Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Mà Cũng Yêu Đương Trong Sáng À?

Chương 77

Mấy ngàn năm trước, Theodore chân trần ngồi lơ lửng bên rìa tầng mây, ánh mắt anh xuyên qua tầng mây cuồn cuộn, lặng lẽ dõi nhìn nhân gian thật lâu.

"Aesop." Anh bỗng mở miệng, hỏi thiên sứ tóc dài đang ở bên cạnh, "Con người gọi người sẽ cùng họ sống trọn đời là bạn đời, dùng một khế ước mang tên hôn nhân để ràng buộc nhau chặt chẽ, vậy thì..."

"Giữa thiên sứ và thiên sứ, có tồn tại mối quan hệ như vậy không? Ví dụ như... anh và tôi, chúng ta có thể... được gọi là người yêu không?"

Con ngươi màu vàng kim của Aesop khẽ động, ánh mắt y dừng lại trên gương mặt đong đầy tò mò của Theodore. Giọng nói y điềm tĩnh, không gợn sóng, như đang trần thuật một định luật của vũ trụ: "Con người không giống chúng ta, Theodore, đừng đặt bản thân ngang hàng với họ."

"Khác ở đâu?" Theodore truy hỏi.

"Tình yêu của con người... sẽ biến mất." Aesop trả lời như vậy, "Họ sẽ phản bội lời thề, dù bước vào thánh đường hôn nhân cũng cuối cùng sẽ lựa chọn chia ly.

"Thậm chí còn có những kẻ, chỉ vì bị thúc đẩy bởi d*c v*ng thấp hèn và ngắn ngủi, giống như loài thú xảo quyệt bị bản năng điều khiển, chỉ khoác lên mình lớp da của tình yêu mà làm chuyện hoan lạc. Còn chúng ta, từ khoảnh khắc ánh sáng khai sinh giao hòa, đã định sẵn sẽ đồng hành cùng nhau – đó là sự vĩnh hằng không cần khế ước trói buộc, cũng chẳng cần lời thề ràng buộc."

Theodore trầm mặc.

Anh không phản bác, chỉ một lần nữa hướng ánh nhìn về phía nhân gian.

Anh đã quan sát rất nhiều kiếp người, một đứa trẻ vừa chào đời, mục đích của nó đều là thuần khiết, nó khóc để thu hút ánh nhìn, cũng giống như thiên sứ.

Anh nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ nắm tay nhau một cách ngượng ngùng giữa những bụi hoa, trong mắt ánh lên ánh sáng của cả bầu trời sao; thấy những người già cạn kề đời nhau dìu bước dưới ánh tà dương, cũng từng chứng kiến những cuộc cãi vã xé nát tâm can giữa người với người.

Sự nghi hoặc trong lòng Theodore không hề tan biến bởi lời khẳng định của Aesop, trái lại, như một viên đá rơi xuống hồ sâu, gợn lên những vòng sóng càng thêm sâu thẳm.

Thiên sứ không tồn tại sự nghi hoặc vĩnh viễn, họ sẽ kiên định đi tìm câu trả lời, cho đến khi rơi vào diệt vong.

Theodore luôn được yêu thương, nhưng đó không phải điều anh khao khát.

Thần yêu anh, bởi anh là tạo vật của Thần; các thiên sứ trong Thánh Vực yêu anh, bởi anh là đại thiên sứ; Aesop yêu anh, vì họ sinh ra từ cùng một Thần Thụ.

Nếu như anh bỗng nhiên nổi hứng, hỏi bất kỳ một thiên sứ nào rằng: "Cậu có nguyện ý g*** h*p cùng tôi không?" Người đó có lẽ sẽ thấy khó hiểu, không thể nắm bắt, nhưng vì bản năng gần gũi và tin tưởng đối với Theodore, cuối cùng có lẽ cũng sẽ mơ hồ gật đầu đồng ý.

Nhưng Theodore hiểu rõ, điểm xuất phát của hành vi ấy hoàn toàn khác với con người.

Sự đồng thuận của thiên sứ xuất phát từ niềm tin thuần khiết và sự phục tùng, chứ không phải loại cảm xúc phức tạp mang theo d*c v*ng, xao động, chiếm hữu và cả h*m m**n hủy diệt như của con người.

Theodore lặng lẽ đến Vườn Địa Đàng, dưới gốc Thần Thụ tỏa ra mùi vị của sự sống và cám dỗ, anh hái xuống vài quả cấm trái chín mọng.

Anh đem quả đầu tiên trao cho người thuộc h* th*n cận và trung thành nhất của mình, Montgomery, bình thản nhìn đối phương ăn nó mà không một chút đề phòng.

Ánh mắt của Montgomery vẫn trong sáng như xưa, không hề dậy lên chút say mê hay d*c v*ng nào bởi sức mạnh của trái cấm. Khi người đứng trước mặt hắn là Theodore, thì đó cũng chỉ là một quả táo bình thường, và Theodore đối với hắn cũng vậy.

Montgomery chỉ là một đối tượng thử nghiệm trên con đường tìm kiếm bằng chứng của anh.

Người mà anh thật sự muốn đối mặt, là Aesop.

Theodore gọi Aesop đến Vườn Địa Đàng, dưới tán cây rộng lớn của Thần Thụ đang tỏa ánh sáng lục bảo, anh đưa cấm quả đến trước mặt y.

Ánh nắng xuyên qua từng tầng lá đan xen, nhảy múa trên mái tóc dài màu vàng kim của y.

Aesop nhìn anh, trong mắt vẫn là ánh nhìn không đổi qua hàng tỷ năm, sự tin tưởng không hề giữ lại chút gì.

Y nhận lấy quả cấm, như đang nếm giọt ngọt của Thánh Vực quen thuộc nhất, điềm nhiên ăn nó.

Nước quả tan trên đầu lưỡi, mang theo vị ngọt thanh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt của Aesop vẫn tĩnh lặng, như hồ thánh sâu thẳm nhất, không gợn lên một tia gợn sóng nào.

Y lặng lẽ nhìn Theodore, không hề biểu lộ chút si mê nào.

Nỗi thất vọng như làn nước lạnh buốt, trong chớp mắt nhấn chìm lấy Theodore. Cảm giác mất mát to lớn khiến đôi cánh ánh sáng vốn luôn kiêu hãnh dang rộng sau lưng anh, bất giác chầm chậm khép lại, rũ xuống như cánh chim bị mưa làm ướt sũng.

Ngay lúc Theodore chuẩn bị xoay người rời khỏi bóng cây ấy—

Aesop động rồi.

Bước chân y rất nhẹ, giữa vùng sáng tối đan xen, y chậm rãi bước tới trước mặt Theodore, chăm chú nhìn anh, ánh mắt không khác xưa, không nói lời nào, chỉ hơi cúi đầu, trong bóng cây đung đưa, mang theo sự dịu dàng và thành kính không thể nghi ngờ, nhẹ nhàng, vô cùng trân trọng, đặt lên đôi môi khẽ mở của Theodore một nụ hôn.

Rồi họ ngã xuống vùng rễ Thần Thụ phủ đầy rêu mềm và cánh hoa.

Đôi cánh thiên sứ toát lên ánh sáng thánh khiết của Aesop, như tấm màn dịu dàng nhất, mang theo tư thế vừa che chở vừa chiếm hữu, hoàn toàn bao bọc lấy Theodore.

Trong không gian riêng tư được đôi cánh tạo nên, ánh sáng và bóng tối giao hòa, hơi thở và tiếng rên hòa quyện.

Tán cây Thần Thụ xào xạc lay động trong gió, như những khúc tụng ca cổ xưa, chứng kiến đôi thiên sứ ấy phá bỏ điều cấm kỵ, nếm trải thứ hương vị còn ngọt ngào hơn cả cấm quả.

Theodore đã có được câu trả lời.

Tình yêu giữa các thiên sứ bình thường không chứa đựng sự chiếm hữu và d*c v*ng.

Nhưng anh và Aesop thì khác, họ vốn dĩ là những tồn tại độc nhất vô nhị trong hàng ngũ thiên sứ.

Giống như con người vậy, giữa biển người mênh mông, vẫn luôn có những cặp linh hồn, có thể nắm tay nhau đi qua năm tháng dài lâu, đến tận khi tóc bạc phai màu, mà lòng vẫn không đổi.

Sau đó, Theodore là người tỉnh dậy trước.

Anh lặng lẽ đứng dậy, dang đôi cánh ánh sáng, một mình bay đi thật xa. Khi Aesop tỉnh lại, chuyện nóng bỏng dưới gốc cây ấy chỉ còn là một giấc mộng mơ hồ, như bị sương sớm che phủ, không rõ thật giả.

Lần này, Theodore không bay đến tầng mây quen thuộc nữa, mà bay thẳng đến điện thần tối cao của Thượng Đế.

Trong lòng anh tràn ngập niềm vui lớn lao, không thể chờ đợi để kể với Thần về "thuyết Theodore" của mình.

Thế nhưng, khi anh vừa đặt chân vào đại điện rực rỡ ánh sáng ấy, còn chưa kịp mở miệng, giọng nói hùng vĩ mà bình tĩnh của Thần đã vang lên trước.

Thần nói với anh, cơn giận dữ của các thiên sứ đối với con người đã đạt đến cực hạn.

Họ căm ghét con người, hoặc đúng hơn là, họ căm ghét d*c v*ng của con người.

Chính d*c v*ng khiến con người phạm phải bảy tội lỗi lớn.

Nhưng nếu d*c v*ng là tội lỗi, vậy thì anh và Aesop là gì? Là dị đoan, hay là sự phản bội đối với Thần, phản bội đức tin?

Cuối cùng, như bao lần khác, Theodore lựa chọn đi theo tiếng gọi trong lòng mình.

Anh bình tĩnh và kiên định, nhận lấy thanh thánh kiếm tượng trưng cho Khải Huyền và Hủy Diệt từ tay Thần.

Ánh sáng lưu chuyển, anh đã đứng giữa tầng mây, nhìn xuống nhân gian mà anh vừa yêu vừa mang đầy nghi hoặc.

Từ đó, một cuộc phản kháng vĩ đại kéo dài hàng ngàn năm, lan khắp thiên đàng và địa ngục, chính thức được vén màn.

Anh dẫn dắt ngày càng nhiều thiên sứ cảm thấy lạc lối trước những giáo điều lạnh lùng nơi Thánh Vực, mang trong lòng khao khát với khói lửa trần gian, bay về nhân thế.

Họ thu cánh sáng biểu tượng của sự thánh khiết lại, khoác lên thân xác phàm tục, trên rìa vực sâu, xây dựng nên trật tự mới thuộc về loài quỷ.

Họ học ngôn ngữ của con người, cảm nhận niềm vui nỗi buồn của con người. Giữa khói lửa nhân gian, trái tim từng được thần tính bao phủ của các thiên sứ, lần đầu tiên chân thực chạm đến nỗi đau.

Thiên sứ ghét việc huynh đệ tương tàn, bởi mỗi một thiên sứ đều là anh em. Nhưng họ bị ép bước vào chiến tranh, bởi lý tưởng khác biệt. "Đao binh tương kiến" không còn là những từ ngữ lạnh lẽo trong Thánh điển, mà đã trở thành hiện thực thấm đẫm máu và nước mắt.

Trăm năm, ngàn năm... Ranh giới mang tên "d*c v*ng" từng chắn ngang giữa các thiên sứ, trong rèn giũa của máu và lửa, ngày càng trở nên mờ nhạt.

Các thiên sứ của Thánh Vực, ban đầu giận dữ, truy đuổi, dần dần, tiếng kèn truy lùng cũng thưa thớt đi.

Một sự mệt mỏi phức tạp và mặc nhận âm thầm lan rộng trong Thánh Vực.

Nếu đây là con đường mà Theodore đã chọn, nếu điều đó có thể giúp những thiên sứ đi theo anh tìm được sự bình an trong tâm hồn... vậy thì cứ để họ đi.

Chỉ có Aesop, trước sau như một.

Y đứng trên vọng đài cao nhất của Thánh Vực, đôi mắt vàng chưa từng rời khỏi phương hướng mà Theodore đã rời đi.

Ánh nhìn của y xuyên qua rào cản của thời gian và không gian, vẫn luôn dõi theo thân ảnh như ngọn lửa ấy.

Từng cử chỉ, từng ánh mắt nụ cười của Theodore, chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt y.

Bóng tối của khải huyền trong thần dụ chưa từng tan biến. Không ai có thể thay đổi thánh ý, nhưng các thiên sứ đều ngầm hiểu mà trì hoãn thời khắc phán quyết cuối cùng giáng xuống.

Họ biết, người có thể thực sự kết thúc khải huyền, chỉ có một thiên sứ.

Chỉ có Theodore.

Chỉ có Theodore, là cái giá mà Aesop không thể chịu đựng mất đi.

Vì Theodore, y có thể không chút do dự lao đến Valon, nơi y ghê tởm và cho là ô uế nhất.

"Anh có thể chết vì em, Theodore."

"Nhưng mất đi em... sẽ khiến linh hồn anh hoàn toàn vỡ nát."

Khi Theodore cuối cùng trở về bên Thần, anh đã đích thân nghe thấy lời kêu gọi linh hồn ấy của Aesop.

Cuối cùng, trong Thánh điện, Aesop dùng thánh kiếm đang bốc cháy bởi phẫn nộ và tuyệt vọng, chỉ thẳng vào đức tin tối cao, phát ra lời cáo buộc và tuyên ngôn đẫm lệ ấy.

Giữa đức tin và tình yêu.

Lựa chọn của Aesop là —

Love.

Theodore chính là kẻ chiến thắng sau cùng.

Họ đã thắng.

Canh bạc kết thúc, linh hồn của Theodore bình an vô sự. Anh, với tư thế của một thiên sứ tinh tú thuần khiết và chói sáng nhất, một lần nữa đứng trước mặt Aesop.

Tiếng kèn cao vút, rộn ràng thay thế khúc bi ai của điếu văn, vang vọng khắp Thánh Vực! Tiếng kèn ấy không còn là khúc dạo đầu cho sự hủy diệt, mà là tuyên cáo của một khởi nguyên! Tất cả thiên sứ cùng lúc cảm nhận được vinh quang đại thiên sứ đã mất lại vừa tìm được!

Khắp nhân gian, những thiên sứ sa ngã từng thu lại đôi cánh, bước đi nơi thế tục, lúc này trong lòng đều cảm ứng. Sau lưng họ, đôi cánh ánh sáng đã thu liễm bấy lâu lại một lần nữa bừng sáng ánh thánh khiết, đồng loạt bay vút lên trời, như đàn chim trở về tổ ấm, mang theo sự luyến lưu đối với nhân thế và nỗi nhớ quê hương, tụ lại thành những dòng sáng lấp lánh, bay về phía Thánh Vực.

Bên trong Thánh điện, nơi đôi mắt Aesop còn chưa kịp xóa đi nỗi đau suýt mất tất cả, đã trào lên niềm hân hoan tột độ cùng nỗi sợ hãi vừa qua đi vì tìm lại được người mình yêu.

Y không hề do dự, bước lên một bước, dồn hết toàn bộ sức lực, ôm thật chặt thiên sứ tóc đỏ đang đứng trước mắt, người nguyên vẹn, mang theo nụ cười quen thuộc ấy ôm lấy anh thật mạnh mẽ, thật chặt.

Thiên sứ không có nước mắt, nhưng trong đáy mắt vàng rực của y, ánh sáng ẩm ướt đang cuộn trào mãnh liệt, còn đau lòng hơn bất cứ giọt lệ nào.

"Aesop." Giọng của Theodore mang theo ý cười, trong mắt vàng của anh lóe lên ánh sáng quen thuộc, đầy phấn khích, "Tỷ thí một trận đi, như hồi còn nhỏ ấy, xem ai bay l*n đ*nh núi cao nhất trước."

Lời còn chưa dứt, đôi cánh ánh sáng sau lưng anh đã vung mạnh, thân ảnh hóa thành dòng sáng đỏ rực b*n r* khỏi vòm mái của Thánh điện, lao thẳng về phía chân trời xa xăm.

Khóe môi Aesop đang mím chặt cuối cùng cũng cong lên một đường thật sự, đôi cánh ánh vàng ầm ầm bung mở, mang theo lực lượng hùng hậu tương xứng, nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Hai dòng sáng, một đỏ một vàng, như sao chổi rạch ngang trời cao, đuổi nhau dưới vòm trời trong vắt của Thánh Vực. Họ vụt qua những ngọn thánh sơn lơ lửng, xuyên qua dòng ngân hà chảy trôi, nhanh đến mức để lại tàn ảnh dài lâu trong không trung, gió rít bên tai, mang theo cảm giác tự do đã lâu không gặp và sự sảng khoái tột cùng.

Tựa như thuở thiếu thời vô ưu vô lo đuổi bắt nhau giữa các thung lũng Thánh Vực, đem ngàn năm ly biệt, đau đớn, giãy giụa và tuyệt vọng, tất cả bỏ lại sau lưng.

Cuối cùng, họ gần như đồng thời bay tới đỉnh ngọn núi cao chọc trời, quanh năm phủ trong thánh quang.

Theodore là người đầu tiên xoay người, bay về phía ký ức dẫn đường.

Họ xuyên qua mây ngũ sắc, cuối cùng chầm chậm đáp xuống trung tâm vườn Eden, dưới gốc Thần Thụ khổng lồ, nơi ánh sáng sự sống vẫn đang chảy tràn.

Cánh hoa rơi như mưa, lả tả khắp nơi, hương thơm quen thuộc lan tỏa trong không khí, mang đến cảm giác tĩnh lặng cho tâm hồn.

Theodore bước về phía nơi tán cây rậm rạp nhất, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen thành một khung cảnh mơ hồ mê hoặc. Những áng mây rực rỡ trải dài phía sau lưng anh, như một bức nền tráng lệ nhất, làm nổi bật mái tóc đỏ rực như lửa.

Đôi cánh ánh sáng sau lưng anh, dưới ánh sáng phản chiếu qua kẽ lá, dường như khoác lên một tầng ánh cầu vồng rực rỡ đang chuyển động, đẹp đến ngỡ ngàng.

Aesop hít một hơi thật sâu, y nhìn chăm chú vào Theodore, tựa như rơi vào giấc mộng của chính mình.

Theodore đã dừng bước, quay người lại.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá, rọi xuống gương mặt tuấn mỹ của anh những mảng sáng tối đan xen. Anh mỉm cười, tựa như buổi chiều ngàn năm trước, khi anh dưới gốc cây, đưa tay trao đi trái quả.

Anh chậm rãi nâng tay lên, trong lòng bàn tay lặng lẽ nằm đó, một trái cấm chín mọng tròn trịa, tỏa ra ánh sáng quyến rũ.

"Muốn nếm thử lần nữa không?" Giọng của Theodore mang theo ý cười.

Nhưng ánh mắt của Aesop lại lập tức dừng lại ở ngón áp út trên tay Theodore đang giơ lên. Chiếc nhẫn y đã trao, không biết từ bao giờ, đã quay lại nơi ấy, dưới ánh sáng của Thần Thụ, lấp lánh ánh sáng dịu dàng mà kiên định.

Thiên sứ không bao giờ bỏ rơi món quà được trao.

Aesop không hề nhìn trái táo ấy.

Trong mắt y chỉ phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của Theodore, phản chiếu đôi mắt vàng sâu thẳm ấy, nơi chứa đựng tình yêu đã cháy suốt hàng triệu năm, không khác gì chính y.

Y bước lên một bước, nhận lấy trái cấm từ tay Theodore.

Aesop trước tiên nâng lấy khuôn mặt Theodore, rồi, mang theo sự trân trọng của một lần tìm lại những gì tưởng đã mất, y khẽ cúi đầu, một lần nữa, chủ động, hôn sâu lên đôi môi của Theodore.

Nụ hôn ấy không cần đến trái cấm để thúc đẩy.

Nó đến từ khao khát sâu thẳm nhất trong linh hồn.

Theodore đáp lại nụ hôn ấy, trái cấm nhẹ nhàng rơi xuống, biến mất trong lớp rêu mềm mại.

Cánh tay anh vòng lên cổ Aesop, đôi cánh ánh sáng nhẹ nhàng bung ra, như một lời hồi đáp, dịu dàng bao bọc lấy hai người.

Mây ngũ sắc cuộn trào, phủ lên thân ảnh đang ôm nhau của họ.

Vĩnh hằng từng thuộc về quá khứ, có lẽ là định mệnh mà thần đã an bài.

Nhưng từ nay về sau, là vĩnh hằng thuộc về riêng họ.

Bình Luận (0)
Comment