Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 9

Giọng người đàn ông trầm khàn như tiếng đàn cello cao cấp rung lên trên vách đá trong gió mưa, âm sắc dày và nặng, khiến người ta bất giác nín thở mà lắng nghe.

Ánh mắt Tô Trạch Tuế ngẩn ngơ dừng lại nơi yết hầu đang khẽ trượt động kia.

“Hoàn hồn.”

Cuối cùng vẫn là người đàn ông đưa tay khẽ vẫy trước mặt, cậu mới giật mình lấy lại thần trí, cúi đầu nhìn xuống thứ đang khóa nơi cổ tay mình.

Còng tay không phải sắt nguyên khối, không nặng, cũng chẳng làm đau tay. Giữa ngày hè oi ả mà đeo vào, thậm chí còn mang đến cảm giác mát lạnh dễ chịu.

“Ăn cơm.” Hắn nói.

“Thiếu gia, cậu không cần ra ngoài, sẽ có người hầu đưa cơm đến tận cửa.” Quản gia phụ trách vội vàng lên tiếng.

Tô Trạch Tuế trong lòng thấy cũng tạm hài lòng, rồi lại xoa nhẹ mấy ngón tay: “Đi vệ sinh.”

Cố Dật Lam khẽ hất cằm về phía cánh cửa trong phòng ngủ bên cạnh: “Có phòng vệ sinh riêng, ngay sát vách, xích cũng đủ dài.”

Tô Trạch Tuế suy nghĩ thêm, lại nâng bàn tay phải đang bị còng lên: “Em còn phải làm bài tập.”

Cố Dật Lam mặt không biểu cảm bước đến, tháo còng tay phải ra “cạch” một tiếng, khóa lại vào cổ tay trái cậu, rồi lùi ra nửa bước, hỏi: “Vậy đã vừa chưa?”

Tô Trạch Tuế thử khẽ giật tay.

Cổ tay cậu mảnh mai, ngay cả loại còng tay nhỏ nhất cũng vẫn rộng lỏng lẻo, vắt hờ hững trên làn da trắng ngần. Chỉ cần khéo dùng lực một chút, chắc chắn có thể rút ra được.

Chính vì thế Tô Trạch Tuế không dám cố thử. Cậu chỉ khẽ động đậy hai lần rồi ngoan ngoãn nói: “Không chật đâu ạ.”

Ngẩng đầu nhìn sang Cố Dật Lam, trong mắt cậu ánh lên niềm vui thỏa nguyện. Cậu đã được như ý nguyện mà dọn đến đây, đối phương cũng giữ đúng lời hứa mà cậu mơ ước bấy lâu. Cậu rất vui nhưng lại mơ hồ cảm thấy hắn không thật sự hài lòng.

Bởi vì cậu thấy hắn mím chặt đôi môi mỏng, hơi nghiêng mặt đi chỗ khác.

Thấy vậy, Tô Trạch Tuế cũng lặng lẽ thu lại nụ cười, cúi đầu xuống, giả vờ như đang chăm chú nghịch mấy ngón tay, kỳ thực vẫn luôn lén liếc nhìn Cố Dật Lam.

Cố Dật Lam thử kéo sợi xích kiểm tra độ chắc chắn: “keng” một tiếng, còng tay nơi đầu giường phát ra âm thanh lanh lảnh.

Giữa tiếng kim loại va chạm lạnh buốt ấy, anh chậm rãi buông lời đe dọa: “Nếu em không nghe lời, tôi sẽ nhốt em vào trong lồng.”

Tô Trạch Tuế ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở chiếc lồng chim bằng vàng đặt bên cửa sổ. Đường nét tinh xảo, xa hoa hiếm thấy, chắc hẳn là món đồ cao cấp đặt làm riêng, chưa từng xuất hiện trong bất kỳ ngôi nhà nào khác.

Trong đầu cậu lập tức hiện ra hình ảnh: nếu bên trong trải thêm một tấm đệm mềm, xung quanh bày đầy thú bông lông xù, mình co ro lại trong đó để ngủ hoặc làm bài tập… hẳn sẽ vừa ấm áp, vừa có cảm giác an toàn.

Như một chú chim sẻ nhỏ, chẳng phải lo nghĩ gì, chỉ cần ăn rồi ngủ, sống an nhiên vô lo.

Ý nghĩ ấy quá đỗi ngọt ngào, Tô Trạch Tuế không kìm được, liền nhập tâm vào tưởng tượng, khe khẽ bật ra một tiếng líu lo: “Chíp…”

“Gì cơ?” Cố Dật Lam không nghe rõ.

Tô Trạch Tuế bừng tỉnh, nhận ra mình vừa thất thố, liền lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Cố Dật Lam: “…”

“Vừa nãy em bảo muốn lấy gì?” Hắn phất tay ra hiệu cho quản gia đẩy hết hành lý vào phòng.

Tô Trạch Tuế do dự một thoáng, không chỉ vào chiếc vali ban đầu nữa, mà khẽ chỉ vào chiếc ba lô đặt trên một cái rương khác.

Quản gia lập tức vội vàng mang ba lô tới.

Tô Trạch Tuế lục tìm bên trong, lấy ra một chiếc lọ nhỏ giống như hộp kẹo, lắc nhẹ, xác nhận bên trong vẫn còn khá nhiều rồi đưa cho Cố Dật Lam.

Cố Dật Lam nhận lấy, cúi mắt nhìn.

Kẹo ngậm ho.

Cố Dật Lam: “…”

Hắn ném lọ kẹo sang cho quản gia, cụp mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trên mép giường, ép mình đổi đề tài:“Có nhớ trong thời khóa biểu viết gì không?”

Ánh mắt Tô Trạch Tuế bất giác lại dừng trên yết hầu của hắn, chợt bừng tỉnh ngộ ngoan ngoãn rút điện thoại đưa ra.

Vốn dĩ trí nhớ cậu rất tốt, những thứ đã xem qua một lần, cơ bản đều khắc sâu trong đầu.

Cố Dật Lam ra hiệu cho quản gia nhận lấy chiếc điện thoại cũ, rồi đưa cho cậu một chiếc máy đặt làm riêng.

Chiếc điện thoại này nhẹ hơn, cầm lên trơn láng mịn màng, chế tác từ hợp kim nhôm hàng không kết hợp với gốm sứ, thân máy còn xa xỉ đến mức được nạm kim cương. Toàn bộ cấu hình đều thuộc hàng đỉnh cao, bao gồm nhưng không giới hạn ở bộ nhớ 1.5TB, màn hình AMOLED 120Hz, độ phân giải QHD+…

Điểm “trừ” duy nhất là không kết nối được mạng, chỉ có thể gọi điện. Nói cách khác, đây là chiếc “điện thoại dành cho người già” xa hoa nhất thế giới, hệt như “dùng đại bác để bắn muỗi”.

“Không được liên lạc với bạn bè cũ nữa.” Cố Dật Lam nói.

Thấy thiếu niên thoáng ngẩn ra, quản gia vội vàng bước lên, khẽ giọng hòa giải: “Ngài Cố không thích vị hôn thê của mình có bất kỳ giao du nào với người khác ngoài cậu ấy. Thiếu gia, mong cậu thông cảm…”

Con ngươi Tô Trạch Tuế khẽ co rút, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại. Lời quản gia nói phía sau, cậu chẳng nghe lọt một chữ nào.

Mấy ngày nay, điều khiến cậu lo lắng nhất chính là “những người bạn” thuộc về thế giới song song này có thể chủ động nhắn tin liên lạc.

Cậu hoàn toàn không có ký ức nơi đây, không biết phải trả lời thế nào. Vì thế, sáng nào tỉnh dậy cậu cũng hồi hộp mở WeChat, thấp thỏm chỉ sợ nhìn thấy tin nhắn chưa đọc. Vậy mà giờ đây, vấn đề nan giải ấy… lại được đối phương dễ dàng giải quyết thay cậu rồi sao?

Tô Trạch Tuế nghĩ, đây chắc hẳn đã là món lợi lớn nhất khi dọn tới đây. Nhưng không ngờ, tin tốt còn nối tiếp tin tốt.

“Trong máy có gắn GPS.” Cố Dật Lam chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói: “Bất kể em ở đâu, tôi cũng đều tìm ra em.”

Tô Trạch Tuế lại nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn anh”, nhưng vừa khéo lúc đó Cố Dật Lam quay người đi lấy đồ, có lẽ đáng tiếc là không nghe thấy.

“Vòng tay đo nhịp tim.” Ngón tay thon dài của Cố Dật Lam khẽ móc lấy một chiếc vòng nhỏ, đưa cho cậu.

Loại vòng có thể giám sát nhịp tim trực tuyến này khiến người ta không khỏi rùng mình vì mức độ kiểm soát quá mức. Quản gia đành phải bổ sung với vẻ ngượng ngùng: “Cái này để bảo đảm cậu sẽ không bị mất kiểm soát. Dĩ nhiên, nếu cậu gặp nguy hiểm, chúng tôi cũng sẽ…”

“Vâng vâng.” Tô Trạch Tuế không chút do dự, lập tức nhận lấy vòng tay, ngoan ngoãn đeo vào cổ tay phải, rồi ngồi thẳng lại dáng vẻ bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.

Động tác của Cố Dật Lam hơi khựng lại. Hắn rút điện thoại, mở trang theo dõi, liếc nhìn chỉ số nhịp tim hiện tại của thiếu niên.

134.

Quản gia đứng phía sau hắn cũng nhìn thấy, liền hạ giọng đến mức chỉ hai người nghe được, kinh ngạc nói: “Đúng là giấu kỹ thật… rõ ràng bề ngoài chỉ hơi đỏ mặt thôi, mà nhịp tim… lại cao đến thế này.”

Nếu hắn nhớ không nhầm, nhịp tim bình thường của một người trưởng thành chỉ nằm trong khoảng 60–100 nhịp mỗi phút.

Tô Trạch Tuế quả thực rất căng thẳng. Từ lúc bước chân vào đây, cậu đã luôn miết chặt mấy ngón tay.

Cậu cảm thấy lần trước mình thể hiện chưa đủ tốt, không vượt qua được ải đầu tiên trước mặt Cố Dật Lam. Hôm nay càng phải cố gắng biểu hiện thật tốt.

Vì vậy, khi hai người kia đồng loạt nhìn về phía mình, cậu gượng gạo nở ra một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy chính là kiểu cậu đã đứng trước gương tập đi tập lại nhiều lần —— vừa thân thiện, lại vừa ẩn chứa chút lấy lòng.

Cố Dật Lam lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Đôi mắt trong veo sáng ngời của thiếu niên khiến quản gia giật mình, bất giác muốn tìm việc gì đó để phân tâm. Ánh nhìn lướt xuống, ông liền thấy chiếc vali vừa được đặt xuống bên chân, vội vã cúi người mở ra.

Chiếc vali nặng trịch, ông phải dùng hết sức mới có thể kéo khóa, mở rộng và đặt phẳng xuống đất.

Hiện ra trước mắt là cả một vali đầy ắp sách tham khảo, giáo trình luyện thi: “Giáo trình bồi dưỡng Vật lý cấp ba cho học sinh giỏi”: “Con đường đến huy chương vàng”: “Hướng dẫn chi tiết Olympic Vật lý Trung học”: “Tuyển chọn và huấn luyện cho Olympic Vật lý Quốc tế”…

Quản gia chết lặng, lẩm bẩm: “Cậu mang theo… nhiều sách thế này sao?”

Bên cạnh bàn học kê sẵn một giá sách gỗ nguyên khối, cao lớn đến mức tạo cảm giác hơi áp lực. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành nơi thích hợp nhất để sắp xếp số sách vở chất chồng này.

Thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, Cố Dật Lam nhấc chân định rời đi.

“Anh đi đâu vậy?” Tô Trạch Tuế tuy không di chuyển, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hắn không rời.

“Phòng thí nghiệm.” Cố Dật Lam đáp.

Thiếu niên không nói thêm lời nào nhưng trên gương mặt lại như viết rõ một câu hỏi: Bao giờ anh xong việc? Tối nay anh có về ăn cơm không?

Cố Dật Lam hơi nhíu mày: “Tối sẽ quay lại… tiếp tục trông em.”

Tô Trạch Tuế lúc này mới hài lòng, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi hắn ra ngoài, quản gia tiếp tục giúp cậu sắp xếp hành lý.

Ngoài cả vali sách tham khảo kia, số hành lý còn lại của thiếu niên cũng lần lượt khiến quản gia kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Ví dụ —— ba vali nhét đầy thú bông.

Lại ví dụ —— một vali toàn bộ các vị khoai tây chiên Lay’s.

Bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ, căn phòng ngủ phụ đã hoàn toàn thay đổi.

Từ một không gian tối tăm u ám, mang dáng dấp như ranh giới của nơi giam cầm, nay bỗng chốc biến thành phong cách “kawaii” của một otaku dễ thương. Ngay cả trong chiếc lồng chim mạ vàng cũng được trải thêm tấm chăn nhỏ, thoạt nhìn… lại thành ra đáng yêu lạ kỳ.

Quản gia đứng ngây người, không kìm được “tách tách” mấy cái, chụp vài tấm ảnh gửi cho ông chủ nhà mình.

【Quản gia: Thưa ngài Cố, phòng đã sắp xếp xong rồi ạ [ảnh] [ảnh] [ảnh]】

【Quản gia: Sao tôi thấy thiếu gia nhà họ Tô này khác hẳn so với lời đồn, có chút… kỳ lạ】

Ông chủ của ông vẫn như mọi khi, ngắn gọn súc tích.

【Ngài Cố: ?】

【Quản gia: Trước kia tôi chẳng phải đã đi dò la ở bệnh viện sao, ai cũng nói cậu ấy chẳng chịu học hành, tính tình lại bị nuông chiều đến hư. Thế mà giờ… cậu ấy lại đang nghiêm túc làm bài tập!! [ảnh]】

Bức ảnh quản gia gửi có hơi nhòe, nhìn một cái là biết chụp trộm lúc đang dọn dẹp.

Nhưng cho dù mờ mịt như thế, vẫn có thể thấy rõ bóng lưng thiếu niên ngồi ngay ngắn trước bàn học. Bàn tay trái đang bị xích của cậu chỉ vào từng chữ để đọc đề, còn bàn tay phải chăm chú tính toán trên giấy nháp. Toàn thân cậu được ánh nắng phủ lên một tầng viền vàng rực rỡ.

【Ngài Cố: Bên ngoài cũng đồn tôi ăn thịt người mà không chừa lấy cái xương.】

Trong đầu quản gia lập tức hiện ra dáng vẻ ông chủ nhà mình mặt mày lạnh tanh, giễu cợt người khác. Bản năng khiến ông muốn gõ chữ phản bác: Nhưng đó chẳng phải do ngài cố ý…

Gõ được nửa câu, ông chợt thấy không ổn, vội xóa sạch, rồi đánh lại:

【Quản gia: Ngài nói đúng】

【Ngài Cố: Trong phòng thí nghiệm còn việc, bữa tối không về.】

【Quản gia: Vâng, tôi sẽ chăm sóc thiếu gia Tô thật tốt!】

……

Mà thiếu gia Tô, một mình thôi cũng sống rất ổn.

Cố Dật Lam quả nhiên giữ lời hứa, không để cậu bước chân ra khỏi phòng nửa bước.

Bữa trưa, bữa tối, thậm chí cả trái cây tươi buổi chiều, đều do các cô giúp việc mang đến tận cửa, gõ gõ vài cái, rồi bảo là đã “cho ăn” xong.

Đợi người đi khỏi, cậu mới rón rén chạy ra mở cửa.

Điện thoại thì không thể lên mạng, nên bài giảng trực tuyến ba cậu vừa quay xong, cũng đành bị b*p ch*t từ trong trứng nước.

Tô Trạch Tuế vẫn nhớ rõ số điện thoại của người nhà. Cậu trước tiên gửi một tin nhắn cho anh trai để báo bình an.

【Anh, là em đây. Em rất ổn.】

Thế là cậu lại nghiêm túc cắm cúi vào làm bài, chẳng hề hay biết chiếc điện thoại đang bật chế độ Không làm phiền liên tục rung lên vì những tin nhắn dồn dập “???” của Tô Minh Vũ.

Có rất nhiều bài cậu không làm được.

Không có lớp học trực tuyến, đứa trẻ chỉ có thể tự mình gắng sức chạy về phía trước.

“Cốc cốc.”

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Trạch Tuế liếc đồng hồ, 19:20.

Đã đến giờ xem ti-vi.

“Thiếu gia, tôi có thể vào không?” Giọng quản gia vang lên ngoài cửa.

Cậu nép sau cánh cửa chỉ ló nửa cái đầu ra rồi mới mở cửa.

Khung cửa vốn gắn sẵn cảm ứng hồng ngoại, ngay khi quản gia bước vào, con số thống kê nhân số trong phòng lập tức nhảy thành “2 người”.

“Thiếu gia, đến giờ xuống lầu xem ti-vi rồi.” Quản gia cầm chìa khóa còng tay, nhắc nhở.

Đối với lịch trình cứng nhắc khắt khe kia, Tô Trạch Tuế lại tiếp nhận rất tự nhiên. Cậu vui vẻ gật đầu, chẳng chuẩn bị gì thêm ngoan ngoãn xuống lầu.

Mỗi lần đi ngang qua đại sảnh rộng lớn, trong đó đều vắng tanh, nên cậu luôn tưởng trong nhà chẳng có bao nhiêu người hầu. Nhưng lần này, trước chiếc ti-vi khổng lồ ở phòng khách, cả một hàng ghế dài chật kín vệ sĩ và bảo mẫu…

Tiếng bước chân cậu vừa vang xuống lầu, cả mấy hàng người trước tivi đồng loạt quay đầu lại.

Vô số ánh mắt trong nháy mắt thẳng tắp dồn về phía cậu.

Chân Tô Trạch Tuế nhũn ra suýt nữa quỵ ngay tại chỗ.

“Không…” Cậu muốn bỏ chạy nhưng đôi chân chẳng còn chút sức lực.

Mũ, kính râm, khẩu trang thứ gì cũng không mang. Với cậu mà nói, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm này chẳng khác nào một người bình thường tr*n tr**ng chạy giữa phố lớn.

Quản gia theo ngay sau cũng ngây người.

Ông thấy thân hình gầy gò kia run lên bần bật, trong đôi mắt trong veo dâng tràn hơi nước, vành mắt đỏ ửng lên trông thấy như thể chỉ chốc lát nữa thôi sẽ uất ức bật khóc.

“Đừng, đừng, không phải phim kinh dị đâu, chỉ là bản tin xã hội bình thường thôi, đừng sợ, đừng sợ.” Quản gia cuống quýt an ủi.

Nhưng ông càng lúng túng giải thích, cậu càng chẳng thoát ra nổi. Tô Trạch Tuế đưa tay che mặt, cuối cùng không chống đỡ nổi, gục xuống đất, bật ra một tiếng nức nở: “Hu…”

Quản gia hoảng hốt, vội nhào tới đỡ: “Cố lên nào, Cố tiên sinh sắp về rồi. Cậu mà ngoan ngoãn làm theo thời gian biểu, đợi anh ấy về nhất định sẽ khen ngợi cậu đầu tiên!”

“…Hu…” Cậu để mặc người ta đỡ lấy cánh tay, thân thể vẫn run rẩy sắp quỵ tiếp lần nữa.

“Còn sẽ thưởng cho cậu nữa đó!” Tình thế cấp bách, quản gia cũng chẳng buồn nghĩ lời có hợp lý hay không, chỉ lo tìm cách trấn an cho cậu đứng vững.

“Hu hu…”

“Thật mà! Cậu muốn xem gì cũng được, kể cả Thám tử Shin cũng được!” Quản gia hoàn toàn bó tay, vừa dỗ vừa chắn trước mặt, sợ cậu bé hoảng loạn bỏ chạy.

……

Vì thế nên, lúc Cố Dật Lam bước vào cửa trong màn đêm, đập vào mắt hắn là cảnh tượng…

Trong phòng khách, mấy hàng bảo mẫu mặc tạp dề và mấy hàng vệ sĩ lực lưỡng, ai nấy đều mắt mờ đờ đẫn, ánh nhìn trống rỗng, như gỗ đá mất hồn, chẳng còn chút sinh khí.

Mà trước mặt bọn họ, trên màn hình khổng lồ đang chiếu…

“Video giảng giải chi tiết Giáo trình Olympic Vật Lý Trung học.”

“Ờ cái nhíp quang học này, nó có tác dụng gì nhỉ? À đúng rồi, nó có thể bắt giữ hạt. Ngoài ra, nó còn có thể truyền một phần năng lượng của tia laser cho hạt. Khi hạt bị nhíp quang học giam giữ đồng thời…”

Bảo mẫu: ánh mắt tan rã.

Vệ sĩ: gương mặt vô hồn.

Quản gia: thần sắc ngây dại.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Cái thứ vẽ bùa chú thôi miên gì đang phát trên tivi vậy?

Cố Dật Lam: “…”

Còn kẻ đầu sỏ gây họa thì co rúm trong dãy ghế cuối cùng, ôm gối ngồi xổm, mượn chút ánh sáng yếu ớt để cúi đầu ghi chép, thỉnh thoảng còn run run khịt khịt cái mũi đỏ ửng.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ máy chiếu phủ xuống, như một tấm màn xám trong suốt choàng lên tất cả.

Dưới làn sáng lờ mờ ấy, phần lớn gương mặt đều mơ hồ khó thấy.

Thế nhưng, làn da cậu thiếu niên lại quá trắng, đến nỗi bất kỳ biến đổi nhỏ nào cũng nổi bật đến chói mắt, ví như viền mắt đỏ hoe, hay đầu gối lộ ra xanh tím, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình.

Cố Dật Lam khẽ nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment