Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 59

Thẩm Trì Phi cúi thấp đầu, bóng tối từ mái tóc che khuất quá nửa gương mặt, chỉ để lộ đường viền môi mím chặt không chút sắc máu và đôi mắt lạnh lùng ấy.

Trong tầm mắt, chỉ có sàn nhà nứt nẻ loang lổ vết bẩn khó định, cùng cánh cửa dẫn ra ngoài.

Bên ngoài, dưới sự chỉ dẫn của Chủ Thần, từng đợt quái vật dày đặc chặn kín lối đi.

Cô y tá truy sát anh, cái thân thể méo mó, sưng phồng, treo trên môi nụ cười quỷ dị như con ác khuyển trung thành nhất, canh giữ lối thoát duy nhất.

Không chỉ vậy, dường như toàn bộ cư dân bệnh viện đều bị kinh động: những bệnh nhân mặc áo kẻ sọc, tứ chi vặn xoắn ở những góc độ phi nhân loại; những nhà từ thiện mặc vest chỉnh tề nhưng nhãn cầu lồi ra, khóe miệng rách đến tận mang tai; và nhiều hơn nữa, từ các góc tối của phòng bệnh bò ra, những thực thể dị dạng toát mùi hôi thối...

Chúng tụ tập dày đặc ở cuối hành lang, tạo thành một bức tường thịt máu nhúc nhích, ghê tởm đến buồn nôn.

Tiếng còi báo động đỏ chói, chói tai đến mức xé rách thần kinh, điên cuồng vang vọng trong không gian chật hẹp. Ánh sáng đỏ như đặc quánh máu tươi hắt lên tường, trần nhà, và những gương mặt vặn vẹo, biến toàn bộ khung cảnh trước mắt thành một bức địa ngục họa.

Thẩm Trì Phi thậm chí không thèm liếc nhìn chúng.

Anh chỉ bước về phía trước.

Một bước, lại một bước.

Tiếng bước chân bị tiếng còi báo động lấn át, nhưng mang theo nhịp điệu nặng nề, khó hiểu, khiến tim người ta run rẩy. Mỗi bước hạ xuống, luồng khí lạnh thấu xương vô hình quanh thân anh lại dâng mạnh thêm, như một cơn bão ngầm đang được nuôi dưỡng.

Sát ý, chính là mệnh lệnh.

Khi áp lực ngột ngạt ấy dâng tới đỉnh điểm, dị biến bỗng bùng phát!

"Xoẹt——!"

Vài chiếc gai xương trắng bệch, sắc nhọn, quấn quanh làn hắc khí bất tường, không hề báo trước mà phóng vọt ra từ không gian xung quanh anh, nhanh như chớp, kèm theo tiếng rít xé toạc không khí, chuẩn xác xuyên thủng đầu con y tá đứng chặn phía trước!

Đầu nó nổ tung như quả dưa hấu chín rữa, máu đen sền sệt và não văng tung tóe, thân thể không đầu co giật rồi ngã vật xuống.

【Người chơi Thẩm Trì Phi, kích hoạt kỹ năng Cốt Thích Xuyên Hồn ——】

Tiếng hệ thống lạnh lẽo vang lên, trong mắt Thẩm Trì Phi nở rộ từng đóa đỏ tươi.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Bóng anh chợt loáng lên như quỷ ảnh, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt một nhà từ thiện đang vung cánh tay dị dạng lao tới. Không dư thừa bất kỳ động tác nào, anh vươn ngón tay, nhìn như hờ hững chạm nhẹ vào giữa trán đối phương.

【Người chơi Thẩm Trì Phi, kích hoạt kỹ năng Truy Hồn Đoạt Mệnh ——】

Nhãn cầu lồi ra của gã lập tức đông cứng, mọi động tác chấm dứt. Thân thể đồ sộ như bị rút hết xương, mềm oặt đổ xuống đất, không còn chút sinh khí.

Lũ quái còn lại bị kích động, gầm rống phi nhân tính, tràn tới như thủy triều.

Ánh mắt Thẩm Trì Phi vẫn không gợn sóng, anh đứng nguyên tại chỗ, hơi nâng đôi tay, lòng bàn hướng xuống, một luồng sức mạnh vô hình, áp đảo bùng nổ!

【Người chơi Thẩm Trì Phi, kích hoạt kỹ năng Phấn Thân Toái Cốt ——】

"Bộp! Bộp! Bộp! Bộp——!"

Tiếng nổ trầm đục liên tiếp vang lên! Bảy, tám con dị dạng lao đầu đi trước, cơ thể như bị đại chùy vô hình giáng xuống, xương cốt gãy vụn, nội tạng bị nghiền nát, toàn thân vặn xoắn, biến dạng, rồi nổ tung, hóa thành mưa máu, thịt vụn, xương gãy bay khắp nơi!

Cơn mưa máu tanh đặc trút xuống, biến hành lang vốn bẩn thỉu thành một lò mổ hoàn chỉnh.

Thẩm Trì Phi đang đại khai sát giới.

Anh không phải con rối bị Chủ Thần giật dây, cũng không còn là linh hồn trống rỗng, mù mờ giữa vực sâu. Anh là "Trầm Mặc", là cái tên đứng đầu bảng xếp hạng với sắc đỏ chói mắt, là ác quỷ bò ra từ núi xác biển máu.

Giây phút này, anh chỉ có một mục tiêu: mọi thứ chắn đường, bất kể hình thái ra sao, đều chỉ có một kết cục, hủy diệt.

Tiếng hệ thống như tiếng chuông tang thúc giục, từng nhịp từng nhịp lạnh lẽo vang lên giữa trận đồ sát.

Anh bước qua hành lang đẫm máu như đang dạo chơi nơi sân vắng, mỗi bước lại cắt đứt một sinh mạng ô uế. Những gương mặt vặn vẹo, những móng vuốt chìa ra, những dòng nọc độc phun tới... trước sức mạnh tuyệt đối và sát ý lạnh buốt, đều mong manh như giấy vụn.

Sát ý giá lạnh như dòng băng thực thể, quét trọn hành lang nhơ nhớp.

Người chơi có thể giết NPC không?

Quy tắc? Ràng buộc? Trong thế giới của Chủ Thần, sức mạnh chính là quy tắc duy nhất.

Không quan trọng.

Dù sao anh cũng đã giết rồi.

Khi cuối cùng anh bước qua đống tàn chi đoạn thể chất cao như núi nhỏ, máu đặc sệt gần ngập giày, mùi tanh đậm đặc đến ngạt thở.

Anh đứng trước cánh cửa phòng bệnh đóng chặt. Sau lưng là núi xác biển máu thực sự, là cảnh tượng địa ngục; ánh sáng báo động đỏ vẫn nhấp nháy, hắt lên bóng lưng cô độc của anh, như hòn đá đen lẻ loi giữa biển máu.

Từ khe cửa, lọt ra chút sáng yếu ớt nhưng ổn định, hoàn toàn đối lập với tu la tràng bên ngoài.

Thẩm Trì Phi đưa tay, ngón tay dính đầy máu sền sệt áp lên cánh cửa lạnh lẽo.

Không chút do dự, anh đẩy mạnh!

"Kẽo kẹt——"

Cửa mở ra.

Ánh sáng ấm áp, hơi tối, ùa ra, lập tức xua đi mùi máu và ánh đỏ báo động ngoài cửa.

Bên trong là khung cảnh hoàn toàn khác: vài chiếc giường bệnh đơn sơ, vài bóng người quen thuộc ngồi quây lại, bầu không khí nặng nề xen lẫn chút mỏi mệt của kẻ vừa thoát kiếp nạn.

Ngay khoảnh khắc cửa mở, vài ánh mắt lập tức hướng về phía anh.

Sững sờ, khó tin, rồi là lo lắng sâu sắc.

Phó bản chưa kết thúc, báo động ngoài kia vẫn gào thét, ác ý của Chủ Thần vẫn bao phủ.

Mà Thẩm Trì Phi, ai cũng biết — anh đã thất bại.

Nỗ lực thắp ngọn đèn ấy của anh, đã kết thúc theo cách thảm liệt nhất.

Trước khi anh kịp mở lời, thậm chí trước khi anh nhìn rõ hết gương mặt mọi người trong phòng, Cát Thương đang ngồi ở vị trí trung tâm bất ngờ đứng lên.

Y không nhìn vào bộ dạng toàn thân như vừa vớt từ bể máu của Thẩm Trì Phi, ánh mắt xuyên qua lớp máu bẩn, thẳng tới đôi mắt vẫn lạnh lẽo nhưng dường như cuộn trào cảm xúc phức tạp của anh.

Rồi, trên gương mặt Cát Thương chậm rãi nở một nụ cười. Nụ cười ấy không có trách cứ, không có sợ hãi, chỉ có thứ giải thoát nặng nề và sự chào đón.

"Thẩm Trì Phi." Giọng y rõ ràng, vững vàng, xuyên qua tiếng báo động ngoài kia, rơi vào tai anh, "Chào mừng trở về."

Cát Thương biết.

Y đã sớm biết, Chủ Thần sẽ vào thời khắc mấu chốt trả lại ký ức cho Thẩm Trì Phi, dụ dỗ anh phản bội.

Y không lo anh sẽ ngả vào vòng tay Chủ Thần, chỉ lo những nỗ lực của mình chưa đủ để anh chọn quay lại, cũng như khi anh lao vào vực sâu, không phải để tìm đường sống.

Cát Thương biết quá khứ của Thẩm Trì Phi, biết cơn cuộn trào và băng giá trong lòng anh lúc này. Câu "Chào mừng trở về" ấy, không phải dành cho nhiệm vụ, mà là dành cho linh hồn lạc lối giữa phản bội và vực sâu kia.

Cổ họng Thẩm Trì Phi khẽ động, ánh mắt lạnh giá hơi run lên. Ngoài cửa là địa ngục, còn trong này là gì? Anh chưa thể định nghĩa.

Chưa đợi anh cất lời, những người khác trong phòng đã lần lượt đứng dậy, gương mặt tràn đầy lo lắng chân thành.

"Anh Phi!" Đường Cát Cát là người đầu tiên lao tới, đôi mắt tròn xoe hoảng hốt đảo quanh người anh: "Anh không sao chứ? Trời ơi! Trên người anh... toàn là máu!"

"Cậu bị thương à?" Tôn Kiều cũng vội hỏi, ánh mắt rà soát tìm vết thương trên anh.

Thẩm Trì Phi cúi đầu nhìn bản thân, áo đen gần như nhuộm đỏ thẫm, máu khô bết dính vào vải, tỏa mùi gỉ sắt nặng nề. Anh nâng tay, lòng bàn cũng đầy vết máu khô.

"Không phải máu của tôi." Anh mở miệng, giọng khàn như giấy ráp cọ xát, lộ rõ sự khô cứng vì lâu không nói, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

"Không sao là tốt rồi." Hồ Khả gượng cười: "Cậu cũng đã cố hết sức, kết quả thế này cũng chẳng sao cả."

"Tôi đã nói rồi! Nói rồi mà! Một mình anh Phi thì rất khó!" Đường Cát Cát như tìm được chỗ xả, điên cuồng giật tóc, chỉ vào Cát Thương, "Bọn tôi vốn định cùng lao ra giúp anh! Kết quả là anh ta nhất quyết không cho! Còn nói 'Tin tưởng em ấy', 'Đừng gây thêm rắc rối'!"

"Bởi vì đó vốn dĩ là một thất bại đã định sẵn." Cát Thương điềm nhiên nói: "Chủ Thần sẽ ra tay ở thời điểm then chốt, đặt chướng ngại lớn nhất ở đó. Ngọn đèn ấy, ngay từ đầu, đã không thể thắp sáng."

"Vậy tại sao anh không nói sớm!" Đường Cát Cát mặt càng khó coi, chất vấn Cát Thương: "Anh có thể khiến anh Phi mất mạng đấy!"

"Nói ra rồi, Chủ Thần sẽ không làm như vậy nữa." Giọng Cát Thương vô cùng điềm tĩnh, thậm chí có phần tàn khốc: "Nó sẽ đổi chiến thuật, ẩn mình sâu hơn, hoặc trực tiếp dùng thủ đoạn kịch liệt hơn để diệt trừ chúng ta. Tôi cần nó ra tay, cần nó để lộ điểm mấu chốt đó." Y nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trì Phi, từng chữ một rõ ràng: "Đúng, là anh đã lợi dụng em, biến em thành tấm bia chắn để nhử Chủ Thần ra tay, lộ sơ hở."

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Thẩm Trì Phi nhíu mày nhìn Cát Thương, anh cảm thấy người này chắc là đã phát điên.

"Nhưng," giọng Cát Thương đột nhiên đổi hướng, trở lại kiên định, "chúng ta vẫn còn cơ hội. Phó bản sẽ không chỉ tồn tại một lối đi, vẫn còn một lối ra khác, một khe hở mà Chủ Thần không thể khống chế."

"Ngày cuối cùng, vào khoảnh khắc bình minh, đó sẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Cát Thương đã sử dụng kỹ năng Trợ Thế Hồi Quang Phản Chiếu, giúp những người chơi trong căn phòng này hồi phục trạng thái đỉnh cao trong vòng hai mươi giờ.

Đó chính là con bài tẩy của y.

"Thẩm Trì Phi." Giọng Cát Thương trầm thấp và trang trọng. "Vì sự l* m*ng và giấu giếm trước đây của anh, anh xin lỗi em, và cũng xin lỗi tất cả mọi người." Y khẽ cúi người, hạ thấp tư thế. "Không nói rõ kế hoạch từ trước, khiến các cậu rơi vào nguy hiểm và nghi kỵ, đó là lỗi của tôi, bao gồm cả thái độ tệ trước đây. Tôi chỉ muốn nói hai chữ: xin lỗi."

Y ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn Thẩm Trì Phi, rồi quét qua những người chơi phía sau anh: "Nhưng hãy cố gắng thêm lần nữa, lần này, chúng ta cùng nhau nắm lấy cơ hội lúc bình minh, bước ra ngoài!"

Thẩm Trì Phi nhìn Cát Thương, nhìn sự áy náy nặng nề và quyết tâm liều lĩnh trong mắt y, nhìn ánh sáng tin tưởng và chờ mong bùng lên trở lại trong mắt những đồng đội phía sau y.

"Cát Thương." Giọng Thẩm Trì Phi lạnh như băng. "Anh bị điên sao?"

"Tại sao..." Đường Cát Cát cũng không kìm được mở miệng, giọng đầy phức tạp. "Chả trách anh Phi tức giận... nhưng..." Cậu ta nhìn Thẩm Trì Phi, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu dè dặt, "nhưng anh Phi, không sao đâu! Anh xem, giờ chúng ta vẫn còn một cơ hội! Vậy thì hãy đoàn kết một lần nữa, cố gắng một lần nữa."

"Đúng đó, anh Phi." Tôn Kiều cũng bước lên một bước. "Chúng ta vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống, sẽ không bao giờ là quá muộn để quay đầu. Cậu... tha thứ cho anh ta lần này đi, chúng ta cùng nghĩ cách thoát ra ngoài!"

Thẩm Trì Phi im lặng.

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng còi báo động ngoài cửa vọng vào khe khẽ. Ánh mắt khẩn thiết của đồng đội như từng cây kim châm vào tim anh.

Họ không hiểu.

Họ nghĩ kẻ phá hủy cơ hội thắp sáng là Chủ Thần, là do Cát Thương giấu giếm.

Họ không biết, người thật sự tự tay hủy diệt ngọn đèn đó, nghiền nát hy vọng đang cháy trong tay, chính là anh.

Đúng lúc này, Cát Thương hành động.

Y gạt mọi người sang hai bên, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Trì Phi.

Bỏ qua mùi máu nặng nề và sát khí lạnh lẽo trên người anh, bỏ qua ánh mắt đầy cảnh giác và phức tạp đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cát Thương dang tay, dùng hết sức ôm chặt Thẩm Trì Phi vào lòng!

Cái ôm ấy đến quá đột ngột, quá không hợp thời, nhưng lại mang theo một sự kiên định như đá tảng và... một chút áy náy cùng an ủi khó nói thành lời.

Thân thể Thẩm Trì Phi lập tức cứng đờ!

Những ngón tay dính máu vô thức co lại, sát khí lạnh thấu xương cuộn trào trong cơ thể, gần như muốn bùng phát để xé tan cái ôm này. Anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp của Cát Thương xuyên qua lớp vải đẫm máu, cảm nhận nhịp tim vững vàng mạnh mẽ trong lồng ngực đối phương, cảm nhận lực ôm truyền đến từ cánh tay y, mang theo một chút run rẩy.

Cái ôm này không có lời, nhưng còn mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì khác.

Nó giống như một mỏ neo bất ngờ, đóng mạnh xuống đáy hồ lạnh giá và hỗn loạn trong tim Thẩm Trì Phi.

Anh đứng chết lặng ở đó, như một bức tượng giết chóc bị đóng băng, trong đôi mắt lạnh lùng tột cùng, lớp băng đang rung chuyển dữ dội, vỡ vụn, để lộ sự hoang mang và bối rối sâu thẳm bên dưới.

Anh muốn đẩy ra, nhưng cánh tay lại nặng trĩu không nhấc nổi. Anh muốn mở miệng, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt.

Lúc này, anh thật sự không biết phải nói gì.

Tất cả sự sắc bén, tất cả cái lạnh lẽo, tất cả phòng bị, trước cái ôm đầy nhiệt độ và bất ngờ này, đều sụp đổ hoàn toàn.

Cát Thương ôm chặt anh, như muốn xua đi tất cả khí lạnh của vực sâu, mùi máu tanh và sát khí trên người anh. Mãi đến mấy giây sau, y mới hơi buông lỏng cánh tay, nhưng vẫn giữ khoảng cách rất gần, hai tay đặt lên vai Thẩm Trì Phi, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt hỗn loạn của anh.

"Không sao đâu." Cát Thương nói, giọng y trầm thấp và rõ ràng, mang theo một sức mạnh khiến người ta an lòng. "Mọi người cứ nghỉ ngơi, điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, những chuyện tiếp theo..." Y dừng lại, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng, cuối cùng quay lại nhìn Thẩm Trì Phi, ánh mắt mang theo sự quyết tuyệt không cho phép nghi ngờ, "... để anh lo."

Y hít sâu một hơi, như đang đưa ra lời hứa nặng tựa núi, từng chữ rơi xuống vang dội: "Tất cả mọi người, sẽ đi ra ngoài."

"Tất cả mọi người..."

Bốn chữ ấy, mang theo sức nặng của máu và kỳ vọng của ánh sáng, vang vọng giữa tiếng báo động và bầu không khí ngột ngạt mùi máu, gõ mạnh vào trái tim mỗi người, cũng khắc sâu vào tận cùng linh hồn đang đóng băng và hỗn loạn của Thẩm Trì Phi.

Hy vọng chưa từng bị dập tắt. Ngọn lửa trong mắt những người chơi, dưới lời hứa của Cát Thương, lại một lần nữa bùng cháy. Không ai chọn bỏ cuộc.

Trong khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, giọng Thẩm Trì Phi bất chợt vang lên bên tai Cát Thương: "Tại sao anh phải quay lại?"

Cát Thương đáp: "Bởi vì em ở đây."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh quan tâm em."

"Tại sao?"

"Bởi vì em còn nợ anh một lời xin lỗi." Cát Thương nói: "Nhát dao đó, em đâm rất sâu, rất đau. Thẩm Trì Phi, dù anh không chết, em cũng đã thật sự làm anh bị thương."

"Em làm anh bị thương, còn lấy mất trái tim anh. Em đúng là... một tên khốn."

"Chưa ai nói với em cả, nên giờ anh sẽ làm mẫu cho em xem. Nếu đã làm điều khiến người khác không vui, không cần sợ hãi, cũng không nên trốn tránh, càng không được tự bỏ rơi bản thân. Chỉ cần nói sáu chữ này là được."

"Em sai rồi, em xin lỗi."

Một giọng nói khô khốc cực độ, khàn đặc, khó nhọc thoát ra từ bóng tối của chiếc mũ trùm, nhẹ như một tiếng thở dài, nhưng lại nặng như thể dùng hết toàn bộ sức lực: "... Xin lỗi."

Cát Thương nhìn anh, nhìn đôi vai khẽ run, nhìn bàn tay siết chặt đến trắng bệch của anh. Lời xin lỗi muộn màng và vụng về ấy, như hòn đá rơi xuống hồ băng, cuối cùng phá vỡ được những khoảng cách dày đặc.

Y khẽ thở ra một hơi, đường nét căng cứng nơi quai hàm cũng dịu lại, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp dần lắng xuống, cuối cùng hóa thành một sự bình tĩnh gần như dịu dàng.

"Anh đã nói rồi."

"Không sao cả."

Bình Luận (0)
Comment