat của Tô Trạch Tuế.

Chuyện xảy ra như vậy, anh vô thức nghĩ ngay tới đứa nhỏ trong sáng vô tội đó.

Mở danh bạ tìm WeChat của Tô Trạch Tuế, quả nhiên…

Con thỏ trắng ngốc nghếch dễ thương kia và avatar con chó ngốc của Cố Dật Lam giống y như đúc một khuôn, rõ ràng cùng một họa sĩ vẽ, là avatar cặp đôi.

Máy móc bên cạnh kêu “tít tít” hai tiếng, nhắc hắn nhanh tay cài thông số. Cung Sáng cau miệng, vung tay bấm cho thiết bị tắt máy.

Anh vừa hơi sợ vừa hơi bực.

Sợ vì, hôm qua ở phòng làm việc của Cố Dật Lam, anh bắt tay còn xoa đầu Tô Trạch Tuế. Lúc đó Cố Dật Lam cười khinh lạnh đến nổi gáy hắn rùng mình, anh còn chê người ta chiếm hữu quá mạnh.

Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó hai người đã ở cùng nhau rồi. Cố Dật Lam không “tiêu diệt” anh, đúng là tính tình tốt thật.

Còn bực thì…

Cung Sáng giờ chỉ muốn túm lấy vai Tô Trạch Tuế mà lắc mạnh lắc mạnh.

Anh gửi cho cậu ‘Hướng dẫn huấn luyện chó’ là để cho vui, không phải để cậu biến hắn ta thành chó thật!

Trả lại cho anh Cố Dật Lam lạnh lùng mà mẹ hắn sinh ra đi!

Bình Luận (0)
Comment