Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 76

Aesop rơi xuống con phố lạnh lẽo của nhân gian, không phải với dáng vẻ thiên sứ giáng lâm, mà giống như một khúc gỗ khô bị bão giật gãy, nặng nề rơi thẳng vào bùn lầy buổi sớm sau lễ Giáng Sinh, giữa đống tuyết bẩn chưa tan.

Cú va chạm dữ dội khiến phiến đá lát đường vỡ vụn, nước bẩn bắn tung tóe, thấm đẫm thân thể y. Mọi cảm giác như bị bóc tách hoàn toàn, chỉ còn lại khoảng trống khổng lồ bị khoét toạc nơi sâu thẳm linh hồn, để mặc cơn gió lạnh thấu xương gào thét tràn vào.

Những bông tuyết trắng lẫn với vụn lông vũ cháy đen vẫn đang lặng lẽ rơi xuống, vương trên mái tóc vàng rối bời của y, đậu lên gò má lấm lem bùn đất của y, như một tang lễ băng giá đầy giễu cợt dành cho Theodore.

Y ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu bầu trời mờ xám, nơi ấy chẳng còn gì nữa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc sau khi thánh hỏa thiêu rụi mọi thứ, tiếng kèn than vãn của thiên sứ dường như vẫn còn vọng lại từ sâu trong linh hồn.

"Theodore..."

Giọng nói khàn khàn tràn ra từ đôi môi khô nứt của y, yếu ớt tựa hơi thở hấp hối.

Aesop đã trở về địa ngục.

Bóng hình y như một ngôi sao băng đã cháy rụi hoàn toàn.

Linh hồn bị Thiên Khải thanh tẩy lẽ ra sẽ tiêu tán vào hư vô, nhưng nếu có một phần vạn khả năng, nó sẽ rơi vào địa ngục, đó là điều y kỳ vọng.

"Theodore——!"

Tiếng gọi khàn đặc vỡ vụn trong cơn gió chết chóc nơi địa ngục. Aesop đi đến luyện ngục, y băng qua toàn bộ biển lửa của địa ngục nhưng không thấy bóng dáng Theodore đâu. Y lại nhìn quanh những đại điện trống rỗng rợn người, hành lang, vườn thượng uyển bằng ánh mắt như đèn pha dò quét.

Hào quang thần thánh trên người y vì đau thương và điên cuồng của chủ nhân mà trở nên bất ổn, từng sợi từng luồng không thể kiểm soát được thoát ra, ăn mòn tường và mặt đất của địa ngục được cấu thành bởi ma lực hỗn độn, phát ra tiếng xèo xèo, để lại những vệt cháy xám đen.

Y dường như nhìn thấy Theodore.

Theodore lười biếng tựa mình trong bóng tối của đại sảnh ngai vàng.

Theodore đùa giỡn cùng bướm trong vườn hoa.

Theodore vùi sâu vào sofa, ôm một cuốn sách dày cộp.

Aesop không tìm thấy Theodore.

Chỉ là những tàn dư năng lượng, là dấu vết của sự tồn tại đã từng có của Theodore, là tiếng vang từ ký ức khắc sâu nơi vùng đất này dành cho anh, như những bóng ma, nhắc nhở Aesop về những gì y đã mất, nhưng lại keo kiệt không ban cho y dù chỉ một chút an ủi thật sự.

"Dừng lại! Aesop! Xin ngài hãy dừng lại!"

Một giọng nữ mang theo lo lắng và đau lòng vang lên. Lilith lao ra từ phía sau cây cột hành lang đang bị ánh sáng thần thánh thiêu đốt phát ra tiếng xèo xèo, nàng nhìn người tổng đại thiên sứ từng tối cao vô thượng, giờ đây lại như hóa điên trước mắt mình.

"Đừng phá hủy những gì cậu ấy để lại nơi đây. Nếu ngài thật sự quan tâm đến cậu ấy, xin hãy rời khỏi chốn này."

Aesop phớt lờ lời kêu gọi của Lilith, ánh mắt y dán chặt vào chiếc bàn tròn nhỏ trong phòng ngủ, nơi đó đặt một cuốn sách đang mở.

Trên bìa sách, là dòng chữ bằng ngôn ngữ loài người được mạ vàng – Cộng hòa.

(nguyên tác: The Republic, tức Lý tưởng quốc – tác phẩm triết học của Plato, bàn về công lý và hình mẫu nhà nước lý tưởng).

Ngón tay Aesop run rẩy mở trang sách.

Giữa những trang giấy vẫn còn lưu lại một chút mùi hương rất nhạt, thuộc về Theodore.

Y lật đúng đến trang cuối cùng mà chủ nhân của cuốn sách đã đọc, trang giấy hơi có nếp gấp, dường như đã được lật đi lật lại nhiều lần.

"Ít nhất... ít nhất khoảnh khắc cuối cùng, ngài đã không đứng đối diện để làm tổn thương cậu ấy." Giọng Lilith nghẹn ngào. "Dù sao thì, cậu ấy cũng đâu có làm gì sai..."

"Ừ." Giọng Aesop vô cùng bình tĩnh, y khép lại cuốn sách ấy, nhẹ nhàng đặt lại về chỗ cũ. Sau đó, y chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vàng kim không còn là hư vô chết chóc, mà đang bùng cháy cơn thịnh nộ băng giá, thuần khiết đến mức đủ thiêu rụi tất cả.

"Theodore không sai." Ánh nhìn của Aesop xuyên thấu Lilith, tựa như xuyên qua cả vòm trời địa ngục, đâm thẳng về phía đấng tối cao: "Kẻ sai là——"

Y ngừng lại một chút, mỗi từ như lưỡi dao sắc lạnh ngàn năm, vang vọng không thể lay chuyển: "Thần."

Lilith trừng lớn đôi mắt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Aesop không nhìn nàng nữa.

Y giơ tay lên, thanh thánh kiếm mà Theodore từng trao cho y xuất hiện giữa không trung, thân kiếm ngân vang, ánh sáng bạch kim thần thánh cuốn lấy hừng hực lửa cháy.

Sáu cánh đại quang dực khổng lồ ầm ầm bung mở sau lưng y, y không còn kìm nén sức mạnh nữa, thần quang thuần túy bùng phát như siêu tân tinh, trong khoảnh khắc chiếu rọi toàn bộ căn phòng và cả hành lang bên ngoài thành ban ngày! Các công trình của địa ngục phát ra tiếng r*n r* đau đớn dưới sức mạnh ánh sáng thuần khiết này.

Thân hình của Aesop hóa thành một luồng sáng xé rách bầu trời, bay thẳng lên cao, lao về phía Thánh Vực lạnh lẽo huy hoàng đang lơ lửng trên chín tầng trời, không chút do dự.

Sự tĩnh lặng vĩnh cửu của Thánh Vực bị phá vỡ hoàn toàn.

Khi Aesop xuất hiện, toàn bộ thiên thần đều cảm nhận được cơn giận dữ ngút trời và mối đe dọa khiến linh hồn run rẩy. Thánh kiếm trong tay y, thứ vốn là biểu tượng của thánh phán quyết, giờ đây lại tỏa ra khí tức hủy diệt mọi thứ.

Thiên thần rơi vào hỗn loạn chưa từng có. Họ nhìn người mà họ từng tôn kính, hiện thân của trật tự, giờ đây lại giống như thiên thần sa ngã của báo thù, mang theo bóng tối từ địa ngục, bay thẳng tới đền thờ chí tôn.

Trước cửa đền thờ, hai vị đại thiên thần canh gác cầm thương ánh sáng, nhìn Aesop từng bước tiến đến, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đau thương và hoảng loạn không thể che giấu.

"Thánh..." Một thiên thần cố gắng mở miệng, giọng nói run rẩy: "Chúng tôi... vô cùng đau buồn... về chuyện của Theodore..." Anh ta cố gắng truyền đạt chút an ủi, "Khi mất cậu ấy... Thần cũng chìm trong bi thương vô tận..."

Đôi mắt vàng kim của Aesop như dung nham vàng chảy, chỉ phản chiếu lại cánh cổng khổng lồ khép chặt, khắc đầy pháp tắc bất tận của đền thờ. Y không hề liếc nhìn các vệ binh lấy một lần, thánh kiếm nghiêng về đất, đầu mũi kiếm tuôn trào lửa đỏ sẫm thiêu cháy nền mây ánh sáng tinh khiết dưới chân thành vết cháy đen thui.

Vệ binh bị sát khí lạnh lẽo và quyết tuyệt ấy làm kinh sợ, theo bản năng lùi lại một bước.

Ngay khoảnh khắc ấy, thân hình của Aesop đã như quỷ ảnh lướt qua họ, thánh kiếm nâng lên——

"RẦM——!!!"

Kiếm quang chứa đựng sức mạnh thần thánh nguyên sơ giáng thẳng lên cánh cổng thần điện. Cánh cổng được kết tinh từ pháp tắc của Thần, vốn kiên cố không gì phá nổi, vậy mà dưới một kích tràn đầy hận thù của Aesop, lại phát ra tiếng rạn nứt không chịu nổi, những vết nứt chói mắt lập tức lan rộng.

Aesop bước vào một bước.

Bên trong thần điện, hào quang vô tận như biển cả hữu hình. Tại nơi phát ra ánh sáng ấy, trên ngai vàng chí tôn, một tồn tại vĩ đại không thể miêu tả, tựa như do ánh sáng thuần túy và pháp tắc tạo thành, lặng lẽ lơ lửng nơi đó.

"Aesop." Âm thanh hùng vĩ, tĩnh lặng, tựa như bao dung tất cả mà lại lạnh lẽo với muôn vật, vang vọng trong toàn bộ thần điện, trực tiếp chấn động linh hồn: "Ngươi đến đây vì điều gì?"

Aesop đứng giữa trung tâm thần điện, đứng dưới ánh sáng mà xưa kia y phải quỳ lạy cung kính.

Y không hành lễ, từ bỏ tất cả kính ngưỡng đã khắc sâu vào xương tủy suốt hàng triệu năm, y ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng kim rực lửa, nhìn thẳng vào tồn tại chí cao kia, giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng, như phán quyết sau cùng: "Sửa chữa sai lầm."

Thánh kiếm giơ lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào ngai vàng.

"Người đã trừng phạt một thiên thần vô tội!" Giọng Aesop đột ngột cao vút, vang vọng khắp đại điện, "Theodore vẫn là thiên thần! Em ấy chưa từng phản bội Thánh Vực, phản bội ý chỉ của người! Em ấy đã đón nhận Thiên Khải, là để bảo vệ thế giới loài người do người tạo ra!"

Lồng ngực y phập phồng dữ dội, mỗi một từ như máu tuôn từng giọt: "Nhưng người! Người đã dùng Thánh Hỏa thanh tẩy kẻ phản nghịch để hủy diệt em ấy! Hoàn toàn, vĩnh viễn, khiến em ấy tiêu tan! Người không xứng có được đức tin của em ấy! Không xứng nhận lấy sự hy sinh cuối cùng của em ấy!"

Giọng Aesop bỗng trầm xuống, nhưng lại mang theo quyết tuyệt nặng nề hơn: "Tôi tin người, ngay cả lúc này, đức tin ấy vẫn đang cháy trong linh hồn tan nát của tôi... Nhưng tôi không thể dung thứ——"

"Đưa Theodore trở lại!"

Aesop bước lên một bước, ánh sáng của thánh kiếm bùng nổ, lửa thù hận và ánh sáng thần thánh xoắn lấy nhau, "Tôi có thể chịu đựng tất cả hậu quả sau đó! Sống, thì tôi và Theodore cùng sống! Chết, thì tôi và Theodore cùng diệt, vĩnh viễn rơi vào hư vô!"

Lời vừa dứt, thanh thánh kiếm bốc cháy bởi hận thù ấy, mang theo toàn bộ bi thương, phẫn nộ và tuyệt vọng của Aesop, hóa thành một dòng sáng xé toang ánh sáng lẫn bóng tối, đâm thẳng về phía ngai vàng chí cao.

Nơi kiếm quang lướt qua, không gian đông cứng, pháp tắc ai oán, đây chính là sự phản nghịch và phán xét triệt để nhất của đại thiên thần trưởng Aesop, nhắm thẳng vào tín ngưỡng tối cao.

Ngay khoảnh khắc mũi kiếm mang theo sức mạnh diệt thần chuẩn bị chạm vào quầng sáng ngai vàng——

Trên ngai vàng, thân thể được tạo thành từ ánh sáng và pháp tắc thuần túy ấy, như mặt nước bị ném vào hòn đá, lập tức gợn sóng, hóa thành vô số dải sáng và mây màu lấp lánh.

Mà sau luồng sáng tiêu tán đó, tại nơi vốn là vị trí của ngai vàng chí tôn, hiện ra không phải là hư không, mà là——

Một gương mặt!

Một gương mặt tuấn mỹ vô song, mang theo nụ cười khắc cốt ghi tâm, quen thuộc đến tận linh hồn của Aesop. Đôi mắt vàng kim như những vì sao thuần khiết nhất, lúc này đang ánh lên tia giễu cợt, dịu dàng và một chút... tinh quái của kẻ đã đạt được mục đích, phản chiếu rõ ràng vẻ mặt Aesop đang co rút vì quá đỗi kinh ngạc.

Mũi kiếm của Aesop đang theo quán tính không thể cứu vãn mà đâm thẳng vào đôi mắt ấy, y gần như dựa vào bản năng, dốc hết toàn bộ sức lực và ý chí, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cưỡng ép cổ tay xoay ngược lại, quăng mạnh thanh thánh kiếm ra xa.

Thánh kiếm rời tay, đập vào tường pha lê của thần điện, vang lên tiếng ngân bi ai thanh thoát, lăn xuống đất, ngọn lửa trên thân kiếm lập tức tắt lịm, chỉ còn ánh sáng ảm đạm.

Ánh sáng hoàn toàn tan biến.

Thiên thần Theodore, vẫn bình yên vô sự, đứng nơi đó.

Mái tóc đỏ rực như lửa, sáu cánh ánh sáng như sao trời rực rỡ khép lại một cách duyên dáng sau lưng anh. Anh khoác trên mình thiên y thuần khiết, rực sáng ánh thánh bạch kim, gương mặt anh mang nụ cười sinh động mà Aesop hằng ngày mong nhớ.

Theodore hơi nghiêng đầu, nhìn Aesop đang đứng đó như hóa đá, trên khuôn mặt y đan xen giữa cuồng hỉ, chấn động, hoang mang và không thể tin nổi. Giọng nói của anh vang lên rõ ràng và đầy vui thích: "Trò chơi kết thúc rồi, Aesop."

Anh chậm rãi xoay người lại, đối diện thần điện, bằng một dáng vẻ chưa từng có, khiêm nhường của kẻ chiến thắng, tao nhã và cung kính cúi đầu: "Cuối cùng, là con đã thắng."

Trong thần điện vang lên một tràng cười hiền hòa, như mang theo vô tận vui mừng và tán thưởng: "Đúng vậy, đứa con của ta, là con đã thắng."

Theodore lại nhìn về phía Aesop vẫn còn đang đắm chìm trong cú sốc to lớn, anh chỉnh lại lời: "Nói cho đúng thì, là con và Aesop... đã cùng nhau chiến thắng."

Đây là một trò chơi.

Là ván cược giữa anh và Thần.

Thần yêu thiên sứ, cũng yêu con người.

Nhưng khi ý chí của phần lớn thiên sứ đều nghiêng về việc giáng xuống khải huyền để hủy diệt nhân gian, bà không hề độc đoán. Bà đã triệu hồi Theodore, thiên sứ thông tuệ nhất, phản nghịch nhất, cũng là kẻ thấu hiểu nhân loại nhất, đến bên chân mình.

"Theodore, đứa con của ta." Giọng nói của Thần mang theo sự dò hỏi, "Ý chí của các thiên sứ đều hướng về hủy diệt, con nghĩ, ta nên làm gì?"

Ánh mắt của Theodore lóe lên tia sáng của trí tuệ và sự vô úy: "Con có thể chứng minh với Người, cũng như với tất cả các thiên sứ còn mang lòng nghi hoặc, rằng chúng con – thiên sứ – không phải những quy tắc băng giá, vô dục vô cầu, đứng trên muôn loài. Chúng con, giống như nhân loại, cũng mang trong mình những cảm xúc mãnh liệt nhất, linh hồn phức tạp nhất, biết yêu, biết đau, biết giận."

Anh quỳ một gối xuống đất, tư thế đầy thành kính nhưng lời nói lại chấn động lòng người: "Con nguyện dùng chính linh hồn mình làm vật cược, để hoàn thành lời chứng minh này!"

Thần lắng nghe quy tắc trò chơi mà anh đưa ra, rồi đáp: "Con và Aesop, vẫn luôn là hai đứa con ta yêu quý nhất, nhưng ta không thể thiên vị."

Giọng nói của Thần mang theo sự uy nghiêm công bằng: "Chỉ chứng minh thiên sứ có cảm xúc hỉ nộ ái ố là chưa đủ. Đức tin, với thiên sứ mà nói, là điều quý giá nhất."

"Aesop không nghi ngờ gì là kẻ trung thành nhất. Nếu con có thể khiến cậu ấy thay đổi điều đó, thì đó mới thật sự là chiến thắng của con, Theodore."

"Ta hy vọng các con đều có thể tìm được niềm vui và sự bình yên trong lòng mình." Giọng nói của Thần cuối cùng vang lên, mang theo kỳ vọng, cũng mang theo phán quyết không thể kháng cự: "Nhưng hãy nhớ, nếu con thất bại, linh hồn con sẽ bị hủy diệt."

"Con sẽ luôn khắc ghi." Theodore ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh nở nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin.

Bình Luận (0)
Comment