Tô Trạch Tuế có thể xuyên đến vũ trụ song song là vì trong người cậu có các hạt mang liên kết mạnh với Cố Dật Lam.
Theo nguyên lý vướng lượng tử tương quan mạnh, khi Tô Trạch Tuế khôi phục ký ức, Cố Dật Lam cũng có khả năng nhớ lại những chuyện thuộc về vũ trụ kia.
Là người đã nghiên cứu lĩnh vực này nhiều năm, Cố Dật Lam sớm biết điều đó. Nhưng hắn không ngờ rằng, do chấp niệm quá sâu của cậu thiếu niên với mình, ngoài việc nhớ lại chuyện của bản thân, hắn còn thấy được một phần những trải nghiệm của cậu.
Bao gồm cả sự kiên trì đọc hiểu từng lá thư hắn gửi, những lần vật lộn trong khoa tâm thần, cảnh cậu gượng đứng dậy giữa bùn lầy, và những tiếng nức nở xuyên suốt những đêm dài.
Khoảnh khắc ký ức trở lại, Cố Dật Lam đang ngồi trong phòng họp học thuật của Đại học A, tay xoay cây bút đen với tâm trạng bỗng nhiên phiền muộn không rõ lý do.
Chỉ trong một khắc, mắt hắn đỏ hoe, ngón tay siết chặt thành nắm đấm. Sau vài giây im lặng để trấn tĩnh, hắn bỗng đứng bật dậy, mặc cho ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, không nói một lời, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Tim hắn đập nặng nề. Khi cánh cửa phòng đóng lại, hắn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa trước mặt – trắng như ga giường bệnh viện – hơi thở bỗng chốc nghẹn lại. Không đề phòng, cảm xúc bị cuốn theo ký ức bất ngờ tràn đến, khiến mắt hắn tối sầm, rơi vào cơn choáng váng.
Hắn đứng lặng rất lâu, không biết đã mất bao nhiêu thời gian mới gượng lấy lại lý trí, thoát khỏi mớ hỗn loạn trong đầu để quay lại với thực tại.
Cố Dật Lam nghiến răng, khẽ lắc đầu, ép mình bình tĩnh lại. Rồi hắn bước đi, đôi chân tê cứng nặng nề, rút điện thoại ra, gọi ngay cho tài xế của Tô Trạch Tuế, dặn phải theo dõi sát cổng trường.
Sau đó, hắn tiếp tục liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của Tô Trạch Tuế, và cả hiệu trưởng – người hắn đã âm thầm sắp xếp cho cậu một cố vấn tâm lý.
Nhưng cả hai người đều nói rằng họ đang trên đường đến lớp, vẫn chưa kịp nhìn thấy Tô Trạch Tuế.
Bất lực, Cố Dật Lam chỉ có thể tạm nén cơn xúc động đang dâng trào, siết chặt chìa khóa xe, lái xe phóng như bay về phía Trường Trung học số Một thành phố A.
Trên đường đi, tài xế báo rằng hắn vừa kiểm tra lại camera ở cổng trường, phát hiện Tô Trạch Tuế đã chạy về phía tây của trường khoảng hơn hai mươi phút trước.
Ngay lập tức, Cố Dật Lam đổi hướng, vừa dùng tai nghe bluetooth liên hệ trợ lý để kiểm tra toàn bộ camera giao thông ở khu vực phía tây trường, vừa đạp mạnh chân ga, lao nhanh về phía biệt thự.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán — trong chiếc lồng vàng khổng lồ ở phòng ngủ chính, hắn nhìn thấy thân hình co rúm, run rẩy của cậu thiếu niên. Đôi mắt cậu trống rỗng, rõ ràng tình trạng tệ hơn nhiều so với lúc hắn rời khỏi phòng họp.
May mắn thay, Tô Trạch Tuế rất tin tưởng hắn. Khi nghe tiếng gọi, cậu lập tức ngã vào lòng hắn.
Thế nhưng cơ thể cậu lạnh đến đáng sợ — hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ nóng hừng hực của vài ngày trước, như thể đã bị dội nước lạnh hết lần này đến lần khác.
Đôi mắt Cố Dật Lam đỏ rực. Hắn không kìm được mà ôm cậu chặt hơn một chút, cố truyền cho cậu chút hơi ấm.
Tô Trạch Tuế là ánh sáng duy nhất của hắn trong cả hai thế giới.
Ở vũ trụ song song kia, khi đã mệt mỏi với những mưu toan và đấu đá trong giới tài chính, lúc bản thân rơi vào suy sụp, hắn lại bất ngờ nhận được lá thư của Tô Trạch Tuế — mấy tờ giấy đầy ắp hơi thở của tuổi trẻ, mở ra một thế giới trong sáng mà hắn chưa từng biết tới.
Trong thế giới ấy, dù đôi khi có chút giận dỗi và che giấu, nhưng không có sự tàn nhẫn, mưu mô hay vụ lợi như nơi thương trường đen bạc. Nó trong veo như dòng suối mát, là một thế giới thuần khiết và chân thật.
Khi đó, bạn bè đều khuyên hắn rằng làm từ thiện cũng chỉ là một hình thức đầu tư, nếu để tình cảm chen vào thì coi như thất bại.
Nhưng hắn lại chẳng màng đến chuyện lỗ lãi — đã chu cấp cho Tô Trạch Tuế số tiền vượt xa kế hoạch ban đầu. Thậm chí, ngay cả khi bản thân bị giam cầm, điều khiến hắn day dứt và lo lắng nhất… vẫn là chuyện của Tô Trạch Tuế.
Trong khoảng thời gian bị trả thù điên cuồng, hắn vẫn cố gắng sắp xếp mọi việc cho Tô Trạch Tuế — từ việc chuẩn bị học bổng cho tương lai, đến viết những bức thư có thể che giấu toàn bộ sự thật.
Chỉ tiếc rằng hắn đã chậm một bước. Trước khi kịp trừng trị hết đám cặn bã từng bắt nạt Tô Trạch Tuế, hắn đã vĩnh viễn nằm lại trong ngọn lửa dữ.
Nếu không, cậu đã chẳng phải chịu những điều tồi tệ sau đó...
Rồi không gian và thời gian trở nên mơ hồ, trôi đi trong hư vô.
Tại câu lạc bộ Speedsters của vũ trụ này, hắn đã lần đầu tiên — cũng là lần đầu thật sự trong cả hai thế giới — được gặp lại Tô Trạch Tuế.
Vốn là người luôn giữ khoảng cách với mọi người, lạnh lùng và xa cách, lại thêm tâm trạng chán nản khi đang chuẩn bị hủy ID, theo lý mà nói, dù có ai đó gây sự ầm ĩ trong câu lạc bộ, hắn cũng chỉ lạnh mặt xử lý theo quy trình, rồi lái xe rời đi.
Thế nhưng khi thấy cậu thiếu niên phía sau khẽ run lên vì bị một gã đàn ông bẩn thỉu quấy rối, hắn lại theo phản xạ nghiến răng, rồi giơ chân đá thẳng vào gã, hất gã bay xa khỏi đó.
Hắn vốn không phải kiểu người “đa sự”, cũng chẳng hiểu nổi vì sao mình lại hành động như thế.
Nhưng trước khi bộ não kịp phản ứng, cơ thể hắn đã tự làm rồi.
Vậy nên chỉ có thể giải thích bằng — “bản năng”.
Dù không còn ký ức, dù đã vượt qua thời không, nhưng cơ thể hắn vẫn không kiềm được mà muốn bảo vệ cậu…
“Đừng… đừng khóc.” Tô Trạch Tuế khẽ đưa tay lên, định lau nước mắt cho hắn, nhưng người đàn ông lại bất ngờ cúi xuống, chạm môi vào môi cậu.
Cố Dật Lam ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đè cậu xuống chiếc giường mềm mại, trong nụ hôn ấy dịu dàng tìm kiếm hơi thở của cậu.
Giữa khoảng giao hòa của môi và răng, không rõ là nước mắt của ai đang lặng lẽ rơi xuống, khiến nụ hôn ngọt ngào ấy pha lẫn chút vị mặn đắng.
Họ ôm chặt lấy nhau, môi lưỡi quấn quýt, trao đổi nhịp thở và nhịp tim. Dù có đôi lúc phải tạm rời ra vì thiếu không khí, nhưng chỉ trong tích tắc, họ lại tìm đến nhau lần nữa như thể không thể chịu nổi dù chỉ một giây xa cách.
Giây phút này, giữa biển ký ức tràn ngập khắp tâm trí, mọi lời nói đều trở nên nhạt nhòa và vô lực — chỉ có sự giao cảm thuần khiết và bản năng nhất của cơ thể mới có thể diễn tả được hết những gì họ đang nghĩ, đang cảm trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu, môi họ tê dại, lưỡi khô khốc, cả hai mới lưu luyến rời nhau ra.
“Anh… anh đã biết từ trước rồi.” Tô Trạch Tuế cúi đầu, nắm chặt lấy những ngón tay có khớp xương rõ ràng của Cố Dật Lam.
Cảm giác chân thật này — vừa nóng, vừa rõ ràng — khiến cậu, người từng mất hắn mãi mãi, cuối cùng cũng thấy an lòng đôi chút.
Trong ký ức, cậu cũng từng nói một câu tương tự như thế.
Khi ấy, cậu tuyệt vọng ngồi trên ghế sofa, nhìn trân trân vào bốn bức thư được chuẩn bị sẵn trên bàn, nói với quản gia rằng: Cố tiên sinh đã sớm biết rồi, đã biết rằng cái chết đang đến rất gần.
Còn bây giờ, khi cậu nói “đã biết”, ý cậu là Cố Dật Lam đã sớm biết ở thế giới kia — cậu đã chết.
Không chỉ vậy, ở cả hai thế giới, cậu đều từng trải qua những cảm xúc tương tự.
Chẳng hạn, ở thế giới ban đầu, khi nghe tin Cố tiên sinh qua đời trong tai nạn xe hơi, và ở thế giới này, khi biết Cố Dật Lam có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, phản ứng đầu tiên của cậu đều là: “Không thể nào.”
Bởi trong lòng cậu, Cố tiên sinh luôn là người kiên cường và vững chãi nhất, làm sao có thể gục ngã được chứ?
Nghĩ đến đó, cậu càng chắc chắn — hai người họ, ở hai thế giới khác nhau, thực sự vẫn là cùng một “họ”.
Cố Dật Lam cúi đầu, khẽ hôn lên những ngón tay trắng mảnh đang bấu vào bàn tay hắn, giọng khàn khàn nói: “Anh không chắc. Theo lý thuyết thì ‘anh’ ở thế giới kia đúng là không nên tồn tại. Nhưng anh không muốn khiến em phải chịu thêm nỗi đau vô cớ, nên mới không nói ra điều đó. Anh không cố tình giấu em đâu.”
Dù ở bất cứ thế giới nào, Cố Dật Lam vẫn luôn là người âm thầm gánh vác mọi áp lực, che mưa chắn gió cho cậu, để cậu có thể bình yên sống trong những tháng ngày yên ổn. Chỉ khi người đàn ông ấy không còn nữa, cậu mới có thể nhìn thấy chút thoáng qua của giông bão ngoài kia.
“Anh… tại sao… lúc nào cũng tốt với em như vậy?” Tô Trạch Tuế lại ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào, giọng run run: “Cảm ơn anh… thật lòng… cảm ơn anh…”
“Là anh mới phải cảm ơn em.” Cố Dật Lam cụp mắt xuống, ôm chặt lấy cậu thiếu niên, giọng khẽ trầm:“Không có em, dù là ở thế giới nào, anh cũng không thể sống tiếp. Chính xác mà nói, em không chỉ là Chúa của anh… mà còn là người cứu rỗi anh.”
Không dám tưởng tượng, thế giới không có cậu… sẽ tối tăm đến nhường nào.
Nói đến đó, cảm xúc dâng lên không kìm được, Tô Trạch Tuế cũng đỏ hoe mắt, giọng run rẩy nhắc đến chuyện ở vũ trụ kia: “Cố tiên sinh, em nhớ anh lắm. Ngày nào em cũng nhớ anh… muốn nghe giọng anh, muốn được gặp anh…”
Ngón tay Cố Dật Lam siết chặt lấy tay cậu đến trắng bệch, cảm xúc dồn nén trong lòng cuộn trào, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ gói gọn trong một câu khàn khàn: “Anh cũng rất muốn được thấy dáng vẻ của em.”
Tô Trạch Tuế đôi mắt ngấn lệ, tiếp lời, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi anh… thẻ ngân hàng anh cho em, lúc ở bệnh viện em đã tiêu hết hơn nửa rồi. Sau này em có đi làm thêm, nhưng… nhưng chưa kịp bù lại thì… thì đã…”
Quãng thời gian đen tối khi Tô Trạch Tuế điều trị trong bệnh viện cũng chính là vết gai đâm sâu trong tim Cố Dật Lam.
Sau khi biết hết mọi chuyện, hắn mới hiểu được vì sao cậu lại có chứng sợ hãi bệnh viện nghiêm trọng đến vậy.
Cố Dật Lam khẽ vỗ nhẹ lên lưng gầy của cậu, giọng dịu dàng: “Trong thế giới này, trong thẻ của anh có mấy trăm tỷ, cứ tiêu thoải mái, không cần trả lại.”
Nhưng Tô Trạch Tuế, đã hoàn toàn chìm trong dòng hồi ức, vẫn nấc nghẹn, nói tiếp: “Cố tiên sinh, em đã giành được huy chương vàng rồi. Em rất ngốc, lúc mới bắt đầu, những bài người khác chỉ cần nhìn là hiểu, em phải luyện đi luyện lại hàng chục lần. Nhưng về sau, những bài thi mà người khác cho là không thể, em lại làm được hết… Cố tiên sinh, em đã sống theo lời anh dặn, sống thật tốt, trở thành một người mạnh mẽ và độc lập.”
Cố Dật Lam đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của cậu, giọng nhẹ mà ấm: “Anh biết chứ. Tuế Tuế của anh là thiên tài vật lý từ khối văn chuyển sang khối tự nhiên. Chỉ trong một năm rưỡi đã đoạt huy chương vàng CPhO, mới mười bảy tuổi đã bước vào nhóm nghiên cứu khoa học rồi.”
Có lẽ là vì được giãi bày hết tâm tư, những khoảng trống trong lòng dần được lấp đầy; cũng có lẽ là nhờ giọng nói dịu dàng và cách trấn an khẽ khàng của người đàn ông, mà cảm xúc trong Tô Trạch Tuế từ từ lắng xuống.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt — người mà cậu đã thương nhớ suốt hai thế giới.
Cả hai đều đỏ hoe mắt, trong ánh nhìn phủ đầy hơi nước. Họ nhìn nhau vài giây, rồi lại cùng bật cười trong im lặng.
Một người từ khối Văn chuyển sang khối Tự nhiên, ngày đêm vùi đầu vào bài tập và thí nghiệm, tuổi còn trẻ mà đã nổi danh, được ngợi ca là có niềm say mê vật lý vượt xa người thường.
Người kia thì từ nhỏ đã luôn dẫn đầu, kiên định dấn thân vào lĩnh vực lượng tử — một lĩnh vực có lẽ sẽ chẳng bao giờ có kết quả cuối cùng — chưa từng một lần dao động, được khen là có ý chí kiên cường mà hiếm ai sánh được.
Nhưng thực ra, một người theo đuổi “chủ nghĩa khoa học huyễn tưởng”, khao khát vượt qua tốc độ ánh sáng, xuyên qua không-thời gian; còn người kia lại là “chủ nghĩa hư vô hiện thực”, chỉ sống vì “lời hứa của Chúa” mà mình từng nghe thuở bé.
Huyễn tưởng và hư vô — họ chỉ vì nhau mà sẵn sàng vượt qua trăm nghìn khó khăn, để đứng ở đỉnh cao nhất trong lĩnh vực của mình.
Ánh mắt họ giao nhau, cong cong nơi khóe mắt, trong con ngươi như có hồ nước trong veo, ánh lệ khẽ gợn lên.
Chẳng bao lâu sau, họ lại không kiềm được mà ôm nhau, hôn nhau. Cơ thể vốn lạnh lẽo của Tô Trạch Tuế cũng dần dần ấm lại.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Dật Lam khẽ xoa đôi môi đỏ mọng còn sưng của cậu thiếu niên, đợi đến khi Tô Trạch Tuế hoàn hồn, hắn mới nhẹ giọng nói: “Bác sĩ tâm lý đến rồi. Em có muốn để ông ấy khám cho em không?”
Tô Trạch Tuế khẽ rụt vai theo phản xạ, im lặng vài giây rồi do dự gật đầu.
Theo chỉ dẫn của Cố Dật Lam, bác sĩ tâm lý tập trung kiểm tra các triệu chứng rối loạn lo âu xã hội nghiêm trọng của cậu.
Sau khi đưa ra vài lời khuyên và trấn an, ông rời khỏi phòng ngủ chính, cùng người đàn ông vẫn chờ ngoài cửa bàn bạc kỹ hơn về tình trạng tâm lý hiện tại của cậu và phương án điều trị.
Bệnh sợ giao tiếp nghiêm trọng của Tô Trạch Tuế, về bản chất, cũng là một dạng PTSD — chỉ là loại PTSD hướng về người xa lạ, di chứng để lại từ chứng “hoang tưởng bị hại” trước kia.
Theo chẩn đoán vừa rồi, cậu có lẽ đã hồi phục phần lớn ký ức, hiện đang trong giai đoạn chuyển tiếp để quay lại cuộc sống bình thường.
Ở giai đoạn này, tâm hồn cậu như quả trứng vừa bóc vỏ — mềm mại, mong manh và cực kỳ cần được nâng niu, tuyệt đối không thể chịu bất kỳ k*ch th*ch tiêu cực nào. Nếu không, rất có thể sẽ chuyển thành xu hướng tự kỷ nghiêm trọng hơn…
Bên ngoài cửa, bác sĩ tâm lý đang nói chuyện với ngài Cố, giọng nhỏ đến mức Tô Trạch Tuế chẳng nghe rõ được gì. Cậu không biết nên làm gì, chỉ đành lấy chiếc điện thoại đang rung liên tục trong túi ra.
Mở phần tin nhắn, các nhóm chat đều đang @ gọi tên cậu, tranh cãi gay gắt về chuyện cậu nổi giận giữa đám đông, đánh người khiến Chu Khải Triệu phải nhập viện.
Bộ não bị ký ức chiếm trọn từng ngóc ngách, Tô Trạch Tuế nhất thời quên mất chuyện này. Giờ phút này, toàn thân cậu run rẩy đột nhiên nhớ lại.
Khi ấy, đứng trong hành lang trường, nhìn thấy Chu Khải Triệu — kẻ mà cậu hận đến tận xương tủy — đang tiến lại gần, cậu đã hoàn toàn mất lý trí. Cơ thể cậu hành động theo bản năng, bất chấp tất cả, chỉ muốn liều mạng với hắn.
Làm vậy, quả thực là vô cùng thiếu suy nghĩ.
Trong nhóm lớp trên WeChat, chỉ còn vài người như Phùng Thành Văn cố gắng bênh vực cho cậu bằng những lời biện hộ yếu ớt. Những người khác thì im lặng, hoặc đồng loạt lên tiếng bênh Chu Khải Triệu, nói sẽ cùng nhau viết đơn kiến nghị gửi hiệu trưởng, yêu cầu nhà trường đuổi học cậu.
Thậm chí, có kẻ còn giả nhân giả nghĩa, tỏ vẻ lo sợ cho an toàn của mình, đề nghị báo thẳng cho cảnh sát để giải quyết dứt điểm. Họ nhấn mạnh rằng Tô Trạch Tuế đã đủ mười tám tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự cho hành vi bạo lực của mình.
Hai luồng ý kiến ấy nhanh chóng được hưởng ứng rầm rộ. Những kẻ tự cho mình là chính nghĩa thi nhau ra tay, khiến tin nhắn của nhóm Phùng Thành Văn bị nhấn chìm trong làn sóng hả hê của đám đông.
Bọn họ thề rằng sẽ trừ khử “tai họa” như cậu khỏi trường Nhất Trung, thậm chí khỏi cả thế giới này.
“Em đang xem gì thế?” Người đàn ông không biết đã đến gần từ lúc nào, rút điện thoại khỏi tay cậu, dịu giọng nói: “Bác sĩ bảo, giờ phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
“Anh ơi… em… em lại gây họa rồi.” Tô Trạch Tuế như bị sét đánh, giọng run rẩy, thân thể vô thức co lại, thu người thành một khối như đang tự bảo vệ mình: “Họ muốn bắt em đi… chúng ta… có phải sau này sẽ không được gặp nhau nữa không… Tất cả là lỗi của em… là lỗi của em hết…”
Cố Dật Lam khựng lại một chút, rồi bước đến trước mặt Tô Trạch Tuế, cúi người nâng cằm cậu lên, giọng nghiêm nhưng nhẹ nhàng: “Tuế Tuế, đừng tự trách nữa. Em mới mười tám tuổi thôi, cuộc đời nhiệt huyết của em chỉ vừa mới bắt đầu. Chuyện đó không phải là vấn đề lớn, càng không phải thảm họa. Anh sẽ giúp em giải quyết hết.”
“Nhưng… nhưng mà…” Tô Trạch Tuế hoảng loạn lắc đầu.
Cố Dật Lam giơ tay, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cậu: “Trước đây anh bất lực, không thể giúp em, khiến em phải chịu đựng và vùng vẫy một mình. Bây giờ em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Anh chỉ cần ba ngày thôi.”
Cố Dật Lam thực sự rất am hiểu tâm lý học. Chỉ vài câu đơn giản, hắn đã khéo léo xoay chuyển bản chất của mọi việc khiến chuyện rắc rối kia không còn là lỗi của Tô Trạch Tuế nữa, mà trở thành cơ hội để cậu “cho anh” được bù đắp.
Cảm giác lo lắng trong lòng cậu dần tan ra, như được lớp lông mềm mại nhẹ nhàng bao lấy.
Với cách nói ấy, Tô Trạch Tuế làm sao còn có thể từ chối được nữa.
“Em mới hạ sốt không lâu, đầu còn choáng không?” Cố Dật Lam khẽ chạm trán cậu, giọng dịu dàng: “Hơi lạnh rồi đấy. Đừng nhìn điện thoại nữa, ngủ một giấc đi, được không?”
Tô Trạch Tuế vứt điện thoại sang đầu giường, giọng khẽ run: “Anh ôm em ngủ nhé.”
“Vậy là thử thách ‘không ôm nhau’ của em chính thức kết thúc rồi à?” Cố Dật Lam cúi người ôm cậu vào lòng, khẽ hôn lên trán: “Được. Anh chờ ngày này lâu lắm rồi.”
…