Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 67

Cung Sáng mệt mỏi lau mặt.

Anh và Cố Dật Lam quen nhau từ nhỏ, nhưng thật sự có qua lại thì phải đến tiểu học. Khi anh chuyển vào lớp của Cố Dật Lam, đối phương đã quen sống như một con sói cô độc, không nói chuyện với ai.

Anh mới vào lớp, tránh sao được mấy bạn học không thân thiện. Lúc đó, “tiểu” Cố Dật Lam ra tay “trượng nghĩa”, chỉ với khuôn mặt lạnh lùng im lặng đuổi bọn kia đi.

Cậu bé Cung Sáng lúc ấy vô cùng biết ơn, tự nguyện làm “chân chạy” cho hắn, chuyện gì cũng phải lẽo đẽo đi theo nói đôi câu.

Thế nhưng Cố Dật Lam vẫn luôn lạnh nhạt, không gần cũng chẳng xa.

Sau này Cung Sáng mới hiểu quá khứ của Cố Dật Lam, cũng nhận ra hắn vốn thích tính cách lạnh lùng, cảm xúc dửng dưng. Trong thế giới của Cố Dật Lam không có khái niệm bạn bè hay người thân, mọi người đều là kẻ không quan trọng.

Thậm chí cho đến tận lúc nãy, Cung Sáng vẫn nghĩ như vậy.

Giờ thì thế giới quan của anh sụp đổ và bắt đầu nghi ngờ chính mình.

… Hóa ra không phải trời sinh lạnh nhạt, mà là chưa gặp đúng người. Phải không?

Cung Sáng muốn tìm ai đó nói chuyện, nhưng trong danh bạ WeChat chỉ có Kế Vũ Tinh là cũng biết Tô Trạch Tuế, mà lại không thân với Cố Dật Lam.

Anh làm thí nghiệm trong trạng thái tâm trí lơ đễnh, nhịn cả ngày đến chiều lúc tan ca cũng không chịu nổi nữa, liền nhắn cho Cố Dật Lam một tin WeChat.

[Cung Sáng: 111]

Mười phút trôi qua, đối phương vẫn không trả lời.

Nửa tiếng sau, Cung Sáng ăn xong bữa tối mà WeChat vẫn chẳng hiện ra cái chấm đỏ nào.

Anh vò đầu bứt tóc, lại gửi thêm một tin.

[Cung Sáng: Cậu đó không?]

Bốn mươi phút nữa trôi qua, Cung Sáng đã về đến nhà, còn đối phương thì chẳng biết bận gì, như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không có động tĩnh.

Cung Sáng không chịu nổi nữa, không muốn tiếp tục kiểu “đá cầu” xã giao với hắn, liền thẳng thừng gửi tin nhắn. Gửi xong chuẩn bị thu dọn để đọc tài liệu của mình.

[Cung Sáng: Cậu với Tô Trạch Tuế đổi avatar đôi rồi à? Tiến triển nhanh thế? Hai người đang quen nhau à? Anh em, chuyện lớn vậy mà giấu tôi? Tiện thể hỏi câu, hôn chưa?]

Lần này, anh vừa gửi xong thì đối phương lập tức trả lời.

[Nhất Thập Nhất Duy: Ừ.]

Cung Sáng: …

Hóa ra hai tin nhắn trước không phải không thấy, mà là “đã đọc không trả lời”.

[Cung Sáng: Sao chỉ có mỗi chữ “Ừ” thế anh em, câu nào trong mấy câu kia trả lời “Ừ” được? Nói thêm chút đi chứ anh em]

Trên màn hình hiện “Đối phương đang nhập…”, nhưng vừa tìm được chỗ xả, Cung Sáng không chờ nổi, lạch cạch gõ chữ trên điện thoại.

Thế là tin nhắn của anh và của Cố Dật Lam cùng lúc được gửi đi.

[Cung Sáng: Làm chưa?]

[Nhất Thập Nhất Duy: Đều “Ừ” cả.]

Giây tiếp theo.

“Đối phương đã thu hồi một tin nhắn”.

Cung Sáng: … Hiểu rồi.

[Cung Sáng: May mà chỉ có tôi với Kế Vũ Tinh kết bạn WeChat với Tô Trạch Tuế. Chứ không theo cái kiểu trước cậu giới thiệu em ấy là em ruột mình, chắc giờ bị treo lên tường tỏ tình của trường rồi]

[Nhất Thập Nhất Duy: Không sao, ngày kia bọn họ sẽ biết thôi.]

[Cung Sáng: ?? Ý gì đây?]

Sao trong giọng điệu của đối phương lại có cái cảm giác lạ lùng như đang… hả hê?

Cố Dật Lam gửi một tấm ảnh qua, Cung Sáng mở ra thì thấy thân hình gầy mảnh của cậu bé kia chiếm gần hết màn hình.

Cậu bé kia không biết đang bị chụp lén, đang gối đầu lên đùi Cố Dật Lam, trừng mắt nhìn cuốn sách luyện thi. Vì Cố Dật Lam cố tình cúi xuống nên phần thân trên của hắn cũng lọt vào khung hình.

Chính là đồ đôi chứ gì nữa.

Cung Sáng: …………

[Cung Sáng: Quá đáng rồi nha ^_^]

[Cung Sáng: Lúc đó người ta không nghi ngờ là tài khoản của cậu bị hack nữa, mà sẽ nghĩ chính cậu bị nhập hồn ấy]

[Cung Sáng: Hơn nữa, cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Họ không dám quấy rầy cậu thì quay sang nhắn tin nã pháo tôi. Ai quan tâm đến tôi đây?]

[Nhất Thập Nhất Duy: Nếu cậu giận thì giờ treo tôi lên tường tỏ tình đi. Đăng cả lên vòng bạn bè cũng được.]

Phản ứng đầu tiên của Cung Sáng là: dạo này Cố Dật Lam đã trải qua chuyện gì vậy? Sao lại trở nên coi thường thế sự đến mức bị treo cũng chẳng quan tâm. Thậm chí còn chủ động gợi ý để an ủi mình… thật khiến người ta vừa buồn cười vừa thấy thương.

Ngay khoảnh khắc sau, cậu mới nhận ra điều bất thường.

Đây đâu phải “treo” người??? Đây rõ là giúp cái đôi này nhồi cơm chó vào mồm mình rồi tuyên truyền hộ chúng chứ gì nữa??

Người này, trò lắt léo cũng thật lắm…

[Cung Sáng: [giận][giận] Hay là tôi lấy loa phóng thanh đi ra phố hét cho cậu nhé? À không, để tôi liên hệ đài phát thanh của trường, ngày mai phát sóng câu chuyện tình yêu “cây sắt nở hoa” của cậu, cảm động lòng người, đỉnh quá đỉnh]

“Anh ơi, ngày mai phỏng vấn, mình cũng mặc đồ đôi hả?” Tô Trạch Tuế mỏi tay, đặt cuốn sách luyện thi xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh nhìn về phía Cố Dật Lam.

“Mặc.” Cố Dật Lam không trả lời những lời “tố cáo” giận dữ của Cung Sáng nữa, mà đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía cậu.

Trong lòng Tô Trạch Tuế như nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, dò hỏi: “Vậy… ngày kia đến phòng thí nghiệm, cũng mặc hả?”

Cố Dật Lam đáp: “Ừ. Ngày nào cũng mặc.”

“Hay quá… ưm.” Tô Trạch Tuế cong khóe mắt cắn nhẹ ngón tay, như chợt nghĩ tới điều gì, ngồi bật dậy trên giường.


“Anh từng nói không thích em mặc đồ màu xám, mà trong đống đồ mới hình như có một bộ như thế.”

Cố Dật Lam nói: “Anh khi nào nói thế?”

Tô Trạch Tuế nhớ lại: “Hôm đó, trên cầu thang, em bị ngã. Anh nói không thích cái áo đó của em.”

Bị cậu nhắc, Cố Dật Lam cũng nhớ ra.

Lúc ấy hắn mới quen Tô Trạch Tuế chưa lâu, thậm chí còn chưa nhận ra cậu mắc chứng sợ giao tiếp nặng, vẫn còn đang định dùng tính kiểm soát quá mức để dọa cậu bỏ chạy.

“Lúc đó anh hay nói linh tinh, anh rút lại hết. Giờ em mặc gì anh cũng thích.”

Cố Dật Lam nhìn cậu đang úp mặt xuống gối bên cạnh, ngập ngừng một lúc lâu mới khẽ hỏi:
“Cách anh kiểm soát, có làm em khó chịu không?”

Tô Trạch Tuế ngẩng khuôn mặt ửng hồng khỏi gối, ngơ ngác: “Sao… sao anh lại nói vậy?”

Đôi mắt Cố Dật Lam chợt tối lại: “Sáng nay anh đã dứt điểm mọi ân oán với bọn họ. Nhưng đôi khi anh nghĩ, anh ghét họ, mà lại vô thức trở thành giống họ.”

“Không… không giống.” Tô Trạch Tuế không muốn đặt hắn cùng loại với cha mẹ Cố – những kẻ xấu xa, nên vụng về an ủi: “Anh không giống họ.”

Vì mấy ngày gần đây trong đầu luôn nghĩ đến “phần thưởng” sau buổi phỏng vấn tối mai, Tô Trạch Tuế liền tự nhiên mượn cớ mà nói: “Ví dụ như… anh trên giường, rất cứng rắn, em cũng thích. Đều là kiểm soát, nhưng khác nhau.”

Cố Dật Lam nghĩ một lát rồi phân tích: “Đó thật ra là bản tính con người. Thời săn bắn, chỉ có đàn ông khỏe mới bắt được mồi mới sống sót. Đấu tranh sinh tồn nên con người có xu hướng chọn bạn đời mạnh mẽ. Việc mạnh bạo trên giường, về bản chất cũng là biểu hiện của sức mạnh.”

Tô Trạch Tuế phồng đôi má trắng mịn, nói: “Em đang an ủi anh, mà anh làm tụt hứng ghê luôn.”

“Xin lỗi.” Cố Dật Lam chân thành nói: “Vậy sau này anh nhất định sẽ làm em hài lòng.”

Lần này Tô Trạch Tuế nghe ra, gương mặt lại nóng thêm mấy độ, lắp bắp hồi lâu không biết đáp thế nào, chỉ có thể lễ phép nói: “Ừm, vậy… cảm, cảm ơn anh.”

Thật ra, chẳng cần “sau này”, mai là được rồi…

Không biết là do căng thẳng vì buổi phỏng vấn, hay do trong album điện thoại vừa xem lại vài thứ ngày trước, mà đêm đó Tô Trạch Tuế hiếm khi lại mơ ác mộng.

Một cơn ác mộng thê lương liên quan tới Cố Dật Lam, khiến cậu như rơi vào một hố đen không người, càng thêm tuyệt vọng và bất lực.

Hơn nữa nó còn là sự tiếp nối của lần hồi tưởng trước.

Cậu vui vẻ nhận được thư và bản ghi âm của đối phương, mừng rỡ chuẩn bị kỹ lưỡng, thu đi thu lại nhiều lần mới chốt đoạn ghi âm hoàn hảo cuối cùng.

Thế nhưng, sau khi gửi đi, đối phương lại chẳng bao giờ trả lời nữa, như bốc hơi khỏi thế gian.

Lần này thậm chí cả bác quản gia cũng xuất hiện trong mơ.

Không nhận được hồi âm, cậu sốt ruột đi tìm bác quản gia hỏi cho ra lẽ; nhưng mỗi lần bác quản gia đều bảo: Cố Dật Lam đang bận, Cố Dật Lam có việc, Cố Dật Lam không rảnh, chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa nhé.

Một lần rồi hai lần, một tuần rồi một tháng… mỗi lần đều là câu trả lời qua loa như thế, khiến trái tim đang rực nóng của người ta bị dội lạnh đi.

Trong mơ, nhờ chút lý trí còn sót lại, Tô Trạch Tuế buồn bã đoán: chắc là Cố Dật Lam đã chán mình rồi, hắnđã bao dưỡng người nào xinh đẹp hơn rồi. Huhu…

Tỉnh dậy, Tô Trạch Tuế ngây dại nhìn lên trần nhà, hồi lâu không thoát ra khỏi nỗi thất vọng.

Giấc mơ ấy rời rạc, nhưng lại chân thật đến mức cậu còn nhớ rõ từng chi tiết, nhớ rõ cả trái tim mình lúc đó đau thắt, không thở nổi.

Nếu không từng trải qua, sẽ không thể chân thật đến thế.

Thật ra điều đó cũng giải thích vì sao cậu – một người sợ giao tiếp đến mức thành bệnh – lại nhanh chóng chấp nhận Cố Dật Lam và bác quản gia đến vậy.

Bởi vì, ở một thời không khác, đáng ra họ cũng đã quen biết nhau.

Tô Trạch Tuế không kể mảnh ký ức này cho Cố Dật Lam.

Hôm qua hắn còn lo cậu có ghét tính kiểm soát của mình không; cậu không muốn chỉ vì một giấc mơ mơ hồ, đầy cảm xúc đứt đoạn mà lại đẩy hắn vào vòng xoáy tự nghi ngờ.

Cậu từng ở trong bóng tối suốt một thời gian dài, càng hiểu rõ nỗi đau của cảm giác đó.

Nằm thêm một lúc, Tô Trạch Tuế cúi đầu, cầm cốc nước trên tủ đầu giường, định ra ngoài rót chút nước ấm để xoa dịu trái tim đã hơi tê dại.

“Lại gặp ác mộng à?” Giọng trầm của người đàn ông bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ.

Tô Trạch Tuế vốn đã yếu hơi, chân cũng mềm nhũn, không để ý trong phòng có người, lại còn bị vạch trần điều muốn giấu, ngơ ngác một cái liền diễn nguyên màn “vấp ngã giữa đất bằng”.

May mà Cố Dật Lam đứng cạnh đã nhanh tay đỡ lấy, không để cậu quỳ gối xuống đất.

Trong tay Tô Trạch Tuế cũng nắm chắc, không làm rơi vỡ chiếc cốc thủy tinh.

Có một phen hú vía, may mà không ai bị thương, cũng chẳng có cái ly nào bị vỡ. Vấn đề duy nhất là… cả cốc nước lạnh đều hắt lên người Cố Dật Lam.

Tô Trạch Tuế thấp hơn Cố Dật Lam cả một cái đầu, vì vậy phần lớn nước đều đổ xuống chỗ dưới của áo sơ mi hắn.

Chỉ nhìn thoáng qua, Tô Trạch Tuế đã tròn xoe mắt, không thể nào dời đi được nữa.

Không cần gặp ác mộng, hiện thực cũng đủ giáng cho cậu một cú choáng váng, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.

Trước đây, khi xem những video nhỏ Cung Sáng gửi cho mình, cậu đã từng lén quan sát một bộ phận nào đó của Cố Dật Lam. Kích thước quả thật đáng nể, có chút đáng sợ nhưng vẫn còn chấp nhận được. Nhưng đó đều là nhìn qua quần áo.

Còn bây giờ, nhờ nước lạnh mà quần của Cố Dật Lam ướt một mảng lớn, dính sát vào da, ở chỗ vốn đã hơi nhô lên lại càng lộ ra một đường cong kinh người.

“Xin lỗi… hay là… hay là…” Tô Trạch Tuế bỗng thấy khát khô cổ, nuốt nước bọt, lại ngại ngùng không dám nói “hay là nhẹ thôi, tối đừng ép nữa” hu hu.

Cậu nghẹn một lúc lâu mới gượng gạo nối tiếp: “Hay là… anh thay đồ đi?”

“Không sao. Áo chưa ướt, đổi quần là được.” Cố Dật Lam vẫn giữ bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề lộ chút ngạc nhiên hay khó chịu nào. Hắn đỡ cậu đứng vững rồi quay vào tủ lấy đồ.

Với Tô Trạch Tuế, người chưa từng trải qua mấy cảnh tượng như thế này, tình huống nhỏ này thật sự quá sức chấn động. Đến mức cậu quên cả cảm giác tiêu cực do cơn ác mộng mang lại, trong đầu toàn là… cái hình ảnh gây sốc kia.

Cậu nghĩ, tối nay mình chắc chết trên giường mất thôi.

Biệt thự họ ở rất rộng, đủ các phòng đa chức năng.

Vì thế lần phỏng vấn này không cần ra ngoài, chỉ ở phòng họp lớn trong nhà là có thể tiến hành được.

Trong phòng, quản gia đã cho người chuẩn bị xong xuôi bối cảnh, Tô Trạch Tuế cũng đã học thuộc lời thoại.

Thực tế chứng minh, Cố Dật Lam quả thực quá dày dạn kinh nghiệm phỏng vấn; những câu hỏi phóng viên đưa ra gần như không thoát khỏi bộ tài liệu tổng hợp của hắn.

Giống như cầm trong tay “bí kíp vượt ải”, lẽ ra mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Nhưng đáng tiếc, Tô Trạch Tuế đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng tâm lý của mình lúc này.

Nhìn quanh căn phòng đầy người, chứng sợ xã hội của cậu chưa bao giờ nghiêm trọng đến thế. Đã vậy cậu còn lơ đãng, đối diện câu hỏi của phóng viên lại như bị bóp nghẹt cổ, môi run run mở ra khép lại mà không nói nổi một chữ.

Càng lo càng sợ. Ngón tay cậu bấu chặt vạt áo, dần dần ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạc tiêu điểm vì phản xạ căng thẳng.

Bất chợt, ngoài khung hình, Cố Dật Lam ngắt lời phóng viên, điềm đạm nói: “Có gì thì hỏi tôi trước.”

Phóng viên ngẩn ra, cứng cổ nhìn về phía vị đại nhân vật nổi danh khắp thành phố A, gương mặt đầy dấu hỏi.

Ngay từ lúc biết địa điểm phỏng vấn lại là nhà của Cố Dật Lam, anh ta đã thấp thỏm không yên, run run học thuộc từng chữ kịch bản phỏng vấn, xác nhận không sai sót mới dám hẹn Tô Trạch Tuế.

Tập dượt nhiều lần khiến anh ta nghĩ mình đã sẵn sàng, có thể ứng phó mọi tình huống bất ngờ.

Nhưng vừa gõ cửa, nhìn thấy Cố Dật Lam và Tô Trạch Tuế mặc đồ đôi không hề che giấu, anh ta đã há hốc miệng, suýt vấp bậc cửa ngã sấp mặt.

Rồi sau đó mới đến lĩnh vực chuyên môn nhất của mình — phỏng vấn.

Đối diện câu hỏi lễ độ của anh ta, Tô Trạch Tuế im phăng phắc, còn Cố Dật Lam bên cạnh giám sát thì mặt không cảm xúc, bình tĩnh đến mức bất thường, thậm chí còn đáng sợ hơn cả cau có.

Buổi phỏng vấn lần này chỗ nào cũng như bãi mìn, đi một bước dẫm một quả, tim đập thình thịch.

Cố gắng đến giờ phút này, anh ta cũng phải tự phục tâm lý của mình.

Đối diện yêu cầu kỳ lạ của Cố Dật Lam, phóng viên muốn hỏi “có phải anh thấy câu hỏi của chúng tôi chưa chuẩn không”. Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng, kiệm lời ấy, anh lại cảm thấy mỗi giây làm lỡ thời gian của đối phương đều là tội lớn.

Thế là anh ta vội vã làm theo.

“Xin hỏi động lực nào khiến cậu chuyển từ khối Văn sang khối Tự nhiên, chọn ngành Vật lý? Là vì đam mê hay do bỗng nhiên ngộ ra?”

“Xin hỏi hiện giờ cậu chuẩn bị đến đâu rồi? Nắm chắc cuộc thi trường thế nào?”

Phóng viên chuẩn bị hơn hai chục câu hỏi, cố gắng giữ giọng không run, phát âm rõ ràng từng câu từng chữ.

Cố Dật Lam suốt buổi chỉ lặng lẽ lắng nghe, không chen vào cũng chẳng nói lời nào, không rõ đang nghĩ gì.

Thấy phóng viên không hỏi tiếp, anh khẽ gật đầu: “Để tôi hỏi em ấy. Sau này các anh biên tập lại là được.”

Phóng viên: “?”

Còn có kiểu này sao?

Anh ta ngượng ngùng: “Hay là… tôi gửi bản kịch bản phỏng vấn cho ngài trước?”

Cố Dật Lam quay người, hơi hất cằm ra hiệu cho ánh sáng và quay phim ra ngoài, thản nhiên đáp: “Không cần, tôi nhớ rồi.”

Đợi mọi người ra hết, chỉ còn quản gia đứng sau máy quay, Cố Dật Lam khom người xuống, nhìn cậu thiếu niên đang run lẩy bẩy: “Nào, thả lỏng. Nghe anh hỏi nhé. Hít thở sâu mấy lần rồi trả lời. Tại sao em chọn thi Vật lý?”

Giọng hắn chậm lại, mang theo vẻ kiên nhẫn dịu dàng. Một lúc sau, ánh mắt Tô Trạch Tuế mới dần lấy lại tiêu điểm, cơ thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng, có thể mở miệng nói vài câu.

“Em… em yêu thích các kỳ thi, thích cảm giác giải được bài Vật lý, như kiểu mây tan trăng hiện vậy…”

Một tràng câu trả lời lắp bắp theo kiểu học thuộc. Đến khi câu hỏi cuối cùng kết thúc, Tô Trạch Tuế không giữ nổi nữa, lao vào vòng tay Cố Dật Lam, nghẹn ngào: “Em làm hỏng hết rồi… hu hu.”

“Hỏng ở chỗ nào?” Cố Dật Lam ra hiệu cho quản gia tắt máy quay, ôm cậu đứng dậy đi ra ngoài:
“Hậu kỳ sẽ biến nó thành một cuộc phỏng vấn hoàn hảo.”

“Nhưng… em làm không tốt.” Thấy sẽ không ảnh hưởng người khác, Tô Trạch Tuế thở phào nhưng vẫn tự trách: “Em chưa hoàn thành, em đã hứa…”

Cố Dật Lam nói: “Em đã làm tốt nhất có thể rồi.”

Việc dùng những lời ám chỉ tích cực là một kỹ thuật quen thuộc để xoa dịu tâm trạng con người.

Suốt cả quãng đường được an ủi, cảm giác áy náy trong lòng Tô Trạch Tuế dần dần tan biến, cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, dè dặt hỏi: “Em chưa hoàn thành buổi phỏng vấn… vậy, vậy phần thưởng có phải không còn nữa không?”

“Có chứ. Ngay bây giờ.” Cố Dật Lam bế cậu lên lầu, nói tiếp: “Đó là phần thưởng cho việc em dũng cảm đưa ra quyết định. Nên ngay lúc em nói muốn nhận phỏng vấn, phần thưởng ấy đã có rồi. Chỉ là bây giờ mới thực hiện thôi.”

Ngay… bây giờ?

Tô Trạch Tuế hoàn toàn không nghĩ sẽ nhanh như vậy, cậu còn tưởng phải đợi đến tối. Bất ngờ bị “trao thưởng” khiến cậu trở tay không kịp.

Trong đầu cậu chẳng còn khoảng trống nào để lặp lại những lỗi mình đã mắc trong buổi phỏng vấn, thay vào đó là sự hoảng hốt về chuyện cấp bách trước mắt.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận cái kích thước đó… phải làm sao, phải làm sao bây giờ?

Cậu níu chặt áo hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thật ra… tạm thời không thực hiện cũng được… sau này, sau này…”

Cố Dật Lam không nghe rõ tiếng lẩm bẩm ấy, liền hỏi: “Em nói gì?”

Tô Trạch Tuế đỏ bừng mặt, vội vùi vào hõm cổ hắn, nghẹn ngào đáp: “Em nói… nhẹ một chút.”

Khoảng cách quá gần, cậu rõ ràng cảm nhận được lồng ngực hắn khẽ rung lên, một tiếng cười trầm thấp cũng theo đó truyền vào tai, khiến mặt cậu nóng bừng như lửa.

“Không cần nhẹ đâu.” Cố Dật Lam bế cậu vào phòng ngủ chính, đặt xuống chiếc giường mềm mại: “Cũng chẳng cần đến bất cứ dụng cụ gì cả.”

Tô Trạch Tuế ngồi dựa trên gối, nghe vậy thì ngẩn người.

Vài giây sau, cậu mới phản ứng được - ý hắn nói… chẳng lẽ là “dã chiến” trong truyền thuyết?

Cậu vừa có chút mong chờ, lại vừa thấp thỏm bất an, toàn thân căng cứng, vô thức siết chặt ga giường bên dưới, tim đập thình thịch như trống dồn.

Ngay lúc nhịp tim gấp gáp đến mức gần như nghẹt thở, giọng nói chậm rãi của hắn lại vang lên:
“Bởi vì… không phải như em nghĩ.”

“À… ừ. Vậy à.” Tô Trạch Tuế chợt thả lỏng cơ thể, cúi đầu gõ nhẹ mười đầu ngón tay vào nhau, lí nhí:“Em… em cũng chẳng nghĩ gì hết mà.”

Rõ ràng ban nãy còn mong đừng diễn ra vội, nhưng đến khi nghe kết quả thế này, cậu lại thấy trong lòng có chút hụt hẫng khó gọi thành tên.

Cậu lúng túng xoay ngón tay, liếc sang thì vừa lúc thấy hắn nhấc chiếc cốc của mình lên, uống cạn phần nước lạnh còn sót lại. Yết hầu hắn khẽ chuyển động, hương vị nam tính lan tràn, đẹp trai đến mức khiến đôi chân cậu nhũn ra.

Tô Trạch Tuế vội vàng rụt tầm mắt, định mở miệng hỏi rốt cuộc phần thưởng là gì. Nhưng chưa kịp thốt nên lời, đối phương đã đặt cốc xuống, quay người lại, không báo trước mà kéo tuột quần cậu xuống, rồi cúi đầu, để đôi môi mỏng khẽ chạm vào chỗ nhạy cảm kia.

Một luồng tê dại xộc thẳng lên óc, ngón tay Tô Trạch Tuế khựng lại, đôi mắt mở to tròn, đồng tử bỗng siết chặt lại.

Bình Luận (0)
Comment