Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 58

Đó chính là ký ức quá khứ của anh.

Băng lạnh của máu và phản bội, bỏng rát của hơi ấm và sự gần kề, đan xen thành một tấm lưới không sao thoát ra được.

Khi Thẩm Trì Phi mở mắt trở lại, trên bảng xếp hạng lạnh lẽo nơi sâu thẳm ý thức, cái tên "Trầm Mặc" như một mãnh thú thoát khỏi phong ấn, lần nữa tỏa ra ánh đỏ tươi ghê rợn, leo lên vị trí đầu tiên.

Tất cả của anh đã trở về.

Cùng với đó là tiếng thì thầm từ Chủ Thần, bám chặt như loài trùng ăn xương:

[Thẩm Trì Phi, g**t ch*t Cát Thương.]

[g**t ch*t Cát Thương, g**t ch*t Cát Thương——]

"Đủ rồi!" Một tiếng gầm khẽ bị nén đến cực hạn xé toạc sự tĩnh mịch trong phòng bệnh.

Trong khoảng trống ngắn ngủi khi bị dòng thác ký ức ập tới, ý chí của Chủ Thần đã điều khiển thân thể anh hoàn tất phá hủy.

Phòng bệnh 4991 hỗn độn tơi bời.

Ngọn đèn sống bị một luồng sức mạnh vô hình hất văng, vỡ tan, dầu đèn văng khắp nền, thấm đẫm những mảnh kim loại lạnh lẽo vụn vỡ.

Bệ thờ nhỏ nát thành đống tàn tích, khung ảnh từng lưu giữ khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi giờ đập mạnh vào tường, kính vỡ tung tóe, trên một mảnh vỡ phản chiếu gương mặt anh lúc này — lạnh lẽo, vặn vẹo, đầy lửa giận.

Những sợi chỉ đỏ tươi như có sinh mệnh, quấn chằng chịt quanh người anh, dưới sức ép của nguồn sức mạnh, từng sợi căng lên, phát ra tiếng r*n r* như sắp đứt gãy.

Lại muốn biến anh thành một con rối bị giật dây sao?

Tuyệt đối không thể!

Ánh mắt Thẩm Trì Phi đột ngột sắc bén như lưỡi dao, một luồng ý chí không cam chịu bị điều khiển bùng nổ từ sâu thẳm linh hồn!

"Xoẹt——!"

Những sợi chỉ đỏ quấn quanh toàn thân lập tức đứt vụn, như lũ rắn độc bị lưỡi dao vô hình chém nát, từng tấc tan rã, biến mất trong không khí.

Giọng nói băng lạnh, vô tình của Chủ Thần vang vọng trực tiếp trong ý thức anh, mang theo cả mê hoặc lẫn đe dọa:

[Ngươi không còn đường quay lại. Thất bại của ngươi chính là phản bội bọn họ. Họ sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi, sẽ thất vọng, sẽ căm ghét, hận ngươi thấu xương, rồi sẽ vứt bỏ ngươi.]

Thẩm Trì Phi xoay cổ tay, chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt xuyên qua khung cảnh tan hoang của phòng bệnh, như nhìn thấu cả không gian và thời gian: "Có gì đáng ngạc nhiên sao?" Giọng anh trầm thấp, bình thản: "Tôi vốn là loại người như vậy — bị ghét bỏ, bị hận... từ rất lâu, rất lâu trước đây rồi."

[Quay về vực sâu đi.]

"Tôi sẽ không quay lại nữa." Thẩm Trì Phi bỗng bật cười, tiếng cười mang theo một thứ mỉa mai điên cuồng: "Ngươi không thể khống chế tất cả, ngươi giết không được ta, cũng giết không được anh ấy. Chúng ta đã chơi đùa với ngươi, quên rồi sao?"

Đó là ngọn đèn thứ mười.

Thẩm Trì Phi bước vào phó bản cuối cùng.

Anh biết, đó sẽ là lần cuối cùng anh gặp Cát Thương.

Sau cánh cửa ánh sáng là một thành phố hoang tàn khổng lồ, chìm trong thứ ánh hoàng hôn kỳ dị.

Cát Thương và đội của y đã chờ sẵn ở quảng trường lối vào, trên người mang theo dấu tích gió bụi và thương tích, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Khi bóng dáng đơn độc của Thẩm Trì Phi bước ra từ cánh cửa ánh sáng, toàn bộ ánh mắt lập tức tập trung vào anh.

Cảnh giác, phức tạp, khó tin.

"Trầm Mặc" chưa từng đặt chân vào ngọn đèn thứ mười — lần này anh đã phá lệ.

Không ai biết vị sát thần này muốn làm gì.

Anh là một kẻ điên hoàn toàn.

Có lẽ anh sẽ kéo tất cả xuống vực sâu không lối thoát.

Cát Thương gạt đám đông sang một bên, bước lên trước. Ánh mắt y rơi trên người Thẩm Trì Phi, sâu thẳm như cũ, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, y đưa tay ra: "Cùng nhau?"

Ánh mắt Thẩm Trì Phi lướt qua bàn tay đang chìa của Cát Thương, rồi quét đến những gương mặt phía sau y, kẻ thì giận dữ, kẻ thì nghi hoặc. Cuối cùng, anh đối diện ánh nhìn của Cát Thương, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt, hàm ý khó đoán: "Được thôi."

Trong mắt Cát Thương chợt thoáng qua một tia ngạc nhiên rõ rệt.

"Anh Cát! Nghiêm túc sao? Cậu ta là Trầm Mặc đó! Cậu ta..." Đồng đội bên cạnh sốt ruột định ngăn cản.

Cát Thương giơ tay, chặn lời đồng bạn, ánh mắt vẫn không rời Thẩm Trì Phi: "Đã đến đích rồi, ân oán trước kia bỏ qua đi."

Phó bản cuối cùng — "Thành Hoàng Hôn".

Luật lệ của nó ngắn gọn nhưng tàn khốc:

Hai mươi người chơi sẽ ở lại phế tích này tối đa bảy ngày.

Mỗi đêm lúc mười hai giờ, người chơi có thể chọn viết ẩn danh một con số trên "Đài Tưởng Niệm Số Mệnh" ở trung tâm thành phố.

Con số ấy đại diện cho dự đoán số người chết trong ngày hôm đó.

Nếu khi kết thúc ngày, số tử vong thực tế trùng khớp với con số đã viết, thì vượt ải thành công.

Mỗi người chỉ có một cơ hội viết số, sai là bị xóa sổ ngay lập tức.

Người chơi phải tìm thức ăn và chỗ trú trong phế tích, ban đêm sẽ có sáu giờ an toàn trong "nhà trú ẩn".

Mỗi phòng hai người.

Thẩm Trì Phi chọn Cát Thương.

Cát Thương cũng chọn anh.

Thẩm Trì Phi như trở lại những ngày từng ngăn cản Cát Thương, bày ra những chiếc bẫy phức tạp, tinh vi; Cát Thương thì hết lần này đến lần khác thoát hiểm ở ranh giới nguy ngập.

Trước mỗi lần phá giải, y có thói quen quay lại nhìn về phía Thẩm Trì Phi, ánh mắt sắc như điện; sau mỗi lần thoát hiểm, y sẽ cách đống phế tích mà nhìn anh thật lâu.

Ánh mắt Thẩm Trì Phi vẫn chất chứa sự kiêu ngạo coi thường tất cả, còn Cát Thương, chưa từng cúi đầu một lần.

Đêm xuống, họ nằm trên chiếc giường duy nhất còn tạm lành lặn trong căn phòng đổ nát.

Không có những lời thăm dò, không cố ý thân cận, chỉ có một thứ bình lặng kỳ dị nhưng căng thẳng len chảy trong không khí.

Thẩm Trì Phi thậm chí sẽ chủ động nói vài câu không quan trọng, giọng mang một chút nhẹ nhõm gượng gạo, như thể họ thực sự đã thành đồng bạn theo nghĩa nào đó.

Anh không biết thế nào là thân mật.

Anh chỉ nhớ, ở dưới đáy nước lạnh buốt đến mức có thể nhấn chìm cả linh hồn ấy, đã từng chạm vào thứ nhiệt độ duy nhất nóng bỏng kia.

Hai người đàn ông nằm sát đến mức có thể cảm nhận rõ rệt hơi ấm tỏa ra từ thân thể đối phương, cùng nhịp điệu lên xuống của hơi thở.

Không ai vượt quá giới hạn, nhưng trong đêm yên ắng giữa phế tích này, hai trái tim đều đập nặng nề và rõ ràng trong lồng ngực, như những hồi trống trầm đục, gõ vào chiếc lồng giam vô hình, vang dội đến nhức nhối.

Cho đến hoàng hôn ngày thứ tư.

Ánh chiều nhuộm đổ nát thành một màu đỏ máu thê lương, bóng đổ dài và méo mó.

Thẩm Trì Phi đứng sau lưng Cát Thương.

Chỉ có kẻ ngốc mới giao lưng cho anh.

Ánh mắt Thẩm Trì Phi lập tức rút hết nhiệt, trở nên lạnh như băng vạn năm không tan.

Trong tay anh, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một con dao găm dáng dấp cổ xưa, tỏa ra hơi thở nặng nề, điềm gở.

Không chần chừ, không do dự.

Thẩm Trì Phi bước lên một bước, cánh tay vươn ra như rắn độc.

"Phập——!"

Âm thanh tù mù của lưỡi dao xuyên qua da thịt, gân cốt vang lên giữa hoàng hôn chết lặng!

Con dao găm ấy, chuẩn xác, tàn nhẫn, không chút trở ngại, từ sau lưng xuyên thẳng qua lồng ngực Cát Thương; máu nóng tức khắc phụt ra, nhuộm đỏ mu bàn tay tái nhợt của Thẩm Trì Phi, cũng nhuộm đỏ tấm áo khoác dính đầy gió bụi của Cát Thương.

Thân thể Cát Thương khựng lại, y vô cùng chậm chạp, vô cùng khó nhọc quay đầu lại; cơn đau dữ dội khiến gương mặt y hơi vặn vẹo, máu liên tục trào ra từ khóe miệng.

Y gom hết chút sức tàn, gằn từng tiếng khàn khàn đứt quãng từ cổ họng ướt đẫm máu: "Vì... sao... làm vậy?"

Thẩm Trì Phi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh, cảm nhận rõ rệt trong lòng bàn tay sự nóng bỏng của sinh mệnh Cát Thương đang nhanh chóng tuột đi.

Giọng anh bình thản đến rợn người, như đang tuyên đọc một bản án vô cảm: "Chủ Thần nói, chỉ cần tôi giết được anh, nó sẽ thực hiện mọi nguyện vọng của tôi." Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Cát Thương đang dần mất tiêu cự, bị bóng tối của cái chết che phủ, khẽ bổ sung, như đang nói ra một chân lý tàn khốc nhất trong vũ trụ: "Anh thấy không, mặt trời... cũng sẽ lặn thôi, Cát Thương."

Thân hình cao lớn của Cát Thương chao đảo, sức lực cuối cùng chống đỡ để y không lập tức ngã xuống.

Y dốc hết hơi tàn, bất ngờ túm chặt cánh tay của một đồng đội gần nhất — kẻ đang giận dữ muốn lao về phía Thẩm Trì Phi — nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, ra lệnh khàn khàn nhưng vô cùng rõ ràng: "Đừng... động vào cậu ấy!"

Lời vừa dứt, ánh sáng trong mắt Cát Thương tắt hẳn như ngọn nến cạn sáp, thân hình cao lớn đổ ập xuống, va vào lớp bụi lạnh lẽo của phế tích, tung lên một làn bụi máu đỏ thẫm.

"Anh Cát——!"

Tiếng gào thét bi thương lẫn lời nguyền rủa xé toạc hoàng hôn.

Nụ cười trên môi Thẩm Trì Phi biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo tuyệt đối và hờ hững.

Anh thậm chí không liếc nhìn thi thể Cát Thương, thân hình như bóng quỷ hòa vào màn đêm của những bức tường đổ nát, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt những người chơi đã bị cơn giận dữ và đau thương nhấn chìm lý trí.

Ánh hoàng hôn nhuốm máu của Thành Hoàng Hôn kéo bóng dáng đang gục ngã của Cát Thương dài ra, dài mãi, như một con đường đỏ thẫm dẫn thẳng xuống địa ngục.

Thẩm Trì Phi thì hoàn toàn hòa vào bóng tối của đống phế tích, như thể chưa từng tồn tại. Chỉ có mùi máu tanh nồng đến mức khiến người ta muốn nôn, cùng tiếng gào khóc xé lòng của đồng đội, mới chứng minh cho sự phản bội vừa xảy ra.

Bánh răng số mệnh, giữa tiếng gầm thét của phản bội và hy sinh, nghiền về phía một hồi kết không ai biết trước.

Âm mưu độc ác của Chủ Thần chỉ lộ ra bộ mặt dữ tợn vào khoảnh khắc cuối cùng.

Trong đám người chơi, nó chôn giấu nhiều hơn một kẻ nằm vùng là Thẩm Trì Phi.

Sự nghi kỵ như một thứ dịch bệnh chí mạng điên cuồng lan tràn, nền móng của niềm tin sụp đổ hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.

Những đồng minh từng sát cánh, dưới nỗi sợ tột cùng và sự xúi giục thì thầm không ngừng của Chủ Thần, đã rút dao quay về phía nhau. Thành Hoàng Hôn hoàn toàn biến thành một tu la trận tự tàn sát. Máu thấm đẫm từng tấc đất cháy xém của phế tích, tiếng than khóc trở thành bản nhạc nền duy nhất.

Tất cả đều tin chắc, chính Trầm Mặc đã giết Cát Thương, rằng anh đã thắng.

Đội của Cát Thương giờ chẳng còn đáng e ngại.

Họ chém giết đến đỏ cả mắt, để rồi cuối cùng nhận ra mình chẳng còn gì.

Khi bóng dáng Thẩm Trì Phi một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, khắp tu la trận chỉ còn lại mấy người đồng đội đầy thương tích của Cát Thương, vẫn ôm nhau giữ vững cho đến phút cuối.

Ngày thứ bảy, hoàng hôn vẫn như cũ.

Một bóng người cao lớn, trầm ổn, như ánh dương xé rách tầng mây u ám, từng bước bước ra từ phần tối sâu nhất của phế tích.

Là Cát Thương — cái chết của y thậm chí đã lừa được cả Chủ Thần.

Sắc mặt y vô cùng tái nhợt, ngực quấn đầy băng gạc dày cộm, thấm đẫm vết máu sẫm màu.

Ngày thứ bảy, chỉ còn lại sáu người.

Đội của Cát Thương không mất ai, đi tới cuối cùng.

Thẩm Trì Phi không lấy làm ngạc nhiên. Nhát dao đó của anh đâm rất sâu, mục tiêu chính là tim, đổi lại là bất kỳ ai khác hẳn đã chết từ lâu.

Nhưng người này lại là Cát Thương.

Ánh mắt Cát Thương chuẩn xác khóa vào Thẩm Trì Phi. Trong ánh nhìn đó có sự sắc bén thấu suốt, có nỗi mỏi mệt sau khi thoát nạn, nhưng hoàn toàn không có hận ý. Y vươn ra bàn tay từng kéo anh lên từ dòng sông băng lạnh buốt: "Chúng tôi viết số 0. Đi cùng với chúng tôi đi."

"Số 0" nghĩa là ngày thứ bảy sẽ không ai chết.

Đây là kết quả lý tưởng nhất, cũng là lựa chọn khó khăn nhất, cần sự khống chế tuyệt đối và lòng tin không chút vết nứt.

Thẩm Trì Phi không nhúc nhích, ánh mắt anh dừng trên bàn tay đang chìa ra đó.

Từ dưới vành mũ trùm, vang lên giọng nói lạnh như băng: "Anh không hận tôi sao?"

"Có gì đáng để hận chứ?" Cát Thương hỏi lại.

"Cát Thương." Giọng Thẩm Trì Phi bất chợt cao lên, "Nhưng hôm nay nhất định sẽ có một người chết, anh muốn người đó là ai?"

Số anh viết là 1.

"Tôi không muốn thua anh." Giọng Thẩm Trì Phi mang theo một niềm kiêu ngạo vỡ vụn, như đang tuyên một định mệnh không thể thay đổi, "Thế giới ngoài kia không thuộc về kẻ như tôi."

Anh không thể tưởng tượng được cảnh mình đứng cạnh Cát Thương dưới ánh mặt trời, thứ ánh sáng quá chói ấy sẽ thiêu cháy sạch sẽ linh hồn sinh ra trong bóng tối và lớn lên giữa phản bội của anh.

Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, dưới cái nhìn chợt siết chặt của Cát Thương, Thẩm Trì Phi làm một chuyện vô cùng hoang đường.

Anh động rồi.

Không phải tấn công, cũng chẳng phải bỏ chạy.

Anh như con thiêu thân lao vào lửa, lướt qua đám đông với tốc độ kinh người, thoáng chốc đã đứng trước mặt Cát Thương. Trong khoảnh khắc Cát Thương sững sờ chưa kịp phản ứng, Thẩm Trì Phi để lộ chiếc cằm tái nhợt gần như trong suốt và đôi môi mím chặt.

Rồi anh hôn lên môi Cát Thương.

Đó là một nụ hôn lạnh lẽo, vụng về, nhưng mang sức mạnh như muốn hủy diệt.

Thời gian như đông lại vào khoảnh khắc này.

Trong đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của Cát Thương, Thẩm Trì Phi nhìn thấy bóng dáng vỡ vụn của chính mình.

"Tôi tên là Thẩm Trì Phi." Anh nghe thấy giọng mình, nhẹ như tiếng thở dài, nhưng nặng tựa ngàn quân.

Một chạm rồi rời.

Thẩm Trì Phi bất ngờ lùi lại.

Anh nhìn Cát Thương thật sâu lần cuối, khắc sâu sự kinh ngạc đông cứng trong mắt y vào tận đáy hồn, rồi khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười gần như là giải thoát.

Anh quay người, dồn hết sức, lao thẳng về phía mép phế tích, nơi vực sâu hun hút tỏa ra hơi thở tuyệt vọng vô biên, và nhảy xuống.

Bên môi vẫn còn hơi ấm. Có lẽ anh sẽ nhớ cảm giác này.

Bàn tay đang chìa ra của Cát Thương chỉ nắm được một khoảng không lạnh lẽo, vương mùi máu tanh.

Trong tầm mắt y, chỉ còn lại một vạt áo choàng đen, như cánh bướm tuyệt vọng bị bão tố xé nát, trong thoáng chốc đã bị hỗn độn cuồn cuộn phía dưới nuốt trọn.

Ngay khoảnh khắc bóng dáng Thẩm Trì Phi bị bóng tối nơi vực sâu nuốt trọn, toàn bộ phó bản Thành Hoàng Hôn chấn động dữ dội, vang lên tiếng r*n r* thê lương! Không gian bắt đầu vặn vẹo điên cuồng, rồi sụp đổ!

Ánh sáng tượng trưng cho việc vượt ải bất ngờ xuyên thủng hư không hỗn loạn, bao trùm chặt lấy những người chơi còn sống sót.

Họ đã vượt ải.

Thẩm Trì Phi đã thắng, con số "1" anh viết đã ứng nghiệm. Thắng, thì anh sẽ không chết.

Vậy nên Cát Thương cũng thắng! Con số "0" y viết ra cũng thành công.

Họ đã trêu ngươi vị Chủ Thần cao cao tại thượng.

Cát Thương dẫn đồng đội rời khỏi thế giới kinh hoàng, còn Thẩm Trì Phi thì ở lại nơi vực sâu.

Dưới vực sâu là bóng tối vô tận và sự tĩnh lặng vĩnh hằng.

Chủ Thần phẫn nộ trước việc mất quyền kiểm soát và bị chế giễu, nó thô bạo cướp đi ký ức của Thẩm Trì Phi, hoàn toàn phong bế anh trong khoảng không tuyệt vọng ấy, như rơi vào một giấc ngủ sâu nhất, không bao giờ có ngày tỉnh lại.

Chủ Thần cho rằng, đây chính là hồi kết vĩnh hằng.

Nhưng nó đã đánh giá thấp một sức mạnh khác.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, cũng có thể chỉ là một khoảnh khắc.

Một luồng sáng quen thuộc và kiên định, như lưỡi kiếm sắc bén, xé toang bóng tối nơi vực sâu.

Cát Thương — quay lại!

"Vì sao cậu quay về?"

"Bởi vì tôi có một người bạn..."

"Em ấy đã không theo kịp tôi, và lạc lối ở đây."

"Tôi tới để đưa em ấy cùng về nhà."

Bình Luận (0)
Comment